Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 82: Tiểu đội gϊếŧ sâu



Đại quân sâu đen bao trùm cả Đồ Tô Ngang và Giảo Giảo lăn lộn lúc nhúc trên mặt đất, từ bên ngoài nhìn vào không cách nào phán đoán được Đồ Tô Ngang và Giảo Giảo còn sống hay đã chết.

Thôn Trùng kiêu căng cười lớn, càn rỡ nói: “Đừng có vội, các ngươi cũng sẽ trở thành thức ăn cho sâu của lão phu như hắn ta nhanh thôi!”

Mọi người đều điều khiển yêu thú đang chạy thục mạng dừng lại rồi quay đầu, căm tức nhìn Thôn Trùng.

Tai Vân Vụ Ải không nghe lọt một chữ nào nữa, đôi tay nàng nhanh chóng kết ấn, sau đó trước mặt liền xuất hiện một lưỡi đao băng cực lớn. Nàng muốn điều khiển lưỡi đao băng xẻ đôi đám sâu đó ra nhưng lại sợ sẽ làm tổn thương tới Đồ Tô Ngang và Giảo Giảo bên trong nên nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Hồng Y nôn nóng hỏi: “Làm thế nào bây giờ? Cứ tiếp tục như thế thì Đồ Tô Ngang sẽ...”

Phùng Song Bạch kéo nàng ta lại, ánh mắt hắn ta ngưng trọng lắc lắc đầu, nói: “Vụ Ải hiểu rõ điều này hơn bất kì ai trong chúng ta.”

Phải làm thế nào?

Mặt Vân Vụ Ải bình lặng như không nhưng trong đầu đã tính toán đến mọi loại khả năng có thể xảy ra.

Đốt, chém, đóng băng đều không thể, bởi vì khả năng rất cao sẽ làm tổn thương tới Đồ Tô Ngang và Giảo Giảo đang bị bao trùm bên trong.

Tay phải Vân Vụ Ải dùng sức nắm chuôi đao của thanh đao băng, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy bất lực như thế này.

Nhưng mà thời gian sẽ không ngừng trôi, nhiều thêm một giây thôi là tình cảnh của Đồ Tô Ngang sẽ nguy hiểm hơn một phần.

Khi nàng đang muốn liều mạng được ăn cả ngã về không thì bên trong đội sâu bọ đó lại đột nhiên uốn éo không theo quy tắc gì, giống như có thứ gì đó muốn phá kén chui ra từ bên trong vậy!

Khuôn mặt đang cười cuồng loạn của Thôn Trùng trong nháy mắt liền cứng đờ, lão ta nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì thế kia?”

Biên độ uốn éo của đội sâu bọ càng ngày càng lớn, theo lực xung kích không ngừng chấn động từ bên trong mà lớp sâu bọ ngoài bề mặt vì không đủ độ kết dính liền rơi xuống lả tả.

Cuối cùng, sau khi một lượng lớn sâu bọ rơi xuống, dần dần lộ ra một lỗ hổng.

Vân Vụ Ải mở to hai mắt, tập trung lực chú ý nhìn chằm chằm nơi đó.

Một cánh tay mạnh mẽ thò ra từ trong lỗ hổng đó.

Ngay sau đó liền tới cánh tay, bả vai, Đồ Tô Ngang và Giảo Giảo dùng dáng vẻ vô cùng khí phách xông ra từ trong đám sâu bọ! Đặc biệt là Giảo Giảo, trong miệng nó vẫn còn đang nhai thứ gì đó.

Nhìn kỹ mới thấy, đó vậy mà lại là một đám sâu đen lúc nhúc!

Vân Vụ Ải:... Không phải chứ, thứ đó mà cũng có thể ăn được sao?

Giảo Giảo thể hiện câu tục ngữ “miệng rộng ăn bốn phương” hết sức nhuần nhuyễn! Nó bắt đầu ăn từ bên trong đám sâu bọ đó thì sớm muộn gì nó cũng có thể ăn được một lỗ để ló đầu ra thôi! Đám sâu đó ăn sống vô cùng béo ngậy, nó cắn một cái mà dịch sâu liền bắn tung tóe, sau khi nướng chín thì sẽ giòn giòn, hương vị rất đặc sắc.

Đối với đám sâu bọ này, Giảo Giảo chính là một con ác thú hung tàn! Nó không kén chọn chút nào, dạ dày thì lại như không đáy! Đám sâu bọ sợ hãi theo bản năng, thậm chí còn có con lấy lại được chút lý trí, trong lúc nhất thời một lượng lớn sâu đều cứng đơ tại chỗ.

Giảo Giảo mở cái miệng lớn ăn không thương tiếc gì!

