Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 158: Cậu trưởng thành rồi



Lúc Polka nhận được tin nhắn khoe khoang của Tiếu Hi Hi là lúc đang học tiết Tiếng Anh, sau khi đọc xong tin nhắn, anh ta liền lập tức gửi lại một câu chúc phúc.

Có thể gặp được một người bạn đời vừa ý đúng thật không phải một chuyện dễ dàng.

Anh ta từng tham gia hoạt động ‘ghép đôi’ một lần, kết quả đương nhiên là không thu hoạch được gì.

Một nam một nữ, mặt không cảm xúc mà ngồi đối diện nhau, sau đó im lặng không nói chuyện mà uống dịch dinh dưỡng trong tay, thỉnh thoảng giao lưu vài câu về công việc của nhau.

Sau mấy tiếng đồng hồ, Polka cũng chỉ biết được đối phương tên gì, làm việc ở đâu.

Một ngày sau có tin nhắn gửi tới, phía nữ cảm thấy anh ta rất không tệ, hi vọng được gặp anh ta thêm lần nữa.

Polka lại chẳng thấy tốt chút nào, cô ấy biết gì về anh ta chứ? Biết anh ta có thể im lặng mà ngồi đó hai tiếng đồng hồ?

Hơn phân nửa thời gian cô ta đều dùng để xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh ta, còn lâu hơn cả thời gian nói chuyện với anh ta nữa kìa.

Trong đầu Polka đột nhiên có một ý tưởng xẹt qua, ớ, lẽ nào cô ta đang tơ tưởng đến thân thể của mình?

Vì thế một đoạn thời gian rất dài anh ta cũng không tham gia loại hoạt động thế này nữa, cho đến khi bị Rupee phái đến tiểu thế giới này.

Giờ nghỉ ngơi buổi trưa, Polka liền cùng Đồ Hoan Hoan đi ăn cơm trộn.

Tiệm ăn cho học sinh mới trong nhà ăn trường học, đồ ăn kèm trong cơm trộn và nước tương có thể tự mình chọn lựa, múc cơm vào trong nồi đá, bỏ lên trên các loại rau ăn kèm, phomat, sau đó đặt lên lửa chiên lên, lại thêm tương ớt vào trộn lên là có thể ăn.

Polka im lặng ăn cơm ăn canh, dáng vẻ cứ như đang thẫn thờ.

Đồ Hoan Hoan quan sát anh ta hai lần sau đó nói: “Sao thế? Mệt quá hả?”

Polka lắc đầu: “Đang suy nghĩ một số chuyện.”

Sau khi dùng muỗng trộn hết đống tương ớt đỏ chót lên, Đồ Hoan Hoan hơi ngập ngừng nói: “Nếu có chuyện phiền lòng gì, cậu không ngại thì có thể nói với tôi.”

Đôi mắt của Polka giống mắt mèo, to tròn, đuôi mắt còn hơi xếch lên, là loại mắt hai mí, nhìn vào có một loại cảm giác hoang dã khó thuần.

“Tiếu Hi Hi tìm được bạn đời rồi.”

Đồ Hoan Hoan phải mất hai giây mới phản ứng kịp ý của anh ta, động tác trên tay cô ấy hơi khựng lại: “Bạn học Tiếu? Tìm được bạn đời là sao? Ý là yêu đương á hả?”

Polka vừa nói chuyện cũng không quên nhét cơm vào miệng, sau khi múc một muỗng cơm to nhét vào miệng, anh ta nói: “Đúng, yêu đương, với Sở Hoài Nam.”

“Với Sở Hoài Nam?”

“Chẳng phải bạn học Tiếu và Sở Hoài Nam là bà con sao?”

Polka gãi gãi đầu: “Không phải, không có quan hệ máu mủ.”

Hai người họ cách nhau cả hai tinh cầu, sao có thể là bà con được.

Một tin tức khϊếp người như vậy, Đồ Hoan Hoan phải tiêu hóa cả một lúc mới hiểu rõ.

