Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 58: Arc scp foundation end



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ở một đầu bên kia, màn hình bỗng chốc tối đi.

Trong khoảnh khắc chàng trai tóc đen bước vào căn phòng cuối cùng, mấy chục màn hình của Tổ chức SCP đều tối xuống.

Sau khi Giang Dĩ Lâm bước ra, âm thanh hợp từ máy tính nhanh chóng vang lên.

“Tíccch tíccch … tíccch tíccch…”

“Chú ý… chú ý…”

“Thiết bị giám sát đã hỏng – SCP-682 đã biến mất…”

“Đang kiểm tra …. Đang kiểm tra…”

“Chú ý… chú ý…”

Nhân viên Tổ chức SCP đều trợn to không tin vào mắt mình, chau mày.

_ khi nãy... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

_ bên trong căn phòng đó... Khi ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ánh đèn sáng choang quanh quất trên đầu.

Giang Dĩ Lâm đan hai tay, ngồi ở trên ghế, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh.

Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen ấy, nom không chút nào vã cả.

Chỉ nhìn từ bên ngoài, tất cả những người nhìn thấy hắn không thể nào liên hệ hắn với thực thể đã làm SCP-682 biến mất hết.

Sau khi mọi chuyện đã đành, Tổ chức SCP sẽ phái lực lượng đặc nhiệm, hộ tống hắn cứ như lâm đại địch đến căn phòng này.

Căn phòng này, nghe đâu ban đầu cũng là một vật thể, tên là SCP-3672.

Sức mạnh của nó, chính là làm suy nhược trên diện rộng “sức sống” của thực thể vào bên trong căn phòng.

Nhưng, sau khi được vị đặc công dẫn đầu đưa vào phòng rồi, chàng trai tóc đen chỉ bình thản ngồi xuống ghế, không tỏ ra bất cứ dấu hiệu chống đối nào.

Như thể không xem nhân viên đặc nhiệm cơ động là một vấn đề vậy.

Giang Dĩ Lâm hơi thả lỏng vai, tựa lưng vào ghế dựa, dưới ánh mắt đề phòng của nhân viên trông trực, mỉm cười nói, “Cho tôi xin một ly nước được không?”

Nhân viên đặc nhiệm cơ động: “...”

Nhân viên đặc nhiệm có cảm giác quái dị thoáng qua, nhưng vẫn rất rõ... Người đàn ông này có bao nhiêu nguy hiểm.

_ không được tương tác quá nhiều với người đàn ông này, cũng không được để thái độ nhìn như ôn hòa của hắn đánh lừa.

Anh ta đặt ly nước lên bàn, không định đưa cho chàng trai, để tự Giang Dĩ Lâm lấy.

Hai tay Giang Dĩ Lâm đều bị một cái còng đặc biệt khóa lại, hắn không để tâm người khác đề phòng mình, gạt gạt chân cốc thủy tinh trước mặt mình, như đang trầm tư gì đó.

Qua hồi lâu sau, nhân viên đặc nhiệm lui ra hết, chàng trai tóc đen vẫn cứ thản nhiên ngồi trên ghế, cứ như đang đợi phán quyết cuối cùng. Nhưng mà, phán quyết lên người nào... Cũng chưa chắc đâu.

Giây sau đó, cánh cửa được mở ra.

Giang Dĩ Lâm khẽ ngẩng đầu lên, phát hiện là một người trẻ tuổi với khí chất có thể nói là nổi bật.

Nói là người trẻ tuổi cũng không hẳn.

Hai bên tóc mai hắn có màu muối tiêu, hơn nữa không phải do màu nhuộm nào đó mà thành, hẳn là trời sinh đã thế rồi.

Mái đầu được điểm màu muối tiêu, đặt trên khuôn mặt trẻ trung ấy, khiến nó trở nên già nua khó tả.

Giang Dĩ Lâm chau mày, một cảm giác bứt rứt tràn ngập trong lòng hắn.

