Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 69: Không nơi để trốn (10)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong bóng tối.

Đối diện Giang Dĩ Lâm, nụ cười trên khóe môi ngài Cha sứ vẫn ấm áp như thế, chẳng qua trong mắt nhanh chóng lướt qua tia cảm xúc có chút nguy hiểm, nhưng mà, tâm tình thoáng qua này cũng không bị Giang Dĩ Lâm nhận ra.

_ tôi cuối cùng cũng bắt được em rồi.

Y rất hài lòng nhìn dây chuyền thánh giá của mình vòng quanh cổ chàng trai –tượng trưng cho tất cả thuộc về Giang Dĩ Lâm đều bị cây thánh giá khóa lại... Không nơi để trốn.

Giang Dĩ Lâm ngưng đọng một hồi, tuy rằng hắn có thể phản ứng rất nhanh, nhưng khi Cha sứ đeo sợi dây chuyền cho hắn, hắn cũng không có cản y.

Bởi vì, vào lúc ấy, chàng trai tóc đen nghe thấy âm thanh của hệ thống, vang lên trong đầu hắn.

『 tíccch… tíccch… 』

『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』

『 ngài Giang, ngài đã nhận được ✞Thánh Giá Của Cha Sứ. 』

『 ✞Thánh Giá Của Cha Sứ, chức năng – sau khi đeo thánh giá vào, có thể hạ thấp tỉ lệ bị Walriders nhập thể, bảo vệ toàn diện ý thức của bản thân. 』

Chàng trai tóc đen mím môi.

Hắn biết, bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, bên trong Nhà thương điên Núi Lớn này giam giữ thứ sinh vật nguy hiểm nhất, bóng đen hiện thân cho linh hồn ma quỷ kia – Walrider, dường như nhắm tới cơ thể mình.

Cho nên, sau khi hắn nhận ra được tác dụng của cây thánh giá này, hắn cũng không cản lại hành động tận tâm đeo lên cổ mình của Cha sứ.

_ nếu như thông tin mà hệ thống cung cấp không có vấn đề gì, vậy thì hành động của Cha sứ rất có thể là xuất phát từ mục đích bảo vệ hắn.

_ nhưng mà... Tất cả những thứ này vẫn cần phải nghiệm chứng đã.

Giang Dĩ Lâm hơi híp mắt, nhìn gương mặt mỉm cười của anh chàng tóc xoăn, lại chú ý tới một vấn đề khá quan trọng, “Lúc đó... Trong lúc tôi lục soát người anh, anh cũng không ra tay ngăn cản tôi lại, mà trái lại còn giả làm một xác chết vô tri... Hòa lẫn với những thi thể khác bên cạnh, tại sao?”

Cha sứ chỉ mỉm cười nhìn hắn, thắc mắc nhỏ của Giang Dĩ Lâm, y giải đáp hắn với thái độ đối lập vô cùng khoan dung, “Đừng căng thẳng... Cậu cứ yên tâm, tôi không hề có ý muốn làm cậu bị thương gì cả.”

“Sự thật thì tôi rất nóng lòng được vào vai một người dẫn đường ấy chứ.”

Người dẫn đường?" Chàng trai tóc đen hỏi ngược lại.

Cha sứ nói tiếp, “Không biết cậu có nhìn ra không... Trước khi bước vào bệnh viện tâm thần này, tôi là một mục sư, tôi tín ngưỡng Chúa trời.”

Y khẽ rũ mắt, giống như vì có được vẻ ngoài vô hại, lời nói của y cũng gợi cảm giác đôi chút yếu nhược.

_như thể việc nghi ngờ y, là một tội lỗi tày trời đến nhường nào.

“Trên thực tế, những hành vi trong tối của bệnh viện tâm thần này... Khiến tôi vô cùng vô cùng đau lòng.”

“Nhưng tôi cũng không thể tiếp xúc với bất kỳ thiết bị điện tử nào cả, tôi cũng không đủ năng lực...”

“Cho nên tôi muốn trở thành một người dẫn đường... Một người dẫn đường chính thức... Trợ giúp những chú thiêu thân bất cẩn lạc lối sa chân vào bệnh viện tâm thần này, khi đã biết được chân tướng thật sự đằng sau rồi, và an toàn thoát khỏi đây, sau đó sẽ mang những chuyện này công bố ra bên ngoài.”

