*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.『 đây chính là em trai ngài đó.』
Âm thanh của hệ thống vang lên rõ mồn một trong khung cảnh không khác gì tai họa này. 『 đây chính là em trai ngài đấy... Đứa em trai bị ngài chính tay bỏ mặc. 』
『 có một vấn đề khá thú vị, ta muốn hỏi ngài một chút. 』
『 ngài nghĩ xem... Biến cậu ta thành ra như vậy, khiến cậu ta hoàn toàn sa đọa, rốt cuộc là do đám tín đồ ấy, hay là do ngài đây? 』
『 không tự biết mà dụ dỗ cậu ta, làm cậu ta đem lòng yêu ngài, rốt cuộc có tội hay không đây? 』
Âm thanh của hệ thống liên tục vang lên, như đang tra hỏi nội tâm Giang Dĩ Lâm vậy.
Chàng trai tóc đen nhìn cảnh tượng không khác gì địa ngục trước mặt, nét mặt bình thản, như thể mặt nước không chút gợn sóng.
“
Ta không tin.”『 hả? 』 Giọng nói máy móc của hệ thống như mang theo chút khó hiểu.
Giang Dĩ Lâm bình tĩnh đáp, “
Ta không cảm thấy ta sẽ làm ra chuyện như thế – dù đây chỉ một phụ bản, mà cho dù trước đây ta đã từng có mâu thuẫn gì với em trai mình, em trai ta có làm ra chuyện gì với ta trong trường học, ta cũng không cứ thế bỏ mặc em ấy, chạy trốn một mình!”“Ta tuyệt đối sẽ bỏ nó lại một mình trong nhà thờ – ta không tin.”Hệ thống trầm mặc hồi lâu.
Nó hiển nhiên là không nghĩ Giang Dĩ Lâm sẽ trả lời như thế.
Qua một hồi, hệ thống lạnh lùng cười một cái, nói, 『 có tin hay không, cũng không phải ngài muốn là được. 』
Nói rồi, hệ thống tắt tiếng luôn.
Cùng lúc đó, Giang Dĩ Lâm lại cảm giác làn sương đen kia hình như bay tới, sau đó dừng lại trước mặt hắn.
_ đây là trùng hợp sao...?
Uốn éo,
Cong mình,
Vặn hình...
Rõ ràng là một sự vật không cùng không thời gian, Giang Dĩ Lâm lại cảm nhận được có thứ gì đó như phá đi tấm màn kia.
Làn sương đen mang sức mạnh khiến lòng người hãi hùng, với nỗi uy hiếp làm rung động hồn phách, nó như hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn, bao phủ trong đầu Giang Dĩ Lâm.
Chàng trai tóc đen lắc đầu, như muốn vắt mớ mặt trái cảm xúc trong người mình đi.
Hắn biết những thứ này không thể thật sự diễn ra được, cho nên chỉ nghĩ là trong nội tâm mình phản ánh, mới khiến hắn sinh ra ảo giác như thế. Qua mười giây sau, cùng lúc với một tiếng rên rỉ, cảnh tượng không khác gì địa ngục kia cuối cùng cũng kết thúc.
Đám đông bị thanh sắt treo lên, treo trên trần nhà thờ, đã chết hẳn rồi.
Máu tươi nhỏ xuống liên tục, nhuộm một sắc màu ma quái lên những chiếc ghế tựa trống trơn bên dưới.
Giang Dĩ Lâm lẳng lặng nhìn mọi thứ, cảnh tượng trước mắt dường như cũng chậm rãi trở lại bình thường.
_ như thể báo hiệu rằng Giang Dĩ Lâm chuẩn bị rời khỏi thế giới này.
Mà đúng lúc này, chàng trai tóc đen lại nghe thấy từ phía sau, chợt một giọng nói u ám vang lên.
“Anh trai... Anh trai... Anh trai...”
Giang Dĩ Lâm không quay đầu lại, mà tay hắn lại không tự chủ được nắm thật chặc.
Biết rõ không cùng không thời gian, nhưng nghe thấy giọng của Giang Húc Vân, nội tâm hắn vẫn sẽ có chút gợn sóng.
Nhưng mà... Chàng trai tóc đen lại cảm thấy, có gì đó trơn trơn dính dính đáp ngay bên tai mình.
Giống như có ai đó đang liếm láp vành tai mình bằng chiếc lưỡi mềm mại, đồng thời răng cũng để lại dấu vết của riêng mình...
_ chuyện gì xảy ra... Không phải ảo giác?
Cái cảm giác hết sức áp lực mà dính nhớp này, lại gây ra ảo giác như khó thở cho Giang Dĩ Lâm.
