Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 32: Làm cho cô cảm thụ một chút



Sau khi đem các học sinh thu xếp tốt, Hạ Nguyên cũng không tiếp tục nhìn điện thoại, ngáp một cái, ngày hôm nay cô đến cũng sớm, có chút buồn ngủ.

"..."

Thẳng tới giữa trưa, các học sinh ngủ được một giấc mới lục tục tỉnh lại.

Xe buýt ở cao tốc nào đó ngừng lại, dừng lại đại khái nửa giờ, để ai muốn đi ăn cơm thì ăn cơm, đi wc thì đi wc, giải quyết vấn đề.

Hạ Nguyên từ ba lô nhỏ bên trong lấy ra một hộp cơm.

Hộp cơm sau khi mở ra, cũng không biết chuyện gì xảy ra, đồ ăn thế nhưng vẫn còn một chút độ ấm. Hiện tại thời tiết còn rất nóng, loại độ ấm này vừa vặn.

Mùi thơm nồng đậm tràn ngập ở bên trong xe buýt.

Loại hương vị này tựa như là móc nhỏ, câu vào đáy lòng người chọc cho ngứa ngáy, không khỏi nhìn qua hướng bên kia.

Các bạn học lúc đầu còn đang ngủ cái mũi giật giật, nhịn không được tỉnh lại, trong bụng ùng ục ục kêu réo.

- - bọn họ đã một buổi sáng cũng chưa ăn cơm, sáng sớm đi gấp, đại bộ phận cũng chưa ăn được cái gì.

Bọn học sinh từ trong túi xách lấy ra bánh mì tới gặm cũng gặm không nổi nữa, nhao nhao đưa tới ánh mắt u oán, mẹ nó chứ, bọn họ làm sao mà ăn vô đây..

Đồ vật mới mua về cũng không thõa mãn, ngửi mùi cơm nước của người khác, đồ ăn đến miệng liền cảm thấy bên trong khô cằn, không có mùi vị gì.. qwq, thống khổ.

Sau khi biết được đây là cơm hộp của Hiệu trưởng Mộ làm, các nữ sinh ban đầu còn có thể nhẫn nại vẫn là nhịn không được, một người nữ sinh nhìn về phía nam sinh ngồi ở bên cạnh mình, yếu ớt hỏi một câu, "Ông biết làm cơm không?"

Bạn nam miệng gặm ổ bánh mì, sau lưng lạnh cả người, lời nói nghẹn ở trong cổ họng, "Không, sẽ không."

* * * Nói như thế nào, luôn cảm thấy cậu muốn xong rồi.

Vẽ vật thực ở phương diện nào đó nói tới chính là Thiên Đường của cẩu độc thân, mỗi một lần vẽ vật thực đều sẽ có thật nhiều cặp đôi kết duyên thành công một cách tốt đẹp, hai chuyện này đều có điểm phối hợp ăn ý với nhau..

Quả nhiên, cô nàng học sinh nuốt xuống một ngụm mì ăn liền, mặt không thay đổi ngồi sát ra bên ngoài.

A, cơm cũng không biết làm, vậy có bạn trai làm cái gì?

Xe buýt lắc lư cả một ngày, mới thấy được cảnh sắc bên trong Tứ Xuyên.

Phong cảnh bên trong Tứ Xuyên thì có nhiều núi, núi Thanh Thành, núi Nga Mi ở Hồng Nhã, núi Hạt Minh, Cửu Trại Câu, rừng tre, núi tuyết Tây Lĩnh, Tự Cống ở Thanh Thần vân vân vân vân đều ở nơi này, mặc dù không có như Ngũ Nhạc có độ cao so với mặt biển, nhưng cũng đều có các nét riêng biệt.

(Yue: Thật sự ở đoạn này nói về mấy tên núi, tui tìm muốn ná thở trên gg cũng có cái ra cái không, nên có mấy tên do bản convert dịch ra k khớp nên tui chém. Mọi ng thông cảm. Hoặc ai biết được tên chính xác thì cmt mình chỉnh nha. Tks)

Bởi vì nét riêng của nó, cho nên trường học tới nơi này vẽ vật thực cũng không ít, dựa vào nơi này thành một chỗ để vẽ vật thực.

