Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 34: Biết người, biết mặt, khó biết tâm



Cuối canh năm vào mùa thu hơi có chút lạnh, tên lính gác đêm đứng một mình ở tiền viện, trên mặt tràn đầy ủ rũ. Năm vừa rồi cửa Mộng phủ không cần canh gác, cả ngày đóng chặt cửa chính. Bây giờ chủ tử hồi phủ, ai cũng không dám chậm trễ.

Gác đêm mệt mỏi, nhưng cũng thanh tĩnh. Không nghĩ, canh hai hôm nay ngoài cửa phủ xe ngựa đi tới vài lần liền. Tên gác cửa vụng trộm mở ra cửa chính nhìn, xe ngựa trên đường chạy nhanh, lướt qua Mộng viên, ngừng tại trước cửa Hầu phủ cách đó hơn trăm bước.

Khi ngựa dừng lại, tiểu tư trong Hầu phủ liền cầm theo đèn lồng chạy ra dẫn đường, đón người xuống xe, vội vàng đưa vào. Tên gác cửa nhãn lực không tệ, hắn nhìn từ xa nhưng vẫn thấy rõ mặt của người tới. Đó là lang trung tốt nhất trong thành Tĩnh Châu, tuổi chừng năm mươi tuổi, sớm đã không còn xem bệnh nữa. Không nghĩ tới hôm nay lại bị Hầu gia nửa đêm gọi đến chẩn bệnh.

Là ai bị bệnh? Gác cửa nhẹ nhàng khép lại cửa chính, phỏng đoán lung tung. Nghe nói Hầu gia đối với phu nhân vô cùng sủng ái. Trước kia hai người từng đến Mộng viên làm khách, Hầu gia cùng Hầu gia phu nhân ân ái hắn cũng tận mắt nhìn thấy. Có phải là phu nhân bệnh nặng, Hầu gia mới thúc người cầu y?

Tên giác cửa ngửa đầu nhìn trăng sáng đang dần dần chìm về phía tây, cười nghĩ, nếu như Hầu gia phu nhân không yên, không phải là vì Khuynh Thành mỹ nhân chưa từng gặp mặt kia ra tay? Nghe nói Hầu gia thích nàng ta còn hơn Hầu gia phu nhân. Nếu không phải có cản trở, chỉ sợ nàng ta đã sớm thành thiếp thất của Hầu gia.

Mấy ngày gần đây, theo nữ đầu bếp của Hầu phủ đi mua thức ăn nói chuyện, Hầu gia lại nạp một tiểu thiếp. Ai, tên giác cửa ca thán, Hầu gia có quyền thế, người lại tuổi trẻ tuấn lãng, nữ nhân nào không muốn sung nhập hậu viện của hắn làm thê làm thiếp?

Gác cửa trầm tư nói, đó là cảnh tượng trên mặt Hầu phủ. Nhưng gần đây trong phủ liên tiếp có tang sự, thật là xui xẻo.

Đêm thu dễ ngủ gật, tên gác cửa vừa đi vừa nghĩ cho đỡ buồn ngủ. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nhớ chủ tử của mình. Mộng viên nhiều năm không có tin tức của chủ tử, nào biết lúc giữa hè, chủ tử đột nhiên đến Tĩnh Châu, trở về Mộng viên.

Quản gia nói chủ tử là hồi hương gặp thông gia, nhưng không thấy ngài đi đâu. Hội tạp dịch lén nhiều lời, nói chủ tử sẽ không ở lâu. Ai ngờ, một lần ở này liền đến thời buổi rối loạn.

Cả tháng trước, chủ tử chưa từng xuất phủ. Thậm chí không tới tiền viện. Có lẽ cũng không biết hiểu Điều quốc khai chiến, tiếp xúc tại ngàn dặm ngoài hạ thành.

Thiên Sơn xâm phạm thế rào rạt, hắn nghĩ tham chiến, lại bởi vì là gia nô nên thân bất do kỷ. Tên gác cửa cười khổ. Hắn hâm mộ chủ tử và Hầu gia xuất thân tại gia đình phú quý, mà hắn thì tuổi đã qua nhược quán vẫn không có vật ngoài thân, càng không nói đến khuynh tâm cô nương. Tên gác cửa biết rõ trên sa trường cửu tử nhất sinh, nhưng đây cũng là một con đường để xuất thân!

Cạch cạch cạch!

“Ai?” Gác cửa xoay người nhìn hướng cửa phủ, thầm nghĩ, ai mà to gan như vậy, dám đá cửa chính Mộng viên?

“Còn không mau mở cửa cho ta!” Người ngoài cửa gầm lên.

Tên gác cửa không nghe ra đối phương là ai, nhưng khí thế của người đến làm hắn hụt hơi. Gác cửa sát người vào cửa phủ, cẩn thận kéo ra một khe nhỏ, đem mặt nhìn ra. Đang lúc nhìn rõ là ai, hắn sớm bị một chân đá vào cửa, gạt ngã lăn trên mặt đất.

Không đợi gác cửa hô đau, một đôi giày ướt sũng giẫm lên lồng ngực của hắn. Người vừa tới cúi đầu trừng mắt nhìn hắn, nói: “Đi gọi lang trung tốt nhất trong thành tới cho ta.”

Tên gác cửa ngẩng đầu nhìn nam nhân toàn thân ướt đẫm, chuyển qua nhìn nữ tử trong ngực nam nhân, sau nửa ngày không dám lên tiếng.

“Nhanh đi!” Phạm Bất Mộng một chân đá tỉnh tên gác cửa đang ngốc trệ, vội vã chạy vào trong viên.

Chủ tử rõ ràng ở hậu viện, sao lại canh năm đứng bên ngoài phủ gọi cửa? Tên gác cửa xoa bụng đau nhức, vịn góc tường đứng dậy. Đang định xuất môn gọi lang trung, hắn nhớ tới lang trung tốt nhất Tĩnh Châu không phải đang ở Hầu phủ cách viện sao? Nhất thời hắn tiến thoái lưỡng nan.

“Muốn thỉnh lang trung sao?”

Gác cửa đang muốn hồi phủ xin chỉ thị, chợt nghe sau lưng có người hỏi thăm. Đáy lòng hắn phiền muộn, đang muốn mắng lại, không ngờ người mở miệng đúng là Phạm Thiên, chủ tử Hầu phủ.

Tên gác cửa vội vàng khom người, nói: “Tiểu nhân bái kiến Hầu gia.”

“Miễn lễ.” Phạm Thiên nhíu lại hai hàng lông mày, vội hỏi: “Có phải thúc phụ mệnh ngươi đi thỉnh lang trung?”

“Dạ.”

Phạm Thiên chất vấn: “Nếu vậy sao còn không nhanh đi?”

Tên gác cửa lau mồ hôi lạnh chỗ thái dương, đáp: “Chủ tử muốn thỉnh lang trung tốt nhất Tĩnh Châu, nhưng ông ta lại đang ở trong phủ Hầu gia. Tiểu nhân không biết làm như thế nào cho phải? Định...”

“Ngươi đi theo ta.” Phạm Thiên không đợi gác cửa nói xong, hất cằm ý bảo đi cùng hắn, lập tức bước nhanh hướng Hầu phủ.

Tên gác cửa lần này là lần đầu tiên vào Hầu phủ. Mặc dù chủ tử của hắn cùng Hầu gia là thúc cháu, Hầu phủ cùng Mộng viên chỉ cách một bức tường, nhưng hai người lại không thân cận. Tên gác cửa bước vào cánh cửa, thầm nghĩ, chủ tử nhiều năm không ở Tĩnh Châu, lạnh nhạt cũng khó tránh khỏi.

Phạm Thiên vừa vào Hầu môn, liền có tiểu tư thức thời tiến lên chờ đợi phân công. Phạm Thiên liếc nhìn tên gác cửa sau lưng, dặn dò:“Ngươi ở đây chờ một lát. Hạ Quý, dẫn hắn đi chếch sảnh nghỉ tạm.”

