Giang Dĩ Lâm nhìn sinh vật hình người bên trong ống nuôi cấy bên dưới mà không khỏi trầm ngâm một chút.
Hắn quay đầu nhìn sang Miles đang có phần không yên, nói, “Tôi xuống dưới đó phá ống nuôi cấy, cậu đợi ở đây đi.”
“Nhưng mà, Giang... Thật sự cậu đi một mình nguy hiểm lắm!”
Miles dường như muốn không đồng ý lời giải thích của Giang Dĩ Lâm, nhưng trước tầm mắt hờ hững của chàng trai tóc đen, anh ta mím chặt môi một cái, cuối cùng cũng không nói lại Giang Dĩ Lâm.
Giang Dĩ Lâm mở cửa phòng điều hành, chậm rãi bước xuống cầu thang.
Bước chân của hắn nghe vô cùng vững vàng, khoảng cách đến ống nuôi cấy Billy càng gần, hắn có thể cảm nhận được ảnh hưởng của Billy đối với mình.
Chàng trai tóc đen cảm thấy bên trong cơ thể bị ép chặt đi mấy lần, cứ như có ai đó một hơi rút đi vài phần không khí vậy, cả tầng cũng có nhiệt độ thấp hơn phòng điều hành đôi chút.
“Walrider... Ta nhớ rằng, trước đó dường như nó xem ta là mục tiêu.”
Giang Dĩ Lâm thì thào tự nói.
Tuy rằng trong lòng cứ thấy có chút không ổn, nhưng bước chân hắn vẫn không hề thay đổi.
Bên dưới ánh sáng đỏ liên tục chớp tắt, chàng trai tóc đen đi đến trước ống nuôi cấy chính giữa hàng đầu tiên.
Hắn lãnh đạm nhìn người đàn ông lửng lơ trong dòng chất lỏng màu xanh biếc ấy.
Có lẽ do đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời, cả người Billy đều trắng sáng một cách dị dị.
Nhìn từ bên ngoài, trông cũng chỉ là một người đàn ông da trắng bình thường mà thôi, có điều thân hình lại gầy rộc cả ra, không giống thể hình của người da trắng.
Giang Dĩ Lâm đến gần ống nuôi cấy, nhìn các ống dẫn đang rung rung mà có hơi xuất thần.
Người đàn ông này giống như một con chuột bạch, hết ngày dài lại đêm thâu bị đưa đi làm thí nghiệm, cũng chưa bao giờ có được cuộc sống tự do...
_ không, so với những sinh vật vô tri, gã dường như còn đáng thương hơn. Ít nhất gã vẫn còn ý thức, nhận biết được rõ những người này làm gì với cơ thể gã, cũng như biết những cuộc hành xác mình phải chịu, chúng không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng nổi.Hắn buông tầm mắt, trong lòng thầm thở dài.
_Dự án Walrider bản chất vô cùng cực đoan, gần như hoàn toàn bỏ qua phần nhục thể, chỉ tập trung vào phương diện linh hồn cũng như linh hồn lực để nghiên cứu... Một dự án cực đoan đến như vậy chỉ khiến những người vốn đã không được ổn định còn phải chịu hành xác trở thành kẻ điên sắp mất lý trí và mang ham muốn giết chóc.
Đúng lúc này, người đàn ông đang bất tỉnh bên trong ống chứa chậm rãi mở mắt ra.
Mắt y, không biết vì sao nhưng chúng có một sức hút mê người, cứ như xuyên qua màn bong bóng trong suốt ấy, băng qua tỉ vì sao mở ra đôi mắt.
Mắt Billy ánh lên vẻ rất đơn thuần, hoàn toàn trái ngược với một tồn tại gây nên thảm kịch của cả bệnh viện tâm thần này.
Giang Dĩ Lâm kề mặt lại gần ống nuôi cấy, nhìn đám bong bóng nổi lên liên tục “Ùng ục ùng ục…”, nhẹ giọng nói, “Đối với anh mà nói thì đây coi như hành xác ha?”
“Cho dù trở thành một vị thần như quản lý cấp cao Rudolf đã nói, đối với anh thì thà chưa bao giờ phải trải qua những chuyện này nhỉ.”
