Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 75: Không nơi để trốn (16)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bác Sĩ ra tay quá nhanh, Miles mở to mắt, cơ bản không kịp cản đã thấy người đàn ông đó xốc tấm rèm màu xanh lam lên rồi.

“Rẹt—”

Anh chàng nằm trên giường bỗng mở choàng mắt.

Một tiếng này đối với Miles mà nói, thứ bị xốc lên như thể không phải tấm rèm màu xanh kia... Mà chính là trái tim thít chặt của anh ta.

Cùng lúc đó, Bác Sĩ nhăn mày.

Khi gã vén rèm lên thì lại thấy chiếc giường sạch sẽ đó không có bất cứ ai đang nằm bên trên cả.

“Ế... Tao hiểu rồi, cô dâu nhỏ yêu dấu của ta ơi, mày đang ở bên dưới có đúng không nè?”

Bác Sĩ cười cười, chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn khe hở bên dưới, nhưng lại phát hiện cũng không có bóng dáng ai ở đó.

Gã ta như có điều suy nghĩ đứng thẳng người dậy, tay xoa xoa mình, rồi trở về phía bên cạnh chỗ ngồi ban đầu.

Tay Kéo nhẹ nhàng đưa kéo của mình lên đặt trên vai, gã không buồn quan tâm đến Miles đang nằm trên giường nữa, quay sang cười nhạo tòng phạm của mình.

“Ta nói... Có phải mày hơi bị căng quá rồi không đó... Tao cũng có nghe được mùi gì đâu, thật không biết sao mày lại sinh ra thứ ảo giác đó nữa...”

“Mùi nước hoa này... Eddie Gluskin tên đó, dù gấp rút may váy cmn cưới gì đó đi nữa thì cũng chỉ có thể che bớt đi thứ mùi đạo mạo vừa chua lè vừa thối của chả thôi!”

Nghe thấy lời trêu tức của Tay Kéo, Bác Sĩ cũng không buồn để tâm, vẫn ngồi ở đó, ngón tay nhẹ nhàng đưa lên đầu mũi mình mà trầm tư.

Gã ta liên tục cử động ngón tay, giống như đang làm cho mùi hương nghe được lúc nãy tán ra bên ngoài, để chúng ùa vào trong mũi mình...

_ thứ mùi ngọt ngào, quyến rũ ấy nhấn chìm tâm trí gã ta, chiếu ra những hình ảnh tươi đẹp khó tả.

_ chiếc váy cưới rách bươm, gương mặt đẫm lệ thánh khiết, những hình ảnh tượng trưng cho thiên thần sa đọa...Trầm ngâm hồi lâu, Bác Sĩ nhắm mắt lại rồi liếm môi mình.

Sau một thời gian bình tĩnh lại, gã ta nói một cách chậm rãi, “Khứu giác của tao không phạm sai lầm, thằng đó mới ở ngay đây thôi, có lẽ đã trốn lúc chúng ta còn mải loay hoay rồi đây.”

Sắc mặt gã ta lúc này đây mang theo chút mê đắm, trên bộ mặt điển trai lạnh lùng như tỏa ra những luồng sáng không đồng nhất, có một sự chìm đắm vô hại.

Mà vào giây sau đó, gã Bác Sĩ mở mắt, sắc mặt bỗng nhiên trở nên u ám.

Gã ta lấy ra đôi gắng tay từ trong túi chậm rãi đeo vào tay mình.

Nhìn gã đàn ông xưa nay trầm tính, thậm chí phải nói là lạnh lùng có vẻ mặt như thế, Tay Kéo cũng cảm thấy hơi lạ.

Gã hơi nhếch nhếch môi, ngồi vào đối diện Bác Sĩ, nói, “Giờ tao thật sự cảm thấy rất tò mò đây... Nếu như cái mũi của mày không sai... Thằng nhãi bị The Groom bắt được rồi bị ép phải mặt áo cưới đó... Chắc cũng tám chín phần mười là vì con chuột nhỏ này mà tới ha.”

Lúc nói đến đây, Tay Kéo khẽ hất cằm chỉ chỉ Miles nằm trên giường bên kia.

Bác Sĩ đeo gang tay mình vào, đầu dần nghiêng, mắt rét lạnh hệt như nhìn vào một giống bò sát nào đó, gần như mất toàn bộ nhân tính vậy, mà nhìn anh chàng đang nằm trên giường, đi tới.

Vốn Miles đang thấy họ không phát hiện Giang Dĩ Lâm, lòng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, tiếng bước chân chầm chậm tiến đến gần đã kéo lòng căng lên lại.

Đôi mắt khá to tròn của anh ta mở càng to ra thêm.

Miles không khỏi nắm chặc tấm ga giường bên tay mình, như muốn tiếp thêm cho chính mình chút dũng khí.

Tuy mấy vết thương hiện giờ trên ngón tay của Miles đều do Tay Kéo mà ra, nhưng mà nói một cách công bằng thì, khi phải đối mặt với cái tay Bác Sĩ đẹp trai lạnh lùng này, Miles càng cảm thấy tim mình bị bóp chặt hơn thế.

