Nhân Vật

Chương 13



13, Sóng ngầm

Triển Chiêu tản bộ quanh sân, tiện tay ngắt vài chiếc lá dài còn đọng sương mai, chỉ thấy hắn thoăn thoắt kẹp chiếc lá dài vào giữa các ngón tay, chốc sau đã thắt thành một chú chim nhỏ nhắn sống động như thật. Triển Chiêu xỏ nó vào thắt lưng, hất lên hất xuống trông có vẻ rất khoái chí, kế đó hắn lại ngắt thêm vài chiếc lá thắt tiếp.

Quỷ Thanh đang đứng cách đấy không xa quan sát Triển Chiêu với vẻ mặt không cảm xúc, trông thấy bộ dạng hí ha hí hửng của hắn, y quay sang nói với Quỷ Xích: “Không lẽ ngày nào hai đường chủ chúng ta cũng chỉ đi theo hắn rong chơi lêu lỏng thế này thôi ư?”

Quỷ Xích hớp một ngụm rượu rồi nói: “Mấy khi được rảnh chứ? Nhàn nhã có gì không tốt đâu?” Y lắc lắc túi rượu đã gần cạn, ngẩng đầu lên thấy một nha hoàn đang bưng mấy món hoa quả tới bèn ngoắc lại: “Là Tiểu Thúy phải không? Lát nữa sẵn tiện đem một bình rượu ngon qua đây cho ta.”

Làn gió lướt qua, thoáng mang theo hương thơm phảng phất vào trong sân, Triển Chiêu bỗng ngẩng đầu, ánh mắt vừa hướng theo chiều gió vừa tìm kiếm, không lâu sau đã nán lại trên người nha hoàn Tiểu Thúy. Nhìn hướng đi của cô hẳn là đang tới Nhàn Đình Cư, chỗ ở hiện tại của Nguyệt Hoa. Triển Chiêu thắt nút kết cho chiếc lá dài trong tay, một chú chim nhỏ nữa hoàn thành. Hắn xỏ nó vào chung với con trước, đoạn nói: “Chắc Nguyệt Hoa sẽ thích cái này lắm.”

Quỷ Xích cười nói: “Trang chủ, người thật chu đáo!”

Triển Chiêu nói: “Cô nương nào cũng thích được dỗ dành mà, hai vị có muốn đi với ta sang Nhàn Đình Cư ngồi không?”

Quỷ Xích xua tay: “Tôi và Quỷ Thanh mà đi theo, khác gì kỳ đà cản mũi.” Nói xong khều Quỷ Thanh.

Quỷ Thanh khẽ bĩu môi: “Trang chủ cứ tự nhiên.”

Triển Chiêu mỉm cười, thư thả rời đi.

Quỷ Thanh nhìn điệu bộ ung dung của Triển Chiêu, cau mày nói: “Quỷ Xích, từ khi hắn tới đây, không uống rượu thì là ngắm cảnh, cả ngày vô công rồi nghề, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì vậy?”

Quỷ Xích lắc lắc túi rượu, uống nốt giọt rượu cuối cùng rồi nói: “Ngươi và ta đều biết rõ hắn tới đây như thế nào mà, kẹt giữa hai bên, bây giờ như thế này đối với hắn mà nói có lẽ đã được dễ sống một chút rồi.”

Quỷ Thanh không đáp, mãi một lúc lâu sau y nói: “Là Đại quản gia lo lắng quá nhiều ư!”

Xuyên suốt hành lang uốn khúc, ánh mắt Triển Chiêu luôn đuổi theo Tiểu Thúy đang đi ở phía trước, thấy cô ngoặt sang trái, Triển Chiêu đột nhiên ngừng bước, phía trước là Nhàn Đình Cư rồi. Hắn muốn gặp cô, nhưng lại sợ sẽ chọc tức cô. Triển Chiêu nhìn đăm đăm về phía Nhàn Đình Cư, cũng không biết bắt đầu từ khi nào trong tâm trí mình cứ hiện lên mãi ánh mắt nụ cười của Đinh Nguyệt Hoa. Nàng đã khắc sâu vào tim mình, vô hình trung trở thành chỗ dựa cho mình. Nhưng mình lại cho nàng những gì? Hiện tại chỉ có sự thất vọng. Con đường mình phải đi trải đầy chông gai, có lẽ Lâm Thụy mới là bến đỗ tốt cho Nguyệt Hoa. Nghĩ đến đây Triển Chiêu cười khổ một thoáng, hắn cười mình đã tự đề cao bản thân mình quá mức, mình là cái gì trong lòng Đinh Nguyệt Hoa? Bằng hữu? Huynh đệ? Bây giờ chắc chỉ là một kẻ phóng đãng háo sắc. Đã vậy thì điều mình nên quan tâm lúc này là nha hoàn Tiểu Thúy đó, Triển Chiêu tự nhắc nhở mình. Hắn rảo bước đi tới, thủ vệ trước sân cung kính chào, Triển Chiêu khẽ gật đầu, lập tức tiến vào trong.

“Trang chủ.” Tiểu Thúy nghe thấy có tiếng người nên bước ra nghênh đón, đầu cô hơi cúi xuống.

Triển Chiêu “Ừ” một tiếng, mắt nhìn xung quanh nói: “Nguyệt Hoa đâu?”

“Đinh cô nương nói ở đây quá chán nên đã ra sân sau giải khuây rồi ạ. Nô tỳ đi mời Đinh cô nương vào đây ngay.” Tiểu Thúy vội đáp.

Triển Chiêu nói: “Không cần, ta sẽ ngồi đây chờ.”

Tiểu Thúy nói: “Trang chủ, mời người dùng trà trước.”

Triển Chiêu bưng tách trà lên ngửi: “Rất thơm. Không biết trà này sẽ lại như thế nào so với rượu trong cung ngày hôm đó?” Triển Chiêu nói vu vơ, “Để ta đoán xem lần này vẫn bỏ vào hóa công tán hay là độc dược khác mạnh hơn đây?”

Lời vừa nói ra chỉ thấy Tiểu Thúy biến sắc, quỳ phịch xuống đất: “Trang chủ dọa chết Tiểu Thúy rồi, có cho Tiểu Thúy mười cái mạng, Tiểu Thúy cũng không dám làm hại trang chủ! Rượu trong cung gì đó Tiểu Thúy càng không hiểu.”

Triển Chiêu ghé sát vào Tiểu Thúy, hít vào một hơi và nói: “Mùi hoa nhài trên người ngươi rất đặc trưng, nhất là khi đã là của đối thủ thì ta nghĩ nó rất khó quên. Ngươi chưa từng nhận ra được chuyện này ư?”

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy hàn quang vụt lóe, trong tay Tiểu Thúy từ khi nào đã có thêm một con dao găm đâm thẳng tới mặt Triển Chiêu. Triển Chiêu nghiêng đầu, ngả người, tay trái vòng qua ghì chặt tay Tiểu Thúy, tay phải dễ dàng điểm huyệt cô.

“Ngươi muốn thế nào?” Tiểu Thúy trừng mắt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhấp một ngụm trà thơm, chậm chạp nói: “Ngươi muốn để ta làm thế nào?”

Tiểu Thúy hừ một tiếng.

“Nếu chết đi như thế này, bao nhiêu công sức bố trí của Sở Vương chẳng phải sẽ đổ sông đổ bể hết hay sao?” Triển Chiêu bỗng nhiên nói một câu.