Nửa câu sau của Phạm Thiên hiển nhiên là nói với tiểu tư trước mặt. Hạ Quý lập tức lĩnh mệnh, hướng Hầu gia dập đầu, rồi sau đó tay phải làm tư thế thỉnh, nghiêng thân dẫn đường hướng chếch sảnh mà đi. Phạm Thiên nhìn bóng lưng tên gác cửa, cũng không trì hoãn, cất bước bước hướng Lê Viên.

Lúc này, trời còn chưa sáng rõ, hậu viện Hầu phủ yên tĩnh không tiếng động. Phạm Thiên hướng nha hoàn chờ đợi ngoài cửa Lê Viên ra dấu, dạo bước vào cửa sân. Trong viên cùng biệt viện không có gì khác thường, chỉ là trong một sương phòng hẻo lánh đang có ánh sáng chiếu rõ.

Phạm Thiên động nhẹ vào cánh cửa, thấp giọng nói: “Là ta.”

Cửa gỗ lim mở ra một khe hở, lộ ra dung mạo mỹ lệ của Hạ Vũ. Nàng mở ra cửa phòng, đợi Phạm Thiên đi vào lại lặng yên đóng cửa.

Phạm Thiên nhìn nội thất cách xa bình phong, liếc nhìn Hạ Vũ nói: “Nàng sao rồi?”

Hạ Vũ khom người sau lưng Phạm Thiên, bẩm: “Lang trung nói, Khuynh Thành phu nhân cần gắng gượng qua bảy ngày mới có thể thoát hiểm.”

Phạm Thiên gõ tay trên mặt bàn gỗ, lắc đầu thán nhẹ, lập tức hướng Hạ Vũ phân phó: “Đi mời Cố lang trung đi ra.”

“Dạ.” Hạ Vũ phúc thân, đi vào trong bình phong.

Không lâu sau, lang trung vạt áo nhuốm máu vững bước ra, thấy mặt Hầu gia vội vã xoay người quỳ xuống. Phạm Thiên nâng lên cánh tay Cố lang trung, vội vàng truy vấn: “Cố đại phu, người trong phòng thương thế như thế nào?”

“Nguy hiểm, nguy hiểm cực kỳ!” Cố lang trung lắc đầu, thở dài: “Chỉ sợ không còn dùng được .”

Cố lang trung thấy mặt Phạm Thiên tiều tụy, buồn bực không lên tiếng, hắn âm thầm dò xét sắc mặt của đối phương, an ủi: “Tuy nói như thế, nhưng Hầu gia cũng không cần quá lo. Lão hủ đang dùng nhân sâm trăm năm giữ mạng cho phu nhân, chỉ cần phu nhân có thể tỉnh, tiểu nhân liền nắm chắc bảy phần bảo vệ được tính mạng phu nhân.”

Phạm Thiên tự đánh giá một chút, ngẩng đầu hỏi thăm: “Chỗ thương thế của nàng thì sao?”

Cố lang trung đáp: “Bởi vì phu nhân bị thương quá nặng, tiểu nhân dùng bột thuốc bôi miệng vết thương, ba mươi lần mới cầm máu được.”

“Điều này là tốt lắm rồi. Thương thế đã định, giờ đã có ba vị y sư ở trong, Cố lão cũng hết đất dụng võ.” Phạm Thiên chỉ hướng mặt bàn, nói: “Bên ngoài còn có một người cần điều trị, thỉnh Cố lão rời bước.”

Cố lang trung cuống quít khoát tay, nói: “Hầu gia gọi là Cố lão, tiểu nhân xấu hổ không dám nhận. Hầu gia phân phó, tiểu nhân nào dám không tuân theo.” Tự nói xong, Cố đại phu tiếp nhận hòm thuốc Hạ Vũ đưa lên, đuổi kịp bước chân Hầu gia.

Cố lão cho rằng người bị thương ở Hầu phủ, không nghĩ lại ở Mộng viên cách phủ. Đợi quản gia đưa hắn dẫn vào sương phòng hậu viện, sớm đã có vài vị đại phu ở đó. Cố lang trung cảm thấy hơi bực mình, nhưng nghĩ lại phí chẩn bệnh được thưởng gấp ba lần, đành phải nuốt tức giận xuống.

“Ngươi chính là lang trung giỏi nhất Tĩnh Châu?”

Cố lang trung nhìn hướng nam tử vừa hỏi, thầm nghĩ, thật là một công tử tuấn dật, so với Hầu gia khó phân cao thấp. Hai người cũng có vài phần tương tự, chắc là người đứng đầu Mộng viên, thúc phụ của tiểu Hầu gia. Cố lang trung chắp tay, nói: “Không dám, không dám. Chẳng qua là lời nói quá khen.”

Phạm Bất Mộng cũng không nhiều lời, xốc lên trướng mạn cuối giường, ý bảo Cố lang trung đến gần quan sát.

Cố lang trung đón nến nhìn lại, trên một chân tuyết bạch hiện vết thương máu chảy đầm đìa. “Là vết thương do bị rắn cắn, chỉ sợ còn là loại rắn kịch độc.”

Phạm Bất Mộng từ chỗ màn vải che lấp đầu giường, nhu hòa rút ra một cánh tay ngọc. “Thỉnh xem mạch.”

“Dạ.” Cố lang trung để tay lên cổ tay mảnh khảnh, suy ngẫm nói: “Xem ra đã có người vì nàng mà hút độc ra, không cần lo lắng tính mạng. Nhưng trong cơ thể còn có một chút dư độc, đợi lão phu chuẩn bị phương thuốc, uống ba ngày là được.”

Phạm Bất Mộng đáp: “Tốt lắm. Phu nhân của ta tối nay chấn kinh, kính xin y sư cho vài phương thuốc bồi bổ thân thể.”

“Được.” Cố lang trung đồng ý, đi ra khỏi sương phòng. Phạm Bất Mộng dặn dò quản gia cho y sư gấp năm lần tiền chẩn bệnh, cũng làm cho bọn họ đóng chặt miệng.

Cố lang trung trở về Hầu phủ hồi bẩm Phạm Thiên, tiểu thúc mẫu của hắn thương thế không ngại. Nhận được mười hai lượng vàng, gã sai vặt của Hầu phủ đưa lang trung trở về nhà.

Sau khi từ biệt Cố lão, Phạm Thiên cảm thấy an tâm một chút, bước đi thong thả vào chính sảnh ngồi trên vị trí chủ tử. Tỳ nữ bưng lên điểm tâm, Phạm Thiên đang ăn vài miếng liền có người đến báo Vương phu nhân đến thăm. Hắn nhíu mày, để điểm tâm xuống, đi ra chủ điện. Thấy Vương thị đưa Nguyệt Lung tiến đến, Phạm Thiên vội vàng khom người, nói: “Mấy ngày gần đây trong phủ không yên, tiểu chất chưa hướng bá phụ bá mẫu thỉnh an, không biết thân thể người thế nào?”

Giữa lông mày Vương thị hơi có chút trách cứ, cả giận nói: “Thiên Nhi, ta đem ngươi đối đãi như nửa đứa con trai. Trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy ngươi cũng không sang phủ ta thông báo. Sao hả? Không coi ta và bá phụ ngươi là người trong nhà ?”

“Sao bá mẫu lại nói vậy? Tiểu chất chỉ là không muốn phí sức của bá phụ bá mẫu.” Phạm Thiên dìu Vương thị đi vào, đẩy lên vị trí chủ tọa của hắn, cười nói: “Không biết bá mẫu đã nghe được chuyện gì? Chưa đến giờ Thìn đã vội vàng chạy đến?”

Vương thị nhìn mắt Phạm Thiên, mục quang lại hướng Nguyệt Lung, thở dài: “Còn có thể có chuyện gì? Chính là trong phủ ngươi không yên ổn, từ mùa hè đến giờ đã có bốn tang sự. Bá mẫu biết tâm ý của ngươi, vốn là không nghĩ tiến đến quấy rầy. Nhưng muội muội bảo bối của ngươi lại cứng rắn bắt ta tới.”

