Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 65: Có lai lịch gì



Là một con yêu quái thành yêu đã hơn trăm năm, Mê Hồn Kính... À không, bây giờ nên gọi là Hoa Tử. Hoa Tử vẫn còn chút quyết tâm muốn chống trả đến cùng, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.

Sau khi đám người Đồ Tô Ngang tra hỏi dồn dập, nó đã khai hết tất cả mọi việc, không phải là do nó không kiên cường, mà quan trọng là kẻ đích quá điên cuồng.

Lúc mới bắt đầu, chỉ có bốn người Đồ Tô Ngang vây lại tấn công nó, sau đó, những người từng bị nó hút sinh khí cũng lần lượt bò đến, Lâm Thanh Lâm Bạch, Tráng hán mặt đỏ Tào Viên, Miêu Nhĩ Ngô Hành.

Sau khi thẩm vấn xong thì trời cũng đã sáng, mặt trời ló dạng hừng đông, tiếng gà trống gáy chào ngày mới, mấy người họ cũng đói rồi.

Họ bảo tiểu nhị vừa thức dậy chuẩn bị 20 tô hoành thánh, 5 xửng bánh bao, 9 người ngồi lại thương lượng làm sao đối phó tên yêu quái này.

Hoa Tử khai rất chi tiết, từ kế hoạch báo thù thành Đồ Tô và thành Phùng của yêu vương Độ Tân của bọn chúng, theo tiêu chí không đánh lại thằng cha thì gây khó dễ thằng con, chiến lược thối tha ý đồ kéo theo một người nhập bọn với bọn chúng, cùng nhau đối phó cha của hắn cho đến việc cả đám yêu quái bị truy sát đến nỗi né đông né tây, thành Tiêu Thạch nghèo đến nỗi phải ăn chay, ngay cả sâu bọ cũng không tha, thực lực cũng không còn như trước.

Hoa Tử tỏ ra chua chát: “Nếu như giao chiến vào hai mươi năm trước, ta chắc chắn sẽ không thua mấy người các ngươi đâu...”

Chưa đợi nó dứt lời, Đồ Tô Ngang đã nói: “Hai mươi năm trước á? Bọn ta còn chưa ra đời, ngươi đánh với ai?”

Hoa Tử: “...”

Đồ Tô Ngang lấy hai cái bánh bao, đưa Vụ Ải một cái, còn mình ăn một cái, nói với Hoa Tử: “Các ngươi nghĩ sao thế? Các ngươi lẻm bẻm vài câu thì ta sẽ đi theo bọn ngươi á?”

Vân Vụ Ải lẳng lặng ngồi ăn bánh bao, thầm nghĩ: Ngươi đừng có nói thế, trong bản gốc truyện tranh thì ngươi bị tẩy não rất thành công, trực tiếp đi theo người ta luôn. Nhưng Độ Tân cũng xem như nói được làm được, dạy cho Đồ Tô Ngang rất nhiều điều.

Về mặt nào đấy thì đây cũng được xem như có đầu có đuôi vậy.

Cũng nhờ vào Hoa Tử mà Boss phản diện đến cuối cùng mới bị bị lột mặt nạ trong truyện tranh bây giờ đã lộ sơ hở ngay từ đầu, nguyên nhân, động cơ của mọi việc đều khai báo rất rõ ràng,

Vân Vụ Ải cũng không cần lo Đồ Tô Ngang sẽ đi làm kẻ phản diện nữa, nghĩ đến đây, lòng nàng lập tức thoải mái hơn nhiều.

Trên người Hoa Tử cột bốn sợi dây khóa yêu, núp ở một góc cúi đầu nghe giáo huấn.

Lúc nhỏ Phùng Song Bạch từng nghe cha mình kể về chuyện của Độ Tân và nhóm yêu vật của ông ta, đối với chuyện Độ Tân không chết, đã vậy còn rắp tâm báo thù, hắn ta vô cùng kinh hãi.

Không ngờ, chuyến lịch luyện bình thường của bọn họ lại sớm bị yêu quái nhắm trúng, Phùng Song Bạch lên tiếng nói: “Để phòng bất trắc, chúng ta nhanh chóng gửi thư về hai thành đi.”

Độ Tân hận Đồ Tô Liệt và Phùng Thần đến tận xương tủy, ngủ say như người thực vật hết 20 năm, điều mong muốn làm nhất sau khi tỉnh dậy là báo thù.

Đồ Tô Ngang kéo dây khóa yêu, hỏi Hoa Tử: “Cái tên Độ Tân đó, có bảo là phái người đến hai thành không?”