Tiểu Thúy khẽ giật mình, nói: “Ngươi… ngươi biết?”

Triển Chiêu đáp: “Biết, nhưng cũng không biết.”

Tiểu Thúy quay phắt mặt đi: “Nếu muốn ta bán đứng chúa công, ngươi không cần phí lời nữa.”

“Nếu ta nói mục đích của ta và ngươi giống nhau thì sao?” Triển Chiêu nói.

Tiểu Thúy lại kinh ngạc, “Ngươi? Trang chủ của Yển Nguyệt sơn trang hiện nay? Không thể nào!”

“Vậy để xem ngươi có dám cược một ván không!” Triển Chiêu vô cùng dứt khoát.

“Ngươi…” Tiểu Thúy có hơi do dự nhìn Triển Chiêu, vài tiếng ho húng hắng, nhưng là Đinh Nguyệt Hoa từ ngoài sân sau quay về. Triển Chiêu nhanh chóng giấu dao găm của Tiểu Thúy vào tay áo, tay phải lấy trà đổ lên người mình, hắn đẩy Tiểu Thúy ra: “Nha đầu ngươi to gan!” Vừa nói vừa phủi ống tay áo.

Tiểu Thúy thấy mình đã được giải huyệt thì thoạt sửng sốt, nhìn thấy Triển Chiêu như thế cô lập tức hồi tâm lại nói ngay: “Trang chủ, xin lỗi trang chủ, là lỗi của nô tỳ.”

Đinh Nguyệt Hoa quay về vừa ngay cảnh này, nhìn thấy Triển Chiêu cô chỉ nói một tiếng “Ngươi…” rồi dừng lại, trong lòng bất chợt dấy lên bao mùi vị. Là si, là mê? Là oán hay là hận?

Triển Chiêu nhìn về Đinh Nguyệt Hoa, chỉ thấy mới không gặp cô có mấy ngày mà cô lại gầy đi nhiều như vậy.

“Cô khá hơn chưa?” Triển Chiêu hỏi.

Đinh Nguyệt Hoa không đáp. Triển Chiêu cũng không nói gì thêm, hắn lặng lẽ tháo hai chú chim nhỏ ở thắt lưng xuống đặt lên bàn, đang định rời đi lại nghe Đinh Nguyệt Hoa nói: “Ngươi giết ta đi.”

Triển Chiêu khựng bước, chợt hắn quay đầu lại tiếp đón ánh mắt tuyệt tình của Đinh Nguyệt Hoa, “Ở cạnh ta thống khổ đến vậy sao?” Triển Chiêu nói.

“Bây giờ ta sống không bằng chết!” Đinh Nguyệt Hoa nói.

“Tốt, tốt lắm.” Triển Chiêu cười xoay người rời đi, lúc bấy giờ ở trong lòng hắn không gì ngoài chua xót. Nguyệt Hoa, ta thà kẻ sống không bằng chết là ta chứ không phải cô.

Đinh Nguyệt Hoa loạng choạng ngồi xuống. Gặp lại Triển Chiêu, mình còn hy vọng hắn sẽ giải thích gì đó với mình nữa, mình vẫn ôm hy vọng vào hắn ư?

Tiểu Thúy đứng phía bên thì đang nhìn theo Triển Chiêu với ánh mắt phức tạp.

Khi bước ra khỏi Nhàn Đình Cư, Triển Chiêu quay đầu lại, đứng nhìn chăm chắm một hồi lâu rồi mới rời đi. Thủ vệ ở cửa chỉ nghĩ là Triển Chiêu lưu luyến Đinh Nguyệt Hoa, đang lén cười thầm thì thấy Quỷ Mặc từ bên cạnh vụt xuất hiện, tức khắc đứng nghiêm lại.

“Trang chủ có hay đến không?” Quỷ Mặc hỏi.

Một tên thủ vệ cao gầy lắc đầu đáp: “Bẩm Đại đường chủ, trang chủ rất ít khi đến, cũng ở lại không lâu.”

Quỷ Mặc gật đầu. Hai tên thủ vệ thấp thỏm nhìn nhau, Đại đường chủ xưa nay lạnh lùng, vô tình, sao tự dưng bây giờ lại để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này mà đến tận đây?

Ánh đèn mù mờ hắt ra từ căn phòng phía Đông sơn trang, Nguyên Hạt Bạch bỏ cuộn thư xuống, ngả người về sau. Đây là nơi sinh hoạt hàng ngày của y, được phân làm hai gian trong và ngoài, gian ngoài rất rộng, bên trong bài trí rất đơn giản. Chỗ này cách rất xa các gian phòng xa hoa ngoài kia, khiến người ta có một cảm giác cách biệt khi đứng từ xa nhìn về.

Cửa phòng có người gõ ba lần, tiếp đó một người đẩy cửa bước vào, là Quỷ Thanh. Nguyên Hạt Bạch rót hai tách trà, cũng không ngoảnh lại nhìn đã đưa một tách qua và nói: “Thế nào?”

“Vị trang chủ này của chúng ta thực sự quá nhàn rỗi, suốt ngày ngắm cảnh vẽ tranh uống rượu, rảnh tay thì ngắt hoa bứt lá chơi, hết thắt vòng hoa lại chim chóc dỗ dành giai nhân, có điều phần lớn đều truyền qua tay Tiểu Thúy, chứ không tự mình đi tặng.” Quỷ Thanh nói với giọng khinh thường, “Thoạt nhìn cứ tưởng đâu là một lão thư sinh lập dị.”

Nguyên Hạt Bạch nhấp một ngụm trà, nói: “Vậy ngươi nghĩ hắn phải là bộ dạng như thế nào? Phải là có chút khí phách, tài ba cai trị giang sơn ư?”

Quỷ Thanh cứng đờ, y nhìn Nguyên Hạt Bạch với vẻ mặt rất phức tạp: “Chúa công, thuộc hạ thực sự không hiểu, mười năm trước giết hắn cho bằng được, bây giờ thì muốn giữ hắn sống.”

“Mười năm rồi.” Nguyên Hạt Bạch thở dài sườn sượt, y vuốt hai bên chân tóc đã điểm bạc và nói: “Cũng chẳng biết ta còn bao nhiêu cái mười năm nữa.”

“Thế nên chúa công, người phải mau chóng diệt trừ hắn ta.” Ánh mắt Quỷ Thanh lóe lên một tia sát khí.

“Không, ít nhất bây giờ vẫn chưa phải lúc.” Nguyên Hạt Bạch nói.

“Chúa công là vì Chi Vân Đồ ư? Có Đinh Nguyệt Hoa trong tay, không lo hắn không giao ra.” Quỷ Thanh nói.

Nguyên Hạt Bạch lắc đầu: “Ta giữ hắn lại không chỉ vì mỗi Chi Vân Đồ này, hiện hắn không những là trang chủ của Yển Nguyệt sơn trang, mà còn là Nam hiệp tiếng tăm lừng lẫy, là tứ phẩm đới đao hộ vệ của triều đình, là người thân tín của Bao Chửng!”

“Chúa công, ý người là…”

“Một trang chủ bù nhìn không việc gì làm, một Nam hiệp hết sức đáng gờm, ngươi muốn nhìn thấy người nào?” Nguyên Hạt Bạch cười khẽ.

