Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 156: Con gấu và ong chúa



Dưới sự ngăn cản của Sở Hoài Nam nên mái tóc của giáo viên chủ nhiệm vẫn còn được giữ nguyên.

“Mau quay về lớp học hành cho đàng hoàng đi, không thể buông thả chỉ vì học giỏi đâu!” Giáo viên chủ nhiệm không biết rằng tóc trên đầu của ông ta suýt chút đã không giữ được nữa rồi, vậy mà mà còn hùng hổ quát lên ở sau lưng hai người.

Sở Hoài Nam kéo lấy tay của Tiếu Hi Hi để đề phòng cô nửa đường đâm ngọn thương hồi mã.

Ở cả tiết Toán tiếp theo, Sở Hoài Nam không nghe gì lọt vào trong đầu cả, cứ cách một hai phút thì cậu phải nhìn sang Tiếu Hi Hi ở bên cạnh. Nhìn thấy Tiếu Hi Hi vẫn ở ngay bên cạnh cậu, cậu không kìm lòng được mà đưa tay ra cầm lấy tay của cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

Vừa nắm tay vừa mỉm cười nhẹ nhàng với Tiếu Hi Hi, cậu thiếu niên đẹp trai thanh tú này khi cười lên có một cặp má lúm đồng tiền, trông đẹp vô cùng, còn mang theo sức sống của tuổi trẻ.

Tiếu Hi Hi lấy điện thoại ra.

Cô muốn chụp lại nụ cười này, khi về sẽ luyện tập theo.

“Khụ khụ!” Giáo viên dạy Toán không thể chịu được nữa bèn nặng nề ho lên một tiếng.

Lần đổi chỗ trước, trong lớp vừa đúng có hai học sinh bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Anh để đi du học, nên đã làm thủ tục nghỉ phép dài hạn, thế là vừa vặn trống ra chỗ ngồi cho một nam một nữ.

Để tránh nam nữ chung bàn hết mức có thể, giáo viên chủ nhiệm nghĩ đến Sở Hoài Nam và Tiếu Hi Hi vừa hay là họ hàng của nhau, cũng đều là học sinh ưu tú nên đã chuyển cả hai vào cùng một bàn.

“Đừng có làm chuyện mờ ám, phải tuân thủ theo kỷ luật của lớp học!” Giáo viên dạy Toán có ẩn ý nói.

Kể từ khi học cấp hai thì Tiếu Hi Hi đã nổi tiếng thích đọc sách bên ngoài trong các tiết khoa học tự nhiên, điều quan trọng là người ta có thành tích khoa học tự nhiên rất tốt, lại còn nhiều lần giành được vẻ vang cho nhà trường, nên các giáo viên đều mắt nhắm mắt mở, vờ như không nhìn thấy gì cả.

Tiếu Hi Hi cất điện thoại đi, hỏi Sở Hoài Nam: “Nói em sao?”

Sở Hoài Nam: “Không phải, nói anh đấy.”

Trên miệng nhận lỗi cũng không làm chậm trễ tay trái của Sở Hoài Nam nắm lấy tay phải của Tiếu Hi Hi, đang nghịch qua nghịch lại.

Hai chị em vốn rất dính nhau nên cũng không ai nhận ra thực hư giữa hai người họ.

Sau lớp tự học buổi tối, Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam đi ăn tối xong mới ung dung ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Tàu điện ngầm đã qua giờ cao điểm buổi tối, không có nhiều người trên toa. Cả hai người dựa sát vào nhau trên chỗ ngồi, cho ai nhìn thấy cũng có thể nhận ra đây là một cặp người yêu trẻ.

Sở Hoài Nam lúc thì nắm lấy tay của cô, lúc thì sờ vào tóc của cô.

Tiếu Hi Hi rõ ràng cảm nhận được sự tiếp xúc cơ thể giữa cô và Sở Hoài Nam đã nhiều lên, Sở Hoài Nam vốn đã luôn dõi mắt theo cô rồi, bây giờ cậu chỉ nóng lòng muốn khắc sâu cô vào mắt mình.

Tiếu Hi Hi nghĩ, đây có lẽ chính là sự tương tác giữa người yêu với nhau.

Cô giống như một cô mèo màu trắng nằm dài trên người của Sở Hoài Nam, chớp chớp đôi mắt to tròn, như vậy có nghĩa là cứ sờ thoải mái, sờ vào bất cứ đâu mà cậu thích.