Trong trường học ai cũng biết Sở Hoài Nam và Tiếu Hi Hi là chị em họ, trước giờ chưa từng có ai nghi ngờ đến mối quan hệ ‘tình thân’ thuần khiết của hai người họ.

Đồ Hoan Hoan dùng tay bịt miệng mình, những cảm giác không thích hợp mà trước đây cô ấy cảm nhận được dần hiện lên trong đầu.

Cô ấy nên sớm lưu ý tới mối quan hệ thân mật lạ thường giữa Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam mới phải.

Sau khi cô ấy và Polka thân thiết với nhau cũng thường xuyên đi ăn cơm cùng với hai người Tiếu Hi Hi. Sở Hoài Nam vẫn luôn lưu ý đến Tiếu Hi Hi, cực kỳ tự nhiên mà rót nước cho cô, dùng nước nóng làm nóng đĩa.

Tiếu Hi Hi ăn gì cũng không thèm để ý, khóe miệng dính nước tương, cô cũng liền rất tùy ý mà liếʍ sạch.

Lúc này Sở Hoài Nam sẽ lấy ra khăn giấy mềm mà mình luôn đem theo bên người lau lại vết dính bên miệng cho cô.

Tất cả đều tự nhiên như vậy, lúc Đồ Hoan Hoan cảm thấy có gì đó quái quái, ánh mắt Sở Hoài Nam đều sẽ nhìn qua, cậu hơi cười cười liền khiến Đồ Hoan Hoan không dám nhìn thẳng vào ánh mắt kia nữa mà vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Bây giờ nghĩ lại, ảo giác của cô là đúng, Sở Hoài Nam rất có thể từ đã âm thầm tuyên bố chủ quyền của mình từ sớm rồi.

Polka húp một ngụm canh thịt bò ăn kèm với cơm, sau đó nói: “Tại sao tôi lại không tìm được bạn đời?”

Đều mắc chứng thoái hóa tình cảm như nhau, tại sao giáo sư Gritt ở tinh cầu Lam Sắc cũng đã có thể tìm được nửa kia của mình rồi, mà anh ta ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Nghe những lời này của anh ta, ngón tay Đồ Hoan Hoan hơi run rẩy: “Po…Polka cũng muốn yêu đương hả?”

Đôi mắt mèo to tròn trợn to lên, Polka rất nghiêm túc nói: “Đương nhiên.”

Anh ta cũng là người mấy chục tuổi rồi, đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến chuyện tương lai.

Tinh cầu Mạc Đắc không có nhiều tác phẩm văn học và phim truyện nói về ‘tình yêu’ như vậy, nên sau khi đến tinh cầu Lam Sắc, anh ta đã học thêm được rất nhiều kiến thức.

Mở tivi ra, trong mười bộ phim truyền hình thì hết tám bộ đều có phát sinh tình yêu.

Điều này khiến Polka nhịn không được tò mò muốn biết ‘tình yêu’ rốt cuộc là thứ gì?

Đồ Hoan Hoan hơi hơi cúi thấp đầu, muốn che đi hai má đã đỏ bừng của mình, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Polka, cậu thích loại con gái như thế nào?”

Polka: “Chưa từng nghĩ tới.”

Đồ Hoan Hoan nắm chặt nắm tay, dùng âm lượng nỉ non nhỏ xíu nói: “Tôi, loại hình con gái như tôi, cậu thích không?”

Polka nhìn về phía Đồ Hoan Hoan, nhưng lại chỉ có thể thấy được đỉnh đầu của cô ấy… cô ấy đang chuyên tâm nhìn chằm chằm vào cái đĩa, mặt cũng sắp vùi vào đó luôn rồi.

“Chắc là thích.”

Cái thích mà Polka nói là loại thích cực kỳ đơn thuần, là loại tình cảm dịu dàng giống như thích trời xanh, thích mây trắng, thích động vật nhỏ.

Trong mắt cậu, Đồ Hoan Hoan chính là một động vật nhỏ hết sức mềm mại.