_ có chút kỳ lạ.

Gã khoác áo blouse trắng mà nhân viên nghiên cứu thường mặc, cao khoảng 1m8, hình thể cũng theo tiêu chuẩn của người bình thường.

Người đàn ông tùy ý ngồi đối diện với hắn.

Giang Dĩ Lâm và tên đàn ông mới bước vào hai mặt nhìn nhau.

Chàng trai tóc đen mang biểu cảm cực kỳ hờ hững, trong khi đó tên đàn ông khóe miệng cười một cách máy móc, nhưng nhìn thoáng qua thái độ của hai người, cả hai đều mang đến cảm giác có vài phần không một kẽ hở, không thể phỏng đoán suy tính bên trong xa hơn được.

_ nhân viên nghiên cứu ư? Không, không đúng, cảm giác hơi không đúng.

Người đàn ông này có khí chất áp đảo hơn nhiều người bình thường, cái áo choàng trắng có vẻ là kiểu dành cho nhân viên nghiên cứu kia, vừa người đấy, nhưng lại không có một nếp nhăn nhúm nào cả, như thể là quần áo mới được may đây thôi, trước giờ chưa từng được mặc.

_ chỉ để che giấu thân phận thật... Cho nên mới đặc biệt kêu người vội may, rồi mặc vào.

“Cho nên... Thân phận thật sự của người đàn ông này, e là còn cao hơn cả “Tiến sĩ” kia nữa.”Giang Dĩ Lâm khẽ nói trong đầu.

Hắn lơ đãng thoáng nhìn qua, phát hiện bàn tay người đàn ông đặt trên bàn, ngón tay cái gã ta có vết hằn vòng cung không sâu.

Dựa trên hình dáng, Giang Dĩ Lâm đoán, chỗ đó trước kia có đeo một vật.

_ ngón tay cái... Là nhẫn sao?

_ đeo nhẫn vào ngón tay cái, kể ra là một biểu tượng tượng trưng cho quyền lực.

Thời điểm nhìn ra điểm này, suy nghĩ chàng trai tóc đen chuyển thật nhanh chuyển động, hắn khẽ chau mày, không khỏi nghĩ đến chiếc nhẫn mà mình cũng có trong túi.

_ lẽ nào hai cái này... Có liên quan gì sao?“Ngài Giang... Chào ngài.”

Tên đàn ông đối diện mỉm cười, tạm thời gián đoạn suy nghĩ của Giang Dĩ Lâm.

“Tôi là nhân viên nghiên cứu cấp cao của Tổ chức SCP, chuyên phụ trách vật thể SCP-682, Bò sát Còn-lâu-mới-chết.”

“Lần đầu gặp mặt... Rất vinh hạnh được gặp ngài.”

Tên đàn ông nói, sau đó khẽ cười một cái.

“Ngài có biết... Ngay sau khi ngài ra khỏi căn phòng cuối cùng kia, SCP-682 đã biến mất.”

“Mà thời điểm ngài bước vào căn phòng cuối cùng kia, tất cả thiết bị quản thúc đều không hoạt động trong chớp mắt – dữ liệu cũng bị xóa.”

“Chúng tôi không tài nào xác định được tình hình của SCP-682 hiện tại, chúng tôi chỉ có một vấn đề - SCP-682 đang ở đâu? Ngài có biết không?”

Tên đàn ông khí chất xuất chúng đi thẳng vào vấn đề mà hỏi, không một ý quanh co lòng vòng, tương phản với vẻ ngoài trông ôn hòa, và cả khí chất, tính tình cực kỳ ác liệt mà không dây dưa dài dòng.

Giang Dĩ Lâm nhìn lại gã, biểu cảm lãnh đạm mà thản nhiên.

Chàng trai tóc đen nói, “Ngài đây, sự thật là ngài cũng không nhất thiết phải che giấu đâu.”