Niềm hạnh phúc đến quá đột ngột, Sở Hoài Nam kiềm chế lại những suy nghĩ nông nổi của mình… sau đó lại phát hiện ra hoàn toàn không thể kiềm chế được…

“Có thể sờ mặt của em không?” Giọng nói của Sở Hoài Nam hơi khàn, cậu hắng giọng, có lẽ vì món ăn Hồ Nam vừa nãy có hơi cay.

Tiếu Hi Hi ngẩng đầu lên, khuôn mặt sáng mịn ngẩng lên, cái mũi sắp chạm vào cằm của Sở Hoài Nam rồi, cằm của người thiếu niên cũng đã lờ mờ có dấu vết mọc râu.

“Sờ đi.” Tiếu Hi Hi cảm thấy điều này cũng không cần phải hỏi.

So với sự tự nhiên thoải mái của Tiếu Hi Hi, Sở Hoài Nam phải cố gắng hết sức để giữ lấy sự điềm tĩnh trên mặt, đầu ngón tay cũng lạnh đi.

Cậu chậm rãi đưa tay ra nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt trắng nõn của Tiếu Hi Hi, làn da mát rượi, khi chạm vào mềm vô cùng.

Khuôn mặt của cả hai nhanh chóng xích lại gần nhau, Tiếu Hi Hi thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra từ mũi của cậu.

“Chúng ta có phải nên hôn nhau không?” Tiếu Hi Hi đột ngột hỏi.

Trong phút chốc, trong đầu của Sở Hoài Nam vang lên một tiếng nổ “đoàng” của dàn “pháo kép”.

Pháo kép là một loại pháo truyền thống, sau khi châm lửa thì sẽ bay thẳng lên trời cao, vang lên một tiếng nổ lớn như sấm bên tai.

Tiếu Hi Hi cùng cậu thảo luận về chuyện ‘chụt chụt’ với vẻ mặt bình thản vô cùng, Sở Hoài Nam khẽ chớp mắt sau lớp kính: “… Tại sao lại nghĩ đến điều này?”

“Không phải sao? Vừa rồi em lên mạng tìm hiểu, nam nữ hẹn hò với nhau, khi bầu không khí tốt lên thì sẽ hôn nhau, chẳng hạn như khi khuôn mặt cách nhau rất gần.” Tiếu Hi Hi lấy điện thoại ra, ấn mở một video phim thần tượng: “Anh xem, sau khi bốn mắt nhìn nhau thì họ liền hôn nhau.”

Ngón giữa và ngón cái bên tay phải làm động tác “kéo ra” trên màn hình, Tiếu Hi Hi phóng to màn hình, chỉ vào nơi đôi môi kề nhau của nam nữ diễn viên rồi nói: “Xem này, anh ta đưa cả lưỡi vào trong luôn.”

Tiếu Hi Hi đưa lưỡi ra, học theo động tác môi của nam diễn viên rồi nói: “Như thế này?”

Một dì ngồi phía đối diện của Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam lộ ra vẻ mặt “ông lão nhìn điện thoại”, khẽ cau mày lại, ánh mắt hiện ra vẻ vừa khó hiểu vừa kinh ngạc, vừa mang theo chút phản đối. Như thể đang nói rằng: Cô gái này đang nói lời hổ báo gì vậy?

Sở Hoài Nam vội dùng tay che miệng của cô lại, nhỏ tiếng nói: “Khi nào không có người khác đi rồi hẵng nói.”

Tiếu Hi Hi mở to mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn cậu, chiếc lưỡi vẫn chưa thu lại bất giác cạ vào lòng bàn tay của Sở Hoài Nam.

Lòng bàn tay vốn đã nóng nay lại càng thêm nóng.

Qua biểu cảm nhỏ của Sở Hoài Nam, Tiếu Hi Hi nhận thấy cậu dường như rất thích như vậy.

Làn da của Sở Hoài Nam rất trắng, nhìn thoáng qua đã có thể nhận thấy khóe mắt đỏ lên.

Bởi vì cô đã vô tình liếʍ vào lòng bàn tay của cậu sao?

Thế là cô lại liếʍ thêm một lần nữa.

Sở Hoài Nam: “…”

Cả trái tim giống như ngâm trong mật ong rồi được đun sôi lên vậy, trở nên vừa nhớp nháp vừa đặc quánh, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, cảm giác ngọt ngào này quá mãnh liệt, trái tim thậm chí có chút đau đến ngứa ngáy.

Cậu tháo mắt kính ra, vùi đầu vào giữa cổ của Tiếu Hi Hi và chiếc nón của áo lông, dùng sống mũi cao thẳng lê nhẹ trên cổ của Tiếu Hi Hi.