Vương thị lôi kéo tay Phạm Nguyệt Lung, cười trêu nói:“ Sáng sớm hôm nay nó đã tới chủ viện của ta lôi kéo ta dậy, nói đến muộn sợ ngươi không ở trong phủ.” Vương thị vỗ vỗ tay Nguyệt Lung, khẽ thở dài: “Tốt lắm, có chuyện gì thì nói với ca ca ngươi đi?”

Đôi mắt đẹp của Phạm Nguyệt Lung vụng trộm nhìn Phạm Thiên, xoắn khăn nói: “Ca ca, trong phủ ca gần đây nhiều tang sự, nên đi chùa miếu cầu mong thái bình. Ca ca, ngươi không biết, ta sợ ngươi gặp chuyện không may.”

Phạm Thiên khẽ cười, vuốt tóc Nguyệt Lung, than thở nói: “Nguyệt Lung rốt cuộc đã lớn, biết hiểu chuyện rồi. Chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ trở thành nữ nhi nhà người ta.”

Phạm Nguyệt Lung lắc lắc eo nhỏ nhắn, làm nũng nói: “Ca ca, sao lại nói chuyện này? Thế rút cục ngươi có đi hay không?”

Phạm Thiên hơi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hai ngày nữa đi. Ta và tẩu tẩu ngươi cùng nhau đi Thanh Sơn tự dâng hương.”

Nguyệt Lung liền đảo mắt mấy lần, nói: “Ca ca, Thanh Sơn tự là cầu duyên, cầu nhi tử. Ngươi cần cầu gia đình thái bình, nên đi Phổ Phong tự ở Nam Lệ sơn.”

“Phổ Phong tự quá xa, huống chi dọc đường đều là sơn dã.” Phạm Thiên cúi đầu không đáp ứng.

Nguyệt Lung không thuận theo, nói: “Xa có một chút, nhỡ chùa hợp ý lại linh nghiệm thì sao!” Phạm Nguyệt Lung âm thầm đong đưa tay Vương thị, cầu hỗ trợ.

Vương thị mỉm cười nhìn qua khuôn mặt hờn dỗi của Nguyệt Lung, hướng Phạm Thiên khuyên bảo: “Thiên Nhi, mấy ngày nay trong phủ ngươi cũng buồn bực, sao không để cho Khuynh Quốc đi ra ngoài giải sầu một chút?”

Phạm Thiên thoái thác, nói: “Khuynh Quốc mấy ngày gần đây không khỏe lắm, tiểu chất không muốn nàng mệt nhọc.”

“Sao cơ? Chất tức thân thể không khỏe? Thỉnh lang trung chưa?” Vương thị hỏi.

“Dạ.” Phạm Thiên hơi cau mày, cười khổ nói: “Lang trung nói thể cốt nàng yếu đi chút ít, cần uống thuốc bổ.”

Vương thị yên lặng vuốt cằm, nói: “Cũng khó trách nàng. Nghe nói cha nàng bị chết kỳ quặc, trong phủ lại xuất hiện tai họa liên tục, chỉ sợ là do sợ hãi quá. Chỗ ta có một cây chi linh chi trăm năm, để sau khi ta hồi phủ sẽ bảo nha hoàn đưa tới.”

“Bá mẫu, không được.” Phạm Thiên từ chối nói: “Ta là tiểu bối, sao có thể dùng hảo vật như thế. Bá mẫu lớn tuổi, nên dùng bổ thân thể mới phải.”

“Đừng nói nữa, ta tác chủ, đem linh chi cho chất tức.” Vương thị nhìn sắc trời, hỏi: “Giờ cũng đã là giờ Thìn hai khắc, Khuynh Quốc cũng nên dậy rồi nhỉ? Ta muốn vào tiểu viện thăm nàng, không biết có được hay không?”

Không đợi Phạm Thiên trả lời, Nguyệt Lung kinh ngạc nói: “Đều là người trong nhà, vào tiểu viện nhìn nàng sao lại không được? Ca ca, tức phụ bảo bối của ngươi, ngăn đón người khác thì được, nhưng sẽ không ngăn ta cùng bá mẫu chứ?”

“Bá mẫu, Khuynh Quốc chẳng qua là thể hư, không dám phiền bá mẫu quan tâm.” Phạm Thiên từ chối nhã nhặn, nói: “Không bằng đợi lúc nhàn hạ ta mang nàng đi quý phủ bái kiến.”

Nguyệt Lung hừ lạnh tức giận, nói: “Ca ca, sao ngươi không cho chúng ta thấy nàng? Hay là nàng làm chuyện gì không dám gặp mọi người?”

“Câm mồm!” Phạm Thiên quát: “Mới vừa nói ngươi hiểu chuyện, bây giờ lại không lựa lời mà nói! Đừng nói tẩu tẩu ngươi hiền thục, chính là nàng có cái gì không phải ngươi cũng có thể nói được sao?”

“Ta... Ngươi... Hừ!” Phạm Nguyệt Lung khó thở, quay thân, không phản ứng lại Phạm Thiên.

Vương thị trách cứ: “Nguyệt Lung, sao ngươi có thể nói lời này? Thật sự là còn như đứa bé!” Vương thị lắc đầu thở dài, lập tức quay lại cùng Phạm Thiên đối mặt. “Thiên Nhi, không nói Nguyệt Lung, ta cũng muốn gặp Khuynh Quốc nói chút chuyện. Thời gian này nàng đang là tang phụ, ta chưa tới an ủi nàng. Hôm nay biết được nàng bệnh nặng, ta cũng không nghe không hỏi, chẳng lẽ không phải quá vô tâm?”

Nói đến nước này, không cho người gặp Khuynh Quốc chẳng phải là giấu đầu hở đuôi? Nhưng Khuynh Quốc không tại Hầu phủ, việc như thế làm lớn lên, cái danh dâm phụ chắc chắn sẽ gắn trên lưng nàng. Trừ phi nàng không hề có mặt ở Hầu phủ, nói nàng chịu khổ bởi tay độc hung tà, sống chết không rõ. Mà chính hắn biết rõ nàng ở nơi nào lại chỉ có thể nói nàng đi xa tha hương. Phạm Thiên rơi vào thế khó xử.

Vương thị đứng lên, nói: “Thiên Nhi, chúng ta đi thôi.”

“Bá mẫu, sao dám làm phiền người đi gặp nàng? Nên để Khuynh Quốc đến bái kiến người mới đúng.” Phạm Thiên đứng dậy, bước hướng cánh cửa nói: “Bá mẫu chờ, ta đi đưa nàng đến.”

“Ca ca, không phải ngươi nói thân thể nàng không tốt sao? Cứ để ta cùng bá mẫu tự đi, miễn cho cho người ta nói linh tinh.” Phạm Nguyệt Lung kéo cánh tay Vương thị, thẳng bước vào hậu viện.

Trong Hà Viên chim hót hoa nở, sao có thể thấy sát khí đêm qua?

Đáy lòng Phạm Thiên nóng như lửa đốt, nhưng đúng là vô kế khả thi. Vương thị, Nguyệt Lung đi vào Hà Viên, Xuân Phong dẫn đường đi đến ngoài cửa phòng ngủ của Khuynh Quốc. Cửa phòng đóng chặt, bên trong tĩnh lặng.

Vương thị nhíu mày nhìn hướng Xuân Phong, nói: “Phu nhân còn chưa dậy sao?”

“Dạ.” Xuân Phong phúc thân đáp lại.

Vương thị nghi ngờ nói: “Đến giờ này sao nàng còn chưa dậy? Thiên Nhi, không bằng ngươi vào cửa trước xem sao?”

“Không nhọc tướng công.” Cửa gỗ lim đột nhiên mở ra, Khuynh Quốc mặc bạch y cất bước ra, hướng Vương thị hơi hạ thấp người, nói: “Khuynh Quốc gần đây thân thể không được tốt, làm phiền bá mẫu quan tâm.”

