Hắn cuối cùng cũng hiểu... Vì sao mà tay bác sĩ này thường ngày lại trông cấm dục mà lạnh tanh như thế.
_ theo một cách nào đó, gã ta thật sự là khuyết thiếu thú vui mà một người bình thường nên có.
Thứ mà gã ta thích chính là tử thi lạnh như băng, cho nên ngay cả trong giao tiếp bình thường vẫn sẽ khiến người khác có cảm giác thiếu tình người.
Bàn tay của Bác sĩ liên tục ve vuốt nơi cổ Giang Dĩ Lâm.
Bàn tay gã ta đặt lên, như thể đã không còn là một người sống nhăn, mà là một loài động vật hoang dã cận kề cái chết, sắp sửa bị nhà sinh vật học chế thành tiêu bản vậy.
Bác Sĩ Hades cười trầm.
“Có lẽ, niềm vui của tao mày không hiểu được đâu...”
Gã đàn ông nhún nhún vai, khi gã ta mở miệng nói, hơi thở ấm nóng chậm rãi phà lên vành tai Giang Dĩ Lâm.
“Không sao cả, mày là sinh vật sống, không hiểu cũng phải... Đến khi mày chết, mày nhất định sẽ ủng hộ nhiệt tình mọi thứ thôi.”
“… bởi vì khi đó mày cũng đâu còn bất cứ cảm giác gì nữa.”
Hades ngẩng đầu, cười vô cảm với hắn một cái, rồi xoay người, nhẹ nhàng nghịch nghịch mấy món dụng cụ kia.
Tay gã thật sự là rất đẹp mắt, có điều dường như do thường xuyên ngâm tay trong thứ chất lỏng nào đó, thành ra bàn tay trắng tái và thô ráp hơn người ta nhiều.
“Mày để tao suy nghĩ cho kỹ kỹ một chút, nghĩ xem nên làm gì với mày đây... Tao biết không thể nóng ruột được, nóng ruột chỉ trái lại khiến quá trình này thiếu mất cảm giác mong chờ đúng cách thôi.”
Hades thì thào.
Qua một hồi, gã quay đầu, đầu tiên là cẩn thận đeo ống nghe vào, sau đó đến khẩu trang, mang vào che đi hơn nửa mặt mình lại, chỉ chừa đôi mắt sâu hoắm như động băng.
Bác sĩ Hades chậm rãi đi đến bên người Giang Dĩ Lâm, nhìn hắn mà nói, “Trước khi tiến hành cuộc phẫu thuật cuối cùng trước khi chết... Tao cần phải kiểm tra tình trạng sức khỏe của mày cái đã, có thể sẽ mất chút thời gian đấy.”
Giang Dĩ Lâm ngẩng đầu lên.
Hành động này của gã, trái lại đúng ý Giang Dĩ Lâm, làm thế có thể làm giúp Giang Dĩ Lâm chậm rãi phục hồi, vượt qua thời gian phát tác của thuốc mê.
Chàng trai tóc đen, môi khẽ cong, nhấc bên tay bị trói bằng cao su y tế lên, nói, “Thế... Trước khi kiểm tra, ông có thể thả tôi được chứ, bác sĩ?”
Bác sĩ Hades nhìn cổ tay Giang Dĩ Lâm, như đang suy tư điều gì đó, một hồi sau, gã lắc lắc đầu, nói với giọng lạnh lùng cứng rắn, “Không thể, xin lỗi... Tao không thích bất cứ nguy cơ nào.”
Giang Dĩ Lâm nghe thế, dứt khoát nhắm mắt lại, nằm luôn trên giường bệnh.
Chàng trai tóc đen nhìn thì có vẻ không quan tâm, sự thật là đang thầm dành sức, giật phăng dây trói băng cao su y tế khỏi cổ tay mình ra.
Nhưng hiệu quả thuốc mê này thật sự là quá tốt, Giang Dĩ Lâm đã qua một khoảng thời gian rồi mà vẫn cảm thấy vai mình cứ tê tê đơ đơ, không cử động được.
Bác sĩ chọn loại thuốc tác dụng vừa đủ, chàng trai tóc đen chỉ có thể miễn cưỡng giữ mình tỉnh táo, lại không đủ cho hắn dành ra tinh thần lẫn thể lực hơn nữa.
Bác sĩ chậm rãi xoa xoa mái tóc đen của Giang Dĩ Lâm, như đang dỗ dành động vật nhỏ sắp bị mang đi làm thí nghiệm vậy, dỗ cho yên tĩnh lại.