Khóe miệng Hồng Y co rút, nàng ta hỏi: “Nó, nó sẽ không ăn tới mức trướng bụng đấy chứ?”

Vân Vụ Ải thân làm chủ nhân: “...”

Kết giới bảo vệ quanh người Đồ Tô Ngang vẫn nguyên vẹn không bị tổn hại chút gì, đám sâu đó không thể làm hắn bị thương dù chỉ một chút.

Sau khi thoát ra khỏi đội sâu bọ, hắn liền trực tiếp nhấc đao đi về phía Thôn Trùng!

Dám ra tay với Vụ Ải? Một chữ thôi, chết!

Thấy Đồ Tô Ngang vung đao rồi phóng hỏa, Vân Vụ Ải cũng triệu hồi Hồng Hoa từ Thu Yêu Giản bên eo ra, đồng thời nói với đám người Phùng Song Bạch bên cạnh: “Đốt sâu đi! Sau khi đám sâu đó bị đốt giòn, nghiền thành tro thì sẽ không sống lại được nữa!”

Đồ Tô Ngang đánh tiên phong, nhưng người còn lại ở phía sau giúp đỡ phóng hỏa, khói đen cuồn cuồn bay về phía Thôn Trùng.

Sau khi chạy đủ thì cũng nên phản kích rồi!

Khi Thôn Trùng vẫn chưa kịp hiểu rõ ý đồ của bọn họ thì trên trời lại đột nhiên giáng xuống một trận mưa hoa.

Thôn Trùng đã quá quen với những đóa hoa này rồi, đây không phải là Hồng Hoa thì còn có thể là ai? Muốn dùng Hồng Hoa để cầm chân lão ta? Nằm mơ đi! Quá coi thường Thôn Trùng này rồi!

Quanh người Thôn Trùng bắt đầu tụ nên một bức tường chắn bằng sâu bọ, trong chốc lát bọn chúng đã ăn sạch nhưng đóa hoa rơi xuống bên người lão ta.

Nhưng mà Thôn Trùng đã nghĩ sai rồi, Vân Vụ Ải thả Hồng Hoa ra hoàn toàn không phải là để đối phó với lão ta mà là để gϊếŧ trùng.

Những cánh hoa của Hồng Hoa cực kỳ dẻo dai, nó bọc đám sâu bọ đã bị đốt giòn vào bên trong rồi chỉ cần vặn nhẹ một cái là đám sâu bọ trong đó sẽ tan thành bột phấn ngay.

Hồng Hoa không dám gϊếŧ người, nhưng mà gϊếŧ sâu thì hắn dám!

Những bông hoa hằng năm đều tiếp xúc với sâu bọ nên hắn không xa lạ với đám trùng này chút nào!

Lúc này Thôn Trùng mới nhận ra tác dụng của những cánh hoa của Hồng Hoa, lão ta không kiềm chế được mà phẫn nộ nhìn chằm chằm Hồng Hoa, còn hung ác nói: “Cái tên phản đồ nhà ngươi!”

Hồng Hoa đứng bên cạnh Vân Vụ Ải nghe hắn ta nói thế thì liền cách không “phi” một tiếng về phía Thôn Trùng, hắn nói: “Ta đây đã muốn nói ngươi thật sự là cái đồ buồn nôn từ lâu rồi!”

Ép hắn gϊếŧ người thì thôi không nói, còn miệt thị sở thích của hắn, đó là sỉ nhục yêu cách của hắn! Nếu không phải đánh không lại thì hắn đã sớm muốn bóp chết con sâu chết tiệt này rồi!

Thôn Trùng: “Lý nào lại vậy!”

Hồng Hoa: “Có lý như thế đấy! Có bản lĩnh thì ngươi tới đây gϊếŧ ta đi này!” Phía sau có Vân Vụ Ải chống lưng cho, Hồng Hoa thật sự là cái gì cũng dám nói ra khỏi miệng rồi! Đây chính là cái gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!

Rất nhanh sau đó Thôn Trùng đã không còn dư hơi thừa sức đấu võ mồm với Hồng Hoa nữa, hỏa công và cánh hoa dùng tốc độ hết sức kinh người nhanh chóng phá hủy đại quân sâu đen của lão ta. Kết hợp với thùng cơm di động Giảo Giảo vừa tấn công vừa nhét đầy bụng, ăn uống vui vẻ vô cùng!

Vân Vụ Ải: “... Giảo Giảo, đừng ăn nữa.”

Trong chốc lát đại quân sâu đen của Thôn Trùng đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, lão ta chỉ còn cách sử dụng đòn sát thủ.

Chỉ thấy lão ta dùng tay phải vẽ một phù chú kì lạ trên không trung, phù chú dần dần bắt đầu bốc lên khói trắng, ngay sau đó liền có một lượng lớn sâu bọ bò ra từ dưới lòng đất.

