Mặt trời đỏ ửng nhú lên, những tia nắng xuyên qua lớp mây mù trải dài khắp trấn nhỏ, rọi cả vào lòng người. Trên trấn Hiểu Nguyệt hôm nay mới sáng ra đã rộn ràng náo nhiệt, mọi người dù quen hay không quen cũng nói cười với nhau, ai nấy đều tươi cười hớn hở, bầy trẻ con nô đùa chạy nhảy. Mấy cửa tiệm bên đường cũng đã mở cửa đón khách từ sớm, trưng bày đủ thứ đồ mà ngày thường khó thấy được, có không ít chủ tiệm còn treo bảng “Hôm nay giảm nửa giá tiền” ở trước cửa. Đinh Nguyệt Hoa đi giữa dòng người ấy cũng thấy vui lây, cô đi ngắm nghía dạo chơi đó đây một cách thích thú.
“Ranh con kia đứng lại mau!” Chợt có một tiếng thét, một người đàn ông ục ịch, mặt mày dữ tợn đang đuổi theo một bé gái ở trên đường. Chỉ thấy bé gái kia nhẹ nhàng lách qua đám đông, thi thoảng còn cố tình đứng lại nhăn mặt, lè lưỡi, trợn mắt trêu chọc gã ục ịch đó.
“Ha ha, lại đây đi, đến bắt cháu đi, không bắt được cháu đâu.” Bé gái đang cười đùa không hề chú ý dưới chân, cô bé lảo đảo rồi va vào chảo dầu sôi bên cạnh. Lúc mọi người đang la thất thanh thì thấy cô bé đã được một thiếu niên ôm chặt, đầu cô bé cách chảo dầu chưa tới một tấc. Chủ sạp đã sợ tới mức mặt mày tái xanh, thực khách bên cạnh phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, nhiều người còn nhất thời bị ngạt mà ho sặc sụa.
“Nhóc nghịch ngợm quá đấy.” Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng thả cô bé xuống.
Bé gái đó mặc một bộ đồ rách bươm, mặt mày lấm lem, hai cái búi tóc bù xù và đang nhấp nháy đôi mắt to tròn. Bé gái liên tục vỗ ngực, nói: “Trời phù hộ cho Hân Nhi con mà.” Giọng nói nghe hay như chuông bạc. Lúc này gã ục ịch kia đã tới trước mặt, bé gái rất lanh lợi, nhanh chóng trốn ra sau lưng Đinh Nguyệt Hoa, bàn tay nhỏ nhắn túm lấy vạt áo của cô. Đinh Nguyệt Hoa lấy làm buồn cười.
“Ngươi bước ra đây cho ta, cái thứ không ai dạy dỗ.” Gã ục ịch lớn tiếng mắng chửi, đang định bước tới tóm lấy đứa bé thì Đinh Nguyệt Hoa đưa tay ra chặn lại, cô nói: “Vị đại ca này, có chuyện gì từ từ nói, tức giận động tay động chân với một đứa bé làm gì.”
Gã ục ịch thấy kẻ đang đứng cản ở trước mặt là một công tử thanh tú, liền tức giận nói: “Ta khuyên công tử bớt lo chuyện người khác đi nhé, con bé này hại ta thê thảm, hôm nay không dạy dỗ lại nó, mối hận trong lòng ta khó mà xua tan được.”
“Hứ, ai bảo lão lừa lọc bán thuốc giả cho ông cụ tóc trắng kia làm gì.” Cô bé từ sau lưng Đinh Nguyệt Hoa ló đầu ra nói, “Đúng là không biết xấu hổ.” Cô bé lại làm mặt hề.
“Chẳng phải đây là Vương Tứ bán thuốc ở đầu phố mấy ngày nay à.” Một người nọ nhận ra gã ục ịch.
“Ừ, là hắn đấy. Mà đứa bé nói gì, bán thuốc giả…”
Gã ục ịch không nén được giận nữa, chỉ tay vào cô bé và nói: “Ngươi… ngươi nói bậy bạ, thuốc ta bán toàn là phương thuốc gia truyền, chữa được bách bệnh, kéo dài tuổi thọ. Ranh con, hôm nay ta phải băm ngươi ra cho bằng được.” Nói xong lại muốn lao đến bắt lấy cô bé.
Bây giờ Đinh Nguyệt Hoa đã hiểu được gần hết sự tình, chắc là gã ta rao bán thuốc giả lừa bịp người khác bị cô bé này vạch trần nên thẹn quá hóa giận mà muốn tính sổ với cô bé. Trông thấy gã ục ịch kia hung hăng đầy sát khí đi tới, Đinh Nguyệt Hoa chộp lấy cánh tay của gã, cổ tay xoay một cái rồi quật xuống, hất gã văng ra một đoạn xa.
“Ngươi nặng tay với một đứa trẻ con như vậy, đủ thấy thuốc của ngươi bán thật tới cỡ nào rồi.” Đinh Nguyệt Hoa lạnh lùng nói.