Gã chậm rãi lấy tay ấn một đầu ống nghe, từ từ di chuyển trên cơ thể chàng trai tóc đen.
Đầu tiên gã đặt lên động mạch nơi cổ Giang Dĩ Lâm, cảm nhận mạch máu nơi đó bất ngờ nảy lên, ánh mắt tối đi, rồi lại chậm rãi hướng ống nghe xuống dưới, tìm đến vị trí trái tim.
“Thình thịch— thình thịch—”
“Thình thịch— thình thịch—”
Đây là hình chiếu tượng trưng cho sức sống mãnh liệt của chàng trai tóc đen.
“Thình thịch— thình thịch—”
“Thình thịch— thình thịch—”
Bác sĩ cúi đầu một cách chậm rãi, như thể đang nghiêng tai lắng nghe thớ cơ bên dưới nảy lên.
Giang Dĩ Lâm hơi cúi đầu, bác sĩ Hades có lông mi rất dài, khi gã nhắm mắt, thoạt trông nghiêm túc một cách khác thường, trong nghiêm túc còn xen chút hiền hòa, hoàn toàn không nhìn ra khí chất lạnh lùng cứng rắn mọi khi nữa.
Lắng nghe vài giây, bác sĩ Hades mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, đứng lên nói, “Tin tốt đây... Sức khỏe mày rất tốt.”
Giang Dĩ Lâm cau mày nói, “Chuyện đó, tất nhiên là tôi biết chứ.”
Bác sĩ Hades như có điều suy nghĩ nhìn hắn hồi lâu, sau đó đưa tay, như định kéo quần Giang Dĩ Lâm xuống.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của bác sĩ cất lên vẫn cứ cứng nhắc như thế.
“Tao kiểm tra giúp mày một chút... Xem xem bộ phận ấy có cũng mạnh khỏe như thế không, bị Eddie Gluskin động tay vào rồi, sinh lý có bị bong tróc chỗ nào không.”
Gã ta nói nghe chừng liêm chính lắm, cứ như thể thật sự là một vị bác sĩ muốn giúp bệnh nhân kiểm tra sức khỏe cơ thể mà thôi.
Ấy mà, giây sau đó, Giang Dĩ Lâm đã thấy người đàn ông đó cầm lên một thứ giống như cái kẹp cùng với một cây kéo y tế.
Đầu kéo trông cực dài, phần lưỡi kéo thậm chí hơi cong lên, rất sắc nhọn.
Chàng trai tóc đen khẽ híp mắt.
Phải biết, quần áo trên người Giang Dĩ Lâm là được Bác Sĩ Hades thay cho, bộ trước của hắn cũng như quần sịp đã bị Eddie Gluskin vò nát rồi - lúc này hắn hoàn toàn không khác gì rơi vào trạng thái lửng lơ.
Hades ra tay cực kỳ mau lẹ, ngay lúc gã ta mới định kéo quần Giang Dĩ Lâm xuống, Giang Dĩ Lâm bỗng mở mắt, nặng nề nói, “Không... Tôi khỏe lắm bác sĩ. Cái này tôi đảm bảo, không cần ông kiểm tra đâu.”
Bác sĩ hơi nghiêng đầu, nhìn biểu cảm lạnh lùng cứng rắn lúc này của chàng trai tóc đen, không biết thế nào, một cách kỳ lạ mà trong lòng trở nên dậy sóng.
Đôi mắt vốn trong trong lành lạnh của gã ta chợt cong lên, mang theo vài phần ý cười, nói, “Nếu mày không muốn kiểm tra... Vậy trước chúng ta tạm thời bỏ qua một bên đi.”
Giang Dĩ Lâm còn chưa kịp thở ra một hơi, chỉ trong giây tiếp theo, bác sĩ đã đặt sự chú ý lên những thứ khác rồi.
Hắn cảm nhận được, sợi dây chuyền có thể chống Walrider không bị nhập thể được Cha Sứ đeo cho khi nãy, bị Bác Sĩ Hades móc lên nghịch một chút.
Trong mắt bác sĩ lóe lên tia sáng kỳ dị, “Tao đã... Từng thấy vật này trên người Cha Sứ, có vẻ mày đã gặp người đó rồi?”
Bác Sĩ Hades nghiêng đầu, tại nơi khóe môi bên dưới chiếc khẩu trang ấy, hình như đang nhẹ nhàng nhếch lên, phác lên một nét cong nhạt.