Trường học các cô cũng không phải lần đầu tiên đến, đã sớm sắp xếp xong xuôi chỗ ở khách sạn cùng phòng, xe buýt trực tiếp mang theo học sinh đi vào bên trong khách sạn, các học sinh đã ngồi một đường vội vàng từ trên xe nhảy xuống, mang theo ba lô của mình, hoạt động tay chân để dãn gân cốt.

Ngồi cả một đường, toàn thân đều ngồi đến phế đi, đau lưng.

Quyết định là ba người một phòng, bình thường một cái ký túc xá sáu người, chiếm hai phòng là đủ rồi.

Phòng không thể nói là quá tốt, nhưng là sạch sẽ gọn gàng, cũng không có chuyện bực mình gì, nếu có người không thích ứng loại hoàn cảnh này, có thể tự mình bỏ thêm tiền, chuyển tới những phòng khác của khách sạn.

Nơi này có phòng ngắm núi, mặc dù mắc, nhưng là phong cảnh thiên nhiên cùng phục vụ thật sự tốt.

Ngày đầu tiên suy xét đến thời gian cũng không còn sớm, giáo viên cũng không có tổ chức đi nơi nào, mà là để các học sinh tự do sắp đặt, có thể ở gần đây đi một vòng, nhưng mà phải chú ý an toàn, tốt nhất mấy người cùng một chỗ, cũng không cho phép ra khỏi nơi này.

Hôm nay người đi ra ngoài vẽ vật thực không nhiều lắm, đại đa số đều trên giường hung hăng ngủ một giấc, Hạ Nguyên thật không có loại nhu cầu này, liền dậy sớm, mang theo máy chụp ảnh liền bò đi lên núi.

Núi có chút dốc thẳng đứng, trên vách núi đã được công nhân mở ra một con đường, tảng đá bậc thang có chút hẹp, nếu là người nhát gan nói không chừng sẽ bị dọa.

Hạ Nguyên còn phát hiện một cái đường nhỏ, kẻ tài cao gan cũng lớn, liền hướng theo đường nhỏ đi vào trong, đi vào không bao xa thế mà thấy một cái khe sâu, dưới khe sâu là hồ nước xanh biếc, giống một khối phỉ thúy, trên vách núi đá nước tí tách tí tách thẩm thấu ra, đánh vào trên tảng đá tóe lên bọt nước nho nhỏ, lại chậm rãi chảy đến hồ nước.

Lại trong trẻo lại đẹp, phảng phất trong nháy mắt gột rửa bụi bặm trong lòng.

Hạ Nguyên hào hứng một đường đi một đường chụp ảnh, trên đỉnh núi có tòa chùa miếu, gặp một tảng đá lớn trên vách núi khắc thật nhiều tên, bên trên xích sắt còn mang theo thật nhiều thật nhiều khóa vàng, không biết là chuyện gì xảy ra.

Hạ Nguyên nhìn kỹ một chút, "Đồng Kiệt yêu Lâm Thu"

Cô đọc ra, bừng tỉnh đại ngộ, bên cạnh một người mặc tăng y hợp tay làm cái lễ, "Thí chủ, yêu cầu một cái khóa đồng tâm sao?"

Hạ Nguyên: "..."

Không cầu!

Thời điểm đi xuống dưới người đã nhiều hơn, Hạ Nguyên nghĩ nghĩ, dứt khoát đi đường nhỏ. Trên đường nhỏ nói không chừng còn có thể gặp được càng nhiều cảnh đẹp.

Xác thực như thế.

Hạ Nguyên đi ra khỏi một cánh rừng, trước mặt đúng là một cái sườn đồi, tầng mây dày đặc, quay cuồng thành các loại hình dạng, cô kinh ngạc cảm thán chụp một tấm hình, để chuẩn bị trở về nhất định hảo hảo cho Mộ Cảnh Hành kinh ngạc một chút.

Đột nhiên, cảm giác được sau lưng có âm thanh sột soạt sột soạt, giống như có người đi xuyên qua rừng cây..

* * * ---- một người đàn ông thân mặc đồ thể thao từ trong bụi cây chui ra.

Cặp mắt đào hoa, mũi cao thẳng.. Tự mang một cỗ sắc khí.

Người đàn ông cũng sửng sốt một chút, ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm, lấy lại tinh thần, đổi đổi tư thế, lộ ra một nụ cười mê người, để thanh âm lộ ra càng sức hút gợi cảm, "Cô tốt, cô cũng là đến du lịch sao?"