Giống như đang làm nũng vậy, cũng giống như đang bày tỏ tình yêu không thể nói thành lời.

Sau khi cọ xát đủ rồi, Sở Hoài Nam lại kéo lấy tay của Tiếu Hi Hi, vùi mặt vào trong lòng bàn tay của cô, hôn lên lòng bàn tay và các ngón tay của cô.

Tiếu Hi Hi không né tránh, cô còn muốn học theo cách Sở Hoài Nam hôn cô để hôn cậu.

Sở Hoài Nam đã ngăn lại động tác của cô, hơn nữa, còn dùng chiếc mũ của áo lông che lấy khuôn mặt của cô, chỉ chừa lại một khoảng trống lớn bằng một bàn tay để cậu có thể nhìn thấy.

Tiếu Hi Hi: “Sao vậy?”

Sở Hoài Nam quyết định đi làm một cặp kính áp tròng, bởi vì cậu phát hiện rằng sau khi tháo mắt kính xuống, cậu hoàn toàn không thể nhìn rõ khuôn mặt của Tiếu Hi Hi.

Đeo kính cận lên, Sở Hoài Nam cúi đầu xuống, khuôn mặt của cậu vừa đúng lắp vào khoảng trống, dùng đầu mũi của mình cạ vào đầu mũi của Tiếu Hi Hi.

Đây là hành động đã lặp đi lặp lại hàng nghìn hàng trăm lần trong giấc mơ của cậu, không ngờ rằng có một ngày thực sự đã trở thành hiện thực.

“Không muốn để người khác nhìn thấy em.”

Chàng thanh niên trẻ bộc bạch niềm tâm tư thầm kín của mình trong khe hở tối đen, Tiếu Hi Hi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng ngay cả trong khoảng tối đen như mực, khuôn mặt điển trai gần kề bên mình, cái miệng mở ra rồi đóng lại.

Nghĩ rằng như vậy không có ai khác có thể nhìn thấy, Tiếu Hi Hi liền cắn một phát.

Đôi môi của Sở Hoài Nam không mỏng cũng không dày, cắn vào rất mềm mại.

Đây là lần đầu tiên Hi Hi Gritt hôn nhau sau khi đã sống hàng chục năm, cô chóp chép miệng, cảm giác này rất tốt.

Cô lập tức đảo khách thành chủ, hai tay túm lấy chiếc áo khoác đen của Sở Hoài Nam rồi kéo về phía mình.

Sở Hoài Nam chỉ muốn gần gũi hơn với Tiếu Hi Hi, nhưng không ngờ rằng cô lại hôn mình.

Cơ thể chỉ cứng đờ trong chốc lát, Sở Hoài Nam bèn cắn lại theo bản năng.

Người dì ngồi ở phía đối diện: “…” Hai người đang làm cái gì giữa chốn đông người thế?

Nói theo cách nghiêm túc hơn thì đây cũng không phải là giữa chốn đông người.

Sở Hoài Nam giống như một con gấu lớn đã cắm đầu vào trong tổ ong vậy, bị con ong chúa đã chờ đợi rất lâu trong tổ ong bắt gặp, thế là không thể rút đầu ra nữa…

“Trạm tiếp theo, cầu Dung Hồ, cầu Dung Hồ, the next station…” Tiếng phát thanh báo trạm của tàu điện ngầm vang lên, lúc này cái đầu của Sở Hoài Nam bị “giam cầm” trong tổ ong mới ngẩng đầu lên.

Thiếu niên hai bên gò má ửng đỏ, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ, mái tóc xoăn mềm mịn dính trên trán, thậm chỉ còn có một lớp hơi nước mỏng ở trên lớp kính.

Sở Hoài Nam mím đôi môi đỏ mọng, nắm tay của Tiếu Hi Hi đút vào trong túi của mình.

Tiếu Hi Hi, người lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong chiếc mũ lại trông như thường lệ, vẫn chưa hả hê mà liếʍ môi., sau đấy nở ra một nụ cười vui vẻ với người dì luôn nhìn chằm chằm hai người từ nãy tới giờ.

Khóe miệng nhếch lên vừa phải, vô cùng hoàn hảo.

Thảo nào nam nữ diễn viên trong phim điện ảnh và truyền hình sẽ “chụt chụt” sau khi đưa mắt nhìn nhau, Tiếu Hi Hi gật đầu đồng ý, hoá ra còn có thể tiếp xúc da thịt như vậy, không tệ không tệ.