Tào Viên: “Ngươi có triệu hoán bao nhiêu sâu bọ nữa cũng vô dụng thôi!”

Thôn Trùng cười chua xót, nói: “Nhìn kỹ xem đây là cái gì!”

Đám sâu bọ đang hợp nhau thành một cái bọc dần dần tản ra, để lộ ra mấy người đang nằm ngửa trên mặt đất.

Trên vải vóc thô ráp loang lổ ấn khí màu đen giống như vết máu đã khô để lại.

Từng ‘người’ từng ‘người’ thong thả bò dậy khỏi mặt đấy, những thứ đó đã không còn được gọi là người nữa rồi, da thịt toàn thân bọn họ đã thối rữa tan tác, sâu bọ màu đen bò qua bò lại lúc nhúc trên da thịt bọn họ, trên người còn không ngừng chảy ra dịch nhầy vàng vàng.

Thôn Trùng cười lớn làm lộ ra hàm răng đen thui, hắn ta nói: “Bọn họ đều là người bắt yêu bị ta gϊếŧ hai mươi năm trước, sau đó bị ta chế tạo thành xác sống từ sâu bọ, vốn dĩ ta cũng không muốn lấy nó ra để đối phó với các ngươi đâu, đây là vinh hạnh của các ngươi đó.”

Trên người một người bắt yêu trong số đó rõ ràng đang mặc áo khoác của người bắt yêu thành Phùng, trong chớp mắt đám người Phùng Song Bạch đã trừng mắt như muốn nứt ra, người bắt yêu cùng thành sau khi chết vậy mà lại bị biến thành bộ dáng nhục nhã như thế này! Bọn họ vừa đau lòng vừa căm hận!

Thôn Trùng cười cười nghĩ tâm tính người trẻ tuổi thật dễ dàng xao động, chỉ cần nhẹ nhàng khảy một cái thôi đã hỗn loạn như rắn mất đầu. Mà một khi kích động sẽ dễ dàng để lộ ra sơ hở.

Ai biết được Đồ Tô Ngang lại đột nhiên nói: “Giảo Giảo, không thể ăn sâu bọ trong cơ thể của mấy người kia được.”

Giảo Giảo khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái: “...” mặt đầy vẻ “Ngươi nghĩ ta là tên ngốc sao?”

...

Không khí căng thẳng đột nhiên được chêm vào một nốt nhạc đệm không hài hòa cho lắm, Đồ Tô Ngang nói: “Bây giờ không phải là thời điểm để cảm xúc chi phối! Bọn họ đều đã chết rồi! Cơ thể đều đã bị sâu bọ ăn rỗng cả rồi! Phương pháp duy nhất có thể giải thoát cho bọn họ chính là thiêu hủy di thể của họ đi!”

Thân làm một người bắt yêu, không một người nào muốn dùng hình tượng thế này để xuất hiện trước mắt con cháu mình cả. Chuyện bọn họ có thể làm bây giờ chính là tiễn những thể xác đã không còn linh hồn này một đoạn đường cuối cùng.

Nghe thấy Đồ Tô Ngang nói như thế, cảm xúc của mấy người Phùng Song Bạch mới ổn định hơn một chút, Thôn Trùng thấy cảnh tượng như thế, trên trán không khống chế được mà nổi đầy gân xanh!

Trước đó lão ta chọn dùng thi thể của người bắt yêu để làm thành xác sống chính là vì muốn quấy nhiễu tâm tình của người bắt yêu.

Phần lớn người bắt yêu đều như thế, bọn họ mang lòng thương cảm vừa vô dụng vừa nực cười nên khi đối mặt với thi thể bọn họ cũng sẽ chần chờ và cố kỵ ít nhiều.

Kết quả là lại bị một câu nói của Đồ Tô Ngang phá tan. Còn chần chờ gì nữa? Không còn chần chờ gì nữa!

Xác sống làm từ sâu bọ nói trắng ra chính là thi thể bị sâu bọ thao túng, động tác vừa chậm chạp lại vừa không có đầu óc, không có tình cảm và không biết đau giống như xác sống, có đánh thế nào cũng đánh không chết.

Đồ Tô Ngang nói: “Vậy thì không cần phải đánh, trực tiếp đốt đi!”

Hồng Y và Tào Viên liên thủ phóng lửa chí dương, mặc dù không bì được với tốc độ phòng hỏa của Đồ Tô Ngang nhưng cũng đã đủ để đốt đám sâu đó rồi, Thi Miên còn rót thêm pháp thuật hệ phong vào lửa để gia tăng phạm vi và tốc độ thiêu đốt của lửa chí dương.