“Ngài có biết? Con người là một sinh vật phức tạp vô cùng mà cũng rất diệu kỳ... Chúng ta có thể, qua gương mặt của người khác, chút xíu thay đổi trên biểu cảm, qua thay đổi ngữ điệu, cùng với những phản ứng rất nhỏ trên gương mặt, từ đó mà phán đoán, cho ra rất nhiều thông tin đấy.”

“Mà ta... Qua ánh mắt của ngài có thể nhìn ra, tâm tư ngài đặt ở ta, vượt xa SCP-682 trong miệng ngài.”

“… như thể trong lòng ngài, ta quan trọng hơn SCP-682 kia nhiều.”

“Ngài thế này... Mà là nhân viên phụ trách trực tiếp SCP-682 sao?”


Tên đàn ông hơi chau mày.

“Hơn nữa, ta có một trực giác, thời điểm ta được nhân viên cấp B đó đưa vào căn cứ, cái người nhân viên cấp B kia nhận được chỉ thị từ cấp trên, bảo gã đưa ta vào phòng thí nghiệm làm kiểm tra.”

“… cho phép ta cả gan suy đoán... Có vẻ như cái người kia, chính là ngài.”


「 tíccch... tíccch... 」

「 đang kiểm tra.... đang kiểm tra.... 」

「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 85% 」Nghe được lời Giang Dĩ Lâm nói, tên đàn ông nở nụ cười, gã cởi áo choàng đi, lộ ra một bộ thuần trắng có hoa văn.

Khóe miệng gã nhếch nông, lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

“Nếu ngươi đã phát hiện rồi... Kể ra cũng không có ý nghĩa gì lắm.”

“Vốn ta nghĩ cải trang thành một nhân viên nghiên cứu cấp cao, cũng chỉ không muốn để ngươi trong lòng quá áp lực, muốn nói chuyện với ngươi một chút thôi.”

“Cơ mà... Vạch thì cũng vạch rồi, giới thiệu lần nữa vậy…”

“… ta là người sáng lập Tổ chức SCP, chỉ huy hội đồng 05, ngươi có thể gọi ta là – Administrator, tức là quản trị viên.”

“Cơ chế phòng ngự của ngươi rất mạnh, trước đó, ta đã xem qua ghi chép đôi chút về ngươi của nhân viên nghiên cứu, đa số là vài thông tin lặt vặt mà thôi.”

“Nhìn mấy dữ liệu đấy... Quả thật là ta cảm thấy vô cùng hứng thú với ngươi.”

Người đàn ông khẽ nâng tay phải lên, nhẹ chỉ Giang Dĩ Lâm, “Ta biết ngươi có chuyện muố nói với ta, ngươi nói trước đi, ta muốn nghe ý kiến của ngươi hơn.”

“Phải nói chứ, thưa ngài, ngài rất tự phụ đấy.”

Giang Dĩ Lâm nâng cằm, hai tay hắn đều bị còng lại rồi, lúc làm tư thế này cũng mấy dễ dàng, trái lại còn có chút ngắc ngứ.

Nhưng vẻ mặt hắn lại thản nhiên vô cùng, dù hành động quái dị đi nữa, cũng không chút nào khiến người khác thắc mắc, “Tự gọi mình là Administrator, nhưng ngay cả tên cũng không muốn nói...”

“Điều đó có chút không công bằng đấy, cứ như mọi thông tin về ta các người đều nắm rõ, nhưng người đây trò chuyện với ta, ngay cả thông tin cơ bản nhất về bản thân, lại không muốn tiết lộ chút nào ha? Ngài là con người à?”


Người đàn ông chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Giang Dĩ Lâm phối hợp nói, “Vậy cứ tạm thời cho ngài là nhân loại đi?”

Hắn sờ cằm nói, “Ta biết, mối nguy hại của SCP-682 đến căn cứ, đến Tổ chức SCP và toàn bộ Trái Đất, cũng như tính không thể khống chế của nó, các người xác nhận không có cách nào để lợi dụng nó, thế là nghĩ đến chuyện tiêu diệt nó.”