Người đến khuôn mặt lãnh tuấn hơi mệt mỏi, nhưng cặp con ngươi đen nhánh kia lại là vạn phần thanh minh. Mà khi giơ tay nhấc chân, dáng điệu lộ ra tiêu sái người thường không thể đạt được. Không phải Khuynh Quốc thì là ai?

Nàng lại đã trở lại? Phạm Thiên không kìm được vui mừng ôm Khuynh Quốc vào lòng. Một khắc trước, hắn cho rằng sẽ không còn có cơ hội này. Nhưng bây giờ nàng ở trước mắt, ở trong cánh tay của hắn.

Không muốn buông tay ra, vừa có ý niệm như thế, cánh tay phải Phạm Thiên liền hơi hơi xiết chặt. Hắn nhớ lại vết thương ở chân Khuynh Quốc, mắt mang theo nhu tình nhìn người trong ngực, hỏi: “Hôm nay thân thể đã tốt hơn chưa? Ta nhìn sắc mặt nàng không tốt, hay là lại trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi?”

“Chậm đã.” Nguyệt Lung đưa tay ngăn trở Phạm Thiên, nhìn Khuynh Quốc trong ngực của hắn, nói: “Vừa mới dậy sao đã lại muốn đi nghỉ rồi? Bá mẫu hảo tâm đến thăm hỏi, ngươi cũng nên cùng chúng ta đi trong viên một chút đi?”

“Ai! Nha đầu này, đối với tẩu tẩu lại vô lễ như vậy?” Vương phu nhân kéo Phạm Nguyệt Lung khiển trách: “Còn không mau xin lỗi?”

Nguyệt Lung trừng mắt nhìn Khuynh Quốc, tức giận nói: “Ta đâu có nói sai? Cô ta vừa đến, phủ chúng ta liền xảy ra nhiều chuyện, chết nhiều người như vậy. Theo ta thấy cô ta chính là tai tinh, ca ca nên sớm bỏ cô ta đi!”

“Câm miệng!” Phạm Thiên gầm lên với Nguyệt Lung.

“Nói ta cái gì? Ta là vì muốn tốt cho ca ca mới nói.” Phạm Nguyệt Lung nhìn Khuynh Quốc từ trên xuống dưới, khinh thường nói: “Thân thể không khỏe? Ta thấy cô ta rất tốt! Ca ca, ngươi đừng để cô ta lừa. Hừ, khí sắc không tốt? Ai biết buổi tối cô ta đi làm cái gì?”

Bốp! Phạm Thiên vung tát mạnh một cái lên mặt Nguyệt Lung. Gò má trắng nõn của nàng tức khắc đỏ bừng.

Phạm Nguyệt Lung ngơ ngác ôm mặt, không dám tin nhìn vào Phạm Thiên, trong mắt bắt đầu có nước. “Ngươi vì cô ta đánh ta? Tốt! Ngươi rõ ràng vì như vậy...”

Phạm Thiên mặt lạnh, giơ cao tay, quát: “Ta bảo ngươi câm miệng, nghe không rõ sao?”

Nguyệt Lung nhìn nam nhân giơ cao cánh tay, lòng có chỗ sợ, lời nói mỉa mai đành phải nuốt trở lại trong bụng. Nàng cùng Phạm Thiên tuy có danh phận huynh muội, lại bởi vì từ nhỏ chia lìa nên chưa bao giờ thân cận. Nhưng trước khi Khuynh Quốc gả vào Hầu phủ, nàng cùng ca ca cũng chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy, vì mấy câu nói liền đánh nàng?

Phạm Nguyệt Lung không cam lòng dậm chân, xông đến đầu vai Vương thị khóc thảm thiết.

Vương thị vỗ nhẹ đầu vai run rẩy của Nguyệt Lung, ai thán khuyên bảo: “Được rồi, đủ rồi! Trong nhà vốn đang bất an, còn náo loạn gì nữa? Nguyệt Lung, ngươi nói chuyện quá không chừng mực, nên đánh! Thiên Nhi, Nguyệt Lung cho dù có không phải, nàng cũng là thân muội của ngươi, sao ngươi lại đánh?"

“Bá mẫu giáo huấn phải.” Phạm Thiên liếc Nguyệt Lung, trầm giọng nói: “Nhưng tiểu muội ăn nói hủy hoại khuê dự của Khuynh Quốc, sao tiểu chất không tức giận được?”

Nguyệt Lung nghe Phạm Thiên lấy lý do thoái thác, lửa giận trong bụng lại nâng, nàng lau nước mắt, quay đầu lại mắng: “Ngươi là bị hồ ly tinh mê hoặc!”

Vương thị thấy Phạm Thiên lại tức giận, hai mắt hung hăng liếc Nguyệt Lung, trách cứ nói: “Im miệng, càng nói càng không ra thể thống gì! Trong mắt ngươi còn có tôn trưởng hay không?”

Nguyệt Lung đỏ mặt, quay đầu đi không hề lên tiếng. Vương thị vừa định nói gì đó để hòa hoãn không khí, ngoài cửa viện chợt vang lên thanh âm la hét ầm ĩ. Mấy người Phạm Thiên nhìn ra ngoài cửa, thấy Lưu Thị mang theo Xảo Nhi, đẩy ra nha hoàn thủ viện, phóng tới Khuynh Quốc vấn tội.

“Ngươi nói mau, ngươi đem nữ nhi của ta đi đâu rồi? Ngươi nói mau, đồ tiểu tiện nhân này!” Lưu Thị khóc lóc om sòm, hai tay loạn xạ, muốn xé rách da mặt Khuynh Quốc. Bất đắc dĩ lại bị Phạm Thiên ngăn cản sang một bên.

Vương thị nhướn mày, nói: “Sao nào, không thấy Khuynh Thành? Ngươi tìm Khuynh Quốc thì có liên quan gì?”

Lưu Thị mặt mũi dữ tợn đến tím ngắt, trừng mắt nhìn Khuynh Quốc, nhìn thoáng hai mắt Vương thị, nói: “Ngoại trừ Tô Khuynh Quốc, còn ai đối nghịch với nữ nhi của ta ở Hầu phủ nữa?” Vừa nói, Lưu Thị vừa đẩy Xảo Nhi một cái. “Ngây người ở đó làm gì? Còn không mau đi tìm cho ta!”

“Chậm đã!” Cánh tay trái Phạm Thiên đưa ra, ngăn Xảo Nhi lại, cười lạnh nói: “Lưu phu nhân, ngươi nghĩ sai rồi. Nơi này là Hầu phủ, không phải Tô gia của ngươi, ngươi sao có thể tùy ý tra xét nhà cửa của ta? Huống chi, đây là tiểu viện của phu nhân!”

Lưu Thị chỉ vào Phạm Thiên, run rẩy nói: “Khá lắm đồ lang tâm cẩu phế! Ngươi rõ ràng yêu khuê nữ của ta, lừa lòng của nàng, lại nghênh cưới tiện nhân kia. Đáng thương cho nữ nhi của ta ngàn dặm đuổi đến Tĩnh Châu, nguyện làm thị thiếp. Nhưng ngươi lại tin đồ tiện nhân bỉ ổi nói linh tinh, hủy sự trong sạch của nữ nhi ta, còn đem nàng đưa về Yên Châu.”

“Ngươi có từng nghĩ tới, nàng hồi phủ như vậy còn lập gia đình được sao?” Lưu Thị cầm lấy khăn khóc hô: “Nữ nhi đáng thương của ta! Gặp phải gia môn bất hạnh. Nàng mang cốt nhục của ngươi, đến Tĩnh Châu quen biết nhau, ngươi lại để cho nàng chịu thiệt ở vị trí tiểu thiếp, làm cho độc phụ này hại cha nàng chết oan uổng. Hôm nay ngươi còn muốn cho nó hại Khuynh Thành sao?”

“Không có bằng chứng ngươi đừng có ngậm máu phun người. Hầu phủ là chỗ ngươi có thể giương oai sao!” Vương phu nhân nhìn không thuận mắt Lưu Thị làm càn, mở miệng khiển trách.

