Đặt câu hỏi này trước mặt hai huynh đệ Thanh Thanh Bạch Bạch, đây là một câu hỏi rất khó trả lời.
Lâm Bạch do dự một hồi, lén nhìn thần sắc của Đồ Tô Ngang, nói: “Thiếu Thành chủ, ngài đừng nghĩ nhiều, Vụ Ải ngoài thân thiết với ngài ra, chưa từng cho người khác lại gần.”
Vân Vụ Ải là một người rất không thích ngoại giao, có thể không nói thì nàng tuyệt đối không mở miệng. Cuộc sống nàng rất theo quy luật, luyện võ, đọc sách, vẽ tranh, cho cá ăn rồi cả những lúc thẫn người suy nghĩ nữa.
Nàng ra khỏi phủ thành chủ thì về Vân phủ. Các nữ nhân khác thì thích đi hội miếu, đi ngắm hoa đăng, còn nàng thì không bao giờ đi tới những nơi đó, thấy chỗ đông người thì nàng sẽ quành đường khác mà đi.
Nên bao nhiêu năm nay, nếu nói ai thân với nàng nhất thì đúng thật là Đồ Tô Ngang.
Tính tình tùy tiện, suy nghĩ đơn giản, còn không biết quan sát ngôn từ thần sắc của người khác.
Lúc Vân Vụ Ải muốn một mình yên tĩnh thì Đồ Tô Ngang sẽ kiểu như: Ngươi muốn yên tĩnh thì cứ yên tĩnh, cứ xem như không nhìn thấy ta là được. Hắn ngồi bên cạnh muốn làm gì thì làm nấy, không lỡ dở việc chút nào. Với tính cách của Vân Vụ Ải cũng sẽ không lớn tiếng quát mắng hắn, nhiều nhất là trong lòng sẽ than vãn rồi tùy hắn vậy.
Bao nhiêu năm vẫn như thế, cho dù Vân Vụ Ải thích ở một mình đến đâu đi nữa, cũng sẽ bị hắn làm cho quen.
Nghe xong lời của Lâm Bạch, Đồ Tô Ngang bỗng nhẹ nhõm hơn nhiều, chân mày đang chau lại kia cũng dần thả lỏng. Hoàn toàn quên mất rằng bắt đầu là hắn mặt dày dính lấy Vân Vụ Ải, khiến người ta bị ép làm quen với sự thật ở bên hắn.
Một câu ngắn ngủi quá, Đồ Tô Ngang còn chưa nghe đã tai, hắn liền bảo: “Nói tiếp đi.” Ngắn quá, còn chưa đủ, nói thêm đi.
Lâm Bạch:... Mấy cái khác cũng không có gì đáng nói.
Đồ Tô Ngang: “Ngơ ra đó làm gì? Hết rồi à?”
Lâm Bạch ấp a ấp úng tiếp tục nói: “Nàng ấy trước giờ... Trước giờ không vá y phục cho bọn ta.” Hai người họ đều tự giải quyết cả, nếu không thì khi nghỉ phép sẽ đem về nhà. Đồ Tô Ngang vừa không thể tự vá lại được, mà hắn cũng chả để tâm, lần nào cũng là Vân Vụ Ải nhìn không nổi nữa hối hắn cởϊ áσ xuống bảo thị nữ khác vá lại, hoặc là nàng tiện tay vá vài mũi.
Đồ Tô Ngang nghe thế, hình như rất có lý, hắn bắt đầu đắc ý.
“Tiếp tục đi.” Những chi tiết này bình thường hắn không để ý đến, vẫn là người đứng ngoài cuộc tỉnh táo, hắn nên sớm hỏi hai huynh đệ bọn họ hơn mới phải.
Lâm Bạch: “...”
Hai huynh đệ Lâm Thanh Lâm Bạch vắt nát óc đưa ra ví dụ về việc Vân Vụ Ải đối xử đặc biệt với Thiếu Thành chủ, đến cuối cùng hai huynh đệ thật sự không nghĩ ra nữa rồi, bắt đầu đưa ví dụ về những chuyện hồi nhỏ, ví dụ như “Vụ Ải hồi nhỏ thích đọc thơ cho ngài, hai huynh đệ bọn ta chưa từng được đối đãi như thế.” Thật ra là Vân Vụ Ải muốn mở rộng kho ngôn từ của hắn thôi, đừng suốt ngày theo Võ sư phụ học những lời tục tĩu.
Đáng tiếc cũng vô ích, Đồ Tô Ngang vẫn khỏe mạnh trưởng thành thành một tên hễ chút là mở miệng mắng những lời tục tĩu...