“Ngươi là cái người mà SCP-738 đã nhắc đến, cái người nhân viên cấp cao đã đưa ra yêu cầu tiêu diệt SCP-682 nhỉ.”

“Cho nên ngươi cũng sẽ quan tâm “phương pháp thực hiện” của Giao kèo của quỷ như thế, đồng thời rất tò mò về ta.”


Người đàn ông hơi nhíu mày nói, “Không sai, cái người lúc đó đúng là ta.”

Tên đàn ông nhìn Giang Dĩ Lâm hỏi, “Làm sao ngươi biết được? Hể... Thì ra lúc ngươi vào căn phòng gần cuối, ngồi vào Giao kèo của quỷ, sau đó đưa ra yêu cầu với ác quỷ... Yêu cầu tương tự với của ta sao?”

“Thế ngươi vì biết được chuyện này... Cái giá phải trả là gì?”

Người sáng lập của Tổ chức SCP có vẻ rất hứng thú hỏi.

Ánh mắt Giang Dĩ Lâm hơi phiêu đãng, tay hắn cằm chiếc cốc trên bàn, cũng không uống, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt, như thưởng ly rượu đế cao quý giá vậy.

Hắn nói, “... Cái giá ư? Về phần cái giá phải trả, chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết ngay thôi.”

“… cơ mà đó cũng là mục đích cuối cùng để ta và ngươi ngồi ở đây, tán gẫu một cách ôn hòa hòa nhã thế này.”


Chàng trai tóc đen chậm rãi ngẩng đầu lên nói, “ Với những cá thể khác nhau nhìn nhận những sự việc khác nhau, đều sẽ sinh ra ý nghĩ không giống nhau. Lấy góc độ của ngài vậy, để ta nói từ đầu đến đuôi toàn bộ sự việc đi.”

“Ngài ngồi vào chỗ đầu tiên là đưa ra yêu cầu tiêu diệt SCP-682, mà ác quỷ đã từ chối yêu cầu của ngài lần thứ nhất, qua vài ngày sau, khi ngài quay lại, ác quỷ có nói cho ngài, nó đã đáp ứng người khác, thực hiện yêu cầu này, đúng chứ.”


Người đàn ông nhìn hắn với ánh mắt nghiền ngẫm.

“Biết được điều đó, ngài sinh hiếu kỳ đối với “Sinh vật có thể tiêu diệt” mà ác quỷ đã nhắc đến, cho nên, ngài đã mang hết tất cả dị thể được giam giữ bên trong Tổ chức SCP, bỏ vào các buồng giam, lần lượt làm thí nghiệm trên chúng.”

_ nói cách khác...

“Nói cách khác, ngoài ta ra, còn có rất nhiều sinh vật có đặc tính tương tự vậy, những sinh vật mà các người không thể xác định đẳng cấp cũng như phán đoán sức mạnh của chúng chính xác được, thế là mang chúng vào các căn phòng này làm thí nghiệm, bắt đầu tiến hành kiểm tra sức mạnh của chúng, mục đích chính là để tìm ra sinh vật mà Giao kèo với quỷ đã đề cập, sinh vật có thể tiêu diệt SCP-682.”

Người đàn ông sau khi nghe Giang Dĩ Lâm nói, cười nhẹ, gã đưa tay, hất nhẹ cằm Giang Dĩ Lâm nói, “Kết cục đã định... Quả thật là ngươi, không phải sao?”

Gã lại vươn dài tay, vuốt lọn tóc bên trái Giang Dĩ Lâm ra sau, “Kết quả phân tích trước mắt của chúng ta, sức mạnh của ngươi là học hỏi và tiến hóa, một người cuốn hút cực, ngươi là đẳng cấp Keter, sinh vật được chúng ta cho là gần với phạm vi God nhất.”