Người đàn ông bên trong ống chứa chỉ lẳng lặng nghe chàng trai tóc nói, y không tỏ ra mình hiểu hắn nói gì, cũng không có vẻ nổi giận dữ dội, mà chỉ nghiêng đầu, rất khẽ, thật khẽ khàng đưa tay mình đặt lên mặt ống.
Y dùng mắt ra hiệu Giang Dĩ Lâm, dường như đang mong đợi chàng trai tóc đen làm gì đó.
Giang Dĩ Lâm lẳng lặng nhìn gương mặt trong làn bong bóng, có vẻ hơi mơ hồ ấy không khỏi khẽ nhếch môi, cũng đưa tay, cách lớp kính trong suốt của ống chứa mà nhẹ nhàng đặt chồng lên nơi lòng bàn tay người đàn ông đặt lên.
Thời điểm chàng trai tóc đen đặt tay lên, đôi mắt người đàn ông trong ống chưa sáng lên vài lần rõ rệt.
Y nở một nụ cười rạng rỡ, như thể chưa bao giờ trải qua bất cứ cuộc hành xác nào vậy, trông vô cùng đơn thuần.
Billy hơi hé miệng, bong bóng “Ùng ục ùng ục…” lập tức thoát ra từ miệng y.
_ chào, chào cậu.
_ cám ơn cậu... Đã đến thăm tôi.
Dường như người đàn ông nhẹ giọng nói gì đó, nhưng mà dòng chất lỏng lưu động ấy lại như kéo cổ y lại.
Sau khi y cất lên vài âm tiết mơ hồ thì cũng ỉu xìu khép miệng.
Giang Dĩ Lâm nhìn y một hồi, nhíu mày, tay rời đi lại chuyển sang thiết bị tiêu hủy ống chứa, lấy tập hồ sơ thông tin ra nhìn, không biết đang suy tư cái gì.
Rất rõ ràng, Billy trong ống chứa có biết tiêu hủy nghĩa là thế nào, nhưng y lại không buồn giãy dụa là bao, cũng như không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn Giang Dĩ Lâm với đôi mắt ấy.
_ quả nhiên... Suy đoán của ta không sai.
Giang Dĩ Lâm sượt qua sượt lại trên phím hồi lâu, mãi vẫn không ấn xuống.
Chàng trai tóc đen trong lòng thầm nhẩm thời gian còn lại, đến khi còn khoảng 30 phút, hắn ngẩng đầu lên, nhìn tỉ lệ trong ống nuôi cấy, khẽ nói, “Vĩnh biệt.”
Bất chợt... Giang Dĩ Lâm nhấn phím tiêu hủy!
Sau tiếng còi báo động đinh tai, người đàn ông trong ống cũng bắt đầu liên tục co giật, chân tay run bần bật, miệng sùi bọt mép, trông vô cùng thảm thương, đôi mắt vốn trong suốt ấy... Cứ thế khép lại vĩnh viễn.
Qua hồi lâu sau, Billy hình như đã không còn dấu hiệu sự sống nữa.
…
Trong phòng.
Rudolf nhẹ nhàng mân mê nhẫn trên ngón tay, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Trên thực tế, sở dĩ ông ta nhờ Giang Dĩ Lâm đi tiêu hủy ống chứa của Billy, là vì có ý đồ khác.
Ông ta cố tình không nói cho chàng trai tóc đen kia ý muốn của Billy.
_chính là... Thật ra từ lâu Billy đã không hài lòng với cơ thể của chính mình rồi.
Y muốn tìm một thân xác nam thật mạnh mẽ, thật hoàn hảo để làm vật dẫn bám vào, sau đó đi khỏi bệnh viện tâm thần này, không làm vật giam lỏng như mãnh thú bị nhốt trong lồng nữa, ngày ngày ở trong ống chứa nho nhỏ kia.
Ông chú nhếch mép cười quái dị.
Ông ta lấy cây súng lục bằng bạc, nhẹ nhàng ve vuốt thân súng, tự nói, “Đáng tiếc... Ta sẽ không để mày có cơ hội chạy trốn khỏi cái bệnh viện tâm thần này đâu con trai, Billy ạ.”
Ông ta lấy một miếng vải tinh xảo, lau tới lau lui nòng súng, giống như cẩn thận bảo dưỡng một món đồ quý giá mong manh vậy.