Lúc này, Giang Dĩ Lâm né được bóng người phía sau cứ tiếp cận mình, hơi nghiêng người sang nhìn ra sau.
Chàng trai tóc đen thấy là em trai hai mắt ửng đỏ, như có thể nhỏ ra máu luôn, cười vô cùng xán lạn.
Gương mặt vốn sạch sẽ thanh tú ấy giờ đây mang sẹo như lửa dữ thiêu đốt, hệt như ác quỷ bò ra từ địa ngục vậy, trong chớp mắt lại chỉ nhìn như vết sẹo xấu xí mà thôi.
Em trai to mắt nhìn, nói...
“Anh ơi, em tìm được anh rồi.”
“Quả nhiên anh không hoàn toàn vứt bỏ em mà... Anh vẫn quay lại, anh trai, thật tốt quá.”
Ngay sau đó, hình ảnh trước mặt cũng bỗng nhiên sụp đổ...
Âm thanh của hệ thống cũng vang lên trong đầu hắn.
『tíccch... tícccch... 』
『Đang kiểm tra... Đang kiểm tra...』
『 Tiến độ thăm dò thế giới quan: 60%』
Giang Dĩ Lâm cảm nhận ý thức của mình, hệt như rớt xuống từ trời cao vậy.
Chàng trai tóc đen nghe thấy có một giọng nói đang gọi hắn không ngừng.
“
Giang... Giang... Cậu sao thế? Cậu vẫn ổn chứ?!”
Hắn mở mắt ra thì thấy gương mặt khá lo lắng của Vincent.
Vị cảnh sát tóc vàng đỡ người lên, nhẹ giọng nói, “Khi nãy trên trần nhà xảy ra chút khác thường – nhưng cũng không lâu là yên tĩnh lại rồi... Sau đó tôi quay sang nhìn cậu thì thấy cậu đứng đực ra đó, hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì hết...”
Giang Dĩ Lâm nhìn vẻ mặt của Vincent không giống như đang xạo sự, hắn suy tư trong lòng.
_ không lẽ... Cái gọi là thế giới nội tâm, cũng chỉ có mỗi hắn mới vào được sao?
Chàng trai tóc đen ngẩng đầu nhìn trần nhà thờ.
Xương khô sống dậy trong trí nhớ dường như đã quay lại chỗ cũ, không hề nhìn ra chút khác lạ nào.
“
Giang... Rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại đứng ngây ra tại chỗ thế?”
Giang Dĩ Lâm không hề trả lời cảnh sát bên cạnh hắn.
Chàng trai tóc đen đẩy Vincent ra, chợt quay đầu nhìn quan tài bên dưới thánh giá.
Chiếc quan tài có màu tối, bên trên cũng không có khe hở nào, hệt như một món hàng thủ công chất lượng tốt, không có vết bị động tay vào.
Chàng trai tóc đen nhìn thật kỹ chiếc quan tài, tiếp tục suy tư trong lòng.
Khi đó Giang Húc Vân bị trói vào thánh giá, trong lúc nguy cấp nhất, sương đen là thoát ra từ chiếc quan tài này, sau đó chui vào người em trai.
_em có ở trong đó không? Húc Vân, em ở trong đó sao?
Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng đưa tay đặt lên quan tài.
Trong thoáng chốc, hắn phảng phất nghe thấy từng lời chất vấn.
_ “Khi mày từ bỏ nó lúc đó, mày phải chịu trừng phạt.”
_ “Thừa nhận đi, mày chính là một kẻ như thế, một kẻ lạnh lùng vô tình.”
_ “Thế giới này không có bất kỳ cái gì có thể khiến mày động lòng với hắn – dù người đó có là em trai mày đi nữa.”
_ “Mày bên ngoài tàn nhẫn, lạnh lùng và nguy hiểm, mà như một chất độc ngọt ngào, khiến nhiều người vì mày mà chết.”
_ “Trong thế giới hiện thực cũng thế, mày tiếp xúc với những người khác, quên mất em trai mày, hắn cũng sẽ không bao giờ trở thành cậu bé được yêu thương nhất trong thế giới của mày. Thế nên, em mày mới sát hại mọi người, sát hại những người đối tốt với mày, dù là giáo sư Alan, Joey, hay kể cả Joker kính trọng mày và được mày mang ra khỏi sòng bài... Bọn họ đều chết trong tay em trai mày đấy.”
_ “Không lẽ đến bây giờ mày vẫn không muốn tin ư? Đến cuối cùng, em mày mất tích, thật ra là hắn không muốn mày biết được sự thật rồi thất vọng với hắn, cho nên hắn mới dứt khoát bỏ đi như vậy đấy.”
…Cái đầu chưa phục hồi ký ức của Giang Dĩ Lâm tuôn trào ra những tiếng nói.