Đồ Tô Ngang cuối cùng cũng nghe đã tai, xua tay: ‘Được rồi.”
Vụ Ải từ nhỏ đã đối xử khác biệt với hắn, không có lý do gì là không thích hắn cả... Mà không thích cũng không sao, chẳng phải mọi người đều nói... Quân tử hảo cầu sao? Tóm lại cứ cầu mong nhiều thì sẽ cầu được thôi mà.
Nhưng quan trọng là phải cầu mong sao đây?
Đồ Tô Ngang thanh giọng, hỏi hai huynh đệ: “Hai người các ngươi biết làm sao lấy lòng các cô nương không?”
Lâm Thanh Lâm Bạch độc thân từ trong bụng mẹ, làm gì biết cách lấy lòng các cô nương chứ. Hai huynh đệ nhìn nhau, gãi đầu, Lâm Thanh lắp bắp đề nghị: “Viết thơ tình?” Trong truyện chẳng phải đều viết thế sao, quân tử nho nhã viết thơ tình cho tiểu thư, cuối cùng hai người kết nghĩa phu thê.
Lâm Bạch cũng tán thành, bảo: “Đúng! Viết thơ tình! Các cô nương đều rất thích thơ tình! Thơ càng triền miên dây dứt thì càng tốt!”
Trình độ văn học của Đồ Tô Ngang chỉ dừng lại ở tam tự kinh: “... Thơ tình á? Viết sao? Viết tâm trạng thành thơ á?... Mấy bài vè có tính không?”
Đôi chân mày vừa thả lỏng không lâu lại chau lại, Đồ Tô Ngang nghiêng đầu nghi hoặc vô cùng.
Không biết tại sao, hắn lại đột nhiên nhớ lại cảnh vào 7,8 năm trước.
Văn sư phụ bất lực nhìn hắn, than bảo rằng: “Sách đến khi phải dùng đến mới hận là đọc ít đấy Thiếu Thành chủ.”
Lúc đó hắn không để tâm, dùng tay quẹt mũi, gương mặt không quan tâm, bảo: “Sư phụ cứ yên tâm, Đồ Tô Ngang con cả đời này cũng sẽ không dùng đến đâu.” Có Vụ Ải ở đây, muốn viết gì thì nhờ nàng viết thay là được, cách dùng tinh tế, bút tích thanh tú, nàng giỏi hơn hắn nhiều.
... Nhưng bây giờ phải làm sao đây?
Đâu thể nói với Vụ Ải là: Ngươi viết một lá thơ tình cho ngươi, rồi cứ xem như là ta viết cho ngươi...
May là Đồ Tô Ngang cũng cảm thấy chỉ kẻ ngốc mới làm việc này.
Đồ Tô Ngang buồn bực chửi thề một câu, hắn cắn răng: “Đi, đến tiệm sách.”
Không biết viết sao? Hắn biết chép mà!
Nhưng sự thật chứng minh rằng, là một tên mù chữ, việc chép thơ tình cũng chẳng dễ dàng gì.
Trong tiệm sách có truyện, có du ký, có đủ các thể loại, cái gì cần có đều có cả. Nhưng Đồ Tô Ngang tìm hết cả tiệm, cũng không kiếm được quyển tổng hợp thơ tình.
Các nhà thơ đa số là tả phong cảnh, gửi tình vào thiên địa bao la.
Lâu lâu mới vì các mỹ nhân mà viết một bài thơ ngắn hàm súc, từ ngữ trau chuốt, câu từ đẹp đẽ, cần phải cảm nhận thật chi tiết mới cảm nhận được tình ý dây dứt bên trong.
Còn Đồ Tô Ngang ngay cả đọc tam tự kinh cũng tốn sức thì căn bản không thể cảm nhận được tình cảm tinh tế trong thơ tình, thậm chí còn không biết bài nào là thơ tình.
Gì mà “Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.”
Đồ Tô Ngang: “Làm người không tốt sao? Còn nữa, trên trời sao phải cứ làm chim chứ? Mỗi mũi tên là bị bắn chết ngay, chẳng phải có một thành ngữ, gì mà một mũi tên bắn hai con nhạn sao? Phải vậy không?”
Lâm Thanh: “Phải....”
Đồ Tô Ngang: “Viết gì thế không biết.” Thơ nát!
Hắn lại lật quyển khác, trên đó ghi là “... Đời đời kiếp kiếp mãi bên nhau”
Đồ Tô Ngang chau mày: “Kiếp này còn chưa xong mà còn rảnh nghĩ đến kiếp sau á? Này là ai viết thế?”
Ông chủ tiệm sách:...
