Nhân Vật Trong Sách Tạo Phản Rồi!!!

Chương 3: Hoàn



9.

Điều tôi không biết là trong suốt thời gian tôi nói chuyện với Hứa Trì.

Chu Nhiễm tìm kiếm tôi như kẻ điên.

Anh ta yêu cầu tất cả các nhân viên trong công ty và gọi bộ phận giám sát để truy lùng tung tích của tôi.

Khi tôi và Hứa Trì nói chuyện xong, tôi bước ra khỏi quán cà phê.

Tôi thấy Chu Nhiễm đứng dựa vào cạnh xe chờ tôi.

Tôi sững sờ chạy tới: "Sao anh lại ở đây, à không, sao anh biết tôi ở đây?"

Chu Nhiễm không đề cập đến việc tìm tôi, mà nói: " Em không nghe điện thoại."

Tôi lấy điện thoại ra thì phát hiện điện thoại bị sập nguồn "Xin lỗi, tôi không để ý."

Chu Nhiễm mỉm cười, không hỏi nữa.

Mặc dù Hứa Trì chỉ là một tác phẩm điêu khắc hợp tác với hệ thống, nhưng thiết lập thân phận của chính mình có chút đối lập với Chu Nhiễm.

Điều này cũng trực tiếp dẫn đến việc cả hai không thể tỏ ra bình thường khi gặp nhau.

Quả nhiên, khi Chu Nhiễm nhìn thấy Hứa Trì, đù má tôi biết rắc rối lại đến rồi!!

"Anh trai họ Hứa, anh có phải luôn thích can thiệp vào mọi mối quan hệ của tôi không?"

Nói xong, Chu Nhiễm kéo tôi lại,vòng tay giữ chặt eo tôi như đang đánh dấu chủ quyền, "Trước kia Bạch Nguyệt không nhắc tới đi, bây giờ tôi có bạn gái rồi, anh lại rủ cô ấy gặp riêng một mình anh. Anh khiến tôi có suy nghĩ là mục tiêu của anh thật sự không phải bọn họ, mà là tôi đấy!”

Hứa Trì phản ứng lại, tức giận xù lông lên như con mèo gặp nước.

Sau đó hắn nghĩ đến điều gì đó rồi đắc ý nhướn mày, "Quên đi, anh thích nói gì cũng được. Dù sao chúng tôi cũng sẽ rời đi.”

Sau đó, Hứa Trì ra hiệu cho tôi: "Chờ tôi thổi kèn chiến thắng."

Im lặng suốt chặng đường.

Môi Chu Nhiễm mím chặt, áp suất không khí của cơ thể xuống thấp khiến tôi ngồi bên cạnh mà rét run mặc dù trong xe đã chỉnh độ ấm lên rất nhiều.

Mãi cho đến khi chúng tôi về tới nhà, anh mới lên tiếng: “Tên nhãi con ấy là có ý gì?”

“Ý anh là sao?”

“Rời đi? Ý của hắn là em muốn rời đi?”

Lời nói dối muốn phủ nhận bật ra khỏi miêng tôi nhưng tôi lại nuốt nó trở lại khi thấy đôi mắt đỏ hoe của Chu nhiễm.

Bối cảnh ban đầu là Chu Nhiễm liên tục đi tìm nữ chính quay trở về nhà.

Bây giờ, cuối cùng tôi đã có nhận thức được về bản thân, tôi quyết định sẽ không nghe theo sự điều khiển của cốt truyện nữa, vậy mà việc tương tự lại xảy ra với tôi.

Điều này khiến tôi cảm thấy có phần không chịu nổi.

Tôi không lên tiếng, Chu Nhiễm cứ như vậy nhìn thẳng vào tôi.

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng của anh: "Cho dù em có chạy trốn bao nhiêu lần, tôi cũng vẫn có tự tin tìm thấy em. Nhưng xin em đừng đi đến nơi mà anh không thể tìm được em."

Tim tôi đột nhiên đập nhanh gấp đôi.

Có lẽ, tôi sẽ đi nơi nào mà...Chu Nhiễm không thể tìm thấy.

Tôi không biết Chu Nhiễm có sợ hãi không, và sau ngày hôm đó, người này đã bật chế độ "phòng thủ nghiêm ngặt" với tôi.

Bất kể tôi làm gì, anh ấy cũng đi theo tôi và ngược lại.

Nếu một người phụ nữ được phép vào phòng tắm nam, tôi đoán anh ta sẽ phải nói những điều vô liêm sỉ như "em đi cùng tôi vào phòng tắm".

Kỳ lạ là, bên phía Hứa Trì lại không có tin tức gì.