Giọng nói của Cha sứ êm ái vô cùng, mang theo chút lo âu không nói nên lời, “Kể ra thì, tôi cũng không phải luôn giả làm xác chết, đúng hơn là, thứ sinh vật trông như linh hồn hắc ám đó vô hiệu với tôi... Tôi cũng là một trong những sản phẩm đã được cải tạo, đối với tôi, ảnh hưởng lớn nhất chính là chức năng hoạt động sống thấp mà thôi.”

Trạng thái giống như zombie kia?”

Giang Dĩ Lâm suy tư xoa xoa cằm mình, hỏi.

Về căn phòng thí nghiệm dưới lòng đất, hắn chợt sinh ra một suy nghĩ vô cùng kỳ quặc.

Kết hợp thông tin tố chất thân thể vượt trội so với người thường của Gã Đầu Trọc và Đầu Bếp Frank, sự ra đời của linh hồn ma quỷ Walrider, và cả cơ thể bất bình thường của Cha sứ hiện tại đây...

_ không thể không thừa nhận, những nghiên cứu ngầm của Nhà thương điên Núi Lớn này, thật sự quá mức nguy hiểm.“Zombie...? Cậu nói thế cũng được.”

Cha sứ nghe những luận cứ của Giang Dĩ Lâm, sau đó ngẩn người, rồi cười khổ một cái, “Tất nhiên, lý trí của tôi là hoàn toàn tồn tại.”

Nói đến đây, vành tai anh chàng tóc quăn màu trà hơi run run.

May mà ánh sáng trong phòng rất mờ tối, cho nên Giang Dĩ Lâm cũng không thể thấy vành tai nhỏ nhắn kia bắt đầu ửng hồng dần.

“T-tất, tất nhiên... Dù chức năng hoạt động sống có thấp đi nữa, c-cậu, cậu sờ soạng tôi tôi có cảm giác mà, t-tôi cũng... Tôi cũng có phản ứng.”

Cha sứ nói dần trở nên có chút lắp ba lắp bắp, y kéo kéo vạt áo mình, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

_ có phản ứng?Chàng trai tóc đen xẹt qua một nụ cười nơi đáy mắt.

Giang Dĩ Lâm nhảy qua cái đề tài hơi bị lúng túng này, lấy mấy mảnh giấy màu vàng để trong túi ra, hỏi, “Vậy, ngài Cha sứ, thông tin được ghi chép trong nhật ký... Là thật chứ?”

“Nếu anh cũng là nạn nhân chịu cải tạo... Vậy thì vào thời gian đám linh hồn ma quỷ Walrider đó bắt đầu giết chóc không kiêng nể gì, hẳn anh cũng bị giam giữ trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất nhỉ.”

“Nhưng trong đoạn nhật ký này lại lấy góc nhìn của nạn nhân làm một bệnh nhân bình thường tầng trên, để mà ghi chép lại mọi thứ - đoạn nhật ký này trông có vẻ không được đáng tin lắm nhỉ
.”

Cha sứ trầm mặc một hồi, vẻ mặt có chút oan uổng mà nói, “Tôi đã nói... Tôi chỉ có thể làm một người dẫn đường mà thôi, tôi cũng không muốn qua nhiều thái độ mà quá can thiệp vào những chuyện này, nên mới ghi chép lại những tin tức liên quan để dẫn dắt các người tiếp cận chân tướng mà thôi..."

“Vì vậy tôi có thể đảm bảo những chuyện đó là sự thật... Chẳng qua không phải tôi tận mắt chứng kiến.”

Chàng trai tóc đen chau mày, nói, “Có lý, nếu anh muốn làm một người dẫn đường đơn thuần, vậy tại sao khi tôi bị Đầu Bếp Frank và Gã Đầu Trọc đuổi giết, anh không lại giả làm xác chết nữa mà trái lại bất chấp hiểm nguy cứu tôi?”

Anh chàng tóc quăn màu trà ấy, hơi nghiêng đầu, giống như là đang ngẫm để trả lời câu hỏi của Giang Dĩ Lâm.