“Thật ra thứ này, bây giờ đã không còn tác dụng gì nữa rồi.”
_ bây giờ... Không còn tác dụng gì?Giang Dĩ Lâm chú ý đến điểm này.
_ có nghĩa là sự tồn tại của Walrider đã đủ mạnh, khiến sợi dây chuyền mất đi hiệu lực, hay là có ý khác?
_ nhưng hệ thống cũng không đưa thông báo gì... Về việc sợi dây chuyền mất đi hiệu lực mà.
Giang Dĩ Lâm còn đang suy tư, thế nhưng, bác sĩ cũng không tiếp tục giải thích nữa.
Gã ta chỉ nhẹ nhàng đưa tay, cởi sợi dây chuyền kim loại kia xuống, sau đó lại lấy băng keo y tế bản lớn, một cách chậm rãi, hết vòng này đến vòng khác, như muốn quấn quanh cổ Giang Dĩ Lâm.
“Chết tiệt!” Chàng trai tóc đen lúc này đây rốt cuộc cũng hiểu ra ý đồ của bác sĩ, mắng thầm một tiếng, muốn gắng sức vùng ra, phải cái thuốc mê của bác sĩ vẫn còn đó.
Gã ta chỉ nhẹ nhàng cười, cái tay còn lại ấn một bên vai Giang Dĩ Lâm, thế là chàng trai tóc đen đã bị khống chế.
“Tao cứ nghĩ mãi... Về cái chết thê lương mà mỹ lệ.”
“Phải chết thế nào, thì tao mới có thể phô bày vẻ đẹp nhất của mày đây nhỉ?”
Bác sĩ nghiêng đầu, đánh giá Giang Dĩ Lâm, từ ngọn tóc Giang Dĩ Lâm, cho đến một cách chậm rãi xuống đôi chân thẳng tắp.
“Vốn tao định sử dụng quá liều thuốc tê để cho mày có thể bình yên cười vui mà chết đi... Vào thời khắc mày chết đi, khi thời gian dừng lại tại gương mặt mỉm cười ấy, sẽ được lưu giữ.”
“Nhưng rồi tao nghĩ làm vậy dường như có hơi lãng phí...”
Bác Sĩ Hades hơi nhíu mày, cứ như thật sư rối rắm dữ lắm, “So với việc được nhìn vẻ trắng trong vô khuyết của mày, tao lại muốn được thấy vẻ tuyệt vọng đến phát điên hơn, tao muốn mày trong cơn nghẹn thở mà đón chào cái chết một cách long trọng.”
“Đến khi đó, nhất định trí óc mày chỉ tao mà thôi, kể cả đôi mắt khẽ trợn kia nữa, đều sẽ cầu xin tao tha thứ không ngừng.”
Bác sĩ nói đến viễn cảnh ấy, giọng như nhẹ đi nở nụ cười, tiếng cười bị khẩu trang bịt kín nên không rõ ràng, lại khiến lòng Giang Dĩ Lâm lạnh đi mấy lần.
Lực tay bác sĩ đặt trên cổ Giang Dĩ Lâm, chậm rãi tăng lên.
Ban đầu gã ta dụng lực không quá lớn, sự thay đổi lực cũng là tăng từng chút một, cho nên Giang Dĩ Lâm lúc này vẫn còn có thể hô hấp.
Hắn liên tục muốn giãy khỏi băng trói tay, bác sĩ lại rất sung sướng mà ngồi trên người chàng trai tóc đen, lấy thân đè lại ngăn hắn vùng vẫy ra.
Đáy mắt bác Sĩ Hades như lóe lên ý cười lạnh lẽo, chậm rãi nói, “Tao nhắc trước mày một tiếng, nếu mày giãy dụa mạnh quá, thì mày càng khó thở hơn đấy, nên là... Cứ ngoan ngoãn từ bỏ mà phục theo đi.”
Thời gian...Đang trôi qua từng phút từng giây.
『 tíccch... tíccch... 』
『 đang kiểm tra... đang kiểm tra... 』
『 CẢNH BÁO... CẢNH BÁO...』
『 Ngài Giang... Dấu hiệu sinh tồn của ngài đang liên tục giảm!...』
Dấu hiệu sinh tồn (Vital sign): Dấu hiệu sinh tồn là các dấu hiệu thể lực cho thấy bệnh nhân đang sống gồm các tiêu chí như nhịp tim, nhịp thở, nhiệt độ và huyết áp.Âm thanh từ hệ thống vang lên trong đầu Giang Dĩ Lâm, nghe có phần khẩn cấp.