Quỷ Thanh dường như đã vỡ lẽ: “Hiện tại Ngũ Thử đã trở mặt thành thù với Triển Chiêu, nghiễm nhiên sẽ không còn giúp Khai Phong phủ, mà Triển Chiêu lại không ở cạnh Bao Chửng, Khai Phong phủ bây giờ không còn mạnh như trước nữa, xem ra thế này lại rất có lợi cho Vương gia.”

“Đã đến lúc châm thêm lửa.” Nguyên Hạt Bạch nói, “Giang hồ bây giờ yên ả quá.”

“Chúa công, tên Triển Chiêu kia chịu rời bỏ Khai Phong phủ thật ư?” Quỷ Thanh nói.

“Không bỏ cũng phải bỏ. Hắn không phủi bỏ được dòng máu chảy sẵn trong người hắn đâu. Con người luôn có những thứ không muốn bị người ta nhìn thấy, đặc biệt là những kẻ giang hồ nghĩa hiệp như hắn. Sự trái ngược, đối lập giữa thân phận và con người hắn lớn đến như vậy, người bình thường khó mà chấp nhận được. Nếu như hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ của trước kia, vậy mới khiến người ta sinh nghi. Nhưng mà cũng không thể vì thế mà lơ là với hắn.” Nguyên Hạt Bạch nói, “Đinh Nguyệt Hoa kia cũng khiến người ta phải để tâm tới rất nhiều”

Quỷ Thanh nói, “Cô ả này còn nhỏ tuổi nhưng rất sắt đá.”

“Ả là cái gương của Triển Chiêu, giữ gìn cẩn thận vào.” Nguyên Hạt Bạch nói đầy ẩn ý.

Quỷ Thanh khó hiểu nói: “Sao ả lại là cái gương của Triển Chiêu ạ?” 

Nguyên Hạt Bạch khẽ cười: “Khi con người ta càng yếu mềm, trong lòng càng nhiều tâm sự, cho dù có che giấu giỏi tới đâu, thì lúc đối mặt với người mình yêu cũng sẽ tự trút hết nỗi lòng của mình ra thôi. Ban nãy ngươi nói Triển Chiêu ít khi gặp mặt Đinh Nguyệt Hoa, âu là có nguyên do cả.”

Quỷ Thanh vụt hiểu ra: “Thế mà thuộc hạ còn nghĩ ả họ Đinh kia rất ghê gớm, Triển Chiêu sợ chọc giận ả ta. Chúa công, thuộc hạ còn một chuyện, người cũng biết Quỷ Mặc có thái độ thù địch với Triển Chiêu, có nên kiềm chế hắn lại một chút để tránh ảnh hưởng đến kế hoạch của chúa công không?”

Nguyên Hạt Bạch khoát tay, nói: “Không sao, kẻ đấm người xoa, chúng ta càng tiện làm việc.” Nói đến đây, Nguyên Hạt Bạch dừng một lúc rồi tiếp: “Sư đệ này của ta… thực ra là một người trọng tình nghĩa. Nhưng người làm đại sự đôi khi phải tuyệt tình, dù đối phương có là người thân cận nhất của mình đi nữa.” Mắt Nguyên Hạt Bạch tóe tia hàn quang, “Ngươi sai người để mắt canh chừng Đinh gia trang với đảo Hãm Không kia đi, ông cháu họ Tôn chắc chắn có liên hệ với bọn họ!”

“Chúa công, phần lớn Chi Vân Đồ đều nằm trong tay Triển Chiêu, mà cho dù không ở chỗ Triển Chiêu thì người cũng nắm rõ nó rồi, hà tất phải tốn công phí sức như thế?”

Nguyên Hạt Bạch hừ một tiếng, nói: “Chi Vân Đồ là chuyện sớm muộn, ta là đang quan tâm nơi Tam sư đệ ngã xuống. Lý Lương và nhà họ Tôn nắm giữ Chi Vân Đồ của Tam sư đệ, ta luôn cảm thấy Tam sư đệ vẫn còn sống. Hắn xuất thân từ sơn trang, nếu hắn mà là Lý Lương, thì sẽ càng phiền phức. Dựa vào y thuật của hắn và sự hiểu biết về bùa sinh tử, Triển Chiêu với hắn lại có quan hệ tốt như thế, tất sẽ dốc lòng nghiên cứu cách giải trừ bùa sinh tử này cho Triển Chiêu.”

“Chúa công, là chính tay thuộc hạ giải quyết hắn.” Quỷ Thanh nói lí nhí trong miệng: “Chúa công nghi ngờ lòng trung thành của thuộc hạ ư?”

Nguyên Hạt Bạch vỗ vai Quỷ Thanh, ngẩng cao đầu nói: “Mười năm trước ta cũng là tận mắt nhìn thấy Lý Thạch bị trọng thương chìm xuống sông!”

Cả hai im lặng.

Thấm thoát lại qua nửa tháng, Yển Nguyệt sơn trang hiện tại đang tràn ngập sắc xuân. Núi đồi chập chồng, cây cối xanh um, chen lẫn hoa núi, đình đài lầu các nằm giữa núi, trông cứ như một bức tranh sơn thủy. Triển Chiêu như bị hấp dẫn trước cảnh sắc này, “Cảnh đẹp thế này, đáng tiếc Nguyệt Hoa không ngắm được, thật đáng tiếc, đáng tiếc! Phải chi ta có thể họa một, đúng, họa ra!”

Kể từ đấy, ngày nào Quỷ Thanh cũng mặt hầm hầm vác lấy giấy, bút, mực, nghiên đi theo hầu hạ, Quỷ Xích thì hồ hởi đứng bên cạnh mài mực, thỉnh thoảng còn chỉ điểm cho Triển Chiêu. Mỗi ngày đều hoàn thành tận mấy bức tranh, rồi tạt qua Nhàn Đình Cư gặp Tiểu Thúy, Triển Chiêu luôn đưa hết cho cô, bảo cô tự chọn một hai bức mang tới cho Đinh Nguyệt Hoa, số còn lại thì vứt cho Quỷ Thanh Quỷ Xích. Đôi khi hắn cao hứng sẽ kéo Quỷ Thanh Quỷ Xích cùng ngồi xuống uống rượu đàm đạo tranh, mặc kệ họ có hiểu hay không, thao thao bất tuyệt về các tuyệt tác tự cổ chí kim, sau cùng sẽ thở dài nói: “Không biết Nguyệt Hoa nhìn thấy có vui lên không!”

Quỷ Thanh Quỷ Xích vốn không rành lĩnh vực này, tuy nhiên Quỷ Xích chỉ cần rượu vào là cao hứng, y cười hỉ hả với Triển Chiêu: “Trang chủ không chỉ si tình mà còn mê tranh, he he, chỉ tiếc Quỷ Xích tôi là một kẻ thô lỗ, thưởng rượu thì còn được. Nhưng mà tôi thấy mấy bức tranh của trang chủ có hình có hồn, ắt không chê vào đâu được.”

Quỷ Thanh ỡm ờ gật đầu, trong lòng thì lại nói: “Mê tranh? Cũng chỉ toàn làm vui lòng đằng ấy, ta thấy mê gái thì đúng hơn.”

Lại nói đến Đinh Nguyệt Hoa ngày nào cũng thấy Tiểu Thúy cười tủm tỉm bê tranh tới trước mặt mình, ban đầu Đinh Nguyệt Hoa không hề để mắt tới, mặc cho Tiểu Thúy tự xử lý nó, nhưng dần dà cô phát hiện dường như Tiểu Thúy rất có hứng thú với mấy bức tranh này. Một ngày nọ cô vô tình bắt gặp Tiểu Thúy gói một vài bức tranh ấy lại cẩn thận giống như sắp đi ra ngoài, cô hiếu kỳ bèn âm thầm đi theo tới sân trước.