Mí mắt hơi rũ của y, toát lên một vẻ vô hại hiền hòa, còn làn môi xếch lên kia, không biết vì sao, khiến người ta nhớ đến loài động vật ăn cỏ sống trên thảo nguyên, như chỉ cần đụng nhẹ một cái đã run lẩy bẩy rồi.

Trong bóng tối, Cha sứ nhăn mặt kề sát Giang Dĩ Lâm.

Vóc dáng y so với Giang Dĩ Lâm thấp hơn một chút, sau khi y đến gần chàng trai tóc đen, hơi thở ấm áp phả ra, cứ thế hun lên cần cổ Giang Dĩ Lâm.

Bản thân Giang Dĩ Lâm lúc này đang mặc đồng phục bệnh nhân của nhà thương điên này, hắn có nới cổ áo ra một chút.

Ngài Cha sứ cúi đầu, đôi ngươi nhạt màu lẳng lặng nhìn cổ áo Giang Dĩ Lâm, hơi lật cổ áo hắn lên, như muốn che lại phần da dẻ mềm mịn lộ hờ ra kia.

Giọng điệu y vô cùng ôn hòa.

“… bởi vì... Tôi không nỡ nhìn cậu chết.”

Y nói câu này với một giọng quá mức êm ái, riêng trong đôi mắt lại sáng tỏ vững vàng một cách khác thường, như thể Giang Dĩ Lâm là một tồn tại vô cùng đặc biệt, khiến y có thể dễ dàng vì hắn mà đánh vỡ nguyên tắc của mình.

Giang Dĩ Lâm chỉ vừa mới tỏ ra hơi không quen với khoảng cách quá gần này, Cha sứ đã lập tức lùi về sau một bước nhỏ.

Y khẽ cười nói, “Tôi không mong rằng cậu chết ở cái nhà thương điên này – điều, điều này thật ra rất bình thường mà... Tôi không thích bất cứ người vô tội nào chết ở đây hết.”

Giang Dĩ Lâm nhìn y một lúc lâu, xua đi cái cảm giác không khỏe trong đầu một chút, mím môi nói, “Nói cách khác, anh để lại mười mấy tấm giấy ghi chép, hi vọng việc đó giúp mọi người biết được chân tướng của Nhà thương điên Núi Lớn rõ hơn... Dẫn dắt mọi người biết đến sự tồn tại của Walrider.”

“Vậy tôi có thể hỏi một câu được chứ... Trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất có phải vẫn tồn tại bí mật không thể để ai biết, đúng chứ
?”

Cha sứ không hề trả lời hắn, nhưng âm thanh từ hệ thống đã thay thế câu trả lời của Cha sứ, vang lên trong đầu Giang Dĩ Lâm.

『 tíccch... tíccch... 』

『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』

『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 65% 』

Giang Dĩ Lâm đưa tay sờ sờ thánh giá treo trên cổ mình.

Chất Thánh giá truyền đến xúc cảm lành lạnh.

Chàng trai tóc đen nhìn vị Cha sứ trước mặt đang hơi rũ mi, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, “Dù thế nào thì... Cảm ơn món quà của anh.”

Nói đoạn, hắn nghiêng người rời khỏi phòng, đi ra ngoài.



Mà sau khi Giang Dĩ Lâm rời khỏi.

Bên khóe môi Cha sứ nhếch lên như có ý cười nhàn nhạt, mà ý cười này, đặt trên gương mặt vô tội ôn hòa không có vẻ gì là tà khí.

“Đúng là tôi không nỡ để mặc em chết được...”

Y như tự thì thào một câu.

Y quay đầu, bày ra vẻ mặt vô cùng thành khẩn nói vào một góc tối, “Chúa trên cao, con tín ngưỡng ngài, cho nên con sẽ dẫn em ấy đến bên ngài.”

“… hi vọng ngài có thể giữ em ấy lại, ở lại vĩnh viễn trong bệnh viện tâm thần này, làm bạn với chúng con.”


Giang Dĩ Lâm mới vừa ra khỏi phòng bệnh, thế mà đã nghe được động tĩnh của Đầu Bếp Frank và Gã Đầu Trọc.

Đương nhiên bọn họ vẫn còn đang lởn vởn dưới tầng, tìm kiếm bóng dáng của mình.