Nói cách khác, việc tìm được danh tính của vị tác giả đấy chắc không quá khó.

Sau giờ làm việc hôm đó, Chu Nhiễm đột nhiên nói rằng anh ấy sẽ đưa tôi đến một nơi.

Chiếc xe đi về phía bắc thành phố, rồi dừng lại trước một biệt thự.

"Đây là đâu?"

"Ngôi nhà tương lai của chúng ta."

Nhận ra điều gì đó, tôi mặt đầy nghi ngờ nhìn Chu Nhiễm.

Khóe môi Chu Nhiễm khẽ nhấc lên, anh nắm lấy tay tôi đi vào biệt thự.

Đẩy mở cửa, trang trí là màu be sữa tôi thích.

Ấm áp và tươi sáng.

Trên màn hình chiếu được dựng ở giữa phòng khách, những bức ảnh của tôi được phát liên tục trên màn chiếu.

Trái tim đập thình thịch như tiếng trống, Chu Nhiễm quỳ một gối xuống, "Vì em, em khiến anh cảm thấy mình không còn là một con rối nữa, chính em là người cho anh thấy tầm quan trọng của bản thân mình.”

"Có lẽ lời cầu hôn này đối với em hơi vội vàng, nhưng anh vẫn muốn nói với em, cưới anh..."

Nói đến đây, Chu Nhiễm nhất thời ấp úng.

Anh cau mày: "Gả cho anh..."

Ngay lập tức, Chu Nhiễm đứng dậy và hỏi tôi.

"Em…em tên là gì?"

Chờ chút.

Như vậy không phải là quá bất cẩn sao!

Tôi tức đến mức bật cười, định trả lời nhưng lại không thể nói được lời nào.

Cmn, tên của tôi là gì?

Tôi chỉ là một người qua đường, và ngay cả tác giả dường như cũng éo thèm đặt cho tôi một cái tên.

Bất cứ khi nào tôi được nhắc đến, trên đó sẽ viết: “Người qua đường A”.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cảnh tượng lúc này rất xấu hổ.

Vừa lúc đó, điện thoại reo lên.

Là Hứa Trì.

Khi tôi nhấc máy, nghe thấy Hứa Trì hét lên ở đầu bên kia điện thoại: "Tìm được rồi!" Đinh Tiểu San, tác giả đó tên là Đinh Tiểu San

Đầu óc tôi trở nên bối rối.

Vô số hình ảnh lao về phía tôi như một cơn bão.

Đinh Tiểu San.

Đầu tôi sắp nổ tung, tôi nhìn Chu Nhiễm đang đứng trước mặt rồi mở miệng: "Tên của em là... Đinh Tiểu San…”

Đây là phần cuối của màn hình.

10.

Khi tôi mở mắt ra, tôi đang nằm trên giường trong phòng ngủ.

Máy tính vẫn đang bật ở trước bàn làm việc.

Đoạn hội thoại giữa tôi và biên tập vẫn còn trên giao diện.

Phía trên là đoạn tin nhắn vào lúc hai giờ sáng:

“Thưa anh, bản thảo em đã viết và gửi qua email của anh, mong anh xem lại.”

Tôi ấn ấn vào thái dương đang nhức nhối của mình, cảm thấy mơ hồ.

Như vậy...... Mọi thứ đều chỉ là giấc mơ của tôi.

Tôi không xuyên sách?

Khoảng cách giữa thực tế và giấc mơ quá mỏng manh khiến tôi không thể thoải mái được.

Khi tôi còn đang ngẩn tò te, biên tập đã reply lại tôi: “Tiểu San, có phải cô gửi nhầm bản thảo không vậy?”

“Hả?”

“Chu Nhiễm và Bạch Nguyệt là hai nhân vật couple chính thức, sao giờ….lại là nam chính với một người qua đường A vậy?

Trái tim đang bình thường của tôi bỗng dưng thổn thức.

Tôi nhanh chóng mở bản thảo và kéo chuột một cách tuyệt vọng để xem kết thúc.

Ở cuối bản thảo, viết;

“Giống như số phận của định mệnh, người qua đường A mà Chu Nhiễm yêu sâu đậm cũng bỏ trốn. Vì thế, Chu Nhiễm lại bắt đầu con đường tìm vợ của mình một lần nữa.”

Clm đây là thể loại truyện mắc dịch gì vậy? Đầu voi đuôi chuột sao?

Mẹ kiếp, thật sự là tôi viết cái kết này????

Khoan đã…..

Chu Nhiễm lại bắt đầu con đường đi tìm vợ một lần nữa?

Không….

Tôi đứng dậy lao ra khỏi cửa, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam vô cùng quen thuộc.