Hoa Tử giật mình: “Ta không biết nữa, Thôn Trùng đại nhân phái ta ra trước, chuyện sau đó, ta không biết gì hết.”

Vân Vụ Ải húp một ngụm canh hoành thánh, chầm chậm nói: “Xem ra trong lòng Thôn Trùng đại nhân đó, ngươi chỉ là một tiểu lâu la thôi nhỉ?”

Hoa Tử yếu ớt phản bác lại: “Thôn Trùng đại nhân rất xem trọng ta.”

Vân Vụ Ải cười, đôi mắt lấp lánh đen huyền nhìn gương mặt của Hoa Tử: “Nếu như xem trọng ngươi thì không thể nào phái ngươi ra xung phong đi đầu đến dò thám bọn ta đâu. Có phải ông ta nói với ngươi rằng bọn ta là một đám ranh con chưa dứt mùi sữa, ngươi không tốn chút sức lực nào cũng có thể trêu đùa bọn ta trong lòng bàn tay phải không?”

Bọn họ thật sự là người mới, nếu không phải Vân Vụ Ải đột nhiên nhớ ra đại chiêu của Gương Yêu là gì thì họ chắc chắn phải chịu khổ một phen, hơn nữa còn phải tốn thêm nhiều thời gian đi phá giải trận gương đồng. Nên những lời Thôn Trùng nói với Hoa Tử, cũng không phải là sai.

Nhưng lời này bị Vân Vụ Ải phân tích thì hoàn toàn khác ngay, Nghe lời của Vân Vụ Ải, Hoa Tử như một con nòng nọc bất an, lát thì cuộn đuôi lại, lát thì giương cổ ra, xem ra đã lay động rồi.

Vân Vụ Ải chầm chậm húp một ngụm trà ngon, nói: “Thật không biết ngươi nghĩ sao nữa, cái nơi đất cằn sỏi đá như núi Tiêu Thạch, ăn cũng ăn không no, ngủ cũng ngủ không yên, Độ Tân bị liệt hết 20 năm, ngươi cũng trung thành chịu đựng hết 20 năm, thật sự là còn khổ hơn cả Khổ Hành Tăng. Rốt cuộc ngươi muốn có được thứ gì chứ?”

Hoa Tử co rút lại không nói gì.

Vân Vụ Ải cười, hỏi: “Có phải mong chờ Độ Tân tỉnh lại rồi đưa các ngươi làm lại từ đầu không?”

Hoa Tử khi xưa cũng nghĩ như thế, kể từ khi nó có ý thức thì đã là một con yêu quái một mình lêu lỏng, từ chiếc gương này chui vào chiếc gương khác. Gương trên khắp thiên hạ này, không nơi nào là nó chưa từng sống. Nó cảm thấy khó chịu nhất là gương đồng ở nhà tắm nam, mỗi ngày vừa mở mắt ra là toàn là lông chân, cảm giác như mình đang sống trong bụi tảo biển vậy.

Năm thứ 70 trở thành yêu, nó gặp được Thôn Trùng, lúc đó đương lúc Độ Tân vừa mới lập nghiệp, chiêu gọi yêu quái khắp thiên hạ, nó cũng đến đấy, bọn chúng cũng đã từng rất vẻ vang, ai ngờ sau đó người bắt yêu bắt đầu truy sát bọn chúng, xém chút đánh chết Độ Tân, những đại tướng năm xưa đa số đều cũng đã chết trong trận đại chiến đó, thế là nó được lên chức.

Dưới lời khuyên của Thôn Trùng, nó cần mẫn trông giữ núi Tiêu Thạch, đợi Độ Tân đại nhân đưa bọn chúng đi lập lại huy hoàng, phát triển lớn mạnh.

Ai ngờ lần đầu tiên giao chiến lại với người bắt yêu, nó đã bị bắt rồi.

Vân Vụ Ải quan sát thần sắc của Hoa Tử, cười bảo: “Thật đáng thương mà, ngươi trông sao trông trăng cuối cùng cũng trông được hắn tỉnh lại, nhưng hắn lại ném ngươi ra làm đá mài dao.”

Vân Vụ Ải than nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Yêu quái mà như ngươi, thật đúng là bi thương.”

Hoa Tử vẫy vẫy đuôi nòng nọc, kiên cường bảo: “Làm yêu quái đều như thế, đám người bắt yêu như các người không hiểu đâu!” Ngoài trừ những đại yêu sống ẩn dật đã tu thành chín quả thì các yêu quái khác, con nào không bữa đói bữa no, hễ gặp người bắt yêu, đánh lại được thì cứ đánh, đánh không lại thì chạy, trong lòng bọn chúng tự cho rằng mình sống rất thoải mái ung dung.