Phùng Song Bạch và Tào Viên phụ trách xử lý mấy thi thể đã bị đốt giòn tan kia.

Tình cảnh chiến đấu trên chiến trường không đẹp mắt chút nào, quả thật mù mịt rất giống công xưởng đốt than...

Nhưng bây giờ trong lòng mọi người lại đoàn kết trước nay chưa từng có, sự căm hận tới cốt tủy đối với Thôn Trùng khiến mọi người đồng lòng hợp sức, bọn họ chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là gϊếŧ chết tên yêu quái này!

Thôn Trùng thấy chuyện không ổn, đại quân sâu bọ đã bị Vân Vụ Ải và Đồ Tô Ngang tàn sát hầu như không còn, xác sống làm từ sâu bọ cũng bị đám người Phùng Song Bạch chém thành than vụn, thân thể không thể tiếp tục di chuyển được nữa.

Lão ta không hề coi thường mấy tên tiểu quỷ này nên cũng đã dốc toàn sức chiến đấu, chỉ có thể nói là do kỹ thuật của lão ta không bằng người ta mà thôi.

Thôn Trùng điều khiển đám sâu bọ tăng nhanh tốc độ đào đất, lão ta muốn độn thổ chạy trốn.

Nhưng sau lưng lại đột nhiên truyền tới một cảm giác khiến lão ta phải sởn tóc gáy, Thôn Trùng hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng là Giảo Giảo mang khuôn mặt già dặn đang nhai sâu bọ rôm rốp, đôi mắt nó như đang phát sáng nhìn chằm chằm lão ta.

Giảo Giảo đã ăn khắp chiến trường, không cho lão ta cơ hội phản ứng lại đã cắn vào cánh tay trái của lão ta một cái! Lực cắn rất mạnh, thậm chí có thể thấy được xương trắng bên trong!

Thôn Trùng hét lên một tiếng đầy thảm thiết, lão ta giơ tay phải lên đang định đánh xuống đỉnh đầu Giảo Giảo.

Nhưng một trận đau đớn bén nhọn truyền đến từ sau lưng đã khiến cho cánh tay phải của Thôn Trùng phải duy trì tư thế đang giơ lên, lão ta không dám tin mà chậm rãi ngoái đầu nhìn lại.

Bảo đao đang cháy phừng phừng đâm xuyên qua l*иg ngực lão ta, dịch nhầy xanh biếc trong chớp mắt khi tiếp xúc với lửa chí dương liền bốc hơi lên.

“... Khụ khụ.”

Thôn Trùng phun ra một ngụm máu tươi thật lớn: “Ngươi, từ khi nào ngươi đã...” lẻn đến sau lưng ta?

Đồ Tô Ngang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhanh chóng già nua của lão ta, nói: “Ngươi đã già rồi.”

Thôn Trùng không cam lòng nguyền rủa: “Độ Tân đại nhân... nhất định sẽ, nhất định sẽ gϊếŧ các ngươi để báo thù cho ta!”

Đồ Tô Ngang nhẹ nhàng nhấc đao lên, trực tiếp chặt đứt lão ta thành hai nửa.

Ánh mắt Đồ Tô Ngang lạnh như băng, hắn nói: “Chuyện này không cần ngươi phải quan tâm, ngươi nên chết rồi.”

Lửa chí dương nhanh chóng thiêu đốt cơ thể Thôn Trùng, ngọn lửa hừng hực nhanh chóng cắn nuốt thân thể lão ta, cũng thiêu đốt dã tâm không cách nào hoàn thành của lão thành một đám tro tàn.

Thôn Trùng vừa chết đi, trong nháy mắt tất cả đám sâu bọ kia đều dừng hoạt động, có con khôi phục lại thành bộ dáng sâu bọ bình thường rồi vội bò về phía rừng cây, rời xa tầm mắt mọi người, có con trực tiếp đứng im, sau đó bị lửa đốt thành tro.

Đồ Tô Ngang liếc mắt nhìn thi thể vẫn còn đang bốc cháy của Thôn Trùng, hắn nói: “Thật đáng tiếc.”

Vân Vụ Ải: “Đáng tiếc gì?”

Đồ Tô Ngang: “Vốn dĩ muốn bắt lão ta lại để lão chuyên môn phụ trách việc cho gà ăn.” Người bắt yêu cũng phải ăn cơm nên đương nhiên trong thành Đồ Tô cũng có nuôi gà, nếu như bắt được Thôn Trùng về thì vừa hay có thể tận dụng được nguyên liệu, bắt lão ta triệu hoán sâu ra nuôi gà.

Nhưng mà bản tính của Thôn Trùng quá độc ác, một mình Đồ Tô Ngang không thể khống chế được nên chỉ đành chém lão ta luôn.

Những người còn lại: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.