“Thiếu phu nhân, em đang tìm tôi sao?”

Cơ thể tôi cứng đờ, tôi quay lại với vẻ mặt đầy nghi ngờ.

Bóng dáng quen thuộc đứng dựa vào cửa, quan sát tôi từ trên xuống dưới, hai tay khoanh trước ngực.

Khoé miệng anh vẫn là nụ cười ngạo mạn ngày nào.

“Chu….Chu Nhiễm?”

Chu Nhiễm nhíu mày, “Vợ yêu ơi, em đừng chạy trốn nữa, anh không tìm được vợ cho mình.”

Nước mắt tôi chảy xuống.

Tôi lao tới ôm chặt lấy Chu Nhiễm, lắc đầu thật mạnh: “Em không chạy nữa, không chạy nữa.”

11.

"Cho nên, anh đã biết tất cả?"

Khi cảm xúc trở nên ổn định hơn.

Tôi nhận ra mình đã làm một điều gì đó ngu ngốc.

Chu Nhiễm đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi,

Tôi nhận ra những gì tôi đã làm một cách ngu ngốc.

"Em có biết không, em có biết em viết tiểu thuyết và viết tôi làm nam chính không, hay em nhận rằng mình đã hối hận giữa chừng nên mới cưỡng ép mình tham gia vai diễn quần chúng và biến mình thành nữ chính.”

Được rồi.

Chắc chắn rằng, tôi biết tất cả mọi thứ.

Chu Nhiễm là ông chủ của công ty chúng tôi, đồng thời là người tôi thích thầm rất nhiều năm…

Cũng giống như mối quan hệ trong cốt truyện, tôi đã âm thầm đóng vai “người qua đường A” bên cạnh Chu Nhiễm trong rất nhiều năm.

Cuốn tiểu thuyết ban đầu là tôi đăng tải trên Zhihu, nhân vật nam chính tôi xây dựng là dựa trên hình tượng của Chu Nhiễm.

Nhân vật nữ chính là một nhân vật được tôi hư cấu ra là Bạch Nguyệt.

Điều đó cũng có nghĩa là Chu Nhiễm là bạch nguyệt quang của cuộc đời tôi.

Cốt truyện đơn giản và vớ vẩn, đó là Bạch Nguyệt liên tục hành hạ một Chu Nhiễm thâm tình.

Tuy nhiên, khi viết được nửa bộ truyện, tôi ngày càng cảm thấy người qua đường A rất giống mình.

Tôi bắt đầu suy nghĩ.

Vì nó chỉ là một bộ tiểu thuyết, tại sao tôi không thể là nhân vật nữ chính?

Tại sao tôi không thể mơ mộng?

Chu Nhiễm là thuộc về tôi?

Vì thế, tôi thay đổi cốt truyện.

Nhưng điều tôi không ngờ là Chu Nhiễm đã để ý đến tài khoản đó và phát hiện ra bí mật của tôi.

Chu Nhiễm đứng trước cửa nhà tôi, trong mắt ngập tràn thâmtinh nói với tôi rằng: "Tiểu San, anh cũng thích em."

12.

Vào ngày cưới của tôi với Chu Nhiễm, rất nhiều bạn bè của chúng tôi đến chúc mừng.

Khi nâng ly chúc mừng, tôi bất ngờ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đi tới.

"Khoan đã!"

Tôi nheo mắt, mặc kệ các phép tắc cơ bản, xách chiếc váy cưới to đùng đuổi theo.

Mãi cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, tôi mới hít một hơi, "Anh là... Hứa Trì và Bạch Nguyệt sao?"

Không.

Không thể nào.

Họ đều là nhân vật trong tác phẩm của tôi.

Nhưng tại sao họ trông giống hệt như những người trong giấc mơ của tôi?

Thấy tôi bối rối như vậy, Bạch Nguyệt mỉm cười trước.

Mái tóc đen nguyên bảndài thẳng tắp được uốn thành cuộn hoa lê, trông vẫn đẹp như trong mơ.

Cô lè lưỡi, "Tôi nói tặng quà cho cô rời đi ngay. Tất cả do Hứa Trì kêu tôi ở lại cướp hoa cưới nên bị cô phát hiện rồi.”

"Vậy hai người thật sự..."

Hứa Trì lắc đầu: "Là cô ấy, không phải tôi."

Càng nghe, tôi càng trở nên hỗn loạn, Hứa Trì thở dài: " Vốn là Chu Nhiễm nói rằng không muốn để cho cô biết, sợ cô sẽ nghĩ lung tung. Nhưng bây giờ cô phát hiện ra rồi, tôi có nói cũng chẳng sao.”