Nhưng không nghi ngờ gì, câu thích này của Polka đã cho Đồ Hoan Hoan thêm dũng khí cực kỳ lớn, cô ấy hít một hơi thật sâu, dùng hết dũng khí lớn nhất đời mình để thốt ra một câu: “Nếu cậu bằng lòng, tôi, tôi có thể làm bạn gái của cậu.”

Nói được một nửa là cô ấy đã không còn chút tự tin nào, thanh âm cũng ngày càng nhỏ dần, đến cuối cùng chỉ dư lại tiếng thì thào, nhưng điều này không gây trở ngại cho việc Polka nghe rõ được đến cuối cùng.

“Đương nhiên bằng lòng.” Polka rất tự nhiên mà trả lời.

So với cô gái từng ‘ghép đôi’ với anh ta kia thì hiển nhiên anh ta càng vừa lòng với Đồ Hoan Hoan hơn.

Đồ Hoan Hoan quá dễ hiểu, vui buồn giận hờn đều viết hết lên mặt, vui thì cười, thất vọng liền buồn bã, cho dù muốn cố gắng che giấu cảm xúc tiêu cực của mình thì trong mắt cũng sẽ tiết lộ ra.

Đồ Hoan Hoan vẫn giữ nguyên tư thế cúi thấp đầu của mình mà ngọt ngào cười rộ lên.

“Vậy bạn gái có thể giúp tôi làm bài tập đọc hiểu không?”

Đồ Hoan Hoan: “…”

Cô ấy dở khóc dở cười mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía đôi mắt mơ hồ của Polka, lúc này cô ấy có hơi nghi ngờ, rốt cuộc Polka có hiểu được thế nào là yêu đương không, trong lòng không khỏi có hơi thất vọng.

Polka nhạy bén nhận ra được cảm xúc của cô ấy đang dao động: “Không sao, tôi có thể tự mình làm được.”

Xem ra cho dù là bạn đời, thì cũng không bằng lòng làm bài tập giúp đối phương.

Đồ Hoan Hoan: “Cậu ghét ngữ văn như vậy thì sao lại còn chọn khoa xã hội?”

Polka cực kỳ đương nhiên mà trả lời: “Bởi vì cậu.”

Tiếu Hi Hi bảo anh ta bảo vệ Đồ Hoan Hoan, Đồ Hoan Hoan học gì, anh ta cũng phải theo học cái đó.

Tim Đồ Hoan Hoan giật thót một cái, hai má lại dần đỏ lên.

“Vì… vì tôi?”

Polka gật đầu: “Cậu học khoa xã hội, thì tôi học khoa xã hội.”

Đồ Hoan Hoan không dám tin tưởng mà hỏi: “Vậy nếu tôi học khoa tự nhiên thì sao?”

Polka: “Thì đương nhiên sẽ theo học khoa tự nhiên rồi.”

Đồ Hoan Hoan: “Tại sao?”

Polka: “Bởi vì tôi phải quản cậu.”

Thấy mặt Đồ Hoan Hoan càng ngày càng đỏ, ngay lúc Polka định đưa cho cô ấy một ly nước lạnh để giảm nhiệt độ thì Đồ Hoan Hoan đột nhiên lại cười lên, ngọt ngào nói: “Tôi thích cậu quản tôi.”

Nói xong Đồ Hoan Hoan liền cúi đầu ăn một miếng cơm lớn.

Polka: Tuy không biết tại sao cô ấy lại vui như vậy, nhưng nhìn thấy nụ cười của cô ấy, tâm trạng mình cũng trở nên tốt hơn.

Đây là hiệu ứng lây nhiễm cảm xúc sao?

Lúc Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam từ thành phố E trở về liền nghe được tin này từ miệng Polka.

Thân là cấp trên của Polka, Tiếu Hi Hi liền đến tiệm hoa mua hai lẵng hoa lớn, một cái tặng cho Polka, một cái tặng cho Đồ Hoan Hoan.

Loại lẵng hoa cao một mét năm dùng cho khai trương khiến Đồ Hoan Hoan trực tiếp sững người.

Đồ Hoan Hoan không có cách nào đem về, Polka liền một tay ôm về nhà trọ nhỏ của mình.