Mà Giang Dĩ Lâm cũng đã không thể nghe nó được.
Cảm giác nghẹn đau tới tấp nơi cổ, hắn ra sức vùng vẫy, lại bị bác sĩ đè xuống.
Trước mắt như bị chói từng đợt, lúc này, đôi mắt của Giang Dĩ Lâm chỉ có thể trợn to một cách bất lực, thậm chí khó có thể khép lại mắt.
Bác sĩ nhẹ nhàng kéo khẩu trang xuống, đôi môi ngả màu nhạt ấy, không ngừng hôn lên tai Giang Dĩ Lâm, ở khoảng cách gần mà cảm nhận cường độ giãy dụa của hắn, đang dần dần yếu đi.
Giang Dĩ Lâm bất lực mà nhìn ngọn đèn trên đầu kia.
Tất cả tất cả... Dường như đều trở thành nguồn sáng biến đổi một cách huyền ảo.
Mùi nước khử trùng trong đầu tỏa ra không ngừng, như vượt qua một biên giới hư vô nào đó, giống như ký ức vậy... Vào lúc này đây một cách chân thực mà đáp xuống thế giới hiện thực.
Trong thoáng chốc, phòng khám Nhà thương điên Núi Lớn đã như được biến đổi, biến thành một văn phòng cố vấn gọn gàng ngăn nắp vậy.
Trong khung cảnh mông lung, Giang Dĩ Lâm thấy... Có người trông như là bác Sĩ Hades, đang ngồi trên ghế viết gì đó.
Còn mình thì vẫn nằm trên giường bệnh, vẫn bị tiêm thuốc mê bất lực mà chứng kiến mọi chuyện.
Ngồi đối diện bác Sĩ Hades là một người trẻ tuổi hơi cong mình.
Chàng trai tóc đen không thấy được mặt của người đó.
_ mặt của người nọ cứ như cố tình bị làm mờ vậy.
Người trẻ tuổi ấy mặc một bộ quần áo cũ giặc đến bạc màu, nhưng cả người lại ngập tràn sự thanh liêm như sương sớm vậy.
Trong đầu, bác sĩ cùng với người trẻ tuổi này đang ở giữa cuộc nói chuyện, lúc này lại lặp lại.
Suy nghĩ của Giang Dĩ Lâm đã rơi vào hỗn độn, hắn chỉ có thể mê man mà nhìn tất cả.
“Ký ức bị nhiễu loạn... Ý cậu là sau sự kiện người thân mất tích thì bạn cậu nhìn thấy ảo giác?”
“Đúng vậy.”
Người trẻ tuổi nọ dường như có chút thấp thỏm cúi đầu, nhẹ nhàng cong ngón út, giọng nói cũng yếu ớt đi, “Giang... Hắn so với trước đây, tôi và hắn đã trải qua vài chuyện, đều nảy sinh nghi ngờ...”
“Ngoài việc hắn luôn cho rằng, có ai đó đang nấp ở gần đó, hòng sát hại người quan trọng với mình ra thì... Một số nhân vật tham gia trong những ký ức quan trọng của hắn đều trở nên mơ hồ.”
Giọng nói của người trẻ tuổi chợt thấp xuống, như thể rơi vào sự chán chường vô hạn vậy, “Tôi và Giang... Lần đầu tiên gặp nhau là ở một sòng bài, thế mà hắn, thế mà hắn lại nhớ lung tung thời điểm quan trọng như vậy... Giang cho rằng, đó là thời điểm mà hắn và một người bạn khác của chúng tôi, Joey, gặp nhau.”
Bác sĩ hơi nhích người ra phía sau, dựa mình vào ghế, chống cằm nói, “Nếu như cậu ấy bị một vài kích thích do tác động bởi nguyên nhân khách quan, vậy thì đúng là có khả năng. Một cái đầu càng phát triển, thì thông thường ảnh hưởng tương tự cũng sẽ càng lớn.”
Người trẻ tuổi từ từ, từ từ ngẩng đầu lên, sau khi nghe bác sĩ nói, giọng cũng trở nên phập phồng mấy lần hẳn, giống như dồn hết mọi dũng khí mình có, đưa ra một đề nghị có phần khó tin.
“...tôi có một đề nghị.”
“Nếu như... Bác sĩ giúp tôi thôi miên hắn, tôi có thể, tôi có thể... Tiến vào đầu hắn, tái tạo lại ký ức của hắn không?”