_ so với Tay Kéo kia thì còn có thể nghĩ tới khả năng điên cuồng hơn, anh ta lại không tài nào có thể tưởng tượng được cái tên Bác Sĩ lạnh lùng này, khi điên lên sẽ trông như thế nào.

Có loại người, dù người ta không làm bất cứ gì cả,

Người đó chỉ cần nhẹ nhàng đưa hai tay trước mặt bạn mà thôi,

Khi người đó nở nụ cười một cái với bạn,

Bạn sẽ nhận ra...

Rằng sâu bên trong nội tâm của người này,

Ẩn chứa bóng tối tựa như đến từ vực sâu vậy.

Bác Sĩ Hades không có hứng thú gì với Miles, giả như gã ta có, thì anh chàng này đã không nằm đây một cách yên bình như bây giờ rồi.

Đôi giày da của gã đàn ông nhẹ cất lên tiếng ma sát với sàn nhà, theo mỗi tiếng vang lên mà nghe hệt như nện trong đầu Miles vậy.

“Lạch cạch—”

Anh chàng nằm trên giường không khỏi hơi mở lớn mắt, giây sau đó, tay bác sĩ tên Hades đưa bàn tay tái xanh èo uột đặt lên đỉnh đầu Miles. Gã ta nói rất nhẹ, lại mang đến một áp lực ngột ngạt vô cùng.

“Lòng khoan dung của tao cho mày có hạn... Có điều tao cũng chưa nói rõ, cho nên có thể đã làm mày sinh ảo giác... Ảo giác rằng mày có thể qua mặt được tao.”

Lúc nói đến đây, Bác Sĩ chợt vung tay trái, bóp chặt đầu Miles, nhấc cả người anh ta lên.

Thời điểm gã ta làm hành động đó trông hờ hững và tùy tiện đến vậy, cứ như thể đối tượng bị nhấc lên không phải là một người đàn ông da trắng trưởng thành nặng 85 – 90kg... Mà chỉ như một mẩu rác, một thứ vặt vãnh vậy.

Cảm giác đau thấu như muốn toát ra trên da đầu, Miles cắn răng, đôi đồng tử sáng ngời của anh ta thoáng qua vẻ sợ hãi, nhưng mà anh chàng vẫn không lộ ra chút gì gọi là sợ mất mật.

Miles nói một cách đứt quãng, “Ông đang nói cái gì vậy... Tôi không biết gì hết...”

“Hể, không biết sao?”

Bác Sĩ cau mày, gần như hờ hững mà nói, “Vậy sao? Xem ra tao tiếp đãi mày hơi bị chu đáo và tận tâm quá rồi ha... Mày y hệt như con chuột nhãi mà Tay Kéo cứ nhắc, mày nên biết rằng, người bình thường trong mắt tụi tao, không có tư cách được xem là con người đâu – lũ chúng mày đều là kết quả của quy luật đào thải, chỉ có tụi tao mới là tồn tại bậc cao hơn chúng mày mà thôi.”

Nói đến đây, Bác Sĩ chợt buông tay, ngay sau đó, Miles nặng nề dập xuống giường bệnh.

Mặt bị đập lên tấm kim loại, chỗ xương mũi phát ra cái cốp.

Miles rất mạnh mẽ mà cắn chặt hàm răng, không để mình phải thốt lên bất cứ tiếng rên đau đớn nào.

Bác Sĩ lạnh lùng nhìn bộ dạng của anh ta, sau đó quay lại về ghế ngồi, cầm lấy tập văn kiện trên bàn mà xem một chút, không nói gì.

Tay Kéo vốn luôn kêu gào bỗng thấy mà rùng cả mình, gã không khỏi nhẹ nhàng buông kéo xuống.

Thành thật mà nói, trong cả cái bệnh viện tâm thần này thì Bác Sĩ dù rằng luôn tỏ ra bản thân là thành phần bình thường nhất, nhưng mà Tay Kéo cũng biết rất rõ, chẳng qua là không có ai đủ khơi sự chú ý của Bác Sĩ mà thôi... Không ai có thể mở ra chiếc hộp Pandora của người đàn ông này, cho nên gã ta mới luôn tỏ ra một bộ lạnh lùng vô cảm như thế.

_ đây là lần đầu tiên, gã được chứng kiến vẻ thất thố đến vậy của Bác Sĩ.

Bác Sĩ từ tốn xem hết một lượt đống văn kiện, sau đó đặt lại lên bàn, gã ta thực hiện một cách rất chậm rãi, trông rõ ràng là đang nhịn cục tức của mình lại.

Qua một hồi, gã ta bật máy tính lên, hỏi Miles đang nằm ở kia một cách thờ ơ, như không đầu không đuôi thở ra một câu làm người nghe hoang mang mà lên tiếng, “Quan hệ của hai người rất tốt, đúng chứ?”

Miles không nói gì, sau lưng anh ta mồ hôi chảy ròng, dù cho xương mũi hơi bị lệch, nhưng cho đến hiện tại anh ta vẫn chưa chịu phải thương tổn gì nghiêm trọng.