“Tiểu Thúy cô nương, trong túi này của cô có món đồ tốt nào thế?” Tiêu Lăng Tử đi tới trước mặt cười nói.

Tiểu Thúy tỏ vẻ tiếc: “Là mấy món đồ trang chủ tặng cho cô nương, trong số này có một ít là tranh trang chủ vẽ, còn lại toàn là tuyệt tác của các danh hoạ. Vốn dĩ đâu là muốn làm cô nương nguôi giận, ai dè cô nương nổi giận đùng đùng, rảnh tay là lấy hết món này món nọ ra trút giận, không thì mấy thứ này đã không bị hỏng rồi, xong cô nương nhà ta lại thấy chúng nó chướng mắt, sai ta vứt hết chúng đi, anh xem có mấy cái bị vò nát mất rồi này.”

Tiểu Thúy lại tiếp: “Tiếc thật đấy, nói thật, trong đây có rất nhiều bức còn đắt hơn cả đống vòng ngọc trâm bạc quý mà tôi vứt đi mấy ngày trước. Nhưng mà tôi có người cậu họ rất thích thư họa, hẳn là sẽ thích mấy thứ này, tôi thấy vứt đi thì tiếc quá, chi bằng nhờ người mang qua bán rẻ cho ông ấy.”

“Ồ, thế à.” Hai mắt Tiêu Lăng Tử sáng rỡ. Ai ai cũng biết trang chủ và Đại quản gia thường xuyên tặng đồ cho Đinh cô nương này, nhất là Đại quản gia, ông ấy rất hay tặng mấy món gấm vóc lụa là với trang sức ngọc ngà cho cô nương dùng. Nhưng Đinh cô nương ấy lại rất kì lạ, không hề thích mấy món đồ này, lúc nào cũng bảo Tiểu Thúy gọi người tới mang chúng trả về. Đại quản gia cũng biết rõ chuyện đấy, nhưng vẫn cứ gửi tặng đều đặn. Một cô gái như Tiểu Thúy làm sao có thể bưng bê nhiều đồ đạc thế này, hiển nhiên phải nhờ tới thủ vệ xung quanh. Tiểu Thúy cũng rất biết điều, luôn trích ra một ít ngọc ngà vàng bạc đưa cho bọn họ và bảo rằng cô nương trả công. Thế là đám thủ vệ tự nhiên làm việc nhiệt tình, cũng thân thiết với Tiểu Thúy hơn. Việc nhẹ tiền công cao ai chả thích, Tiêu Lăng Tử cũng nằm trong số đó, lúc này nghe Tiểu Thúy nói vậy đương nhiên là như nhặt được của quý, hắn ngó trái ngó phải thấy không có ai, liền kéo Tiểu Thúy qua một bên, nói lấy lòng: “Tiểu Thúy cô nương, cô nói xem có phải ngày thường hai chúng tôi làm việc cũng không tồi không, hay là cô…”

Tiểu Thúy cười, cô suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Được rồi, toàn là hời cho mấy người thôi. Thế này, anh giúp tôi chuyển hàng, cứ nói là tôi bán, chỗ quen biết nên giá cả dễ thương lượng, cũng đỡ mắc công anh đi kiếm chỗ khác bán, chỉ cần tôi viết thư bảo đảm uy tín cho ông ấy là xong.”

“Thật chứ? Vậy cứ nhất trí thế đi!” Tiêu Lăng Tử vui vẻ nói, hắn đón lấy túi đồ nặng trịch: “Cô mau đi viết thư đi, tôi chờ cô.”

Đinh Nguyệt Hoa lấy làm sinh nghi: “Mình lấy mấy bức tranh đó ra trút giận hồi nào? Mình chỉ bảo Tiểu Thúy tự xử lý chứ chưa bao giờ sai Tiểu Thúy vứt đi. Mà mấy bức tranh này Tiểu Thúy nói là Triển Chiêu tự tay vẽ, từ khi nào lại biến thành tuyệt tác của danh họa? Tiểu Thúy này kỳ lạ thật, đem mấy bức tranh đấy ra ngoài thì có ích lợi gì chứ, huống chi còn bán được giá!”

Đinh Nguyệt Hoa bình thản quay về phòng. Mấy ngày sau Tiểu Thúy vẫn mang tranh tới như thường lệ, Đinh Nguyệt Hoa vẫn để Tiểu Thúy tự xử lý như mọi khi, chỉ khác một điều là Đinh Nguyệt Hoa bắt đầu chú ý tới mấy bức tranh ấy, chỉ thấy non nước hiên cong, nét bút mềm mại, cả bức tranh toát lên khí phách anh hùng và tràn đầy sức sống. Đinh Nguyệt Hoa xao động, bóng hình Triển Chiêu như hiện lên giữa bức tranh, là Triển Chiêu thân thuộc của trước kia. Đinh Nguyệt Hoa cũng bắt đầu ngấm ngầm theo dõi Tiểu Thúy, chỉ thấy Tiểu Thúy cứ cách mấy ngày là mang tranh đưa cho Tiêu Lăng Tử, mà Tiêu Lăng Tử lần nào cũng hớn hở nhận lấy giống như được lộc trời cho. Đinh Nguyệt Hoa sực nhớ lại những gì vẽ trong bức tranh, lòng cô cứ phảng phất một suy nghĩ: Lẽ nào Triển Chiêu đang dựa vào thân phận của mình cố tình ở lại đây, hắn dùng cách họa lại cảnh vật xung quanh Yển Nguyệt sơn trang để truyền tin cho Bao đại nhân? Hắn vẫn là hắn! Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa bỗng chốc bổi hổi bồi hồi, nhưng thoáng sau nỗi lo lắng đã đổi chỗ cho sự phấn khởi ấy. Cô có nghe Bạch Ngọc Đường nhắc qua nguồn gốc của Yển Nguyệt sơn trang này, trước đây Yển Nguyệt sơn trang tự mình vượt qua biết bao nhiêu chuyện mới có được như ngày hôm nay, mà Triển Chiêu lại là thiếu trang chủ mất tích nhiều năm của Yển Nguyệt sơn trang, sau này hắn sẽ phải đối mặt thế nào? Hắn phải một mình đối mặt ư?

Hôm nay, Tiểu Thúy cười khúc khích đưa một cuộn tranh qua cho Đinh Nguyệt Hoa: “Cô nương, bức này là tôi trộm từ chỗ thiếu trang chủ về đấy.”

Đinh Nguyệt Hoa cầm lấy cuộn tranh, vừa mở ra cô lập tức ngây người, trong tranh là Nhàn Đình Cư nơi mình ở, một vầng trăng sáng rọi chiếu hai bóng người, trong tay cả hai đều đang cầm một xiên hồ lô, ánh trăng đẹp đến vậy… Khóe mắt Đinh Nguyệt Hoa bỗng ầng ậng nước, cô ngước lên cố ngăn không cho nước mắt trào ra.

Tiểu Thúy thì thầm: “Rốt cuộc ở trong lòng cô nương, trang chủ là người như thế nào ạ?”