Hạ Nguyên ngược lại không tỏ ra cao ngạo lạnh nhạt, gật gật đầu, "Đúng vậy."

Tiếu Thiên Thánh nhìn ánh mắt cô không có thay đổi gì, lại mở ra hai cái nút thắt trên áo, khoé miệng nhếch miệng lên, "Tôi cũng vậy, tôi là người thành phố B, Tiếu Thiên Thánh, thích vận động, liền đến bên này leo núi, không nghĩ tới bắt tay đi liền lạc đường."

"Nhìn cô, chắc cô biết xuống núi như thế nào?"

Hạ Nguyên chỉ phương hướng cho hắn, "Theo hướng này đi thẳng là được rồi."

Vừa rồi cô chính là từ bên kia đến, mặc dù xa một chút, nhưng mà sẽ không đi lạc.

Tiếu Thiên Thánh dừng một chút, kéo ra một ý cười tà khí, mang theo tiếc nuối, "Tôi vẫn là nên đi cùng cô, tôi dễ lạc đường."

Hạ Nguyên: "..."

Cái này cũng có thể đòi theo?

Bất quá cô không có quản hắn, cái núi này cũng không phải của mình cô, ai muốn đi chỗ nào cô cũng không quản được, có cho hay không cũng đều giống nhau, dù sao hắn cũng sẽ không tạo thành cái uy hiếp gì đối với cô.

Tiếu Thiên Thánh dọc theo đường đi đều bắt chuyện cùng cô, tìm được đề tài liền nói một hồi, cũng hoàn toàn không đáng ghét lắm, sau khi xuống núi, thế nhưng còn kinh ngạc phát hiện, bọn họ ở cùng một cái khách sạn.

* * * Đây thật là niềm vui ngoài ý muốn.

Tiếu Thiên Thánh trở về phòng, lấy ra điện thoại vẫn luôn tích tích kêu nãy giờ, nhìn huynh đệ nhà mình đã gửi cho hắn vô số tin nhắn, "Con mẹ nó, Tiếu Thiên Thánh cậu người ở đâu rồi?"

"Rớt xuống hố?"

"Té xuống núi?"

"Tiếu Thiên Thánh?"

Tiếu Thiên Thánh gửi tới một tin nhắn, sờ lên khóe môi, "Tớ nhìn trúng một người phụ nữ."

Huynh đệ gửi trở về sáu cái tin.

"Không phải cậu coi trọng qua vô số người phụ nữ à?"

Tiếu Thiên Thánh không vui, ".. Cái này không giống nhau!"

Nguyên nhân bởi vì thân phận của hắn, liên tục có người nghĩ đưa gái dán lên người hắn, cho tới bây giờ hắn đều chỉ cảm thấy là dung chi tục phấn*, nhưng mới rồi, lấy cảnh xung quanh sườn núi, tô điểm bởi tầng mây, trong nháy mắt Hạ Nguyên quay đầu hắn thật sự là kinh diễm.

(Dung (dong) chi tục phấn – 庸脂俗粉 – yōng zhī sú fěn (dung/dong: Bình thường; tục: Thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: Phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa).

* * * Muốn.

Hạ Nguyên cũng không biết chuyện bên này.

Cô đã sớm đem sự kiện gặp được một người ném ra sau đầu, hai nữ đồng nghiệp trong phòng làm việc tìm đến cô, chuẩn bị đi cùng cô, để ba cái lớp cùng nhau xuất phát, như vậy ba người các có còn có thể trò chuyện một chút.

Hạ Nguyên cũng không có phản đối, hưng phấn thông báo tin tức này cho mọi người.

Cùng lúc đó, Mộ Cảnh Hành đang nằm nhéo nhéo cái trán, trong mắt đều có tơ máu, mắt nhìn công việc còn dư lại, "Đặt xong vé máy bay đã chưa?"

Còn có một ít, để lại một vài ngày cũng không vấn đề, việc còn dư lại đều là không quá cần thiết và quan trọng.

Mộ Cảnh Hành cười rộ lên, anh có thể bắt đầu đi qua đó được rồi, bắt đầu đi hảo hảo cùng Hạ Nguyên Nguyên nói chuyện một chút.. Làm cho cô cảm thụ* một chút -- Anh đối với cô ĐẾN, CÙNG, CÓ Ý GÌ HAY KHÔNG!

(*tiếp nhận những cảm giác, cảm tưởng)

(Nguồn ảnh)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.