Lâm Thanh Lâm Bạch đứng trơ mắt ra nhìn Đồ Tô Ngang đứng trong tiệm sách chọn hết cả canh giờ, nghĩ đến việc buổi tối Ngô Hành còn phải hóa thành bộ dáng của Hoa Tử đi thám thính Thôn Trùng, hai huynh đệ cảm thấy họ nên khuyên Thiếu Thành chủ, nếu không ngài ấy có thể chọn đến tối luôn quá.
Lâm Thanh bước lại khuyên: “Thiếu Thành chủ, thật ra, chép thơ của người khác, suy cho cùng cũng chả phải tấm lòng của mình, chi bằng ngài về từ từ cân nhắc thử đi?”
Lâm Thanh rất hiểu thiếu thành chủ nhà hắn: “Không cần quá trau chuốt câu chữ, tóm lại Vụ Ải vừa xem là biết ngay có phải ngài viết không ấy mà.”
Việc này cũng đúng thật, Đồ Tô Ngang có trình độ ra sao, Vân Vụ Ải dạy bù cho hắn quanh năm là người hiểu rõ nhất.
Đồ Tô Ngang không chắc bảo: “Ý ngươi là, ta viết theo tấm lòng của ta á?”
Lâm Thanh vâng dạ: “Đúng rồi, cho dù không tốt bằng trong sách thì đó cũng là tấm lòng thật sự của ngài, người xem sẽ cảm nhận được mà.”
Lâm Thanh nói rất có lý, Đồ Tô Ngang càng nghĩ càng cảm thấy việc này ổn, thế là mua giấy Tuyên Thành, quyết định về từ từ nén thơ ra.
Sau khi ngủ thêm một giấc, Vân Vụ Ải mới bước khỏi giường.
Nàng thay một chiếc váy, chiếc váy dài bó ngực màu trắng sữa, bên ngoài khoác sa y màu trắng. Dạo gần đây kích cỡ vòng ngực lại dần to ra, đợi đến mùa thu, nàng lại phải làm mấy bộ váy kích cỡ mới rồi.
Từ tuổi dậy thì cho đến trước khi khung xương hoàn thiện thì điểm này là bất tiện nhất, tốn vải.
Giống Đồ Tô Ngang vậy, dáng vóc hắn còn vọt nhanh hơn cây trúc đang lớn, trước khi rời khỏi thành trấn, nàng phải đi mua cho hắn vài bộ đồ may sẵn, rồi may vá đơn giản lại là được.
Nàng đến gõ cửa phòng Lâm Thanh Lâm Bạch, kết quả không ai mở cửa, Vân Vụ Ải đẩy cửa vào xem, không có ai ở đây hết.
Nàng nghĩ chắc ba người bọn họ đi dạo phố rồi, Vân Vụ Ải hiếm khi được nhàn hạ, nàng từ từ bước xuống lầu một, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong sảnh lớn, nhìn nghiêng về cửa lớn khách điếm. Nếu ba người họ về thì nàng có thể nhìn thấy ngay.
Nàng gọi một bát canh ngân nhĩ, Vân Vụ Ải dùng pháp thuật hệ băng làm nguội ngân nhĩ, tiểu nhị đứng kế bên thấy vậy ngưỡng mộ vô cùng, tiện lợi thật đấy.
Ngân nhĩ mát lạnh giòn tan, vào miệng mềm mại, mùi vị cũng không quá ngọt.
Vân Vụ Ải thư thả thở một hơi dài, nhẹ nhõm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trên phố dòng người qua lại, có người buôn đi qua các phố các ngõ, có các cô nương tuổi đôi mươi hẹn nhau vui chơi, còn có những đứa trẻ đang cầm kẹo đường, nô đùa với nhau. Không nhìn ra được rằng đây là thế giới có yêu quái.
Buổi chiều nhàn hạ như thế này là thứ mà Vân Vụ Ải luôn hướng đến.
Ngồi hết nửa canh giờ, nhóm người Đồ Tô Ngang vẫn chưa về.
Vân Vụ Ải không vội chút nào, nàng bảo tiểu nhị mang hai phần bánh ngọt lên, rồi bảo hắn lấy thêm hai cái đĩa nữa, chia đều bánh vào hai đĩa.
Sau khi chia xong, nàng thả Giảo Giảo và Hoa Tử từ trong Thu Yêu Giản ra.
Giảo Giảo ăn quen rồi, kể từ khi trở thành yêu thú của Vân Vụ Ải thì mức sống của nó đã bay lên một tầm cao mới, nhàn hạ thoải mái hơn trong rừng nhiều. Hằng ngày chỉ làm ba việc, ăn, ngủ và chơi. Mặt của nó cũng đang dần to ra....