“Hắn là người như thế nào?” Đinh Nguyệt Hoa lẩm bẩm. Cô vẫn nhớ như in lần đầu tiên mình nghe kể về Nam hiệp, cô đã tự hỏi mình câu này, hôm đó Quỷ Mặc cũng hỏi mình, bây giờ Tiểu Thúy lại hỏi mình.

“Cô… cô đang muốn khuyên ta…”

“Dạ không.” Tiểu Thúy nói: “Tiểu Thúy chỉ muốn nói, nếu như trong lòng hai người đều có nhau, tâm đầu ý hợp như vậy, có những chuyện không cần thiết nói hoặc không thể nói rõ ràng, mấy ngày qua Tiểu Thúy thấy được tấm lòng của cô nương, cũng muốn cho cô nương biết tấm lòng của thiếu trang chủ.”

“Chẳng phải tấm lòng của hắn người trong sơn trang biết cả rồi sao.” Đinh Nguyệt Hoa nói.

“Gấm vóc lụa là, phấn son đắt tiền, trang sức quý báu đều không phải tấm lòng của thiếu trang chủ!” Hai mắt Tiểu Thúy rực sáng: “Đây mới là tấm lòng thực sự của thiếu trang chủ.”

Đinh Nguyệt Hoa nhìn Tiểu Thúy một lát, đoạn nói: “Tiểu Thúy, cất nó cẩn thận vào!”

Tiểu Thúy gật đầu cười.

Tại triều, Tống Nhân Tông mặt mày sa sầm, bên dưới im phăng phắc.

“Bao ái khanh, Tương Dương Vương tấu rằng Triển Chiêu cấu kết với đám giặc cỏ giang hồ cướp bóc quan phủ, khanh nói có chuyện đó không?” Mãi một lúc lâu, Hoàng đế Tống Nhân Tông cuối cùng cũng đã lên tiếng.

“Hồi bẩm Ngô hoàng, Triển hộ vệ quả thực đã mất tích, bặt vô âm tín mấy tháng nay.” Bao Chửng nói.

Bàng Cát ở bên đây đã sớm kiềm chế không được, “Khởi bẩm Ngô hoàng, mấy vụ án cướp bóc quan phủ liên tiếp xảy ra ở Tương Dương đều có dính dáng tới Yển Nguyệt sơn trang. Tương Dương Vương cũng đã cung cấp nhân chứng vật chứng xác thực. Không còn nghi ngờ gì nữa, Triển Chiêu chính là thiếu trang chủ của Yển Nguyệt sơn trang đó. Nghe nói Yển Nguyệt sơn trang đó thường xuyên làm mưa làm gió trên giang hồ, thực là họa lớn, lão thần thấy Khai Phong phủ phải có nghĩa vụ tra rõ chân tướng vụ án này!”

“Từ lúc nào Thái sư lại quan tâm chuyện giang hồ đến như vậy? Ngài có từng thấy kẻ cướp nào để lại dấu vết rõ rệt như vậy chưa? Đây rõ ràng là có người vu cáo hãm hại!” Bao Chửng sầm mặt nói.

Bàng Cát cười khẩy, nói: “Người giang hồ xưa nay làm gì cũng quái đản táo tợn, có chuyện gì là không dám làm? Hơn nữa đối phương nắm rất rõ cách làm việc của quan phủ, lần hành động nào cũng thành công trót lọt, còn không phải chứng tỏ trong đó có người của quan phủ ư!?”

“Vậy cũng không nhất thiết phải là Triển hộ vệ!” Bao Chửng nói, “Tôi với Thái sư cũng là người của quan phủ!”

“Ngài… Ý ngài là gì!” Bàng Cát trừng mắt.

Bát Vương ở bên cạnh ho khụ một tiếng. Bàng Cát kìm nén cơn giận lại, nhìn Bao Chửng mà bực bội phất tay áo một cái.

“Hoàng thúc nghĩ thế nào?” Tống Nhân Tông nói.

“Hoàng thượng, bản vương cảm thấy vụ việc này rất kỳ lạ, cả Bao Chửng và Thái sư đều nói có lý, mà Triển hộ vệ có thân phận đặc biệt là ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, nay lại có liên can tới vụ việc này, Khai Phong phủ cần phải đi điều tra rõ!”

“Khởi bẩm Thánh thượng, để cho công bằng, lão thần xin được đi theo giám sát!” Bàng Cát nói.

Tống Nhân Tông suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Được, ân chuẩn! Bao ái khanh, đừng để trẫm thất vọng! Bãi triều!”

Các quan tụm năm tụm ba lại với nhau, vừa xì xào bàn luận vừa rời đi, Bao Chửng nặng trĩu tâm sự đi ở phía sau.

“Bao đại nhân, mấy ngày tới mong được chỉ giáo nhiều hơn!” Bàng Thái sư vừa ưỡn cái bụng to vừa híp mắt đi lướt qua.

Bát Vương và Vương Thừa tướng thì đã đứng chờ sẵn ở phía trước.

“Bao đại nhân, việc này có hơi phức tạp đấy.” Vương Thừa tướng nói.

“Bao đại nhân có dự tính nào chưa?” Bát Vương ân cần hỏi han.

“Trong lòng Bao Chửng đã có tính toán.” Bao Chửng dõng dạc, chuyện gì đến cũng phải đến.

Lại nói Công Tôn Sách gặp Bao Chửng mặt lầm lầm từ triều về, Vương Triều Mã Hán theo ở phía sau cũng đặc biệt nghiêm túc, tất xảy ra chuyện lớn rồi, liền nói ngay: “Đại nhân, trong triều xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?”

Bao Chửng nói: “Đúng thế. Mấy ngày trước Tương Dương Vương gặp Thánh thượng tấu rằng ở Tương Dương liên tục xảy ra mấy vụ cướp bóc quan phủ, có đầy đủ bằng chứng chứng minh là do Yển Nguyệt sơn trang gây ra, và Triển hộ vệ chính là trang chủ của sơn trang đó, cậu ta thân là người chấp pháp lại đi phạm pháp và vân vân…”

“Yển Nguyệt sơn trang? Triển hộ vệ?” Trong lòng Công Tôn Sách thoáng thấp thỏm, “Đại nhân, thế Thánh thượng xử trí thế nào?”

“Giao cho Khai Phong phủ với Bàng Thái sư đi điều tra.” Bao Chửng nói.

“Bàng Thái sư!” Công Tôn Sách lắc đầu, “Thể nào Thái sư cũng sẽ đấu lý cho mà xem.”

“Đại nhân, đại nhân thực sự sẽ hạ lệnh tróc nã Triển đại nhân sao ạ?” Vương Triều đi theo ở phía sau không nhịn được mà hỏi.

Bao Chửng nói: “Đương nhiên, cậu với Mã Hán lập tức sắp xếp người đi dán cáo thị truy nã, đồng thời thông báo với các châu huyện khác giúp một tay.”

Vương Triều kinh ngạc nói: “Nhưng mà đại nhân, chúng ta đều biết rõ Triển đại nhân sẽ không…”

Bao Chửng đanh mặt lại: “Bản phủ nói cậu nghe không hiểu à?”

Vương Triều tuy trong lòng không muốn nhưng vẫn phải đáp rồi lui xuống.

Bao Chửng đưa mắt lên là thấy Công Tôn Sách, liền nói: “Công Tôn tiên sinh có muốn hỏi gì không?”

“Theo học trò thấy, đại nhân đang muốn tương kế tựu kế.” Công Tôn Sách nói.

