Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 18



Trước khi Chiến Dật Phi chính thức bước chân vào nhà họ Chiến thì y ở nhà của cậu mình trong vài năm. Cậu và mợ coi như cũng làm người thành thật, không hạ nhục ngay trước mặt Chiến Dật Phi nhưng oán giận sau lưng thì tích tụ ngày một nhiều. Chiến Dật Phi từng nghe mấy lần, lúc nào cũng tỏ vẻ cảm kích đối với thân nhân chăm sóc mình không cần đến đáp. Y triệt để hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức tối thiểu, cố gắng trì độn không nhận ra sự khó chịu của bọn họ, thế nhưng cái cảm giác ăn nhờ ở đậu người ta sao có thể cứ thế mà phai mờ. Mãi cho tới một ngày, y gặp được người chú Chiến Dung của mình, cuối cùng sửa lại tên, đoàn tụ sum vầy, nhận tổ quy tông.

Nhà họ Chiến có bốn người con, khi thiên tai ập đến ba năm thì một người bị chết đói, khi đám thanh niên trí thức lên núi xuống đồng lại chết thêm một đứa nữa. Thế là nhà họ Chiến chỉ còn lại hai anh em Chiến Bác và Chiến Dung. Trước kia Chiến Bác làm công nhân trong nhà máy thép quốc doanh, sau này tự tách ra mở xưởng sản xuất thép tấm riêng, phấn đấu mấy năm thì cưới được Mã Tuệ Lệ, con gái phó chủ tịch thành phố của tỉnh nào đó. Từ đó mở rộng quy mô xưởng từ cấp xã lên cấp tỉnh, người con rể Chiến Bác này từng bước thăng quan, mọi chuyện xuôi chèo mát mái.

Người khác gọi ông ta là “ông trùm sắt thép”, “nhà giàu nộp thuế”, sau thế nào lại biến thành “Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân Trung Quốc”, ông ta cảm thấy cuộc đời mình chính là một quá trình phấn đấu từ số không lên hạng nhất đầy tuyệt vời, mà vết nhơ duy nhất lại là lỡ quan hệ với một người phụ nữ không nên quan hệ.

Người phụ nữ đó chính là mẹ của Chiến Dật Phi.

Người phụ nữ đó có nét quyến rũ trời sinh, mặt trái xoan, mắt hẹp dài, biết múa lại còn biết hát hí khúc, khi đi đường thì bước nhẹ tựa chim yến, lúc lên giường thì lại cởi mở hơn cả phụ nữ bình thường. Chiến Bác biết đến nàng khi đứa con Chiến Dật Văn vừa lên tiểu học, ban đầu bị nàng hấp dẫn đến điên đảo thần hồn, sau này lại dần dần thấy chán.

Có trách thì trách người phụ nữ này suy nghĩ sai lầm, nàng vẫn cho rằng bản thân trẻ trung xinh đẹp, chỉ cần có thai thì sẽ có thể đàn áp vợ cả. Nhưng ngay từ đầu Chiến Bác đã không hề có ý định đổi vợ, ông ta còn phải nhờ vào nhà vợ kiếm mối làm ăn, sao có thể vì một con hồ ly tinh mà vứt vợ bỏ con.

Khóc lóc, làm ầm ĩ, thậm chí còn dọa chết, ấy vậy mà chỉ nhận lại được một cái tát của người vợ cả, chửi bới té tát, cuối cùng đành ôm con chạy tới xóm nghèo, mấy năm sau thì chết ở đó. Chiến Dật Phi ở bên ngoài trốn tránh thị phi, hứng chịu sự châm chọc khiêu khích của Mã Tuệ Lệ vài năm, mãi đến khi mười bảy tuổi mới được hội hữu ái của dòng tộc nhà họ Chiến thừa nhận, đó cũng là lần đầu tiên y gặp được bà nội của mình.

Chiến Dật Phi chưa từng gặp một bà lão hiền lành như thế, mái đầu bạc trắng và những nếp nhăn trên mặt toát lên vẻ nhân từ. Bà lão cũng tỏ ra rất quý mến người cháu chưa từng gặp mặt này, bà cởi bỏ tràng hạt luôn đeo bên mình, run rẩy đeo lên tay đứa cháu.

Tràng hạt ấy đã được khai quang, ở bên bà cụ nhiều năm như thế, dường như đã trở nên có linh tính. Sau khi Chiến Dật Phi đeo trên tay, y cảm thấy cả người ấm lên, gương mặt cứng đơ cũng bớt dần vẻ lạnh lẽo ngày xưa, khi cười lên đẹp đến động lòng.