“Ngươi…” Gã ục ịch ớn lạnh xoa mông. Lúc trẻ gã cũng từng luyện qua võ thuật, có câu người trong nghề chỉ nhìn qua là biết thật hay giả, gã ục ịch biết vị thiếu niên này là một người lợi hại. Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy, gã căm uất nhìn bé gái, nói: “Hừ, may cho ranh con nhà ngươi đấy!” Nói rồi khập khà khập khiễng bỏ đi.
“Tiểu ca ca hay quá!” Cô bé vừa nói vừa cười toe toét với Đinh Nguyệt Hoa, rất hồn nhiên và ngây thơ.
Đinh Nguyệt Hoa cúi người xuống véo nhẹ cái mũi của cô bé, cười nói: “Hân Nhi, sau này đừng có chọc mấy loại người như vậy nữa nhé!”
“Sao huynh biết muội tên Hân Nhi thế? Huynh quen biết muội?” Vẻ mặt của cô bé trở nên hơi căng thẳng.
Đinh Nguyệt Hoa phì cười, nói: “Vừa nãy chính miệng muội nói vậy mà, bảo trời phù hộ cho Hân Nhi gì đấy.”
“À!” Bé gái thở phào một hơi, cô bé nhìn Đinh Nguyệt Hoa một lúc rồi bỗng nhiên nói: “Tiểu ca ca, huynh đẹp như vậy, muội càng nhìn huynh càng thấy huynh giống một tiểu tỷ tỷ thật đó.”
Đinh Nguyệt Hoa nghe vậy vờ tức giận ho khụ một cái, nói: “Linh tinh, ta đường đường là một nam nhi, sao lại có thể giống nữ nhi được chứ.”
“Hì hì.” Hân Nhi chớp chớp hai mắt, chợt cô bé nhớ tới cái gì, thò tay vào ngực áo: “Tốt quá, vẫn còn ở đây.” Vừa nói vừa móc xiên hồ lô ra, đưa một cái cho Đinh Nguyệt Hoa và nói tiếp: “Tiểu ca ca đừng giận mà, Hân Nhi cho huynh ăn kẹo Hân Nhi thích nhất này.” Còn mình thì liếm hai cái còn lại, có vẻ rất thỏa mãn, hệt như một con mèo con.
Đinh Nguyệt Hoa nhìn dáng vẻ của cô bé mà phải phì cười, cô cầm lấy kẹo hồ lô trên bàn tay đen thui của Hân Nhi lên ăn, vừa mới bỏ vào miệng là đã thấy ngọt lịm.
“Tiểu ca ca, ngon lắm đúng không ạ?” Hân Nhi lắc lư đầu, “Huynh chưa ăn kẹo hồ lô ở cửa hiệu Thập Lục Phố kia đâu nhỉ? Ăn ở đó ngon hơn nhiều, lúc trước cha muội hay mua cho muội ăn lắm.” Nói tới đây, ánh mắt Hân Nhi ảm đạm đi, hai mắt đỏ hoe, chừng như sắp khóc.
Đinh Nguyệt Hoa lấy làm lạ, “Hân Nhi, sao thế?” Đang nói thì Hân Nhi bỗng la “a” rồi nép vào lòng Đinh Nguyệt Hoa, cứ như thể mới vừa trông thấy ma quỷ. Đinh Nguyệt Hoa chỉ thấy cả người Hân Nhi hơi run lên, hai hàm răng va vào nhau lập cập, bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt lấy mình.
“Hân Nhi, muội sao vậy?” Đinh Nguyệt Hoa vỗ về vai Hân Nhi.
“Hắn… hắn là người xấu.” Hân Nhi run bần bật chỉ vào một người ở xa xa. Người đó mặc một bộ y phục màu lam, ngoài hai mươi tuổi, bên hông đeo một thanh kiếm, tuấn tú cực kì. Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, công tử ngốc!
Đinh Nguyệt Hoa kéo Hân Nhi vào ven đường, lau mặt cho cô bé và nói: “Không sao rồi, đứng ở đây hắn không thấy được chúng ta đâu. Hân Nhi, muội cho tiểu ca ca biết nhà muội ở đâu? Với cả tại sao muội nói hắn là người xấu?”
Hân Nhi cúi đầu không nói, một lúc lâu sau mới thì thầm: “Muội không còn nhà.”
Đinh Nguyệt Hoa hơi bàng hoàng, cô nhìn Hân Nhi và thầm nghĩ: “Cảnh đời đứa bé này đáng thương, bơ vơ một mình, nếu để mặc nó rời đi, nhỡ gặp phải kẻ xấu thì sao? Nhưng giờ mình đang chu du khắp nơi, nay đây mai đó, giang hồ lại hiểm ác, để con bé đi theo mình biết đâu sẽ lại liên lụy con bé.”