Còn đối với Vân Vụ Ải, bọn chúng như đám thương buôn bán đĩa phim người lớn trốn chui khắp nơi bị cảnh sát đuổi bắt vậy...

Vân Vụ Ải lắc lắc ngón tay trỏ, rồi bảo: “Câu này của ngươi sai rồi, làm yêu quái cũng có thể muốn ăn gì thì ăn, muốn sống sao thì sống.” Nhưng đương nhiên là phải ở trong một phạm vi nhất định.

Hoa Tử liếc Vân Vụ Ải một cái: ‘Nếu ngươi muốn khuyên ta về phe các người, thì thôi không cần phải nói nữa, như thế còn không bằng cuộc sống của ta bây giờ.” Làm lính của người bắt yêu, sống còn không tự do như bây giờ. Dù sao rất nhiều người bắt yêu chỉ xem yêu thú là công cụ mà thôi.

Đồ Tô Ngang đứng một bên nghe vậy liền cười: “Xem ngươi nói kìa, bây giờ bọn ta muốn ngươi làm gì, ngươi có dám không làm sao? Còn cần bọn ta khuyên ngươi á?”

Hoa Tử: “...” Ta quên mất, bọn chúng không nói lý lẽ.

Vân Vụ Ải: “Có điều, ta cũng phổ cập cho ngươi biết một chút, ngươi sống trong núi Tiêu Thạch nhiều năm như thế, nhiều quan niệm đến giờ đã lỗi thời rồi.”

Nàng vỗ Thu Yêu Giản ở lưng: “Giảo Giảo, ra đây đi.”

Chỉ thấy một con hồ ly lông bóng mượt, đôi mắt ngáy ngủ mơ màng chui ra từ trong Thu Yêu Giản, thuần thục lăn lên chân Vân Vụ Ải, Đồ Tô Ngang còn ném một cái bánh bao cho nó.

Hoa Tử há hốc mồm: … Yêu thú bây giờ đều được đối đãi tốt thế sao? Con hồ ly ăn muốn mập thây luôn rồi!

Vân Vụ Ải nhẹ nhàng vuốt ve lông của Giảo Giảo, cười nói: “Gì mà xem yêu thú như là công cụ, đấy là chuyện của mấy chục năm trước rồi.” Ít nhất thì ở chỗ nàng là như thế....

Nói chuyện không nói tròn câu, Vân Vụ Ải dừng lại đúng nơi, để Hoa Tử tự mình suy nghĩ.

... Dù sao Gương Yêu cũng hữu dụng lắm. Bất luận là thám thính tình báo hay là thực chiến thì đều dùng rất tốt, Vân Vụ Ải nhắm mắt lại.

Thi Miên nghe hết mọi việc, xoay nhẹ đôi mắt thâm quầng của mình, trong lòng thầm nghĩ, Ngô Hành và Tào Viên thì không trông mong gì rồi, còn Hồng Y mà có đầu óc được như Vân Vụ Ải thì sau khi thiếu thành chủ kế vị thành chủ, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Con Gương Yêu này không hề yếu chút nào, họ đều là những người ưu tú nhất trong lớp trẻ hai thành, nhưng Hoa Tử có thể vòng vo với họ lâu như thế, cũng đủ chứng minh thực lực của Hoa Tử.

Vả lại đầu óc của Hoa Tử không được tốt lắm... Nếu có thể để họ sử dụng, thì cũng xem như là ăn may vớt được của tốt.

Nhưng đáng tiếc đầu óc mấy người ở bên thành bọn họ đều không được lanh lẹ lắm, không nghĩ đến việc này trước, cơ thể hắn lại quá yếu ớt... Rầu thật chứ.

Đồ Tô Ngang ngước cằm lên, quan sát Hoa Tử rồi nói: “ Chẳng phải nó muốn đi hồi báo tình hình trận chiến với cái tên Thôn Trùng đó sao, chúng ta đi theo bắt tên Thôn Trùng đó lại đi?”

Đồ Tô Ngang lại nhìn Hoa Tử hỏi: “Tên Thôn Trùng đó, có lai lịch như thế nào?”

Hoa Tử bị lời của Vân Vụ Ải nói cho có chút lay động, do dự một hồi rồi nói: “Thôn Trùng đại nhân có thể ra lệnh cho hàng trăm hàng ngàn sâu bọ.”

Đồ Tô Ngang: “Còn gì nữa? Biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, đừng để ta đánh ngươi.”