Bà khen y tuấn tú, nhìn rất thông minh lanh lợi, khen y giống người nhà họ Chiến. Bà gọi y là Dật Văn…

“Mẹ, đây không phải Dật Văn, là Dật Phi.” Chiến Dung đứng sau bà lão, cười nhắc nhở bà, “Dật Văn đang ở nước ngoài mà, Tết Âm năm nay cũng không về được.”

“Ôi Dật Văn, Dật Văn của bà sao giờ còn chưa về nhà…” Gương mặt hiền hậu vừa rồi bỗng giàn giụa nước mắt, bà vươn tay đoạt lại tràng hạt trên tay Chiến Dật Phi như một đứa trẻ. Thực ra Chiến Dật Văn lớn lên giống vợ của Chiến Bác, còn Chiến Dật Phi thì giống vợ lẽ, hai người cách nhau tám chín tuổi, nếu không phải vì bà lão cao tuổi mắt mờ, chắc chắn không thể nhận lầm người như vậy.

Cánh tay gầy đét héo hon đột nhiên vồ tới trước mặt khiến Chiến Dật Phi hoảng sợ, theo bản năng đẩy chính bà nội mình ra.

Lực không lớn, nhưng trong mắt Chiến Bác thì hành động này đã là đại nghịch bất đạo, ông không nói hai lời, nhanh chóng tiến tới tát con mình một cái.

Chiến Dung nhanh chóng tiến đến can ngăn, “Có gì thì từ từ nói, đừng đánh trẻ con.”

“Cởi tràng hạt ra! Trả lại cho bà nội!”

Làn da trắng nõn mịn màng in hằn dấu tay sưng đỏ rõ rành rành. Chiến Dật Phi giấu tay ra sau lưng, bình thản nói với Chiến Bác, cho tôi rồi thì là của tôi.

“Ai khiến cậu mang nó về nhà?!” Chiến Bác tức giận đến mức run bần bật, nâng tay chỉ thẳng vào Chiến Dật Phi, hét lớn mắng em trai mình, “Nó vừa cứng đầu vừa đê tiện y hệt con mẹ nó, chết rục ở ngoài có phải hơn không!”

Chiến Dật Phi quay đầu bỏ chạy, không thèm quan tâm người chú Chiến Dung đang đuổi theo sau. Y nhảy lên một chiếc taxi, giục tài xế mau lái đi.

Sau khi tiêu hết sạch những đồng bạc còn lại trong người, y lục tung túi quần hai bên, hoảng loạn lúng túng trên con đường xa lạ.

Sau đó Nghiêm Khâm tình cờ đi ngang qua, nhặt y về nhà.

Nghiêm Khâm hơn Chiến Dật Phi hai tuổi, hai người sinh cùng ngày cùng tháng, coi như có duyên phận. Vì trong nhà đều có quan chức nên bọn họ đã gặp nhau mấy lần, chính vì vậy mà thân thiết hơn người khác. Sau khi được nhặt về, Chiến Dật Phi lăn lộn với Nghiêm Khâm hơn ba tháng, trong ba tháng ấy, y và Nghiêm Khâm chung giường chung gối, ăn cơm cùng bàn, học đòi uống rượu hút thuốc, cũng tập tọe làm tình với con gái.

Nghiêm Khâm mười chín tuổi đã là cổ đông của Hoàn Ngu, vì nắm trong tay quyền sinh sát thoải mái nâng đỡ và đào thải bất kỳ ai nên đời sống sinh hoạt cá nhân của hắn mới hỗn loạn đến vậy. Thích phụ nữ đã có con, thích vợ người ta, hắn chơi từ con gái mười sáu nguyên tem nguyên mác đến cả phụ nữ bốn mươi mặn mà tha thướt. Có một lần thậm chí còn kéo một nữ minh tinh đang mang thai hơn sáu tháng lên giường, làm cho người ta suýt nữa sảy thai.

Nghiêm Khâm là người kiêu ngạo, cử chỉ thô lỗ, chướng mắt người nghèo, thậm chí ngứa mắt đủ thứ trên đời, thấy cha mình mở tiệc từ thiện trên TV còn cười lớn mắng to: Trò hề này đúng là giả nhân giả nghĩa! Nhưng gã cũng tự hiểu lấy, sảng khoái tự nhận bản thân cũng là phường rác rưởi, chẳng qua là thứ rác của xã hội thượng lưu mà thôi. Tất nhiên hắn gom luôn cả Chiến Dật Phi bối cảnh tương tự mình cũng là cặn bã. Bọn họ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chính vì thế mới thân thiết với nhau.

Chiến Dật Phi không đồng ý với điều này cho lắm, y cảm thấy mình khác Nghiêm Khâm.