“Hơn nữa ngươi rất biết nghe lời, tất nhiên, dù cho là thuận ngoài mặt mà thôi, ta cũng rất hài lòng.”

“So với SCP-682 thù hận nhân loại cũng như xã hội hiện đại có ham muốn hủy diệt nặng, ngươi biết điều hơn nó nhiều lắm, cho nên có ngươi rồi... Quả thật là ta cũng không mấy để tâm phần trăm sống sót của SCP-682 đâu.”

“Có ngươi ở đây, Tổ chức SCP cũng sẽ trở nên lớn mạnh hơn, cho nên, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn dị thể của ta, ta cũng sẽ mang đến địa vị xứng đáng dành cho ngươi...”

“… ngươi có thể làm người phát ngôn của thần linh trên thế gian, ngươi hiểu chứ?”

Giang Dĩ Lâm nghe thấy giọng điệu mang theo dụ dỗ của người đàn ông, bỗng nở nụ cười.

Hắn như được nghe chuyện gì đó hài hước lắm, nụ cười trên khóe môi còn có chút trào phúng.

“Nghe sao mà hay quá... Ngươi nghĩ ta là một vật thể sẽ ngoan ngoãn để ngươi quản thúc ở đây đó sao?”

“Cái gì đã cho ngươi ảo tưởng và lòng tự tin quá thái đến thế?”


Giang Dĩ Lâm nói xong, vẻ mặt của người kia cũng lạnh dần.

Bản thân gã có một gương mặt khá là nhu hòa, mà một khi rũ mắt, ý cười trong mắt bị nét lạnh lùng thay thế, lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

Giang Dĩ Lâm không bận tâm đến biểu cảm thay đổi trong nháy mặt của người đàn ông trước mặt hắn, hắn chỉ liếm môi, nhẹ giọng nói, “Nãy giờ ta toàn thuật lại dưới góc độ của ngươi, đã thế thì ta cũng muốn lấy góc độ của ta, thuật cho ngươi nghe mọi chuyện, sự thật chân thật nhất.”

“… có lẽ sẽ khiến ngươi giật mình đấy.”

“Ngươi xếp ta vào vật thể cấp Keter... Điểm đó đã cho thấy sự ngây thơ của ngươi.”

“Ngươi cho rằng ta là tồn tại sinh ra từ Giao kèo của quỷ, sinh vật hủy diệt SCP-682...”

“Nhưng ngươi có hay không? Những thứ ngươi biết... Chúng đều là giả.”


Chàng trai tóc đen nghiêng đầu nhìn gã, không nhanh không chậm nói.

“Sau khi ác quỷ nói cho ta những chuyện nghe như thật mà lại là giả trước đó... Y đi tới bên cạnh ta, khẽ gọi ta bằng một xưng hô.”

“Chỉ cần danh xưng đó thôi, cũng đủ để ta suy đoán rằng... Những lời y nói trước đó, tất cả đều chỉ là hạt cát bên trên lá bài poker mà thôi, thổi nhẹ đã bay đi.”

“Ngươi biết danh xưng gì không?”

“Y gọi ta là...”

“…Ancestor.”



Thời điểm Giang Dĩ Lâm chậm rãi nói ra danh xưng này, toàn bộ đèn trong phòng thẩm vấn trong phút chốc tối sầm xuống...

Mà trong giây phút đèn sáng trở lại, người sáng lập Tổ chức SCP phát hiện, vị trí của gã và Giang Dĩ Lâm chợt đổi chỗ.

Giang Dĩ Lâm khí định thần nhàn ngồi ở vị trí vốn dĩ là của người đàn ông kia.

Hắn cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn, lắc nhẹ chất lỏng bên trong, nói, “Quả nhiên... Hai tay không bị còng là thoải mái nhất nhỉ.”

Mà phía đối diện Giang Dĩ Lâm.