Làm người đã tạo ra Billy, ông ta không có quyền tự tay ấn nút tiêu hủy.
Một khi ông ta làm thế, ông ta sẽ hoàn toàn bị chính phủ từ bỏ.
_ nhưng... Nếu muốn, lỗ hổng vẫn có thể lách được.
Ông chú nhếch mép, mắt lóe lên vẻ ác ý.
_ chỉ cần linh hồn Billy bám vào một người trẻ tuổi không biết tên... Dù cho ông ta có nổ súng bắn chết người đó, chính phủ cũng không biết, người nọ mang bên trong mình sản phẩm mà bọn họ chú ý nhất – linh hồn của người sống sót duy nhất trong Dự án Walrider.
“Đúng là ta rất để bụng mày... Mày cũng là tác phẩm mà ta vừa ý nhất, nhưng mà một tác phẩm không nghe lời kết cục chỉ có bị hủy bỏ mà thôi, hầy, ta thật sự rất xin lỗi, con trai của ta.”
Ông ta cầm cây súng cẩn thận lau thật sạch, nhìn cánh cửa cách đó không xa, như đang chờ chàng trai tóc đen đi vào.
…
“Rắc… Rắc…”
Sau khi Giang Dĩ Lâm ấn nút, lập tức bên tai hắn vang lên tiếng cực kỳ chói tai.
Trên thực tế, cho dù bạn có bịt kín hai tai cũng vô ích, bởi vì âm thanh ấy, dường như đánh vào mặt tinh thần nhiều hơn chứ không phải cơ thể bạn.
Bỗng dưng, trong ống chứa vốn đã ngưng ùng ục hình như có thứ gì đó như bóng đen thoát ra, gào thét lao đến Giang Dĩ Lâm!
Chàng trai tóc đen hơi lùi lại vài bước, đầu hắn nhảy lên đau đớn, mắt cũng trở nên mờ đi mấy lần.
Đúng lúc này, hắn cảm nhận được một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy mình.
Giang Dĩ Lâm quay đầu, phát hiện phía sau hắn là Miles với vẻ mặt lo lắng.
“Xin lỗi, Giang, tớ thấy có vẻ trạng thái của cậu không được tốt lắm... Cho nên mới vội đi xuống mang cậu lên.”
Sức lực của Miles lớn đến lạ, Giang Dĩ Lâm gần như lập tức tỉnh lại.
Hắn nhẹ nhàng nghiêng người, khẽ gật đầu với Miles, “Cám ơn cậu... Miles, tôi không sao.”
Bàn tay phải vốn thả lỏng của chàng trai tóc đen, chậm rãi nắm chặt lại, sau đó lỏng ra.
Trong lòng hắn, ngay bây giờ rốt cuộc đã xác nhận được điều gì đó.
_ suy đoán còn trống cuối cùng... Đã được điền vào rồi.…
Trong phòng.
Rudolf chờ đợi đã đã lâu.
“Òòòòò ééééé… Òòòòò ééééé...”
Trong khoảnh khác tiếng còi báo động đinh tai ấy vang lên, ông nắm tay cây súng lục trong tay mình, lẳng lặng nhìn chằm chặp cửa, trái tim ở ngực gần như sắp xổng ra vậy.
_ ông ta có thể chắc chắn, hai người trẻ tuổi kia nhất định sẽ quay lại.
Sau khi người trẻ tuổi kia nhấn nút tiêu hủy ống nuôi cấy Walrider, cả bệnh viện tâm thần tự động khóa tất cả cửa, nếu muốn ra ngoài, chỉ có chìa khóa đặc biệt trong tay ông ta, lấy được mới đi được.
Súng trong tay ông ta như mang theo sức nóng trí mạng, tay ông ta cũng không khỏi bắt đầu run rẩy.
Mặc dù trước đây ông ta chưa hề dùng súng lần nào, nhưng ông ta tự tin với khoảng cách ngắn như thế này, hắn nhất định có thể một súng bay mạng.
_ sắp rồi, sắp rồi...Hắn có thể nghe thấy, có tiếng bước chân chậm rãi đi đến.
Ông chú liếm đôi môi hơi khô của mình, từ từ rút chốt an toàn của súng.