Bên ngoài quan tài không một chút độ ấm, nó lạnh băng, cứ như thể đã bị bỏ đó suốt ngàn năm.
“
Tôi vẫn chưa tin, tôi sẽ không vứt bỏ em ấy, bởi vì nó là em trai tôi.”
Giang Dĩ Lâm bỗng cúi đầu, thật khẽ mà chạm môi lên chiếc quan tài lạnh lẽo kia, giọng điệu vô cùng nhẹ, cơ hồ pha lẫn sự dịu dàng khó tả trong đó.
“
Phụ bản là phụ bản, em của phụ bản này, anh tin em của thế giới thật không giống vậy.”
“Trong cuộc sống hiện thực, anh nhất định không phải hung thủ giết người hàng loạt kia - bởi vì em là em trai anh mà.”
“Anh tin em, bởi vì, em sẽ vĩnh viễn là bé trai giơ cây kiếm gỗ, nhưng với giọng điệu chắc nịch, chống hông nói với anh, ‘Anh à, em sẽ bảo vệ anh!’.”
“Anh tin em.”
Giọng nói bình tĩnh của Giang Dĩ Lâm cất lên trong cái nhà thờ vắng tanh này, cứ như là che đậy hết thảy nghi vấn sắc sảo.
Chàng trai tóc đen cảm nhận được theo những gì mình nói ra, bề mặt quan tài bỗng tăng nhẹ nhiệt độ, thậm chí hơi phỏng cả tay.
Nhưng Giang Dĩ Lâm vẫn gắng sức để tay lên quan tài, không hề có ý bỏ ra.
Đúng lúc này, hắn cũng nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
“Ngài đúng là rất quan tâm em trai mình ha...Trong ký ức cũ chỉ có cậu ta là không như vậy.”
Giang Dĩ Lâm dừng lại.
Hắn quay đầu thấy Vincent thả cái tay đỡ mình ra, gương mặt điển trai chỉ có biểu cảm cứng đơ máy móc hóa.
Còn giọng nói cất ra từ anh lại quen thuộc đến vậy, đến mức Giang Dĩ Lâm vĩnh viễn không quên.
_ đó là giọng nói của chính mình.
“Ngài cứ thế mà tin sao? Ngài tin bản thân mình nhất định sẽ không nói chuyện khiến em trai mình đau lòng, rồi ngài cũng cứ thế mà tin cậu ta, tin cậu ta sẽ không trở thành không kẻ tay nhuốm đầy máu người sao?”
Vincent nghiêng đầu nhìn Giang Dĩ Lâm, một cách chậm rãi, gương mặt trong bộ đồng phục cảnh sát trở nên thay đổi và biến thành một gương mặt khác.
Mái tóc vàng rực rỡ ngay cả trong bóng đêm cũng có thể phát sáng biến thành màu đen sậm như mực, đường nét thuộc về người da trắng trở nên nhu hòa đi chút.
‘Hắn’ nhìn Giang Dĩ Lâm, với nét mặt giống như hiếu kỳ vậy.
Nhưng mà tất nhiên ‘hắn’ cũng không có bao nhiêu cảm xúc của con người, chẳng qua ‘hắn’ tổng hợp lại biểu cảm của đám nhân loại ở các phụ bản trước đã được thấy rồi nặn ra cho giống thôi.
_ sự thật thì đây chỉ là một mô phỏng của ‘hắn’, một kiểu học hỏi.
“
Mày là nhân cách thứ hai của tao?”
Giang Dĩ Lâm lạnh lùng nhìn ‘hắn’.
“Đúng thế, không phải trước khi vào phụ bản này chúng ta có trao đổi rồi sao? Lúc đó ngài cũng nghe thấy giọng ta mà...”
“Giọng nói của ta, còn không phải giọng nói của ngài? Ngài không phải đã đoán được từ lâu rồi à?”
Chàng trai tóc đen có gương mặt y hệt hắn nở một nụ cười hơi cứng đơ.
‘Hắn’ bắt đầu động đậy khớp xương mình, phát ra từng tiếng “Rắc rắc”.
Ngay sau đó, xương thịt thuộc về Vincent cũng sinh ra chút thay đổi, chậm rãi co ngắn lại chút, bộ đồng phục cảnh sát cũng bị rộng ra chút.
Cho đến khi người nam trước mặt mắt bằng mắt với Giang Dĩ Lâm rồi, ‘hắn’ mới không thay đổi gì nữa.
Người nam nói với giọng cực nhẹ, trên mặt tỏ ra biểu cảm kích động đến nhăn nhó, cái kiểu mà Giang Dĩ Lâm làm không ra.
“…ta chính là ngài đó, nửa kia thân mến của ta.”