Quan điểm ấy được chứng thực vào một ngày nào đó về sau. Hôm ấy Nghiêm Khâm khui xe Ferrari mới mua, kéo Chiến Dật Phi ra đường, khi lái xe còn không quên nhìn khắp bốn phía xung quanh, giương oai khiêu khích – gã thấy một đôi nam nữ đang ngồi trong một chiếc Alto loại nhỏ, người con trai có gương mặt đôn hậu, người con gái thì khá xinh, nhìn giống một đôi vợ chồng.

Nghiêm Khâm lập tức chạy tới gây chuyện, liếc mắt đưa tình với người con gái kia, làm động tác bỉ ổi hạ lưu, miệng phun lời thô tục. Người con trai tức giận khi thấy vợ mình bị đùa giỡn thì mắng lại mấy câu, tên công tử nhà giàu bị khiêu khích ý chí chiến đấu, gã lúc thì lượn trái, lúc lại quẹo phải, khi thì tăng tốc rồi lại đột ngột giảm tốc, đột nhiên vọt lên trước đầu chiếc Alto, sau đó bất thình lình phanh gấp –

Chiếc Alto tông thẳng vào đuôi xe của gã như mong muốn.

Nghiêm Khâm nhảy xuống khỏi con Ferrari của mình, lôi người con trai trong chiếc Alto ra ngoài, đòi đối phương đền bù tiền hư xe, phí tổn thương tinh thần và một loạt các loại chi phí tự vẽ ra. Đối với đôi vợ chồng làm công ăn lương này thì khoản tiền lớn như vậy chẳng khác nào tai họa giáng xuống đầu.

Vì tìm đường sống, người con trai quỳ trên đất, vừa tự tát bản thân không ngừng vừa kéo bàn tay của tên ác bá lắm tiền thọc vào trong váy vợ mình.

“Thằng hèn!” Chiến Dật Phi nãy giờ thờ ơ lạnh nhạt lên tiếng, kéo người con trai dưới đất lên, thô bạo đẩy người con gái dúi vào người anh ta, chỉ vào mũi chiếc Alto méo méo, “Mang vợ mày cút đi! Thằng vô dụng!”

“Gì thế? Nổi máu anh hùng à?” Màn vừa rồi chơi cũng khá vui, Nghiêm Khâm cười sảng lảng, vươn tay vuốt mặt Chiến Dật Phi, “Đừng có vờ vịt, cậu có khác gì tôi, cũng cảm thấy thú vị còn gì…”

“Không, tôi thấy phát tởm.” Chiến Dật Phi lạnh lùng đẩy tay Nghiêm Khâm ra, quay đầu ngồi lại vào trong chiếc Ferrari, y dùng hết thảy phương thức từ ngôn ngữ, hành động đến ánh mắt để nhấn mạnh lập trường: Tôi khác anh.

Không khí giương cung bạt kiếm đối chọi nhau kéo dài đến tận buổi tối, Nghiêm Khâm mới cố tình tìm hai ngươi mẫu tới dỗ Chiến Dật Phi. Hai nam hai nữ lăn lộn trên một chiếc giường, vồ vập vào nhau.

Chiến Dật Phi không hứng thú với loại con gái bán mình này, chơi không được bao lâu thì thấy mệt, sau khi bắn tinh thì ngửa đầu lăn ra ngủ. Mà bên còn lại của chiếc giường lớn, Nghiêm Khâm vẫn còn đang khí thế bừng bừng, hùng hục làm tình với một người mẫu nữ lớn hơn mình chục tuổi. Người mẫu kia rên rỉ gọi giường cực kỳ phô trương, nghe là biết đang diễn trò, Nghiêm Khâm nghiêng đầu nhìn Chiến Dật Phi đang ngủ, ngắm nghía hàng mi đen dày như mực, chẳng hiểu sao mà giật nảy người, phất tay đuổi người mẫu nữ kia ra ngoài.

Chiến Dật Phi nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có ai đang bò lên người mình, y mở trừng mắt thì thấy Nghiêm Khâm không mặc gì đang đè lên thân thể trần truồng của mình.

Nghiêm Khâm cúi người nhìn Chiến Dật Phi, nghiêm nghị nói, tôi phát hiện mắt cậu đẹp lắm.

Chiến Dật Phi mặt không đổi sắc trả lời, tôi giống mẹ tôi.

