Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 25



Ngoài cửa, sắc mặt Mã Tuệ Lệ rất khó coi, bà vẫn đang quở trách sự “ỡm ờ” của đứa con riêng trước mặt bố nó. Bà không phải người Thượng Hải nhưng cũng ở cái đất này đủ lâu để học được mấy câu tiếng lóng ở Thượng Hải, lúc nào cũng treo hai chữ “ỡm ờ” trên miệng, mà nói chuẩn nhất là câu “mất hết cả mặt” (*).

(*) Đây là các cụm từ địa phương, mình đưa về thẳng nghĩa trong tiếng Việt luôn.

Cửa phòng khép hờ, giọng nói của Mã Tuệ Lệ đập vào tai y rồi trôi tuồn tuột. Chiến Dật Phi nằm trên giường, nhắm mắt lại, y nhận ra bản thân không thể xua tan suy nghĩ về ngón tay Phương Phức Nùng ở trong cơ thể, những gì chúng lưu lại khiến y vừa động người đã cảm nhận được sự tồn tại của chúng, khớp xương rõ ràng, thon dài lạnh lẽo.

Bỗng nhiên có tiếng còi ô tô chói tai vang lên dưới tầng, người bấm còi không hề có ý định dừng lại, không chỉ ép Chiến Dật Phi thoát khỏi cảnh tượng xấu hổ đó mà còn khua cả khu biệt thự liền kề này dậy. Người giúp việc chưa ngủ ở tầng dưới mở cửa lớn, hóa ra vị khách tới chơi nhà đêm hôm lại là Nghiêm Khâm.

Trước đây Nghiêm Khâm còn gọi Mã Tuệ Lệ là mẹ nuôi, sau này lớn lên thì không chủ động qua nhà nữa. Giờ đã mười một rưỡi, gã tới lúc này là vì một tờ giấy chuyển nhượng cổ quyền.

“Tôi tới thăm Dật Phi. Chúng tôi là bạn bè.” Vào nhà, người đàn ông còn tự tiện hơn cả chủ, không chờ người nhà họ Chiến mời, sau khi quẳng đống đồ đắt đỏ cho Mã Tuệ Lệ thì lập tức lên lầu, quen đường quen lối mò vào phòng ngủ của Chiến Dật Phi.

Mở cửa ra vào một cách thẳng thừng. Nghiêm Khâm chưa từng tới nơi này, gã nhe răng cười: “Tôi ngửi mùi của cậu mà tìm đến đấy.”

Gã thấp hơn Chiến Dật Phi ba phân nhưng cơ thể rắn chắc nên không thấy chênh lệch quá lộ. Tóc cạo ngắn gọn gàng, hàm răng chỉnh tề, cười lên nhìn rất đẹp trai nên những ai biết rõ về con người gã vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối: Ngoại hình ngon nghẻ thế này mà sao lại là thằng khốn nạn?

Chuyện căng thẳng hai tiếng trước đã khiến y cực kỳ buồn ngủ, nằm trên giường thậm chí còn lười phản ứng, chỉ híp mắt lại nhìn đối phương một cách đầy ác cảm.

“Tôi vừa ra viện đã chạy tới thăm cậu.” Nghĩ một chút gã lại bật cười, “Tuy là lần nào vào viện cũng là vì cậu.”

Nghiêm Khâm nói với Chiến Dật Phi gần đây mình buôn bán có ít tiền lời, bắt tay với mấy người bạn nhanh chóng nâng giá một mã cổ phiếu nhỏ, thuê đám “chuyên gia cổ phiếu” hàng ngày đánh giá cổ phiếu trên mấy kênh tài chính kinh tế tung tin giả, đến khi mấy kẻ đầu tư vãng lai ngu xuẩn trúng bẫy lao vào mua thì lập tức bán tháo, kiếm về một khoản lời kếch sù. Những kẻ ngu xuẩn trong miệng Nghiêm Khâm chính là những bà thím tiết kiệm cả tiền mua đồ ăn để mua cổ phiếu, hoặc là đảng đi làm lăn lộn cả một năm, tự cho rằng có thể vớt mấy cổ phiếu trôi nổi trên cái thị trường mà kẻ giàu hoành hành, kết quả vẫn luôn là bị người ta lừa đi mất một nửa mồ hôi và máu.

Gã nói quy luật của thế giới này là vậy, kẻ giàu sẽ ngày một giàu, còn người nghèo thì chỉ nên an phận thủ thường mà thôi, tham lam không biết đủ thì sẽ ngày càng sa đà, trở thành thịt cá cho người ta xơi cũng đáng. Những lời này gã thốt ra mang theo thái độ khinh miệt, Chiến Dật Phi ngứa mắt cái kiểu này, lạnh mặt ra lệnh đuổi khách: “Tôi không hứng thú với mấy câu này của anh, anh có thể về rồi.”

“Vậy để nói về thứ mà cậu thấy hứng thú nhé. Cậu không tò mò tại sao tôi đến đây à?”