Hoa Tử vẫy vẫy đuôi, ấp a ấp úng nói: “Ngài ấy có thể nhờ vào sâu bọ biết được chuyện xảy ra ngoài trăm dặm, cho dù các ngươi theo ta đến... thì ở ngoài trăm dặm Thôn Trùng đại nhân đã phát hiện được hành tung của các ngươi.”

Đồ Tô Ngang “chậc” một tiếng, loại yêu quái tụ lại thành bầy thành đoàn như sâu bọ là loại phiền phức nhất.

Lâm Thanh đề nghị: “Vậy ta giả vờ là con tin bị Hoa Tử bắt về, đi thám thính gốc rễ của Thôn Trùng?”

Nghe lời đề nghị của Lâm Thanh, tráng hán mặt đỏ Tào Viên lập tức la lối: “Việc thám thính gốc rễ quá nguy hiểm, hay là để ta đi đi, ta đánh giỏi hơn!”

Đồ Tô Ngang cười phụt, bảo: “Nếu nói ai đánh giỏi thì theo lý nên để ta đi, chẳng phải Độ Tân còn muốn chiêu gọi ta gia nhập vào hội của bọn chúng sao? Ta đi ổn thỏa hơn, ông ta cũng sẽ không làm gì ta đâu.”

Đồ Tô Ngang vừa nói thế, Phùng Song Bạch cũng tham gia vào cuộc chiến đóng giả con tin, Vân Vụ Ải nghe bọn họ lảm nhảm, khi nàng thấy Ngô Hành tự xung phong đi làm con tin thì đột nhiên nghĩ ra một cách.

Vân Vụ Ải vỗ nhẹ bàn tay: “Yên lặng trước đã.”

Mấy thiếu niên tranh giành nhau như lửa đốt ấy lập tức dừng lại, cùng lúc nhìn về phía nàng. Tiếp xúc cả đêm, người bên phía Phùng Song Bạch cũng xem như nhìn rõ rồi, thực lực của cô nàng Vân Vụ Ải xinh đẹp như tiên này của thành Đồ Tô không hề yếu chút nào, não bộ còn rất nhanh nhạy nữa.

Vân Vụ Ải: “Trong chúng ta có một người có thể đi dò thám ổ của Thôn Trùng, vả lại còn có thể rút lui an toàn.”

Mọi người: “Ai thế?”

Vân Vụ Ải cười, chỉ Ngô Hành và bảo: “Hắn.”

Ngô Hành có thể đem yêu vật hòa vào trong cơ thể, sau đó thi triển pháp thuật, bất luận là khí tức hay là thói quen lắc đầu lắc đuôi, hắn hoàn toàn có thể bắt chước theo, căn bản không hề lo sẽ lộ sơ hở.

Vân Vụ Ải lấy phân thể Gương Yêu trước đó thu thập được đưa cho Ngô Hành, hỏi: “Có thể hòa vào không?”

Ngô Hành chỉ từng hòa nhập với yêu thú, còn Gương Yêu thì đây là lần đầu tiên, nhưng không thử thì sao biết được chứ, Ngô Hành cầm Thu Yêu Giản rồi nói: “Để ta thử xem.”

Sau khi bàn bạc, Vân Vụ Ải và Phùng Song Bạch nhấc bút viết thư, đem tình hình hiện tại viết hết vào trong thư. Vì để đề phòng nửa đường bị đám yêu của Độ Tân cản lại, mỗi bức thư họ đều viết thành 5 phần, đưa về thành Đồ Tô và thành Phùng theo 5 tuyến đường khác nhau.

Nhưng họ quá đề cao IQ của đám phản diện ấy rồi, 5 bức thư đều được đưa đến hai thành một cách nguyên vẹn.

Thế là, thành chủ thành Đồ Tô và thành chủ thành Phùng đều đã nhận được thư, thời gian nhận giữa 5 bức không lâu, nhưng lại có nội dung giống nhau. Hai vị thành chủ nghĩ, đây là ý gì đây?

Đây có nghĩa là các con đang sốt ruột cầu cứu họ đấy!

Hai người cha còn chưa kịp kinh ngạc về việc Độ Tân chết đi sống lại thì đã bị 5 bức thư được gửi đến liên tục đấy làm cho sốt ruột như ngồi đống lửa, tức giận vô cùng!

Dám có ý đồ xấu với con trai ta? Hỏi qua lão tử chưa? Xuất thành! Đi xử bọn chúng!

Tác giả có lời muốn nói: Vân Vụ Ải: Việc có thể mách với phụ huynh thì cố gắng đừng tự mình xử lý...

Nằm phơi nắng, vuốt hồ ly, tốt đẹp biết bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.