“Tái tạo ký ức?”
“Kính nhờ bác sĩ... Chuyện này rất quan trọng với tôi!”
…
Ký ức đến đây là đứt đoạn, mọi thứ lại trở nên mơ hồ.
Giang Dĩ Lâm cảm giác được tầm nhìn của mình... Thoáng chốc trở nên rõ lên một chút.
Chàng trai tóc đen liên tục thờ gấp, lúc này đây hắn như một sinh vật bên bờ chết ngạt.
Trước mắt hắn, tay bác sĩ ấy tháo băng y tế xuống, đặt trong tay mân mê không ngừng.
Biểu cảm của bác Sĩ Hades, dường như trở nên vô cùng kỳ lạ.
Gã ta nhìn chàng trai có sắc mặt xanh tái, như đang nghĩ ngợi gì đó.
“Thật kỳ lạ...”
Bác sĩ tự thì thào, “Nhìn mày trong cảnh hoàn toàn nghẹn thở, thế mà tao lại có hơi không đành lòng... Quả kỳ lạ.”
Môi Giang Dĩ Lâm bây giờ đã đậm màu xanh tím rồi, khóe mắt hắn cũng đỏ ửng một cách không bình thường.
Chàng trai tóc đen cất tiếng cũng run run, hắn gắng sức khôi phục bình tĩnh.
Bác Sĩ Hades nhìn mặt Giang Dĩ Lâm nửa buổi, bỗng cười cười, rồi cúi đầu, hôn một cái lên khóe môi Giang Dĩ Lâm, nói, “Thôi vậy... Nếu thật sự biến mày thành một vật chết, dù có thỏa mãn một phần mong muốn của tao đấy... Nhưng mà…”
“Nhưng mà... Từ nay về sau mày cũng sẽ không bao giờ cười nữa... Cũng không thể nói chuyện... Cũng không bao giờ có thể lại cất lên những tiếng thở gấp dễ nghe, nghe vào tao cũng thấy sóng sánh nữa, ừm, tưởng tượng ra, có lẽ là một điều đáng tiếc.”
“... nếu như tao muốn có mày lạnh băng, vậy thì tao sẽ mất đi mày tươi nóng rồi.”
Bác sĩ đưa tay đặt lên vị trí xương đòn của Giang Dĩ Lâm, gã ta hình như đang phải đắn đo quyết định lắm, ánh mắt trong thoáng chốc ánh lên rét căm, chốc đã hóa nhu hòa đi mấy phần.
Sau vài lần biến hóa, bác sĩ cuối cùng thở dài, rút tay về.
Gã ta như nghĩ đến một hướng khác khá hay ho, cười cong tít mắt.
“Tao chợt nảy ra một ý khác... Thay vì cứ thế tiễn mày đi chết, tao có thể nuôi nhốt mày, thế là mày có thể già đi như bình thường rồi.”
Bác sĩ xoa xoa mái tóc Giang Dĩ Lâm, nhẹ giọng nói, “Đừng để ý đến tao... Tao đã được cải tạo cơ thể rồi, tuổi thọ không giống như của người bình thường, cơ thể tao có được thời gian vô hạn.”
Gã ta lại đưa môi hôn lên đuôi mắt ửng hồng của Giang Dĩ Lâm nói, “Tao có thể hưởng thụ mày tươi nóng trước đã, giam mày đến mục xương trong cái nhà thương điên này, rồi cho đến thời khắc sinh mệnh của mày kết thúc, tao sẽ ôm hài cốt mà buông một tiếng thở dài thỏa mãn.”
“... được như thế... Tức là tao đã hưởng thụ hết hai mặt cuộc sống của mày rồi.”
Gã ta cứ nói, hình như cũng càng lúc càng hăng, cảm thấy ý tưởng của mình quả là quá sức tốt đẹp.
Bác Sĩ Hades lập tức cởi băng trói trên tay cũng như chân Giang Dĩ Lâm ra, ôm lấy chàng trai tóc đen đã bất lực chống cự vào lòng, hôn một cái lên vành tai tái kia, nói, “Mày thấy ý tưởng của tao thế nào? Hử?”
“Tao đã thăm dò rồi, con chuột nhép kia chỉ mới mật báo với mày thôi, chưa có tiết lộ với bất cứ ai khác... Những lần Chính phủ thanh tra cũng không tra rõ, miễn là kế hoạch đó bị bên trên đè xuống, ít nhất trong thời gian mày còn sống, sẽ không phát sinh tình huống như thế đâu.”