Chiến Dật Phi dựa vào thành giường, nhắm mắt đuổi khách, tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không hứng thú.

“Cha cậu đang định đánh vào ngành bất động sản.” Nghiêm Khâm tiến lại gần đối phương với gương mặt tươi cười quái gở, gã huơ huơ bao đựng tập hồ sơ, “Đáng tiếc là ngân hàng không đánh giá cao ông ta, hiện tại tài chính quay vòng của ông ta hơi khó khăn, buộc phải lên kế hoạch bán đi một phần cổ quyền của tập đoàn Dung Tinh nhà cậu, tôi đành phải nể mặt cậu mà tiếp nhận thôi.”

Chiến Dật Phi mở lớn mắt, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng vẫn cắn răng không nói câu nào.

“Ông già cậu bán một tấn thép vật liệu thì kiếm được bao nhiêu tiền, ông già tôi dùng một tấn thép vật liệu đó xây thành nhà lầu thì sẽ kiếm được bao nhiêu? Hiện tại các công ty thép ở Trung Quốc quá thừa thãi, cung cầu uể oải, mười nhà máy thép thì hao hụt chín, chẳng mấy mà sẽ trở thành đối tượng để ngân hàng giới hạn khoản vay. Cha cậu là người làm giàu dựa vào vốn của bố vợ, sau khi ông ngoại cậu chết thì đường tiền tài không rộng mở nữa, còn thằng anh cậu tuy đã từng đi nước ngoài, học lên cao nhưng tiếc là chết sớm rồi. Tất nhiên Dung Tinh gấp rút chuyển mình không sai, nhưng Trung Quốc đã chạy phong trào sáp nhập từ mười năm trước rồi, giờ cha cậu mới muốn chia bát cơm này thì đã muộn.”

“Nếu anh không quan tâm tới các doanh nghiệp thép Trung Quốc thì tại sao lại muốn tiếp nhận Dung Tinh?”

Nghiêm Khâm trèo thẳng lên giường Chiến Dật Phi, giày cũng chẳng thèm cởi, cười gằn: “Tôi chẳng có tí hứng thú nào với cái xí nghiệp thép ngớ ngẩn của cha cậu, cái tôi quan tâm là mảnh đất, tôi định cải tạo thành một quảng trường của tập đoàn Chính Nghiệp, tiện thể cải thiện môi trường đã bị các người làm ô nhiễm, tạo phúc cho dân cư sống ở đó.”

“Tùy anh.” Chiến Dật Phi không muốn mất thời gian nói chuyện với người này, “Anh chẳng việc gì phải nói chuyện này với tôi.”

“Nếu cuối cùng cha cậu không để lại tiền cho cậu thì cậu sẽ chẳng khác nào đống bùn nhão bị người ta giẫm lên, trở thành loại bần cùng chó má, không sợ à?”

“Tôi có công ty của mình, Dung Tinh phát triển thế nào chẳng liên quan gì đến tôi.” Chiến Dật Phi cười lạnh, “Mà dù có tiền thì anh cũng có bằng cứt chó đâu. Tôi có thối cũng chẳng thối bằng anh, sợ cái gì?”

“Vẫn còn giận vì thằng điếm họ Đường kia à? Có cần phải thế không? Cậu đánh gãy một cái răng của tôi, còn đập vỡ đầu tôi mà tôi có làm gì cậu không? Lúc cậu ở trong tù, là ai vào thăm cậu? Cha mẹ cậu mặc kệ cậu, cuối cùng vẫn là tôi bỏ tiền bảo lãnh cậu ra.” Nghiêm Khâm vươn đầu lưỡi liếm lên răng nanh, thò tay sờ lên mặt Chiến Dật Phi, cười mắng, “Đồ không có lương tâm!”

Chiến Dật Phi nghiêng người tránh né, nhưng đối phương không nói sai.

Khi đó Nghiêm Khâm có tới thăm y mấy lần, lần nào cũng đưa ra yêu cầu khiến người ta không tưởng tượng nổi. Chiến Dật Phi vốn không chấp nhận tình cảm của gã, y ghê tởm những lời đề nghị liên quan tới “sex” nên không thèm phản ứng.

Nghiêm Khâm cũng chẳng ép, sau khi nghĩ kỹ lại thấy Chiến Dật Phi bị nhốt trong tù có khi còn bớt lo hơn, chưa kể dáng vẻ y mặc áo tù gợi cảm chết người! Ngày nào gã cũng tưởng tượng ra để thủ dâm.

Hơn ba tháng, một trăm ngày, chung giường chung gối lâu như vậy làm gì có chuyện không phát sinh hành vi thân mật, nhưng cũng không làm gì quá khác người. Chỉ có một lần duy nhất không lâu sau khi Chiến Dật Phi vào ở nhà Nghiêm Khâm, Nghiêm Khâm đã gọi một ngôi sao nữ xinh đẹp tới cùng chơi 3P.