Bao Chửng cười, “Người hiểu ta vẫn là Công Tôn Sách.”

Công Tôn Sách nói tiếp: “Đối phương đang muốn đẩy Khai Phong phủ vào thế bất lợi, để chúng ta chỉ còn biết xuôi theo chiều gió, nhưng sự thật thì…”

Bao Chửng cười: “Làm vậy cáo chỉ càng mau lòi đuôi hơn thôi.”

“Đại nhân, trước đó Triển hộ vệ đến gặp Đổng Khắc, Đổng Khắc đã chứng thực cái xác ở đảo Hãm Không chính là thuộc hạ của Tương Dương Vương, mục đích lần này không cần nói cũng biết.” Công Tôn Sách lại tiếp: “Triển hộ vệ đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió thế này, mà từ lúc cậu ta rời Di Hải tiêu cục tới nay vẫn không có lấy một tin tức, thực làm người khác phải lo lắng mà.”

Nét mặt Bao Chửng cũng đượm âu lo: “Đúng vậy, ba tháng rồi, chẳng có lấy một tin tức nào về Triển hộ vệ. Người cuối cùng gặp Triển hộ vệ là Lư đảo chủ, anh ta chỉ biết Triển hộ vệ bị người của Yển Nguyệt sơn trang mang đi, nhưng Yển Nguyệt sơn trang kia nằm ở đâu đây? Bạch nghĩa sĩ tìm kiếm mấy tháng nay vẫn chưa có kết quả, mà Đinh cô nương cũng bặt tăm.”

Đương khi nói chuyện, Trương Long ở bên ngoài nói vọng vào: “Công Tôn tiên sinh, có người từ dưới quê lên thăm tiên sinh.”

Công Tôn Sách sửng sốt, nhìn Bao Chửng và nói: “Học trò cô độc một mình bôn ba bao năm qua, chưa bao giờ học trò nhớ mình còn người quen ở quê nhà.”

Bao Chửng cũng lấy làm lạ: “Chúng ta cứ đi xem thử xem.”

Ra đến phòng ngoài, thấy một ông lão đang đứng ở giữa phòng, mặt mày bụi bặm nhưng trông rất nhanh nhẹn hoạt bát, sau lưng ông đeo một cái túi, thắt lưng vắt một chiếc bàn tính nhỏ.

Công Tôn Sách vội tiến lên nói: “Tại hạ Công Tôn Sách, không biết lão tiên sinh là ai?”

Ông lão nói: “Tôi chỉ là một ông lão tầm thường thôi, chẳng đáng nhắc đến, mọi người đều gọi tôi là Lão Hà.” Ông lão nhìn sang Bao Chửng ở phía sau: “Vị này hẳn là Bao đại nhân rồi, tham kiến tham kiến.”

Bao Chửng gật đầu, nói: “Nghe nói lão là đồng hương của Công Tôn tiên sinh, không cần đa lễ.”

Ông lão cười nói: “Tôi chỉ là một người buôn bán, đi chu du đây đó, hôm nọ gặp được một ông chủ tiệm thư họa rất hợp ý, y nói mình là bà con xa của Công Tôn tiên sinh, trước kia từng được Công Tôn tiên sinh chiếu cố, hiện tại tự mở được một tiệm thư họa cũng coi như đã đạt được chút thành tựu, biết Công Tôn tiên sinh rất thích thư họa nên nhờ tôi tiện đường gửi về cho tiên sinh, xem như là chút lòng thành.” Nói xong ông tháo chiếc túi sau lưng xuống đưa cho Công Tôn Sách, đoạn nói thêm một câu: “Công Tôn tiên sinh, để sưu tầm được mấy thứ này, vị bằng hữu kia tốn không ít công sức đâu.”

“Thế tôi xin cảm ơn rất nhiều, lão tiên sinh đi đường cũng vất vả rồi, hay là cứ ở lại đây chơi vài hôm.” Công Tôn Sách nói.

Ông lão nói: “Tôi còn có chút việc phải làm, nếu Công Tôn tiên sinh không coi tôi là người ngoài thì cứ gọi tôi là Lão Hà được rồi, sau này có cơ hội tôi sẽ đến ghé thăm.”

“Được, Lão Hà đã có việc phải làm, Công Tôn Sách cũng không dám giữ lại nữa.” Công Tôn Sách nói.

“Sau này sẽ có ngày gặp lại!” Ông lão từ biệt.

“Công Tôn tiên sinh từng nhớ mình có một người thân như vậy?” Bao Chửng hỏi.

Công Tôn Sách lắc đầu, ông mở túi ra, bên trong quả thực có rất nhiều cuộn tranh, nhẹ nhàng mở một cuộn, Công Tôn Sách sửng sốt, hai mắt ông rực sáng, “Đây… đây là…” Phong cách vẽ quen thuộc đến thế này, là cậu ta.

Bao Chửng ở bên cạnh thấy vậy, ông bước lại gần và nói: “Công Tôn tiên sinh có chuyện gì sao?”

“Đại nhân, là Triển hộ vệ, đây là tranh của Triển hộ vệ.” Công Tôn Sách vui mừng.

Bao Chửng cũng mừng: “Thật ư?”

“Đại nhân, học trò khẳng định. Lúc chưa vào Khai Phong phủ học trò từng đi theo Triển hộ vệ ngao du giang hồ một thời gian để tìm hiểu một chút về giang hồ, học trò từng nhìn thấy cậu ấy vẽ tranh, lúc đó học trò còn trêu cậu ấy, nếu cậu không làm kiếm khách, rất có thể đã làm một họa sĩ nổi tiếng rồi.”

Đã biết được tin tức của Triển Chiêu, Bao Chửng và Công Tôn Sách đều rất vui vẻ. Nhớ lại câu vừa rồi Lão Hà nói trước khi rời đi, hai người cảm thấy mấy bức tranh kia ẩn chứa hàm ý rất sâu xa. Bao Chửng xem xét cẩn thận các bức tranh, phát hiện trong đó có một bức rất khác với những bức còn lại. Non nước lầu các, nhưng có thêm hai vị nữ tử, người ở trước người ở sau giống như đang chơi đuổi bắt. Nhìn thoáng qua chỉ là cảnh du xuân, nhưng khi nhìn kĩ lại thêm vài lần, hình như cái quạt trong tay hai người đều chỉ về cùng một hướng. Bao Chửng nhìn theo hướng, nhưng tới tận mép trái bức tranh rồi mà vẫn chưa thấy gì, tới nữa thì đến trục cuốn mất rồi. “Trục cuốn!” Bao Chửng vụt nảy ra một ý nghĩ, tay trái dùng chút sức, xoạch, trục cuốn hở ra, quả nhiên là hai lớp, bên trong có một cuộn giấy được cuốn lại nhỏ xíu. Nhẹ nhàng mở ra, là một tấm bản đồ với bốn từ viết rất nhỏ – Yển Nguyệt sơn trang.

Bao Chửng với Công Tôn Sách đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau Công Tôn Sách lại mở tiếp những bức tranh còn lại ra quan sát, sau cùng nhìn lại tấm bản đồ, ông vỗ chân nói: “Đại nhân, quả là tranh đẹp!”

Công Tôn Sách cẩn thận cất những cuộn tranh với tấm bản đồ kia vào để sau này xem xét tỉ mỉ lại. Bao Chửng ở bên cạnh thở dài một tiếng, nói: “Lần này thật khó cho Triển hộ vệ!”