“Vậy thì mẹ cậu nhất định là đại mỹ nhân rồi.” Gã vươn tay vuốt ve sườn mặt Chiến Dật Phi, ngón tay thô ráp nóng hổi lướt qua lông mày, hàng mi, kéo tới đuôi mắt mảnh dài như lá liễu của y. Nghiêm Khâm bỗng bật cười, “Đáng tiếc mẹ cậu chết rồi,” Tay còn lại của gã nắm lấy dương v*t của Chiến Dật Phi, ghé lại hôn lên môi y, “Có điều hẳn là làm cậu sẽ sướng hơn làm mẹ cậu…”

Hai mĩ nữ đứng ngoài cửa bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ trong phòng –

Ngay khi Nghiêm Khâm sắp hôn mình, Chiến Dật Phi bật dậy, đâm thẳng trán vào mũi gã.

Hai cô gái kích động mở cửa phòng thì thấy một tên con trai trắng trẻo gầy gò đang cưỡi lên người một tên con trai mặt mũi be bét máu tươi, điên cuồng đấm vào mặt gã. Nếu không vì mấy cô gái hét lớn kinh động bảo vệ thì y thực sự có thể đấm gã đến chết.

Sau đêm đó bọn họ kết thù. Mới mười ngày trước thôi, hai người gặp nhau trong câu lạc bộ đêm, Nghiêm Khâm lại nói lời này với Chiến Dật Phi, kết quả bị một chai rượu đập cho cả đầu nở hoa.

Hiện tại, gã đàn ông khâu hơn hai mươi mũi trên đầu đang ngồi trong văn phòng của Miya, mỉm cười nhìn đối phương: “Tôi vốn định tố cậu tội cố tình gây thương tích, nhưng ngẫm lại cậu vừa ăn xong cơm tù, thế nên quyết định tha cho cậu.”

“Muốn tố thì cứ việc tố, không muốn kiện thì cút!”

“Sao lại tức giận thế? Không phải chỉ là chơi bảo bối Đường Ách của cậu chút thôi sao?” Thấy Chiến Dật Phi sửng sốt, Nghiêm Khâm lại càng tỏ vẻ ngạc nhiên, “Sao vậy? Đừng bảo cậu thực sự tin mấy lời dối trá viện cớ ‘tuyên truyền’ của nó đấy nhé? Lỗ sau của nó rộng như thế rồi mà lúc cậu chơi không nhận ra à?”

“Cút ra ngoài.”

“Ồ, để tôi đoán xem, chắc không phải đến giờ cậu vẫn chưa chịch được nó nhé?” Nghiêm Khâm đội mũ lưỡi trai che đi vết sẹo dữ dằn, cười đầy bẩn thỉu, “Thế mà cậu vẫn còn nghĩ thứ đê tiện đấy là châu là bảo được! Tôi không hề tìm nó, là nó tới tìm tôi trước. Nếu không phải biết cậu mê mệt nó như thế, tôi cũng chẳng thèm sờ vào… Lần đầu tiên tôi dùng chuôi đao đâm nó, nó khóc sướt mướt rên rỉ ‘chồng ơi chồng à’, còn quỳ liếm ngón chân tôi đấy –”

“Câm miệng.” Mắt phượng sắc bén tóe lên lửa giận, Chiến Dật Phi siết chặt nắm tay, nghiến chặt hàm mãi mới rặn được vài chữ, “Tôi không tin.”

“Biết ngay cậu sẽ thế mà, cũng may tôi có chụp lại mấy bức lưu niệm, vừa lúc cho cậu thưởng thức một chút.” Nghiêm Khâm móc điện thoại ra, tìm ảnh chụp trong thư viện, cười cười đưa cho Chiến Dật Phi.

Toàn bộ đều là cảnh Đường Ách trần như nhộng, bày ra đủ các loại tư thế mê mẩn khi bị người ta cưỡi lên mình, hoặc có ảnh cậu ta tự thủ dâm, lúc thì tự an ủi phía trước, khi lại tự thỏa mãn phía sau. Cậu ta giạng chân, há miệng, gương mặt phiếm đỏ, nước ngập đầy trong đáy mắt, bộ dạng vừa thống khổ vừa hưởng thụ đẹp đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng.

Chiến Dật Phi vốn định ném điện thoại đi nhưng bỗng nhiên cảm thấy cả người vô lực, y chống hay tay lên bàn, nước mắt nhuộm đỏ đôi ngươi.

“Chậc chậc chậc…” Nghiêm Khâm lắc lắc đầu, sung sướng khi thấy người gặp họa, gã đút tay vào túi móc chìa khóa xe ra, ném lên bàn làm việc của Chiến Dật Phi.

“Mười hai giờ đêm nay, chỗ cũ, chúng ta đi đua xe.” Gã nhếch môi, “Nếu cậu không đến, tôi sẽ tung hết đống ảnh này lên mạng.”
Hết chương 18.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.