Hứa Trì nhìn tôi, “Tiểu San, sau khi tôi phát hiện ra ở thế giới đó cô chính là tác giả, hệ thống không còn hoạt động.”

Hứa Trì ban đầu bị ràng buộc bởi nhiệm vụ của hệ thống.

Khi lỗi được phát hiện, hệ thống đã bị sập hoàn toàn và Hứa Trì đã trở lại thế giới thực mà không bị khống chế.

Sau đó, Chu Nhiễm đã điều tra sự thật về sự mất tích của chúng tôi, và sớm phát hiện ra cuốn tiểu thuyết dựa trên những manh mối.

“Cô có biết nơi đây chính là cổng nối giữa hai thế giới không? Chu Nhiễm đã bước ra khỏi tiểu thuyết.”

Sau khi Chu Nhiễm rời đi, Bạch Nguyệt đã thức tỉnh vì sự biến mất của Hứa Trì.

“Tôi không ngờ được, một người rụt rè và yếu đuối như tiểu bạch liên lại có can đảm bước ra khỏi thế giới của mình sau khi cô ấy thức tỉnh.”

“Cái gì tiểu bạch liên chứ?.” Bạch Nguyện trừng mắt nhìn Hứa Trì đầy bất mãn, “Em tới đây tìm anh.”

Hứa Trì nhếch miệng cười.

“Phải, phải, em đến chỗ của anh.”

Lúc này, Chu Nhiễm cũng đi tới.

Đầu óc tôi rối bời, cố gắng suy nghĩ:

“ Không thể bào, Chu Nhiễm rõ ràng là boss của tôi, tại sao bây giờ anh ấy lại là người trong truyện?”

Tôi nhìn Chu Nhiễm: “Vậy anh là ai?”

“Đều là anh, tất cả đều chính là anh.” Chu Nhiễm thở dài, “Anh không nói sự thật cho em biết vì sẽ khiến em sợ hãi."

Chu Nhiễm mím môi, tựa như đang nhớ lại:

“Khi anh đến được đây, anh phát hiện dòng thời gian của hai thế giới này rất khác nhau. Khi đó, em vẫn còn đang học cấp 3, và em không hề biết anh.”

Vào thời điểm đó, Chu Nhiễm đã lựa chọn ở lại và bắt đầu công việc kinh doanh hiện tại của mình dựa trên sự sắp đặt của hệ thống boss lớn.

Anh cố tình tuyển dụng tôi làm thư ký của mình khi tôi vừa tốt nghiệp đại học.

Ngoại trừ sự vắng mặt của “tiểu thư” Bạch Nguyệt, phần còn lại của cốt truyện đều được khôi phục đến mức tối đa.

“Nhưng mỗi lần thấy em đáp ứng yêu cầu của tôi một cách ngoan ngoãn, tôi tự hỏi bản thân mình liệu có tìm nhầm người hay không. Cho đến khi anh xem cuốn tiểu thuyết đó của em trên nền tảng Zhihu.”

“Nhưng….em chỉ bắt đầu viết khi gặp anh..”

“Có lẽ, mọi thứ đều là một vòng tuần hoàn.”

Điều này thật vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Tôi nhịn không được mà đưa tay sờ mặt Chu Nhiễm.

"Cái đó... Bây giờ anh là thật hay giả?"

Chu Nhiễm nắm lấy tay tôi và mỉm cười.

“Điều đó có thật sự quan trọng không?”

Đúng vậy, danh tính của bạn là đúng hay sai ở thế giới này có thực sự quan trọng không?

Nếu bạn có suy nghĩ riêng và can đảm để là chính mình thì sự giả dối là đúng.

Nếu bạn chỉ là một con búp bê sống dưới sự thương hại của người khác, khiến bạn sống nốt phần đời còn lại thì sự thật là sai.

Tôi mỉm cười lắc đầu: "Nếu là anh thì điều đó với em không quan trọng."

Một ngày sau khi kết hôn, Chu Nhiễm lại mở cuốn tiểu thuyết của tôi.

Đột nhiên hỏi tôi.

"Lúc đầu, em viết rằng tôi đã có bảy đứa con?"

“Ặc, chỉ là ở thời điểm đó, chuyện đẻ bảy người con đang rất phổ biến trên internet….

“Ý tưởng có vẻ không tồi."

Chu Nhiễm đóng quyển sách lại, xoay người đi tới ôm lấy tôi.

Tôi kêu lên: "Anh làm gì thế?"

Chu Nhiễm ghé sát vào tai tôi và nói với giọng đầy ám muội:“Để anh thỏa mãn mong muốn của em nhé"

Hoàn Toàn Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.