Nét mặt Công Tôn Sách cũng buồn theo. Cái hôm Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường tìm được Hân Nhi về, Công Tôn Sách thấy Triển Chiêu đứng một mình thẫn thờ tựa vào lan can rất lâu, dường như đang hạ quyết tâm cho chuyện gì đó, và trong khoảng thời gian ấy có mấy lần hắn hướng mắt về phía Đông viện, nơi dưỡng thương nghỉ ngơi của Đinh Nguyệt Hoa lúc bấy giờ. Kể từ lúc quen biết Triển Chiêu cho đến nay, đấy là lần đầu tiên Công Tôn Sách thấy hắn do dự như vậy. Khi đến gặp Triển Chiêu, Công Tôn Sách đọc thấy một sự quyết tâm ở trong mắt hắn, đúng như dự đoán, Triển Chiêu đang định tìm cơ hội mượn thân phận thiếu chủ thâm nhập vào Yển Nguyệt sơn trang điều tra rõ thực hư. Chuyến này không cần nói cũng biết hắn sẽ phải đối mặt với những gì. Nhưng mà ông hiểu Triển Chiêu, vậy nên chẳng nói gì thêm, chỉ đành vỗ vai hắn nói tiếng bảo trọng. Sau quá một tháng là truyền ra tin Triển Chiêu đánh Lư đảo chủ đảo Hãm Không trọng thương. Kế đó Bạch Ngọc Đường căm phẫn bỏ đi, Đinh Nguyệt Hoa cũng rời Khai Phong đi theo tìm kiếm tăm tích của Triển Chiêu. Thỉnh thoảng lại có mấy người giang hồ tới tìm Triển Chiêu, nói rằng muốn lấy một lời giải thích thay cho Lư Phương, có kẻ công khai, có kẻ âm thầm. Khi ấy Bao Chửng với Công Tôn Sách chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng Triển Chiêu cát nhân thiên tướng(1), mặt khác, chú ý theo dõi mọi động tĩnh, đẩy mạnh điều tra nghe ngóng. Theo những thông tin thu thập được hiện nay, Tương Dương Vương quả thực là một nhân vật đáng ngờ, quý phủ luôn có người giang hồ lui tới, trong số đó có rất nhiều người đang làm hộ vệ ở Vương phủ, thế nhưng những người đó lại ỷ vào Tương Dương Vương mà làm xằng làm bậy, gây ra biết bao chuyện ác. Từng có rất nhiều người nộp cáo trạng lên quan phủ, thế nhưng hầu hết quan viên địa phương khi gặp những vụ án này đều chọn lo lấy thân mình, mắt nhắm mắt mở cho qua. Một nơi xa xôi Hoàng đế không sao để mắt đến được thế này, Tương Dương Vương tự nhiên là người lớn nhất ở đây. Nhưng rốt cuộc Yển Nguyệt sơn trang có liên hệ gì với Tương Dương Vương không, thì vẫn còn rất nhiều khúc mắc, mà hiện nay vẫn chỉ dừng lại ở việc phỏng đoán. Lại thêm lúc này Tương Dương Vương bỗng dưng quay sang chĩa thẳng vào Yển Nguyệt sơn trang, thực khiến người ta phải suy ngẫm.

Thôn Mạt Hoa, Đinh gia trang

Đinh Triệu Lan ngồi buồn thiu, đau đáu nhìn thanh kiếm Trạm Lư, càng nhìn nét mặt càng nặng nề. Đinh Triệu Huệ xưa nay luôn cười nói vậy mà giờ cũng thành một vẻ mặt nghiêm túc, hắn tức giận quăng bức thư đang cầm trên tay xuống: “Làm gì có cái lý lẽ nào như thế! Yển Nguyệt sơn trang thực là ép người quá đáng.”

Đinh Triệu Lan u buồn từ nãy đến giờ lên tiếng: “Lão Nhị, đệ có thể ngồi xuống cho ta không, đừng gây thêm loạn nữa!”

Diêu Chính ở bên cạnh nói: “Đại gia, Nhị gia, dạo gần đây Yển Nguyệt sơn trang làm mưa làm gió trên giang hồ, vài ngày trước còn sát hại mấy người đệ tử trẻ tuổi của phái Minh Thần, đúng là kiêu căng. Không những thế, bọn chúng còn ngang nhiên đi cướp tiền quan phủ. Mà Nam hiệp Triển Chiêu tự dưng lại trở thành thiếu chủ của bọn họ, thực không thể tin được. Nay Tam tiểu thư rơi vào tay bọn họ, đúng thực là làm người ta lo lắng mà.”

Diêu Chính nhắc tới Triển Chiêu, Đinh Triệu Huệ thầm nói trong lòng: “Triển Chiêu ơi là Triển Chiêu, uổng công ta tin tưởng giao em gái ta cho ngươi, sao ngươi, sao ngươi lại…” Hắn đập bàn mấy cái rồi nói: “Đại ca, đệ vẫn không tin Triển Chiêu sẽ vào Yển Nguyệt sơn trang đó làm ra những việc thế này.”

Đinh Triệu Lan lắc đầu nói: “Mấy lời đồn đại trên giang hồ thì không nói, nhưng Khai Phong phủ đã dán cáo thị truy nã, giấy trắng mực đen rành rành ra đấy, Triển Chiêu nhất định không thoát khỏi liên can tới Yển Nguyệt sơn trang.” Hắn xoay bức thư lại và nói: “Mặt này chỉ viết lên mấy chữ Yển Nguyệt sơn trang, chữ ít nhưng trọng lượng chẳng hề ít.”

Đinh Triệu Huệ nói: “Đại ca, xưa nay kiếm không rời người, người không rời kiếm, Nguyệt Hoa bị người ta quản chế là thực rồi. Rõ ràng chúng đang muốn gây khó dễ với Đinh gia trang chúng ta mà.”

Đinh Triệu Lan nói: “Nhị đệ, dù sao cũng biết được tăm tích của Tam muội rồi, cứ im lặng theo dõi tình hình đã.”

Diêu Chính nói: “Đại gia, tôi đã phái những cao thủ trong trang đi dò la Yển Nguyệt sơn trang kia nằm ở đâu, hiện nay trên giang hồ cũng có rất nhiều người đang truy tìm Yển Nguyệt sơn trang, chắc chắn sẽ tìm ra nhanh thôi.”

“Diêu thúc.” Đinh Triệu Huệ nói: “Thúc nói bây giờ khắp giang hồ đang tìm Yển Nguyệt sơn trang ư?”

“Vâng, theo tôi được biết thì phái Minh Thần đã cho rất nhiều đệ tử đi tìm, còn có thêm mấy môn phái khác cùng tham gia.” Diêu Chính nói, “Nhị gia, chuyện này là hiển nhiên mà.”

“Dĩ nhiên là hiển nhiên!” Đinh Triệu Huệ lẩm bẩm, “Đúng là phải hiển nhiên, nhưng hình như cũng không quá hiển nhiên.”

“Nhị gia, đây là ý gì?”

Đinh Triệu Huệ trầm tư một lát rồi nói: “Đại ca, Diêu thúc, ta luôn cảm thấy Yển Nguyệt sơn trang bây giờ đang cố tình làm người ta chú ý.”