Sau khi đi về, cô phải tìm hiểu xem giữa các cặp đôi còn có những chuyện gì có thể làm nữa.

Đã sống hàng mấy chục năm mới kiếm được bạn đời, Hi Hi Gritt muốn bù đắp lại tất cả, cô cảm thấy căn bệnh suy thoái tình cảm của mình đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Khi cả hai về đến nhà thì chú thím vẫn chưa về, mỗi khi đến cuối năm thì họ đều rất bận rộn.

Ngay khi cửa nhà vừa đóng lại, Tiếu Hi Hi bèn vứt cặp sách đi rồi vồ lên phía trước.

May mắn thay phía sau của Sở Hoài Nam là bức tường, nếu không thì đã bị cô vồ ngã xuống thảm rồi.

Sở Hoài Nam ôm lấy eo của cô, cậu mừng vì bản thân mấy năm nay không bỏ bê tập thể dục và tán thủ nên mới có thể ôm lấy Tiếu Hi Hi ngay tại chỗ.

Nhiệt độ trong phòng vừa phải, mặc áo khoác bên ngoài rất nhanh đã cảm thấy nóng.

Tiếu Hi Hi xách cặp sách bằng tay trái, tay phải kéo lấy Sở Hoài Nam: “Đi, về phòng.”

Ném cặp sách vào trong phòng, thay chiếc áo tay ngắn cùng chiếc quần dài cotton rộng rãi mặc ở nhà, Tiếu Hi Hi lao đến phòng của Sở Hoài Nam với tốc độ nhanh như bay.

Cửa phòng của Sở Hoài Nam không khoá, vừa đẩy ra thì đã nhìn thấy bờ vai rộng, tấm lưng trần cùng đường nét cơ thịt nuột nà, rồi cả vòng eo thon gọn của cậu thiếu niên.

Sở Hoài Nam thay quần áo được nửa chừng thì nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, ngay sau đó, cậu liền bị luồng sức mạnh dịu dàng đẩy lên giường khi vừa mới choàng chiếc áo phông lên cổ.

Nằm ngửa trên giường, Sở Hoài Nam mở mắt bắt gặp lấy đôi mắt vừa to vừa tròn của Tiếu Hi Hi, đang tràn đầy thích thú nhìn chằm chằm lấy cậu, sau đó nói: “Tiếp tục, hôn nhau.”

Vừa nói xong, Tiếu Hi Hi liền cúi đầu xuống rồi hôn lấy cậu.

Trên tàu điện ngầm chỉ là nếm qua loa, Tiếu Hi Hi vẫn còn rất nhiều điều muốn thử.

Đang hôn nhau, Tiếu Hi Hi dùng tay phải lấy điện thoại ra và phóng to màn hình điện thoại, mơ hồ không rõ nói: “Anh xem, cái miệng của anh chàng này mở to như thế, có thể nhìn thấy cả răng sâu luôn.”

Sở Hoài Nam: “…” Lặng lẽ lấy đi điện thoại của Tiếu Hi Hi.

Đúng là làm mất hứng quá.

“Chúng ta tự mò mẫm đi.”

Sở Hoài Nam ôm lấy Tiếu Hi Hi đang nằm trên người mình rồi nói.

Sau khi hôn nhau một hồi, Sở Hoài Nam đột ngột dừng lại: “… Hi Hi, tay của em đang sờ đi đâu đấy?”

Tay của Tiếu Hi Hi trượt xuống dọc theo cơ bụng của Sở Hoài Nam: “Sờ vào chỗ chưa từng sờ qua.” Sở Hoài Nam cao hơn một mét tám, trên cả người của cậu có rất quá nhiều chỗ mà Tiếu Hi Hi chưa từng sờ qua, với tư cách là bạn đời tương lai, đương nhiên muốn làm quen với toàn bộ cơ thể cậu chứ.

Sở Hoài Nam: “… Chúng ta vẫn chưa trưởng thành đâu.”

Sở Hoài Nam tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh, mặc dù lý trí của cậu đang dần xoáy vào trong không trung…

Tay của Tiếu Hi Hi chậm rãi thu lại: “Vậy em sẽ chờ đợi thêm nữa.”

Cô suýt đã quên đi vấn đề này rồi.

Sở Hoài Nam: … Theo lẽ thường tình, hai người họ nên đổi ngược lại mới đúng chứ.

Tác giả có lời muốn nói: Hi Hi sẽ không thể nào bị động được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.