Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 20



“Phương Phức Nùng! Phương Phức Nùng!” Ngay đến động tác đơn giản nhất là móc điện thoại ra báo cảnh sát cũng quên mất, Chiến Dật Phi quỳ một chân trước chiếc xe đua hòng xem xét thương thế của Phương Phức Nùng. Thân xe biến dạng, người ở bên trong sống chết không rõ, y nghe thấy có người trong xe đáp lại mình, tim nhảy lên tới tận họng, “Phương Phức Nùng? Anh còn sống không, Phương Phức Nùng?”

“Vẫn chưa chết.”

Đầu gối Chiến Dật Phi bỗng mềm nhũn không thể đứng lên, chỉ quay đầu lại về hướng phát ra tiếng nói – y thấy người đàn ông kia dựa vào chiếc Porsche màu bạc, sau đó hắn đi tới phía mình, nụ cười nửa miệng vẫn luôn thường trực, ánh mắt nhìn y nồng đậm tình ý.

“Trước đây tôi từng lái Porsche nên khá thuận tay, tôi muốn đổi xe, Nghiêm Khâm đồng ý.” Phương Phức Nùng đi đến trước mặt Chiến Dật Phi, cúi xuống nâng mặt y lên. Hắn nhìn thẳng vào mắt y, hôn lên chóp mũi của y, cười hỏi, “Cưng à, sao cưng lại khóc?”

Hoảng hồn phủ định, vốn hốc mắt Chiến Dật Phi chỉ hơi nóng lên, nhưng bị Phương Phức Nùng nửa thật nửa giả hỏi như vậy, y lại thực sự bật khóc. Y ngửa mặt nhìn hắn, đôi mắt phượng hẹp dài lấp lánh ánh nước, lệ từ khóe mắt run rẩy chực chờ rơi xuống.

“Mắt của cậu…” Cảm giác như đã từng quen biết dường như lại bén rễ, Phương Phức Nùng dùng ngón tay nhẹ nhàng quệt qua khóe mắt Chiến Dật Phi, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại cúi đầu hôn lên đầu y một cái.

Mưa rơi khiến đường trơn trượt, đây còn là một khúc cua khá lớn, vì tốc độ xe quá nhanh mà bị lật, không liên can tới người khác. Cũng may Nghiêm Khâm chỉ bị kẹt trong xe, tức giận gào thét, có lẽ cũng không đáng ngại. Một lúc sau đội phòng cháy chữa cháy mới tới hiện trường, dùng công cụ phá dỡ bắt đầu quá trình cứu người.

Khi các thành viên đội phòng cháy chữa cháy đang cứu người thì hai gã đàn ông ngồi cạnh nhau ven đường, gió lạnh tạt vào mặt, những hạt mưa bay theo mà giăng kín đầy đầu. Chiến Dật Phi ngậm viên kẹo bạc hà cứng ngắc vào miệng, lập tức khôi phục lại điệu bộ cả vú lấp miệng em.

Y vẫn rất tức giận với những việc liên tiếp xảy ra đêm qua.

Phương Phức Nùng nghĩ lại mà run, hắn vốn định theo tên công tử nhà giàu kia phóng hai vòng, sau đó cúi đầu nhận thua, chẳng ngờ xe người kia lại đột nhiên bị lật. Một khi có thương vong thì chắc chắn tội đua xe sẽ không thể thoát được trách nhiệm hình sự.

“Tại sao gã ta lại đồng ý đua xe với anh?” Im lặng một lát, Chiến Dật Phi mới mở miệng hỏi.

“Có lẽ tôi nói câu gì đó khiến cậu ta hiểu lầm, cậu ta cho rằng chúng ta đã… ngủ với nhau rồi.”

Chiến Dật Phi nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng: “Tay cũng nhanh gớm.”

“Toàn tâm toàn ý phục vụ lãnh đạo mà, sao có thể không thông thạo mấy ngón nghề cơ bản chứ?” Nhận ra đối phương vẫn tức giận không vui, có lẽ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ở hầm gửi xe, Phương Phức Nùng chuyển chủ đề, “Từng này tuổi rồi sao vẫn còn thích ăn kẹo.”

“Từ xa xưa khởi đầu của nhân loại nguyên thủy, ai cũng thích vị ngọt, vị ngọt giúp cơ quan vị giác của động vật có vú phát ra tín hiệu an toàn, cái gì ngọt thì cái đó sẽ ăn được. Đường mía từng là thứ cống phẩm xa xỉ được giới quý tộc xem trọng như vàng, vua Henry đệ IV dùng những tráp đựng kẹo tượng trưng cho giai cấp nữ quyền trong đám cưới của mình. Khi đạo Hồi du nhập vào châu Âu, mọi người cũng viết cách thức chữa bệnh bằng đường mía vào sổ tay…”

Chiến Dật Phi ngậm kẹo bạc hà trong miệng, giải thích lý do chứng “nghiện đường” của mình bằng giọng điệu đương nhiên, giờ thì đến lượt Phương Phức Nùng cười phủ nhận.