Vương phu nhân uy nghiêm bức người, quanh thân lại có quý khí, Lưu Thị không khỏi lo lắng, nhưng vẫn không ngừng nói: “Ta không cần biết đây là nơi nào, vẫn phải phân rõ phải trái. Ta muốn ngươi đưa nữ nhi của ta ra!”

Vương thị nghe vậy hướng Phạm Thiên, nói: “Thiên Nhi, việc này…”

Phạm Thiên ý bảo Vương thị không cần nói thêm, gọi Xuân Phong dặn dò. “Mang Lưu phu nhân đi gặp Khuynh Thành.”

“Dạ.” Xuân Phong phúc thân đáp ứng, dẫn đường. Lưu Thị có chút chần chờ, bà ta nhìn Phạm Thiên, nói: “Ngươi biết Khuynh Thành ở đâu?”

“Nàng tối hôm qua theo ta đi ngắm trăng, canh năm mới ngủ lại. Ngươi đi xem thôi, đừng đánh thức nàng.” Phạm Thiên phất tay, sai người đem Lưu Thị, Xảo Nhi ra khỏi Hà Viên.

Vương phu nhân đợi Lưu Thị đi rồi, nhỏ giọng trách cứ: “Thiên Nhi, ta từng nói qua ngươi không nên lưu lại Khuynh Thành. Ngươi xem xem, chúng ta là người gia tộc nào? Sao có thể nào lưu lại người không biết giữ mồm giữ miệng như vậy.”

Vương thị thấy Phạm Thiên xấu hổ không lên tiếng, liền không hề bức bách, cười nhìn Khuynh Quốc, nói: “Không biết chất tức có thể theo ta đi trong nội viện một chút không?”

Khuynh Quốc cười yếu ớt, trả lời: “Bá mẫu thật có hứng, Khuynh Quốc sao dám không vâng mệnh?”

“Ta đã nhiều năm không đến Hà Viên. Ngẫm lại, cũng đã mười năm rồi đi? Hôm nay ta nhất định phải thưởng thức cẩn thận cảnh trí ao hoa sen này.” Vương thị cảm khái thở dài, kéo Nguyệt Lung đang hờn dỗi, theo Khuynh Quốc đi ra cổng vòm, bước trên con đường nhỏ.

Phạm Thiên nắm tay Khuynh Quốc đi trước, nghe Vương thị cảm thán, mở miệng nhẹ trách: “Bá mẫu vì sao lại nói ra lời ấy? Tiểu chất tuổi nhỏ tang mẫu, nhờ có bá mẫu chiếu ứng rất nhiều. Nguyệt Lung lại là ngài tự tay nuôi lớn, ở đáy lòng tiểu chất ngài có thể sánh với gia mẫu. Chỉ cần bá mẫu muốn xem ao hoa sen này thì cứ xem, sao lại khách khí?”

“Được rồi.” Vương thị khó nén tiếu ý, khua tay nói: “Ngươi cũng khéo miệng lắm, làm ta vui vẻ.”

“Ai nha.” Phạm Nguyệt Lung bụm miệng, than nhẹ.

Vương thị thay Nguyệt Lung xoa chỗ đau, nhỏ giọng nói: “Bảo ngươi đi chậm một chút. Ngươi xem, đau không?”

Nguyệt Lung dựa vào Vương thị, nũng nịu nói: “Sương mù lớn như vậy, ta nào biết được!”

“Đứa nhỏ này, lại còn lý sự.” Vương thị búng trán Nguyệt Lung trách cứ, sau đó hướng Khuynh Quốc trong ngực Phạm Thiên, cười trêu nói: “Tốt lắm, đem tức phụ của ngươi bá mẫu mượn một lát được không?”

Phạm Thiên bất đắc dĩ cho phép Khuynh Quốc rời khỏi người, yên lặng theo sát phía sau.

Vương thị cùng Khuynh Quốc sóng vai mà đi. Vương thị quan sát Khuynh Quốc một lúc, ngạc nhiên nói: “Còn nhớ lúc chúng ta đi Trà Hoa hồ thưởng hà, ngày đó ngươi với ta bên cao bên thấp. Không nghĩ chỉ qua mấy tháng, ngươi lại so với ta cao hơn nửa thước.” Đuôi mắt Vương thị nhìn gương mặt bình tĩnh của Khuynh Quốc, cúi đầu cười. “Cũng khó trách, ngươi vừa mới đến tuổi cập kê, đúng là thời điểm đang lớn.”

“Thiên Nhi nói ngươi thể hư, ta đây là bá mẫu tự nhiên nên tới thăm ngươi một chút.” Vương thị vỗ vỗ tay Khuynh Quốc, mắt lộ ra lo lắng, nói: “Thiên Nhi như nửa đứa con trai của ta, nỗi khổ của hắn ta cũng biết. Gần đây trong phủ không yên, tang sự cũng nhiều, trong đó có thân phụ của ngươi. Ngươi có nghĩ tới báo quan hay không?”

Khuynh Quốc hơi vung tay, nói. “Từng nghĩ rồi.”

“Nhưng Thiên Nhi không đồng ý, phải không?” Vương thị chậm rãi thở dài: “Thiên Nhi làm đúng. Chúng ta là đại gia tộc, không thể để người ngoài nói ra nói vào. Nếu có sai nha vào phủ, tin đồn chỉ sợ sẽ đến tận Hoàng Thành. Cô cô của Thiên Nhi là quý phi, có bao người đỏ mắt tìm điểm xấu. Việc này nếu lộ ra, thật đúng lúc cho bọn họ bắt được.”

“Bá mẫu yên tâm, chất tức nghe theo lời của tướng công.” Khuynh Quốc cười nhạt liếc Vương thị, không nhanh không chậm dạo bước.

Vương thị thỏa mãn, trong ánh mắt rất có ý khen ngợi. “Ngươi không cần để ý Lưu Thị nói bậy, tâm tư của bà ta thế nào ta đều biết rõ. Không phải tại ngươi ngồi trên vị trí chính thê, mà nữ nhi của bà ta lại rơi xuống danh phận tiểu thiếp sao? Người sáng suốt đều minh bạch Khuynh Thành là gieo gió gặt bão. Những sự tình này ta nghĩ trong nội tâm Thiên Nhi đều tinh tường.”

Khóe mắt Vương thị nhìn Phạm Thiên phía sau lưng, khuôn mặt tràn đầy trìu mến. “Thiên Nhi là người nặng tình cũ, Khuynh Thành mang mang thai tiến đến, sao nó nhẫn tâm cự tuyệt? Nhưng ngươi cũng đừng lo, nghe nói hài tử Khuynh Thành không có.”

Vương thị quay đầu, nhìn Phạm Thiên nói: “Thiên Nhi, ta không biết ngươi có thích Khuynh Thành bao nhiêu. Nhưng cô ta ở nơi đây một ngày, Hầu phủ liền một ngày không được an bình. Qua vài ngày nữa, ngươi tìm tòa nhà đem người đưa đi đi, cũng coi như cho chất tức một công đạo.”

“Bá mẫu dạy phải, tiểu chất sao dám không theo?” Phạm Thiên cùng cười, bước lên hai bước.

“Được. Như vậy ta yên tâm.”

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, đảo mắt đã đến cuối con đường nhỏ, Nguyệt Lung ở phía trước bỗng nhiên dừng bước. Vương thị không hiểu, nói: “Nguyệt Lung, sao ngươi không đi tiếp?” Vương thị vừa nói vừa đẩy Phạm Nguyệt Lung một cái, tới dắt tay nàng bước đi thong thả hướng bên cạnh ao.

Nếu nói ao hoa sen nửa đêm thần bí u tĩnh, giờ phút này lại là một hồ hoa trắng lá xanh ẩn vào trong sương mù, gió ngẫu nhiên thổi làm sương mù tan đi lộ ra vẻ thanh tao, trông thật yên tĩnh đoan trang. Giống như một nữ tử xinh đạp, mặt che lụa trắng ngồi chỗ xa không thể với tới, khiến người ta ngẩn người mê mẩn.