Đinh Triệu Huệ nhắc đến điều này, Đinh Triệu Lan và Diêu Chính cũng thấy đồng tình. Xét kỹ lại mấy chuyện Yển Nguyệt sơn trang gây ra gần đây, quả thực rất giống đang khua chiêng gõ mõ, hiện lại khiêu khích giang hồ làm cả giang hồ truy tìm, so với lúc trước âm thầm bí mật thì thực sự là khác một trời một vực.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người báo Du Đại và Lâm Thụy ở phái Minh Thần ghé thăm.

Đinh Triệu Lan vội vàng nói: “Mau mau mời vào.”

Đinh Triệu Huệ nghĩ bụng: “Ngay lúc thế này phái Minh Thần bỗng dưng ghé thăm, vì Yển Nguyệt sơn trang chăng?”

Đương suy nghĩ, Du Đại và Lâm Thụy đã được gia đinh dẫn vào. Trông thấy Lâm Thụy Đinh Triệu Huệ phải sửng sốt, mới có mấy ngày mà Lâm Thụy tiều tụy đi rất nhiều, trên mặt không còn tí sắc, còn đâu dáng vẻ hăm hở của trước kia.

“Du tiền bối, Lâm thiếu hiệp, Triệu Lan không tiếp đón từ xa, xin mời ngồi.” Đinh Triệu Lan chào hỏi.

Hai bên khách sáo hành lễ vài câu rồi khách và chủ cùng ngồi xuống. Đinh Triệu Huệ nhìn Lâm Thụy và nói: “Sắc mặt Lâm thiếu hiệp không tốt cho lắm, đang không khỏe ư?”

Lâm Thụy nghe vậy có hơi xấu hổ: “Ờ, tôi bị cảm lạnh, vừa mới khỏi mấy ngày trước xong.”

Du Đại liếc nhìn Lâm Thụy, lão “Hừ” một tiếng, vẻ mặt rất thất vọng, lại có chút bất lực. Đinh Triệu Huệ thấy vậy tự đoán được vài phần, hắn biết Lâm Thụy thương em gái mình, nhưng trong tim Đinh Nguyệt Hoa chỉ có bóng hình của Triển Chiêu, có lẽ Lâm Thụy vì thế mà đau buồn, muộn phiền sinh bệnh.

Du Đại nói: “Hai vị trang chủ, chuyện về Yển Nguyệt sơn trang chắc hẳn hai vị đã nghe qua. Hiện nay giang hồ đang bị khuấy đảo, chẳng được yên bình. Ngay lúc này cần phải có người đứng ra bảo vệ chính nghĩa của võ lâm. Đinh thị song hiệp là người hiệp nghĩa, lần này ghé thăm là mong có thể chung tay cùng các đồng đạo giang hồ khác đánh bại Yển Nguyệt sơn trang, nhằm duy trì chính nghĩa của võ lâm.”

Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ liếc nhìn nhau, thầm nói: “Y như rằng.”

Đinh Triệu Lan nói: “Được phái Minh Thần coi trọng, Du tiền bối lại vượt ngàn dặm xa xôi đến tận đây, hai huynh đệ chúng tôi thật lấy làm vinh hạnh, chuyện duy trì võ lâm chính nghĩa, hai huynh đệ chúng tôi tất sẽ nghĩa bất dung từ(2).”

Du Đại hài lòng gật đầu, Lâm Thụy ở bên cạnh thì từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì, mắt của hắn đang tìm quanh, hy vọng có thể thấy được bóng dáng quen thuộc kia. Khi ánh mắt chạm tới thanh kiếm Trạm Lư đặt trên bàn thì dừng lại ở đấy, hắn nhìn thật sâu, thấy vật nhớ người, bóng dáng Đinh Nguyệt Hoa như hiện ra ở trước mắt. Chợt hắn vụt nảy ra một ý nghĩ, thanh kiếm này vẫn luôn được Đinh Nguyệt Hoa mang theo bên mình, chưa từng rời tay, hắn hiểu kiếm quan trọng với một kiếm khách như thế nào, tại sao bây giờ kiếm lại đặt ở đây? Chẳng lẽ chủ nhân nó xảy ra chuyện rồi?

“Đinh Nhị hiệp, Nguyệt Hoa cô nương vẫn khỏe chứ?” Lâm Thụy không khỏi lên tiếng hỏi khi nhìn thấy Trạm Lư.

Du Đại nghe vậy lập tức cau mày quay sang nhìn Lâm Thụy. Nói thực lòng thì Du Đại vô cùng ưng người sư điệt này, đinh ninh hắn là hy vọng của phái Minh Thần mai sau. Đáng tiếc hắn lại đắm chìm trong tình yêu. Lúc này tất cả mọi người đều đang bàn chuyện chính sự, Lâm Thụy đột nhiên thốt ra một câu như vậy, làm sao Du Đại có thể không nổi giận.

“Thụy Nhi!” Du Đại giọng trách cứ.

Đinh Triệu Huệ khẽ thở dài, hắn đưa bức thư qua và nói: “Lâm thiếu hiệp đọc cái này đi.”

Lâm Thụy tiếp nhận, đọc lướt một thoáng đã biến sắc, giọng có hơi run: “Nguyệt Hoa cô nương… nàng… nàng bị Yển Nguyệt sơn trang bắt đi ư!”

Du Đại cũng ngạc nhiên, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đinh Triệu Lan nói: “Sáng nay có người ở ngoài tường phóng bức thư này vào đây.”

Du Đại xì một tiếng, nói: “Yển Nguyệt sơn trang thực là bỉ ổi, chỉ biết dùng những thủ đoạn hèn hạ này.”

“Triển Chiêu ngươi lại dám làm thế với Nguyệt Hoa!” Lòng Lâm Thụy sôi lên nỗi oán giận. Ngày ấy chứng kiến Đinh Nguyệt Hoa vì Triển Chiêu mà bị thương nặng đã làm lòng Lâm Thụy chấn động. Khi biết được nguồn gốc của Yển Nguyệt sơn trang, hắn đã đoán chắc Triển Chiêu chính là thiếu chủ kia, và muốn giải quyết ngay tức khắc, nhưng một là hắn vẫn chưa hồi phục công lực, hai là Bạch Ngọc Đường cản trở, huống chi hắn đã thấy qua võ công của Triển Chiêu, bản thân cũng chưa chắc sẽ đánh bại được Triển Chiêu, bởi thế mới giận lòng bỏ đi, trở về Minh Thần. Càng nghĩ càng thêm buồn bực, biết trong tim Đinh Nguyệt Hoa chẳng có mình mà lâm bệnh một thời gian. Mấy ngày trước mới khỏi bệnh lại nghe được đủ thứ chuyện của Yển Nguyệt sơn trang, lại thêm các đồng môn trẻ tuổi ở bên ngoài bị thủ đoạn thâm độc của chúng giết hại, hắn thấy rất hối hận, hận mình chỉ lo chuyện yêu đương, bèn tức tốc vực dậy tinh thần, đi theo sư thúc xuống núi liên hệ với các môn phái võ lâm khác để hợp lực lại đối phó với Yển Nguyệt sơn trang kia.

“Triển Chiêu! Rồi ngươi cũng sẽ thành trang chủ của Yển Nguyệt sơn trang! Nguyệt Hoa tuyệt đối không thể ở cạnh ngươi, tuyệt đối không thể!” Hai mắt Lâm Thụy đầy vẻ phẫn nộ.

(Hết chương 13)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.