“Tôi nói thật,” Người con trai nghiêm nghị, mặt không đổi sắc, “Anh có thể tham khảo cuốn Sweetness and power (*) của Sidney Mintz.”

Phương Phức Nùng cười: “Tôi chỉ cảm thấy thích đồ ngọt rất trẻ con.”

“Anh không thích là vì cách ăn của anh không đúng.”

Phương Phức Nùng không hiểu: “Vậy cách đúng là gì?”

Chiến Dật Phi quay đầu nhìn hắn, đột nhiên kề sát mặt lại – y cắn viên kẹo bạc hà giữa hai hàm răng trắng bóng, môi chạm môi, kẹo bạc hà trong miệng một người đàn ông được đẩy sang miệng một người đàn ông khác, đón lấy vị ngọt bằng chính hàm răng của mình.

Kẹo đã ngậm còn một nửa, ướt át mềm mại, Phương Phức Nùng lập tức cảm nhận được thứ ngọt ngào thấm vào tim phổi tỏa ra từ nơi đầu lưỡi, từ đó truyền khắp toàn thân.

Chiến Dật Phi lại nhét một viên kẹo khác vào miệng, nhếch môi nhìn người đàn ông bên cạnh: “Thích không?”

Viên kẹo này quả thực chính là thuốc mê, trong mắt Phương Phức Nùng chỉ còn lại đôi mắt phượng đen láy, ngoài ra không còn gì khác. Hắn thuận thế giữ chặt gáy Chiến Dật Phi, ngậm viên kẹo bạc hà mềm mại theo đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng y.

Hôn môi kịch liệt, đầu lưỡi hai người tranh cướp kẹo bạc hà trong khoang miệng đối phương, mút mát lấy vị ngọt ngào của viên kẹo, nước bọt trong miệng cũng trở nên ngọt hơn.

Hai người hôn nhau chuyên chú quên hết mọi thứ xung quanh, Chiến Dật Phi thò tay sờ loạn trên người Phương Phức Nùng, thậm chí còn bỏ qua cả tai nạn giao thông tại hiện trường, tay kia bấu lấy vòng eo cứng rắn của đối phương, nhanh chóng cởi khóa quần của hắn, luồn tay vào…

Tuy là tay đàn ông nhưng khớp xương thanh tú, hình dạng ngón thon dài, đầu ngón tay lạnh lẽo ma sát nơi nóng như lửa, đột nhiên hung hăng nắm chặt.

Bốn phiến môi vẫn không ngừng dây dưa, Phương Phức Nùng cúi đầu rên rỉ, thầm nghĩ không ổn, bản thân vậy mà lại ý loạn tình mê đến độ nơi nhạy cảm bị người ta nắm trong tay mà không biết! Bộ phận phía dưới là nơi yếu ớt nhất của một thằng đàn ông, huống hồ Chiến Dật Phi ra tay không nặng không nhẹ, nếu chỉ thêm chút lực nữa có lẽ hắn sẽ phải khóc lóc xin tha.

“Tôi không thích người khác đùa giỡn mình, lại càng ghét người khác lừa mình.” Đôi mắt phượng hẹp dài để lộ ra sát ý, Chiến Dật Phi dùng lực ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy thứ đang cứng lên, “Tôi nói cho anh nghe, biết chừng biết mực, đừng có quá phận.”

Cảm giác thằng em bị siết chặt cực kỳ khó chịu, Phương Phức Nùng cố nén đau đớn, tươi cười nói: “Nếu cậu thích đến thế thì chúng ta tìm chỗ nào riêng tư, tôi lột hết ra cho cậu sờ đủ.”

Chiến Dật Phi thả lỏng ngón tay nhưng không buông ra. Tối hôm đó say nên không có cảm giác, trước đây tự sờ bản thân cũng không có cảm giác, lúc này mới nhận ra sự mềm mại truyền qua đầu ngón tay cực kỳ vi diệu. Hơn nữa dù mới chỉ cứng một nửa nhưng cầm lên lại thấy nặng trịch, kích cỡ không hề tầm thường.

Một cảnh sát đi tới đặt câu hỏi, Chiến Dật Phi quay lưng ngăn cản tầm nhìn của cảnh sát, lưu luyến không rời sờ thêm hai cái nữa mới kéo khóa lên, chỉnh đốn lại cho Phương Phức Nùng.

Không muốn đồng cam cộng khổ, y đứng dậy bỏ đi, chưa được bao xa đã quay đầu lại: “Phải rồi, lúc trước anh nói bên Thượng Hí sửa lại kế hoạch là sao?”