Gã ta càng nói càng hăng, bắt đầu như hóa rồ vuốt vuốt mặt Giang Dĩ Lâm.
Giang Dĩ Lâm chậm rãi nhắm mắt, trải nghiệm ngạt thở ấy, nó khiến hắn vẫn chưa thể tỉnh táo, lại thêm tác dụng của thuốc mê, hại đầu óc hắn cứ tỉnh tỉnh mê mê, tay chân như không nghe vậy.
Bất chợt, bác Sĩ Hades như ngẫu nhiên nghĩ đến gì đó, cẩn thận đặt Giang Dĩ Lâm lên giường, biểu cảm cũng lập tức hung hãn lên.
“Không được... Không được, tao muốn đảm bảo mọi thứ phải không có sơ hở nào... Tao muốn tống hết những ai biết sự tồn tại của mày xuống địa ngục.”
“Đúng thế... Chính nó, nhất định phải như vậy.”
Gã ta đi qua đi lại, rồi đá Miles vốn trước đó bị nhốt trong tủ ra.
Bác Sĩ Hades nhìn thì thấy ra tay dã man, Miles bị gã ta đá lăn ra sàn, mắt bị miếng vải đen bịt kín, miệng cũng bị nhét rất nhiều miếng bông.
Bác sĩ thô bạo giật miếng bịt màu đen trên mặt Miles, dao giải phẫu cầm trên tay, từng bước đến gần anh ta.
Gã ta liên tục lải nhải trong miệng, “Mày là đứa thân quen với nó nhất... Tao không phép người như mày hiện diện trong cái nhà thương điên này...”
Bác Sĩ Hades bỗng ra tay, vung mạnh dao giải phẫu về phía Miles.
Miles chợt trợn to mắt, hơi né sang bên cạnh, thoát khỏi đòn tấn công của bác sĩ.
“Phập—”
Dao giải phẫu cắm phập vào bức tường màu trắng đàng sau.
Miles cắn răng, nhìn chàng trai tóc đen với sắc mặt rã rời đang nằm trên ván, khóe mắt cũng lập tức đỏ lên.
_ đó là người bạn tốt nhất của mình... Cậu ấy vì lo lắng an nguy của mình mới đến chỗ này.
_ KHÔNG, nhất định phải cùng sống... Phải cùng Giang sống sót... THOÁT KHỎI NHÀ THƯƠNG ĐIÊN NÀY!
Một luồng sương đen nhanh chóng hiện lên.
Miles bỗng cảm giác, cơ thể mình tràn ngập trong một thứ sức mạnh kỳ lạ.
Như vì niềm tin, cũng có thể là vì một số nguyên nhân ảo diệu khác... Anh ta cắn răng, giang tay đón lấy con dao giải phẫu mà bác sĩ lần thứ hai vung đến.
“A A A A A—”
Chớp mắt, da thịt nơi cánh tay anh ta cứ thế mà toạt ra, máu chảy không ngừng.
Miles vẫn cắn răng, men theo đà này mà thoát khỏi dây thừng trói tay.
Anh ta mau lẹ nhảy vọt lên trước, ôm lên Giang Dĩ Lâm còn đang nằm trên giường lên lưng, tay giữ ở vị trí đầu gối Giang Dĩ Lâm, liên tục gọi chàng trai tóc đen, vừa xông ra khỏi phòng khám.
“KHÔNG... MÀY KHÔNG ĐƯỢC MANG HẮN ĐI, MÀY KHÔNG ĐƯỢC, MÀY KHÔNG CÓ TƯ CÁCH!”
“HẮN THUỘC VỀ NHÀ THƯƠNG ĐIÊN NÀY... HẮN LÀ CỦA TAO, MÀY KHÔNG ĐƯỢC PHÉP MANG HẮN ĐI!”
Bác sĩ đuổi theo phía sau Miles.
Giọng gã ta có phần bệnh hoạn điên loạn, hoàn toàn đập nát âm điệu từ tính vốn trong lành lạnh lẽo.
_ KHÔNG, TAO CÓ THỂ.
Trong hành lang tối đui, Miles gồng hết sức mình chạy về phía thang máy.
Ánh mắt anh ta lóe lên sự kiên định chói mắt.
_ tao có thể.
_ tụi này muốn cùng nhau, trốn thoát khỏi nhà thương điên này, sau đó tung hết chứng cứ vạch trần ra ngoài