Giang Dĩ Lâm hơi nheo mắt, nấp ở góc khúc rẽ, giơ camera nhìn đêm lên.

Cách đó không xa, Gã Đầu Trọc tất nhiên hơi không kiên nhẫn nổi nữa rồi.

Gã thật ra cũng không quá hứng thú với chú sâu nhỏ này, chẳng qua vì chú sâu nhỏ đáng ghét này, cứ muốn bật công tắc điện lên hoài, cho sáng đèn lên, khiến gã có chút khó chịu, mà hiện giờ gã đã phá hư hết từng cái công tắc điện rồi, cho nên đối với cái tên đó, gã cũng không có hứng thú bao lớn.

_ mà Đầu Bếp Frank thì khác.

Giang Dĩ Lâm không chút lưu tình chối từ lời mời của mình... Bộ mặt hơi vênh của chàng trai tóc đen kia, dáng vẻ ngạo mạn ấy, như thể được ghi dấu thật sâu trong lòng gã ta.

Đây là một thứ cảm xúc vô cùng kỳ lạ.

Trên thực tế, lúc này Frank đã bình tĩnh lại rồi, nếu mà gã ta thật sự giơ cưa máy lên, chém bay cái đầu xinh đẹp của chàng trai kia, gã ngược lại có chút không nỡ.

Tuy rằng người nọ nói lời xúc phạm, làm gã ta rất bất mãn, nhưng đồng thời gã ta cũng rất hưng phấn, gã ta muốn làm cho khuôn miệng nhỏ nhắn xinh xắn kia, bị gã ta ức hiếp nói không ra lời...

Dùng phương thức đó phạt hắn làm nhục hắn, xem ra là cách trả thù chàng trai ngạo mạn kia tốt nhất rồi.

Nghĩ vậy, Frank cảm thấy mình hưng phấn đến độ rạo rực cả người.

Nhưng mà, đồng bọn của gã ta đúng ngay lúc này, không rõ phong tình mà cắt ngang ảo tưởng của gã ta.

“FRANK! Tao không muốn đuổi theo chú sâu nhỏ kia với mày nữa, có thời gian này, tao thà quay về ngủ một giấc còn hơn...”

Hiển nhiên Gã Đầu Trọc có chút không hứng thú mấy, gã đưa tay lên, dụi dụi mắt mình.

Đầu bếp đặt cưa máy xuống đất, liếc đồng bọn mình một cái, giữa khuôn mày chợt lóe vài phần không kiên nhẫn, “Vậy mày xéo nhanh đi... Tao cũng không mong cái tên nhà mày dính vào, cái thứ trong đầu toàn là xác chết với ăn thịt.”

_ ồ? Nghe chúng nói... Dường như chúng muốn tách ra hành động.

Giang Dĩ Lâm hơi híp mắt lại.

_ nghe có vẻ là một tin tốt.

_ nếu như cả hai người bọn họ đều ở đây, mình lấy một địch hai, chỉ e mình không chiếm được lợi thế gì cả.

Gã Đầu Trọc gãi gãi gáy mình, nghe Frank nói, cũng không nổi đóa gì, trái lại chỉ đi xuống dưới, sau đó quay về căn phòng trên lầu một của gã, nghỉ ngơi một lát vậy.

Cho đến khi Giang Dĩ Lâm thấy Gã Đầu Trọc đã hoàn toàn khuất bóng, hắn mới chậm rãi ra ngoài.

_ phải dẫn người này lên lầu ba có tấm lưới sắt, sau đó tính tiếp.

Giang Dĩ Lâm trong đầu hiện ra một suy nghĩ như thế, cố tình phát ra tiếng bước chân khá có lực hòng lôi kéo sự chú ý của Frank.

“Ha, cuối cùng tao cũng nghe thấy mày rồi, anh bạn nhỏ ạ!”

“Tao nghe thấy mày rồi... Tao Nghe Thấy Mày Rồi! TAO NGHE THẤY MÀY RỒI!!”

Frank giơ cưa máy lên, hưng phấn chạy đến nơi phát ra âm thanh.

Giờ khắc này,

Suy nghĩ chiếm đầy đầu gã ta,

Chỉ muốn biến khát vọng của mình thành hành động...

_ muốn mạnh mẽ làm nhục chàng trai này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.