Đang do dự thì Hân Nhi kéo lấy tay cô và nói: “Tiểu ca ca, huynh giúp Hân Nhi một việc được không ạ? Hân Nhi nghe nói Khai Phong có vị Bao Thanh Thiên chuyên trừng trị người xấu, huynh tìm ông ấy giúp Hân Nhi nhé.” Hân Nhi nhìn Đinh Nguyệt Hoa với vẻ mặt đầy mong đợi.
“Chuyện này… Muội tìm quan phủ chi đấy?” Đinh Nguyệt Hoa ngạc nhiên hỏi.
“Muội muốn báo thù cho phụ thân mẫu thân, cho cả thúc thúc bá bá bọn họ nữa.” Nét mặt Hân Nhi kiên định vô cùng, hai mắt long lên. Đinh Nguyệt Hoa giật mình, đấy không phải thứ mà một đứa bé nên có.
“Hân Nhi, muội tin tiểu ca ca không?” Đinh Nguyệt Hoa nói.
“Dạ, tiểu ca ca là người tốt, đương nhiên là Hân Nhi tin.”
“Thế muội nói cho ta biết tại sao muội muốn gặp vị Bao Thanh Thiên đó và muốn báo thù chuyện gì không?”
Hân Nhi cắn môi, sau một hồi lâu cô bé như hạ quyết tâm, nói: “Muội họ Lý, cha muội là thần y nổi tiếng, cha mẹ yêu thương muội lắm, nhưng mà… nhưng mà một đêm nọ, cha được mời đi chữa bệnh rồi không thấy về nữa. Rồi nửa đêm có một đám người xông vào nhà muội, không nói năng gì đã giơ đao chém người. Nếu không phải… nếu không phải mẹ giấu muội ở dưới người, liều mạng che chắn cho muội…” Khi nói tới đây mặt Hân Nhi ướt đẫm nước mắt, Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, cô có nghe anh cả của mình nói hai tháng trước cả nhà thần y Lý Lương chết trong một đêm, lẽ nào Hân Nhi là người của nhà họ Lý?
“Hân Nhi, cha muội tên Lý Lương phải không?” Đinh Nguyệt Hoa có hơi kích động.
Hân Nhi gạt nước mắt gật đầu liên tục, “Người kêu cha đi đêm đó là kẻ mặc áo lam vừa rồi.”
“Cái gì…” Đinh Nguyệt Hoa hết sức kinh ngạc. Công tử ngốc, hắn? Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa ngờ ngợ cảm thấy chuyện này bất thường. Công tử ngốc say xỉn ở quán trọ và người đã kêu Lý thần y đi mà Hân Nhi nhắc đến là cùng một người? Dù là thế nào, tình cảnh của Hân Nhi không mấy lạc quan, nếu để bọn người xấu kia biết được sự tồn tại của Hân Nhi thì không hay cho lắm. Đinh Nguyệt Hoa thầm nói trong lòng: “Nhị ca có nói, dạo trước Đại ca từng bị tiểu nhân lập mưu hãm hại, nếu không có Lý thần y đó ra tay cứu giúp thì chẳng có Đinh thị song hiệp như ngày hôm nay. Mối nhân tình này nhà họ Đinh mãi mãi ghi nhớ. Suốt mấy ngày qua Nhị ca vẫn luôn âm thầm truy tìm manh mối, hy vọng tìm ra được hung thủ thực sự để trả thù cho họ. Hôm nay mình gặp được con của Lý thần y, làm sao mình bỏ mặc được. Cho dù không có tấm ân tình này đi chăng nữa, Đinh Nguyệt Hoa ta cũng đâu thể khoanh tay đứng nhìn.”
Đinh Nguyệt Hoa ngồi xổm xuống, xoa đầu Hân Nhi và nói: “Hóa ra muội là con gái của Lý thần y, cha muội với nhà ta là chỗ thâm tình, ta tên Đinh Mạt Nhiên, muội cứ xem ta như là huynh trưởng của muội. Nào, ta dẫn muội đi tắm rửa rồi thay một bộ y phục mới.”
Hân Nhi nghe vậy thì hết sức vui sướng, mừng thầm gặp được người tốt, lại còn là bạn của cha, đây chắc chắn là cha mẹ phù hộ cho con.
Trên con đường nhỏ ở khe núi, Hân Nhi tung tăng đi ở phía trước, nhưng lúc này cô bé đã cải trang thành một cậu bé, “Tiểu ca ca, huynh xem nè, bông hoa này đẹp quá.” Một nụ cười tươi nở trên mặt cô bé.
“Hân Nhi, đi đường chú ý vào.” Đinh Nguyệt Hoa nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên ấy của cô bé, thầm nói: “Chẳng biết chuyến đi này sẽ ra sao, nhưng chỉ cần Đinh Nguyệt Hoa ta còn một hơi thở, ta quyết sẽ bảo vệ muội an toàn.”