Mà thời điểm nghe được Sĩ nói thế, Miles mới chợt ngẩng đầu nhìn Bác Sĩ.

Bác Sĩ Hades ngả người sang, bên sườn mặt cay nghiệt ấy hệt như sông băng quanh năm giá lạnh vậy.

Gã ta bất ngờ khẽ cười một cái, đẩy màn hình hơi sang phía Miles, lập tức, bức ảnh trên màn hình hiện ra.

Miles hơi mở to mắt, khó tin nói, “Đó là hộp thư của tôi... Rõ ràng bức ảnh này đã được mã hóa rồi cơ mà, sao lại... Các người...”

Bác Sĩ nhẹ chau mày nói, “Bằng này chỉ là trò mèo mà thôi... Nhãi con ạ.”

Bức ảnh trên màn hình máy tính rõ ràng là hình chụp chung của Miles và Giang Dĩ Lâm.

Hai cậu chàng trong bức ảnh hơi dựa vào nhau, trông cũng thân thiết lắm.

Miles run cả tay, anh ta bây giờ cũng đã hiểu, vì lý do gì mà Bác Sĩ lại nóng nảy ép hỏi mình tung tích của người được mật báo rồi...

Tay Kéo không khỏi hơi nheo mắt lại, gã vò vò cái đầu rối nù của mình, đẩy chiếc kính đơn trên mặt lên một cái, trong mắt thoáng qua sự ham muốn khó nhận ra.

_rốt cuộc gã cũng hiểu tại sao Bác Sĩ lại thất thố như vậy rồi.

Chàng trai tóc trong bức ảnh được Miles dựa nhẹ vào, bên khóe môi nở một nụ cười có chút bất đắc dĩ, ý cười rất nhạt.

Rõ ràng chàng trai người phương Đông, không phải một người thích cười.

Nhưng mà người trong hình lại chẳng hay, khi gương mặt quá sức đẹp đẽ ấy nở một nụ cười dù nhạt đi nữa, trông như cơn gió xuân nhẹ thổi qua dòng suối nơi vách núi vậy... Gợi sức chú ý của người khác đến thế.

Đây đối với Tay Kéo mà nói thực sự chính là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất.

Phát hiện đầy phấn khích thế này khiến cái tay cầm kéo của gã không kiềm được phải trở nên run rẩy.

“Ấy.. Không... Là hắn, chính là hắn, chết tiệt, Hades, mày không nói cho tao hắn trông như thế này, hắn chính là con chuột nhãi được mật báo đấy ư? Tại sao có thể là hắn, Venus của ta...”

Chầm chậm bước lên trước vài bước, đôi mắt bị đầu tóc rối bù của Tay Kéo toát lên vẻ mê đắm.

Khóe môi quá mức tái của gã gần như muốn nhỏ dãi, ba góc trong mắt như chỉ hiện lên mỗi đường nét của chàng trai mà thôi.

Đúng lúc này, màn hình phút chốc đã tối xuống, gã mới hơi cứng ngắc quay đầu, vừa nhìn là ánh mắt của bác sĩ Hades.

_ đó là một ánh mắt khi vật sở hữu của mình bị nhắm tới, tỏa ra một sự gần như là hoàn toàn hung hãn.

Bác sĩ Hades đột nhiên cười cười, nhẹ giọng nói, “Tao biết mày rất kích động... Uầy, quen biết mày cũng lâu vậy rồi, tao cũng biết mày có khiếu thẩm mỹ hơi bị méo mó mà, cơ mà trước đó tao đã nhắc với mày rồi, thằng này phải bị độc chiếm bởi tao – mày không có tư cách được hưởng, mày không thể đâu.”

Ngay lúc này, gã đàn ông khoác trên người chiếc áo khoác dài màu trắng ngả đầu sang, đôi mắt bị phủ nhìn chằm chằm Miles trên giường bệnh.

Thấy vẻ mặt cứng đờ của Miles, Bác Sĩ đã hiểu ngay suy đoán của mình là đúng.

_ nói cách khác, trước đó đúng là thằng đó đã tới phòng khám...

Hades nhẹ nhàng liếm môi, như nghĩ đến gì đó nói, “Nếu không thì chúng ta chơi một trò chơi đi. Nếu như trong vòng năm phút mà thằng kia không quay lại, tao sẽ chặt một ngón tay của mày, qua thời gian đó cứ thế tiếp tục... Cho đến khi ngón tay ngón chân trên tay trên mày rụng sạch rồi, tao mới tha cho mày, thấy sao?”

“Mày có thể cố sức mà kêu cho lớn, để tao kiểm tra tình cảm chúng bây có thật sự chân thành như thế không cho nào...”

“_ nếu như là thật... Tất nhiên nếu như là thật, nó chạy tới, tao sẽ ghen tị đấy, mày cũng không sống nổi đâu...Mà nếu như là giả, tao lại vui lắm lắm, có điều bởi vì mày với nó đã từng hơi bị thân thiết quá, mày cũng không qua khỏi luôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.