Lớp mười một vừa trôi qua, năm mười hai căng thẳng liền đến.

Giống với trong nguyên tác, sau khi Tư Đồ Chấn Nhϊếp vào lớp mười hai liền bắt đầu học bổ sung tiếng Anh, mẹ cậu ta định đưa cậu ta ra nước ngoài học đại học. Cho dù không có Đồ Hoan Hoan thì quỹ tích nửa phần đầu cuộc đời của cậu ta cũng sẽ không thay đổi quá nhiều.

Vì Tiếu Hi Hi nhiều lần nhận được giải thưởng trong các cuộc thi lớn, thành tích cũng luôn chiếm ngôi đầu bảng nên có được tư cách tuyển thẳng.

Nhưng chính cô lại từ chối, bởi vì đại học tuyển thẳng không liên quan gì đến chuyên ngành mà cô muốn làm việc trong tương lai, cô muốn thi vào trường đại học Công An thành phố E, Sở Hoài Nam định thi vào đại học kinh tế thành phố E.

Cậu không thể ở hai thành phố khác nhau với Tiếu Hi Hi, vì vậy đăng ký nguyện vọng đều tập trung trong thành phố E.

Polka thân là một thành phần kỳ lạ trong khoa xã hội, sáng lập ra người đầu tiên học khoa xã hội lại đăng ký nguyện vọng chuyên ngành khoa tự nhiên…

Người đầu tiên trong lịch sử trường Tinh Thần… mà chắc cũng là người cuối cùng.

Đây là kết quả sau khi Đồ Hoan Hoan khuyên anh ta, hai người họ có thể đồng thời thi vào một trường đại học tổng hợp, Polka sẽ không cần phải học khoa xã hội nữa, đây cũng xem như là sự giải thoát cho cả hai…

Đồ Hoan Hoan không muốn giảng đề ngữ văn cho anh ta nữa!

Cuối cùng bốn người như ý nguyện mà thi đỗ vào trường đại học mình muốn.

Kỳ nghỉ cuối cùng của cấp ba, Tiếu Hi Hi và Polka cảm thấy, nếu như phải sống trên tinh cầu Lam Sắc mấy mươi năm thì phải nghĩ cách kiếm tiền, vì dù sao muốn cho nửa kia của mình một cuộc sống thoải mái, thì tiền là thứ bắt buộc.

Trước kia là do tuổi tác không cho phép, bây giờ sắp trưởng thành rồi, bọn họ bắt buộc phải chuẩn bị tiền cho cuộc sống tương lai của mình.

Sau khi hai người thương lượng xong liền quyết định thiết kế một số sản phẩm công nghệ cao thường dùng trong cuộc sống, ở tinh cầu Mạc Đắc thì sản phẩm công nghệ cao dùng trong sinh hoạt thật sự là quá nhiều.

Hai người chắc chắn là không đủ, thân là người yêu của hai người, Sở Hoài Nam và Đồ Hoan Hoan cũng tham gia vào công ty nhỏ này.

Hai vợ chồng Tiếu Viễn Sơn ủng hộ mấy đứa trẻ tự xây dựng sự nghiệp, chính phủ cũng ủng hộ sinh viên khởi nghiệp thì bọn họ không lý nào lại không ủng hộ con cái nhà mình.

Ba của Tiếu Hi Hi ở bên kia đại dương gửi cho cô tiền vốn khởi động, vợ chồng Tiếu Viễn Sơn cũng hỗ trợ thêm không ít. Dùng khoản tiền này, bốn người thuê một căn phòng nho nhỏ ở thành phố E làm văn phòng làm việc, công ty kỹ thuật cao mới trong tương lai, chính là bắt đầu con đường khởi hành của mình như thế đấy.

Vì Tiếu Hi Hi vẫn phải bận cho chuyên ngành của mình nên cô chỉ phụ trách phần ủng hộ kỹ thuật, những thứ còn lại đều giao cho Polka hoàn thành, phần đối ngoại, liên hệ công xưởng, xin độc quyền... đều do Sở Hoài Nam ra mặt, Đồ Hoan Hoan làm hậu cần, nhân sự và kế toán, sau này khi công ty phát triển hơn thì bọn họ còn phải tuyển thêm rất nhiều người vào.