Ánh sáng xuyên qua tầng lá rậm rạp, ánh vào nước ao. Đưa mắt nhìn lại, có cái gì đó lấp loáng lóe vào tầm mắt. Nhìn kĩ, đúng là ánh sáng ở trên mặt hồ, nổi bật trên mặt ao mộc mạc giống như tiên cảnh.

“Ai da! Thật là đẹp.” Vương thị tán thưởng không thôi. “Nghĩ tới trong phủ ta cũng có ao hoa sen, nhưng nếu so sánh với hoa sen trong Hà Viên làm sao mà đẹp mắt bằng được đây?"

Đúng là đẹp vô cùng. Nhưng Khuynh Quốc, Phạm Thiên lặng yên nhìn nhau, đều biết hôm qua ao hoa sen không có cảnh tượng như thế. Chỉ sợ vảy của bầy rắn đêm qua lưu lại, làm đẹp hồ nước này. Nếu không thế, lũ rắn kinh sợ kia, trong nước bơi thoát thân, trèo giếng vây hãm, cơ quan kinh hoàng... Thật giống như một cơn ác mộng.

“Khuynh Quốc, hai người đang nghĩ gì? Có phải là đem ta cùng Nguyệt Lung quên rồi?” Vương thị trêu ghẹo nói.

Khuynh Quốc lạnh nhạt cười, nói: “Ta đang cùng phu quân nói, hôm nay là nhờ phúc của bá mẫu mới nhìn thấy cảnh vật này.”

“Hả?”

Phạm Nguyệt Lung lôi kéo tay áo Vương thị, lạnh nhạt liếc Khuynh Quốc: “Sáng ra đã đi nịnh nọt người khác, ca của ta chính là bị lừa ở chỗ này.”

“Nguyệt Lung!” Hai tiếng quát chói tai phát ra từ miệng Vương thị, Phạm Thiên.

Phạm Nguyệt Lung giận dữ quay đầu, không phản ứng.

Vương thị lắc đầu nhìn Khuynh Quốc, nói: “Nguyệt Lung bị ta làm hư, ngươi đừng để ý nàng. Nãy ta còn cùng Thiên Nhi thương nghị chuyện đi Phổ Phong tự dâng hương. Đừng thấy Nguyệt Lung nói chuyện không dễ nghe, đây là tính của nó, nhưng tấm lòng của nó tốt lắm.”

“Đi Phổ Phong tự dâng hương? Cầu bình an sao?” Khuynh Quốc mỉa mai nhìn Phạm Thiên, theo nàng thấy, cùng với cầu thần bái Phật, không bằng sớm đi vạch trần mê sự ở Hà Viên, bắt được sát thủ bí ẩn kia.

“Đúng đó, tìm tặc trảo hung là chuyện của nam nhân, cầu phúc bảo vệ gia đình là việc chủ mẫu nên làm. Bây giờ ngươi chính là phu nhân Hầu phủ, ngoại trừ Thiên Nhi, người trong nhà này ai ngươi cũng có thể quản giáo.” Vương thị khẽ vuốt tóc Khuynh Quốc, nói: “Tìm ngày tốt lành, ta cùng ngươi đi dâng hương.”

“Vậy làm phiền bá mẫu.”

“Người trong nhà, khách khí làm gì?” Vương thị cười, xoay người bước đi thong thả về phía trước đường, Phạm Thiên bề bộn nghênh tiếp tương bồi.

Nguyệt Lung nhìn hai người Vương thị, Phạm Thiên chăm chú nói chuyện, lặng lẽ thả chậm cước bộ, thừa dịp người không để ý giơ chân đá hướng Khuynh Quốc, ý muốn làm cho nàng rơi xuống nước.

Khuynh Quốc nhìn phía trên mặt ao, chợt nghe phía sau có người đột kích, tay phải để lên đầu vai Phạm Thiên, hơi mang lực, thân thể hướng sát vào lưng nam nhân, chếch thân tránh thoát đánh lén của Nguyệt Lung. Trái lại, Nguyệt Lung đá chân quá mạnh, không trúng lập tức thấy dưới bàn chân không ổn, rầm một tiếng nhào vào ao hoa sen, làm tung lên tầng tầng gợn sóng.

Vương thị, Phạm Thiên vội vàng nhìn, thấy chỉ còn lại Khuynh Quốc, đâu còn thân ảnh Nguyệt Lung? Nhìn vào trong ao, Nguyệt Lung dung nhan trắng bệch, giãy dụa lúc lên lúc xuống, trong miệng không biết la hét cái gì, nước hồ càng không ngừng tràn vào miệng.

Phạm Thiên lập tức cởi xuống đai lưng, vứt vào trong ao, cao giọng hô: “Nguyệt Lung, bắt lấy dây lưng.”

Nhưng lúc này Nguyệt Lung lâm vào kinh hoàng, nào còn nghe được người bên ngoài gọi? Mắt thấy nàng sắp chìm vào đáy nước, Phạm Thiên thoát y nhảy xuống hồ nước, hai tay vung lên bơi đến bên người Nguyệt Lung, nâng nàng lên đưa vào bờ.

“Rắn, rắn!” Phạm Nguyệt Lung trừng lớn mắt, sợ hãi la hét.

Vương thị xoay người nhìn kỹ quanh thân Nguyệt Lung, kinh hô: “Ngươi bị cắn? Ở đó có rắn?”

Nguyệt Lung vung tay lung tung, hướng đến chỗ Vương thị, trong miệng càng không ngừng điên cuồng hét lên. “Rắn, rắn!”

Bốp!

Phạm Thiên ra sức tát Nguyệt Lung một cái, đánh tỉnh thần trí của nàng. “Rắn ở đâu ra? Quấn lấy ngươi là thân sen trong ao.” Dứt lời, hắn gọi nha hoàn đứng trước con đường nhỏ lại phân phó, một trái một phải dìu lấy Nguyệt Lung trở lại sương phòng nghỉ tạm.

Vương thị biết tâm tính Nguyệt Lung, biết được nàng bị kinh hãi tất nhiên sẽ đòi hồi phủ, lập tức trấn an chất nhi hai câu, chào từ biệt. Phạm Thiên, Khuynh Quốc đưa Vương thị đến ngoài cửa viện, đưa mắt nhìn người nhập phủ Cảnh Quốc công mới đóng cửa trở lại viên.

“Chân đau sao?” Không đợi Khuynh Quốc trả lời, Phạm Thiên ôm lấy nàng, bước nhanh về phía hậu viện.

Phạm Thiên không trở về Hà Viên, mà đưa Khuynh Quốc đi Cúc Hiên. Sau khi hai người tự thay đồ, hắn sai người an trí sương phòng, chăm sóc Khuynh Quốc ngủ lại.

Phạm Thiên một đêm chưa ngủ, thần sắc mệt mỏi, lại không một chút buồn ngủ. Hắn nằm tại giường trong thư phòng, trằn trọc trầm tư. Khuynh Quốc hồi phủ đúng là ngoài ý muốn của hắn, hơn nữa là khó hiểu. Hắn biết Khuynh Quốc đã có ý muốn đi, nhưng cơ hội tốt như thế, sao nàng lại quay về?

Có thể trong này có nguyên do, Phạm Thiên tự nhiên sẽ không hỏi Khuynh Quốc, nói trắng ra là, hắn sợ mang thêm phiền não. Bởi vì hắn tự mình hiểu lấy, Khuynh Quốc trở về cũng không phải vì hắn.

“Chủ tử.”

“Có chuyện gì?” Phạm Thiên ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa.

“Hồi bẩm chủ tử, phu nhân đã ngủ rồi.”

Phạm Thiên móc ra bình sứ trong ngực, khẽ chạm vào vuốt ve, rũ xuống mí mắt hỏi: “Cho phu nhân dùng qua dược thiện chưa?”