Chiếc còng tay ban đầu nằm trên cổ tay Giang Dĩ Lâm, không thể mở ra được, giờ lại còng thật chặt cổ tay người sáng lập.

Thời điểm gã ngẩng đầu lên, gương mặt vốn nhu hòa thanh tú cũng hiện lên vẻ không thể tin được.

“…Ancestor... Không lẽ... Ngươi là?”

“Cho nên... Sức mạnh khống chế của SCP-3782 trong căn phòng này, không hề có tác dụng gì với ngươi sao?”

Giang Dĩ Lâm hớp nhẹ một hớp nước lọc, nói, SCP-3782? Phải nói là tất cả thực thể, với sức mạnh của ta... Đều là vô hiệu.”

_ ngay từ đầu vào thời điểm Giang Dĩ Lâm đối mặt với Gã Ngại Ngùng, trừ xoa dịu tinh thần, hắn có một suy đoán khác nữa... Đó chính là... Hắn nghiêng về khả năng này hơn, sức mạnh của hắn là “Vô hiệu hóa”.

“Suy ngược trở về trước... Sự thật tất cả những thứ này, đều chẳng qua là trò chơi mà “ta” thiết lập mà thôi.”

Ta” ở đây trong ý của Giang Dĩ Lâm, chính là suy nghĩ thật sự của nhân vật mà hắn sắm vai.

“Mọi chuyện bắt đầu, đều đến từ một cuộc cá cược giữa “Ta” và SCP-682, Bò sát Còn-lâu-mới-chết.”

Nói đến đây, ở vai bên trái của chàng trai tóc đen, một con thuộc giống bò sát nhỏ xanh rì từ từ nhô đầu lên.

Nó không cam tâm mà thè lưỡi, cái mặt be bé như có chút u oán, nhìn chàng trai tuấn mỹ kia.

_ đó rõ ràng là SCP-682 bị thu nhỏ.

“Các người... Chẳng lẽ thật sự cho rằng, bằng Tổ chức SCP mấy người, có thể bắt giữ SCP-682 được sao?”

Giang Dĩ Lâm gảy gảy cái đầu nhỏ của nó, từ tốn nói, “Chân tướng của mọi chuyện... bắt đầu từ cuộc cá cược giữa “Ta” và nó.”

“Nội dung cược ban đầu là, nếu “Ta” đã hoàn toàn mất đi sức mạnh của mình, có nghĩa “Ta” biến thành một người bình thường, nếu như “Ta” tìm được nó, vậy thì ta thắng, ngược lại, nó thắng.”

“Nếu ai thua... Người đó sẽ phải phục tùng người kia.”


“Không, nhưng mà, thời điểm ngươi bị Tổ chức chúng ta bắt giữ, ngươi thật sự tỏ ra, ngươi đã mất đi tất cả ký ức, một chàng trai bình chỉ còn thường thức mà thôi, kể cả sức mạnh về sau ngươi có... Cũng là có được sau khi gặp mấy vật thể kia cơ mà...”

Người đàn ông khó tin nói.

Nhưng chuyện khiến gã thật sự không thể tin nổi chính là... Gã tự cho rằng mình nằm ở một vị trí hoàn toàn chi phối, nhưng mà, hiện thực lại nói cho gã biết, gã mới là người bị lợi dụng, bị trêu đùa trong lòng bàn tay...

_ kiêu ngạo như gã, làm sao có thể chấp nhận cho được?

“Không sai, ký ức của “Ta” đúng là đã mất đi. Mà cũng là bởi vì “Ta” muốn trò chơi này thêm phần thú vị... Cho nên mới xóa đi ký ức của “Ta”.”

Giang Dĩ Lâm vươn tay chỉ chỉ đầu mình.

Ở thế giới hiện thực, ký ức của hắn là một cách nào đó mà mất đi, nhưng bước vào trong trò chơi này, lấy tính tình của hắn... Giang Dĩ Lâm có thể đoán ra, ký ức hẳn là tự mình xóa đi.