Tuy công việc và học tập là rất quan trọng, nhưng Tiếu Hi Hi cũng không quên mỗi ngày đều xem lịch.

Đếm từng ngày từng ngày trôi qua, còn làm một cái ghi chép cho nhớ.

Vào một ngày nọ, Sở Hoài Nam cũng giống như mọi ngày mà ngồi trong phòng khách dùng máy tính làm việc.

Sau khi thi đại học xong, bọn họ liền chuyển đến thành phố E, hai người thuê một căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách, cách khu đại học rất gần, đi bộ khoảng mười phút là tới nơi.

Sở Hoài Nam vẫn chưa thẳng thắn chuyện hai người họ với Chung Lệ Mẫn, cậu nghĩ rằng đợi sau khi công việc của cả hai đều ổn định rồi, có thể cho Tiếu Hi Hi một cuộc sống thoải mái thì mới nói sự thật cho vợ chồng Tiếu Viễn Sơn biết.

Nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, hơn mười một giờ, Sở Hoài Nam tháo mắt kính xuống, xoa xoa sống mũi của mình.

Khi ra ngoài cậu sẽ đeo kính áp tròng, nhưng ở nhà thì đeo kính gọng sẽ tiện hơn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vừa qua mười hai giờ, Tiếu Hi Hi liền ‘ầm’ một tiếng mở cửa ra, nhảy ra khỏi phòng ngủ.

Sở Hoài Nam giật mình đứng thẳng người dậy: “Sao thế?”

Tiếu Hi Hi bước từng bước lớn về phía cậu: “Mười hai giờ rồi! Anh trưởng thành rồi!”

Sở Hoài Nam còn chưa phản ứng kịp, Tiếu Hi Hi liền tóm lấy vạt áo cậu vén lên trên: “Đi, về phòng.”

Tiếu Hi Hi vừa lột quần áo của cậu, giọng điều vừa tràn đầy vui vẻ nói: “Siri, bật bài hát kia, ‘đợi rất lâu cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay, mơ ước rất lâu cuối cùng cũng thực hiện được giấc mơ này…”

Bài hát này thật sự quá phù hợp với tâm trạng hiện tại của cô rồi!

Sở Hoài Nam: “… Siri, tắt đi.”

Sở Hoài Nam phối hợp với cô mau chóng cởϊ qυầи áo mình ra, ôm Tiếu Hi Hi lên như ôm một con gấu Koala.

Sao cậu có thể quên loại chuyện như mười tám tuổi này được, cậu còn chuẩn bị cho tối nay một bữa tối phong phú, phòng hai người cũng chuẩn bị đầy cánh hoa và rượu đỏ nữa là.

Nhưng không ngờ vừa tới mười hai giờ, Tiếu Hi Hi đã hành động rồi…

Chỉ có điều… làm trước thì làm trước thôi.

Cậu ôm lấy Tiếu Hi Hi lúc này đang ôm chặt lấy mình, Sở Hoài Nam bước từng bước vững vàng nhanh chóng đi về phía phòng ngủ.

Tay trái của Tiếu Hi Hi ôm chặt lấy đầu cậu, gần đây Sở Hoài Nam mới cắt ngắn tóc, tóc mái hất lên trên, cả người cũng tràn đầy khí chất đàn ông trưởng thành. Sau khi xoa loạn đầu tóc của cậu, Tiếu Hi Hi liền không còn chướng ngại gì nữa mà hôn lên mắt cậu.

Cánh tay phải của cô trượt xuống, thuận theo cơ bụng mà duỗi vào trong quần ngủ rộng thùng thình: “Ôi chao, lớn rồi nè.”

Cực kỳ giống bà cô kỳ quái trêu chọc thanh niên trẻ.

Sở Hoài Nam: “… Nó trưởng thành rồi, có thể ăn mặn rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Sắp phải nói lời tạm biệt rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.