Hoa Tử nhìn đĩa bánh một hồi, sau đó bưng đĩa bánh lên, chui rúc vào dưới gầm bàn.
Sợi dây khóa của khóa trói yêu bị kéo nhúc nhích, phát ra âm thanh “leng keng”.
Vân Vụ Ải cúi đầu nhìn xuống.
Hoa Tử sợ tối co rút lại, núp dưới gầm bàn, đang ngốn nga ngốn nghiến, nhét bánh vào trong miệng.
Đối với Gương Yêu mà nói, ăn sinh khí của người có thể khiến bọn chúng mạnh lên nhanh chóng, nhưng việc thỏa mãn cảm giác no bụng thì vẫn phải là ăn thức ăn bình thường mới được. Tuy không ăn cũng không chết được, nhưng cảm giác bụng trống rỗng rất là khó chịu.
Gương mặt đen nhẻm của Hoa Tử bị nhét cho phình ra, đôi mắt to tròn quan sát qua lại cảnh giác xung quanh.
Không phải do cái gì khác, ở núi Tiêu Thạch đói đến sợ rồi, lúc vào thôn trộm đồ ăn đều là mắt nhìn khắp nơi, tai nghe khắp hướng rồi nhét đồ ăn vào miệng.
Vân Vụ Ải âm thầm quan sát:... Ừm, giống như chú cún bảo vệ đồ ăn của mình.
“Vân cô nương.”
Thi Miên mất ngủ lâu ngày đêm không ngủ được, ban ngày thì càng không chợp được mắt.
Hắn đứng ở lối lên xuống cầu thang lầu hai đã nhìn thấy Vân Vụ Ải rồi, nàng ấy đang chăm chú nhìn gì đấy, Thi Miên thuận theo ánh nhìn của nàng nhìn thấy Hoa Tử đang ngáo nghiến đồ ăn.
Thi Miên:... Một con Gương Yêu trăm năm, không có khí phách “Không ăn của bố thí” sao?
Vân Vụ Ải ngẩng đầu, nhìn Thi Miên tràn đầy mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt như là gấu trúc thành tinh.
“Uống trà không?” Vân Vụ Ải chào hỏi hắn.
Bàn nàng ngồi là một cái bàn vuông, Thi Miên ngồi lại bên cạnh Vân Vụ Ải, hỏi: “Cảm ơn ý tốt của Vân cô nương, tại hạ không uống trà.” Uống nữa thì càng không ngủ được.
Vừa bước vào cửa khách điếm, mắt Đồ Tô Ngang đang ôm xấp giấy Tuyên Thành ấy như cảm nhận được điều gì, lập tức nhìn lên người Vân Vụ Ải.
Vân Vụ Ải và Thi Miên đang nói về những chuyện thú vị ở hai thành, nhất thời không phát hiện Đồ Tô Ngang đã về.
Thi Miên ráng dùng cơ thể yếu ớt, nhẹ nhàng trò chuyện với những người nói chuyện hợp với hắn.
“Hôm qua tại hạ có thám thính ở chỗ tiểu nhị, dược thiện của tiệm bên cạnh rất ngon miệng, nếu Vân cô nương có hứng thú, tại hạ có thể dẫn đường.”
Cơ thể Thi Miên quanh năm yếu ớt, từ nhỏ đã thường xuyên dùng dược thiện, đến nơi nào hắn cũng thám thính thử món này.
Vân Vụ Ải rất thích các món thanh đạm, vừa nghe thì đã cảm thấy rất có hứng thú, vừa muốn nhận lời thì bên cạnh đã có một giọng nói lớn tiếng thô lỗ xen vào: “Không, nàng ấy không muốn đi!”
Vân Vụ Ải: … Ta muốn đi.
Thi Miên ngơ ra, ngẩng đầu nhìn về hướng Đồ Tô Ngang vừa trở về.
Đồ Tô Ngang như ông thần giữ cửa đứng trụ ngay bên cạnh Vân Vụ Ải, chân mày đầy sắc lạnh, mặt không cảm xúc.
Trong lòng Thi Miên buồn rầu, mình chọc phải hắn chỗ nào thế?
Vì để điều tiết bầu không khí, Thi Miên bảo: “Còn có một tiệm canh cũng không tệ, nếu...”
Còn chưa đợi Thi Miên dứt lời, thần giữ cửa Đồ Tô Ngang đã bảo: “Không, nàng ấy không muốn uống!”
Vân Vụ Ải:... Hắn ra ngoài một chuyến gặp phải điều gì vậy?
Tác giả có lời muốn nói: Đồ Tô Ngang: Không cần hỏi, nàng ấy không muốn gì hết!