“Nó cố tình trốn trong Tổ chức SCP, cố tình cho thấy có thể bị mấy người bắt giữ, cố tình để các người nhốt trong buồng giam kiên cố nhất, về phần ý định trước đây của các người, phương pháp để tiêu diệt nó, nó còn không buồn để tâm, đối với nó, mấy trò này chỉ tổ gãi ngứa cho nó thôi.”

“Trước khi ta xóa đi ký ức của chính mình, ta cần phải nắm vị trí của đối thủ cũ, sau khi đến Tổ chức SCP của mấy người, suy nghĩ rất nhiều, bắt đầu bày tính một kế hoạch tỉ mỉ.”

“Ta có thể dự đoán từ niềm tin ở các vật thể của các người... SCP-096 và SCP-173, chính là vật thể mà các người chuẩn bị mang ra kiểm tra. Ta tìm đến mỗi con SCP-096 và SCP-173, để chúng khi đến thời điểm thích hợp, có thể buông lỏng với ta.”

“Đồng thời, ta cũng biết, với cái cá tính chó gặm của cái tên Bò sát Còn-lâu-mới-chết kia, muốn lợi dụng nó mà không thành, các người nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tiêu diệt nó.”

“Cho nên, ta tìm được Giao kèo với quỷ... Ta cố ý để khi ngươi đưa ra yêu cầu lần lần thứ nhất, nó từ chối, mà kiêu ngạo như ngươi, nhất định sẽ quay lại đưa ra yêu cầu.”

“Đến vào lúc ấy... Cho dù Giao kèo với quỷ có cho ra cái phương pháp – “Tạo ra một sinh vật tương khắc với SCP-682, nghe có nhảm nhí cỡ nào đi nữa, ngươi cũng sẽ không có quá nhiều nghi ngờ.”

“… bố trí xong xuôi. Bắt đầu thả lưới bắt cá.”

“Sau đó, ta thành công ngụy trang thành người bình thường, sau khi được mấy người đưa vào Tổ chức, cũng xảy chút thay đổi, nhờ đó ta có thể theo đấy mà làm được mấy người cho vào các buồng kiểm tra... Đi gặp bạn cũ của ta.”

“Cho nên, ngươi sẽ thấy, tất cả vật thể trong này, đều đặc biệt thân thiết với ta, đều đặc biệt nghe lời ta.”

“Bởi vì bọn họ chính là chuyển hóa của ta, ta là tổ tiên của chúng, ta là Ancestor, ta là khởi đầu của tất thảy.”


「 tíccch... tíccch... 」

「 đang kiểm tra.... đang kiểm tra.... 」

「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 100% 」Giang Dĩ Lâm cười cười với đối phương, lấy ra một chiếc nhẫn trong túi.

Người đàn ông ngây ngẩn.

Chiếc nhẫn đó, và chiếc nhẫn bị gã lấy xuống y hệt nhau – đó là nhẫn tượng trưng cho quyền lực tối cao trong Tổ chức SCP.

“Ta vẫn cứ luôn thắc mắc, tại sao chiếc nhẫn này, lại nằm trong túi của ta, cơ mà, xét theo một ý nghĩa nào đó, nó không chỉ biểu thị cho tất cả ký ức ta có ở thế giới nay, mà còn có một ý nghĩa khác nữa.”

Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn, đeo vào tay hắn, rồi cử động ngón tay nói, “Nó đại biểu cho... Ta mới chính là thực thể nắm giữ quyền lực tối cao trên thế giới này.”

Chàng trai tóc đen chợt đặt xuống chiếc ly thủy tinh, đặt ở mép bàn, thả nhẹ tay, thế là chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn.

Khóe môi hắn khẽ nhếch.

Đó là nét cong đủ khiến cả thế giới, cũng vì thế phải run rẩy.

“… thế giới này, hẳn đều thuộc quản thúc của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.