“Dạ rồi.”

“Chút nữa lấy ít điểm tâm bổ thiện, đợi phu nhân dậy rồi ăn.”

“Nô tỳ xuống dưới phân phó.”

“Chờ đã. Tại cửa sân và chỗ sương phòng phu nhân, chuẩn bị bốn thiếp thân nha hoàn trông coi, bất luận kẻ nào không được vào. Nếu phu nhân xảy ra chuyện gì ta sẽ hỏi tội ngươi!”

“Nô tỳ nghe lệnh.”

“Đi đi.”

“Dạ.”

Đến khi Xuân Phong đi khỏi, Phạm Thiên nhắm mắt thật lâu. Sau nửa canh giờ, hắn mở mắt, thở dài, đứng dậy tiến đến bí đạo, bước vào sương phòng của Khuynh Quốc. Phạm Thiên chậm rãi đi đến đầu giường gỗ, cúi đầu nhìn Khuynh Quốc trong chăn gấm.

Mi cong, mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn, con mắt khép lại bớt chút sắc lạnh, tăng thêm thanh nhã. Phạm Thiên nhịn không được đưa tay ra, để lên gò má nàng, ước chừng thời gian một chén trà mới chán nản thu lại cánh tay, lặng lẽ mở ra chăn mỏng bên cạnh chân Khuynh Quốc.

Nguyên một đám lỗ máu chói mắt xâm nhập da thịt, Phạm Thiên ngồi trên mép giường, rút ra nút của bình sứ, đưa ngón trỏ vào lấy ra dầu cao, cẩn thận bôi trên vết thương của Khuynh Quốc. Sau đó hắn lấy ra khăn lụa buộc vào, nhẹ nhàng đắp lên chăn bông.

Phạm Thiên nhìn dung nhan Khuynh Quốc, hắn chưa bao giờ gặp nữ tử cao ngạo thế này, lại càng chưa từng tương ngộ hạng người quyết đoán, cơ trí như thế. Trong lúc sinh tử ở miệng giếng, nàng có thể lập tức vứt bỏ công sức, nhảy xuống giếng kiếm sinh cơ khác.

Phạm Thiên biết rõ miệng giếng sâu thẳm, leo lên đâu có dễ. Dọc theo đường leo lên, hắn mang theo Khuynh Thành lên cao, mà nàng lại không mở miệng cầu một câu. Khi trở lại đáy giếng, làm sao giữ được tánh mạng trở về, nhìn vết thương ở chân của nàng liền hiểu hung hiểm trong đó.

Phạm Thiên muốn hỏi Khuynh Quốc, trong lúc cơ quan hoạt động vì sao không cầu hắn. Chẳng lẽ nàng cho là hắn sẽ vì Khuynh Thành mà vứt bỏ nàng không để ý sao? Phạm Thiên tự hỏi mình, ngay lúc đó tay hắn sẽ vươn hướng ai? Vì sao khi Khuynh Quốc nhảy vào trong giếng, hắn giống như mất đi hồn phách, ngay cả Khuynh Thành trọng thương cũng không động tâm?

Khuynh Thành đứt chân ngang gối, sinh mạng nguy hiểm. Nhưng hắn chỉ sai người đi tìm lang trung điều trị. Hắn ngay lập tức vào thư phòng xem địa đồ thành Tĩnh Châu, tìm ra chỗ miệng giếng, tra ra thủy lộ của giếng. Vừa được kết quả hắn lập tức đi trước. Lại âm thầm hạ lệnh đập bể giếng cứu người.

Hắn tự mình truy tìm bốn phía, đến đã thấy Phạm Bất Mộng ôm Khuynh Quốc, bộ dáng hai người dựa sát vào nhau khiến cho trong lòng hắn một mảnh đắng chát, tư vị thật khó miêu tả. Hắn nên tiến lên đoạt lại Khuynh Quốc, trong ngực Phạm Bất Mộng chính là thê tử của hắn. Nhưng nhìn vết cắn trên chân Khuynh Quốc, cùng đôi mắt sáng ngời ánh vào trong mắt hắn, hắn chần chờ.

Nếu không phải hắn do dự ở miệng giếng, nếu như không phải hắn cưới nàng đến Tĩnh Châu, nếu không phải hắn đem nàng đẩy vào nguy cơ ở Hà Viên... Có lẽ, nàng sẽ không có cẩm y ngọc thực, nhưng có thể bình an cả đời.

Bao người biết được Hầu phủ bên ngoài thanh danh hiển hách nhưng bên trong lại sinh tử khó dò? Đúng vậy, hắn buông tay, để Phạm Bất Mộng tùy ý mang nàng rời đi. Đi ra cửa Hầu phủ cũng xem như thoát khỏi hiểm cảnh. Hắn đau lòng vô cùng, thật lâu cũng không có cách nào quay đầu. Hắn sợ, sợ chính mình đoạt lại Khuynh Quốc, đem nàng tù túng trong lồng giam này.

Hắn thả Khuynh Quốc, nhưng nàng lại trở lại. Hắn biết rõ nàng hồi phủ không phải là vì mình, nhưng vẫn mừng rỡ như điên. Như thể tuyệt thế trân bảo mất mà có lại, viên thuốc làm tê liệt tâm tư đang từ từ đau đớn. Phạm Thiên cười khổ, hắn sớm đã giấu đi tình cảm này, lại lần lượt lừa gạt mình là vì lợi dụng. Sau này, hắn nên đối mặt nàng như thế nào cho phải?

Phạm Thiên suy ngẫm, sau nửa ngày lưu luyến nhìn Khuynh Quốc, thân ảnh tan biến tại bí đạo. Khuynh Quốc mở ra con ngươi đen, nhìn bình sứ nam nhân lưu lại bên gối, chậm rãi khép lại hai mắt.

Sau khi về lại bí đạo, Phạm Thiên cũng không về Cúc Hiên, hắn theo trong đường nhỏ đen kịt đến Lê Viên, ra mật thất, đến chếch sương. Phạm Thiên đẩy cửa rời khỏi phòng, ngoặt đến chỗ Khuynh Thành dưỡng thương.

Hạ Vũ khom người đón Phạm Thiên vào cửa, đưa lên nước trà.

Phạm Thiên nhấc lên áo bào, ngồi xuống trước tấm bình phong, rũ mắt bưng trà lên, hỏi: “Nàng có khởi sắc không?”

Hạ Vũ nhỏ giọng bẩm: “Hồi bẩm chủ tử, Khuynh Thành phu nhân còn chưa thoát hiểm.”

“Lang trung đâu?”

“Trước khi Lưu lão phu nhân đến, nô tỳ đã thỉnh bọn họ hồi phủ .”

Phạm Thiên uống xong nửa chén trà, ngẩng đầu hướng Hạ Vũ. “Nói như vậy, ngươi đã chuẩn bị thỏa đáng?”

“Dạ.” Hạ Vũ kính cẩn trả lời.

Phạm Thiên đứng dậy, đi vào nội thất. Hạ Vũ theo sát phía sau, đi về hướng đầu giường xoay tay vịn tròn bên cạnh trướng mạn. Tiếp theo trong nháy mắt, mặt đất đá xanh cạnh giường vô thanh vô tức sụt xuống, thành một lỗ hổng thật to, trong có thềm đá kéo dài xuống dưới, hướng trong chỗ sâu là một màn đen nhánh.

Hạ Vũ đốt ngọn đèn đi vào trước, không bao lâu sau trở lại, bẩm. “Chủ tử, chậu than đều đã thắp sáng.”

“Được rồi.” Phạm Thiên chậm rãi bước trên thềm đá, phân phó nói: “Đừng cho người khác quấy rầy.”

“Dạ, chủ tử.” Hạ Vũ đáp ứng, nhìn Phạm Thiên chui vào hầm, mặt đất đá xanh giữa một thoáng khép lại không còn một khe hở.