“Đã gửi vào hòm thư của cậu, hôm sau nói chuyện.” Nhìn ánh mắt hoài nghi của y, Phương Phức Nùng thu nụ cười lại, nhìn rất “không thẹn với lương tâm”.

Cảnh sát nói với hắn: “Xin hãy xuất trình chứng minh thư.”

Bóng tối che lấp đi sự chật vật dưới đũng quần, Phương Phức Nùng không đứng dậy, thò tay móc chiếc ví mới phát hiện ra không thấy đâu nữa. Hắn lập tức bừng tỉnh, quay đầu nhìn Chiến Dật Phi vẫn chưa đi xa, thấy đối phương dừng chân, không quay đầu lại, huơ huơ chiếc ví da vừa lấy được trên tay, sau đó quăng thẳng vào thùng rác trên đường.

Mưa đã tạnh, gió đêm thoang thoảng lướt qua, khí lạnh mùa xuân chỉ còn đọng lại một chút. Gậy ông đập lưng ông, thực sự quá thoải mái.

Gây ra chuyện này chắc chắn sẽ bị phạt tiền, nhưng vì khi lật xe thì hai xe chưa va chạm nên mới tránh được họa ngồi tù.

Phương Phức Nùng đi làm mười giờ như thường lệ, trong văn phòng giám đốc, trợ lý của Phương Phức Nùng đứng một bên chờ Chiến Dật Phi ký tên vào đơn xin cấp phí.

Ba triệu tám. Số tiền này có thể không đáng là bao trong mắt Nghiêm Khâm, nhưng đối với hắn thì cực kỳ quan trọng.

Chiến Dật Phi xoay chiếc bút máy trong tay, nhìn bản kê ba triệu tám này mà không nói một câu. Y nhìn kế hoạch tài trợ Thượng Hí đề lên cực kỳ hoàn hảo không khuyết điểm, nhưng vấn đề là có đáng để chi mạnh tay như vậy hay không.

Sau mấy phút im lặng, y bỗng ngửa mặt hỏi: “Cô tên là gì?”

“Stella, là trợ lý của trưởng phòng Phương.”

“Cô thấy trưởng phòng của mình có quyến rũ không?”

Câu hỏi như cạm bẫy, cô gái tên Stella đành trả lời nước đôi: “Còn… còn tùy.”

“Câu trả lời của cô rõ ràng không thật lòng.” Chiến Dật Phi nheo mắt nhìn đối phương, “Đổi câu hỏi, nếu anh ta mời cô đi ăn, cô có đồng ý không? Nếu anh ta tặng cô quà, cô có nhận không?”

“Tôi không hiểu lắm…”

“Trả lời đơn giản thôi, có, hay là không.”

“Có.” Cô gái đã tốt nghiệp được ba năm, không còn là chim non mới vào ngành, chẳng đến độ luống cuống vì dạng câu hỏi này. Cô còn nhấn mạnh không chỉ có mình như vậy, mỗi cô gái độc thân trong công ty đều không chống đỡ được sức hấp dẫn của vị trưởng phòng Quan hệ công chúng này.

Chiến Dật Phi cười cười: “Đúng vậy, tôi cũng sẽ.”

Y cúi đầu ký tên lên đơn xin cấp phí, nét chữ lả lướt xinh đẹp như rồng bay phượng múa.

Chuyển sáu mươi phần trăm phí tài trợ vào tài khoản của ngài Trần, còn một triệu hai thì chuyển vào tài khoản riêng của Phương Phức Nùng, coi như hoa hồng tháng đầu tiên.

Sau đó Chiến Dật Phi điều Stella sang phòng hành chính, bố trí một người khác làm trợ lý cho Phương Phức Nùng. Y nói Chiến Viên Viên sắp tới sẽ phải đi thực tập tốt nghiệp nên đưa thẳng vào trong phòng Quan hệ công chúng của Miya, có thể rèn luyện học tập cùng Phương Phức Nùng.

Chiến Viên Viên cũng rất bất ngờ vì cô từng đề nghị anh trai điều này rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị y thẳng thừng từ chối.

Nhưng Phương Phức Nùng biết rõ ngọn nguồn bên trong, vẫn quá sớm để đạt được sự “tín nhiệm” của người này, Chiến Dật Phi gài một đôi mắt giám sát ngay bên cạnh mình, những gì y muốn nói quá rõ ràng.

Biết chừng biết mực.

Tiền làm gì có chuyện kiếm được dễ dàng, vị giám đốc PR không hề nao núng: Muốn dỗ dành một đứa trẻ thích đồ ngọt, cho kẹo là chưa đủ.
Hết chương 20.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.