Phòng ngầm dưới đất vừa tối vừa đáng sợ, đường xá tĩnh mịch, hai bên con đường nhỏ là bức tường đá xanh, trên có chậu than chắc chắn. Đi đến chỗ bên trong, con đường nhỏ hẹp rộng ra, trái phải đều có những dãy phòng đá cách xa nhau, dùng những cột sắt to bằng cổ tay đúc lại mà làm thành nhà lao.

Đi qua khoảng hơn mười gian nhà tù, bên trong không có một bóng người, chỉ còn lại vết máu loang lổ trên mặt tường. Trong hầm ngầm tĩnh lặng đến sợ hãi, ngoại trừ tiếng bước chân trầm thấp của Phạm Thiên cùng âm thanh ngẫu nhiên của ngọn lửa trong bồn sắt vang lên, không có tiếng động nào khác.

Phạm Thiên đứng ở trước phòng đá phía cuối thông đạo nhìn vào. Lưu Thị ở bên trong, bên cạnh người đặt vô số hình cụ, có chút làm cho người ta sợ hãi. Hai tay Lưu Thị bị trói cột cao khóa chắc tại đỉnh tường, thân thể mập mạp chán nản trầm xuống, nếu nói đứng, không bằng nói dùng dây thừng lôi kéo để bà ta không ngã. Ánh lửa chiếu trên đầu bà ta, gương mặt chua ngoa ngày xưa chìm trong bóng tối u ám, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là một thi thể lạnh như băng.

Phạm Thiên mở ra cửa lao, cúi đầu bước vào tù thất. Ngày đó, lúc Khuynh Quốc tắm rửa, cùng hắn gây chiến trong Lê Viên, hắn từng uy hiếp đem Khuynh Quốc bỏ vào nhà tù, kỳ thật, lao ngục trong miệng hắn ngay dưới chân hai người.

Roạt.

Phạm Thiên cầm lấy bầu nước trong thùng gỗ, mặt không biểu tình hất nước, giội hướng Lưu Thị. Nữ nhân chậm rãi vặn vẹo cổ, lại không thanh tỉnh. Phạm Thiên vươn tay, nhấc thùng nước để thẳng mặt Lưu Thị, hất toàn bộ lên đầu.

“Phì phì, đứa trời đánh nào...” Lưu Thị bị nước lạnh hất mặt đột nhiên bừng tỉnh, vừa mắng một câu, phát giác khác thường vội vàng câm miệng. Bà ta giãy giãy cánh tay, lắc đầu vung bớt bọt nước trên mặt. Vừa mới mở mắt, tuấn dung của Phạm Thiên hiện lên trong mắt, Lưu Thị vừa kinh sợ vừa tức giận, quát: “Đây là làm sao? Còn không mau đem ta buông ra!”

Phạm Thiên không để ý tới Lưu Thị kêu gào, lấy ra đoản tiên trên tường, cười hỏi: “Lưu phu nhân. Sáng nay ngươi vì sao đi Hà Viên, có thể nói cho Phạm mỗ sao?”

“A! Ta nhớ rồi!” Bởi vì Phạm Thiên hỏi thăm, khiến cho Lưu Thị thanh tỉnh. Bà ta giận dữ công tâm, nói: “Tiện tỳ Xuân Phong kia mang ta đi Lê Viên xem Khuynh Thành, trời ạ! Nữ nhi của ta, nữ nhi của ta không có chân, không có! Là ai làm hại, ai làm hại?”

“Đúng rồi! Là mê dược, mê dược!” Lưu Thị trừng mắt nhìn về phía Phạm Thiên mắng: “Tiện tỳ Hạ Vũ kia thấy ta khóc đến thương tâm, giả ý bưng lên nước trà an ủi. Ta uống nước trà đã cảm thấy đầu cháng váng. Phì! Hóa ra nó muốn ta hôn mê. Đáng hận, ta lại gặp một con tiện nhân bỉ ổi!”

“Ngươi đem ta trói lại làm gì? Tốt, ngươi thích tiện nhân Khuynh Quốc kia có phải không? Ngươi vì nó mà hại nữ nhi của ta có phải không? Ngươi...”

Bốp!

Phạm Thiên vung roi hướng Lưu Thị, cắt đứt của nói bậy của bà ta. Nam nhân cười lạnh, nói: “Ta không hỏi ngươi những thứ này. Ngươi biết không? Ta ghét nhất là hỏi một đằng trả lời một nẻo."

Bốp!

Lại là không lưu tình chút nào, cổ Lưu Thị lại thêm một vết thương. Bà ta vừa khóc thét muốn tê tâm liệt phế đã thấy Phạm Thiên vung roi lần nữa. Bà ta chưa bao giờ chịu đau đớn như vậy, lạnh mình nhìn nam nhân trước mặt, run thân thể nuốt xuống rên rỉ.

“Xem ra Lưu phu nhân đã hiểu.” Phạm Thiên hạ roi da xuống, hỏi: “Nói, ngươi vì sao đi Hà Viên?”

Lưu Thị không dám nhìn Phạm Thiên, ánh mắt lóe lên, nói: “Ta, ta tìm không thấy nữ nhi, phải đi Hà Viên...”

Bốp!

“A!” Lưu Thị kêu đau, lắc lắc thân thể muốn tránh thoát dây thừng, lại là phí công. Mắt bà ta đầy oán lệ, chất vấn:“ Vì sao đánh ta?”

Phạm Thiên mắt lạnh, nói: “Ta không muốn nghe nói dối.” Nói xong vung lên đoản tiên, không để ý Lưu Thị cầu khẩn, hung hăng thúc giục.

“Đừng, đừng đánh. Ta nói, ta nói.” Lưu Thị không chịu được khổ, không quá mấy roi liền khóc tang, cầu xin tha thứ.

Phạm Thiên ôm cánh tay chờ trả lời thuyết phục.

Lưu Thị cắn răng nhẫn đau, nói: “Vào giờ Thìn hai khắc, ta thấy đầu giường có tờ giấy, trên đó ghi ‘Muốn cứu Khuynh Thành, nhanh đi Hà Viên’. Ta chạy tới phòng ngủ của Khuynh Thành, thấy nó không ở đó, lòng ta quýnh lên liền tiến đến Hà Viên tìm.”

“Giấy đâu?”

“Đốt rồi.”

Phạm Thiên nhíu mày, nói: “Ngươi không biết đêm qua Khuynh Thành rời đi Mai Trai?”

Lưu Thị nghiêng mặt tránh đi mục quang Phạm Thiên, lắc đầu nói: “Ta nào biết được? Nếu ta biết rõ sao còn cho nó đi?” Lưu Thị đau lòng nữ nhi mất chân, nhưng giờ phút này một câu cũng không dám kêu.

Phạm Thiên suy nghĩ, gật đầu, chợt buông roi da nói: “Lưu phu nhân, ta cũng không muốn đem ngươi nhốt tại nơi này. Có thể ngươi là người tốt, nhưng quá dễ dàng bị người sai sử. Chỉ sợ phải ủy khuất Lưu phu nhân mấy ngày rồi.”

Lưu Thị đáy lòng hoảng sợ, e ngại kêu to. “Ngươi không thể làm vậy, Khuynh Thành đang lúc sống chết, ta sao có thể không ở cùng nó? Ngươi thả ta, thả ta!”

Roạt.

“A!” Một chậu nước đỏ thẫm giội lên thân thể Lưu Thị. Bà ta chỉ cảm thấy đau đớn thấu tâm can, đau tận xương tủy, một hơi thở gấp không được, chóng mặt cúi đầu. Trước khi bà ta chết ngất cũng không tin nổi, nam nhân ngày thường nho nhã, bà ta mắng gì cũng không cãi lại nhẫn tâm như vậy.

Phạm Thiên lau đi nước hồng tiêu ở đầu ngón tay, rời đi. Dọc theo đường suy nghĩ, Xảo Nhi, cô ta còn hữu dụng. Về phần Lưu Thị, vào địa lao Hầu phủ, chưa bao giờ có người còn đi ra ngoài được. Hắn bất tri bất giác cong lên khóe môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.