Vốn chuyện cũng không phát triển đến mức như vậy, Nghiêm Khâm rất chiều chuộng cô gái này, thân hình bốc lửa, mặt mũi lai Tây, kỹ thuật trên giường cực kỳ tốt. Mấy ngôi sao người mẫu khác Nghiêm Khâm chơi mấy lần là chán, chỉ có mỗi người này là đối xử khác biệt.

Chiến Dật Phi mười bảy tuổi khác hoàn toàn khi y hai mươi – sau khi y lên mười tám thì lập tức cao lên hơn mười phân, dáng người cũng cân xứng rắn rỏi, mông cong chân dài không khác hiện nay là mấy. Nhưng khi đó da y tái nhợt, gầy trơ xương, chưa kể tính cách lại im lặng kiệm lời, quả thật không phải dạng con gái sẽ thích. Nghiêm Khâm cho thằng nhóc này xem mấy bộ phim khiêu dâm mà mình giếm riêng, tất cả đều là dạng hardcore, không censored, Chiến Dật Phi chưa bao giờ tiếp xúc với người khác phái xem mà mặt đỏ tai hồng, ngọn lửa nhen nhóm trong lòng, vừa chờ mong lại vừa kinh hãi.

Sau khi cười lớn, Nghiêm Khâm lại hào phóng ra vẻ, đêm nay tốt nhất là nên bóc tem cho cậu!

Nhưng ngôi sao nữ xinh đẹp đã nổi tiếng kia lại không muốn, cô ta nói với thiếu gia của tập đoàn Chính Nghiệp trong phòng tắm là tôi không thích nó, không muốn hầu hạ nó! Chẳng phải nó là con riêng sao, con riêng sao lại không có tiền? Hơn nữa nó nhìn quá quê mùa! Tôi vừa định hôn nó thì nó đã sợ đến mức trốn biệt về phía sau, còn tự cắn vào lưỡi mình.

Bình thường vẫn cố tình rên rỉ bằng giọng mũi ngọt ngào nhưng giọng thật của cô ta lại cực kỳ bén nhọn, điệu bộ khi nói lại hung hăng, Chiến Dật Phi ở bên ngoài nghe được rõ ràng từng câu từng chữ.

Thiếu niên bên ngoài cửa cúi đầu đạp một phát vào sô-pha. Y nghĩ: Tôi cũng chẳng muốn làm cô.

Cuối cùng vẫn là thiếu chủ đồng ý tặng một chiếc ô tô đắt tiền, cô gái kia mới cố ép mình làm tình. Dù là làm với đồng tính hay khác phái thì đây cũng là lần đầu của Chiến Dật Phi, đối phương rất xinh đẹp, y căng thẳng đến mức không nhúc nhích nổi.

Ngay lúc cô gái định làm qua loa cho xong thì Nghiêm Khâm đang rít thuốc đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, đẩy cô lên người Chiến Dật Phi, tùy tiện bôi trơn vài lần nơi cửa sau mềm mại rồi bắt đầu thúc vào người cô.

Thêm một người nữa, tư thế cơ thể vừa gợi tình vừa dâm đãng nhưng cả quá trình chẳng thể khiến người ta sung sướng nổi. Nghiêm Khâm dí đầu cô gái sang một bên, ghé xuống chôn vào cổ Chiến Dật Phi, sau đó liều mạng làm cô ta. Cô gái bị dúi đầu không thể nhúc nhích, đau đến mức gào khóc, hình tượng bay biến hết. Nghiêm Khâm ghét việc cô ta ầm ĩ, lập tức rít nốt mấy hơi thuốc rồi dụi đầu lọc xuống mông cô.

Thiếu niên mười bảy tuổi nằm dưới cùng rốt cuộc cũng cười, khóe miệng giương lên, gương mặt ngày thường luôn lạnh như băng để lộ ra nụ cười xán lạn, quả thực mê hoặc lòng người.

Nghiêm Khâm vừa rong ruổi lên xuống vừa nhìn Chiến Dật Phi dưới thân, cũng cười.

Trải qua một đêm hỗn loạn, hôm sau Chiến Dật Phi nghĩ lại chỉ cảm thấy lờ mờ không rõ ràng, nhưng y nhớ hôm sau Nghiêm Khâm lái xe đưa y lên phố, chọn một chiếc khuyên tai kim cương đắt nhất trong cửa hàng trang sức cho y. Gã nói đeo đi, trông cậu sẽ Tây hơn một chút. Tôi không thể dụi đầu lọc thuốc lên mông mỗi cô gái mà mình thích được.

Chuyện cũ liên tục ùa về nhưng Chiến Dật Phi không nói gì thêm. Em gái y ở ngay bên cạnh, ông chú Chiến Dung cũng đang ở cùng nhà, hiển nhiên y không hề muốn nhắc lại quãng thời gian bết bát kia.

“Mà lại nói, thằng cha làm PR ở Miya kia trông khá giống thằng oắt Đường Ách, cậu thật sự để thằng đó đè à?”

“Không phải việc của anh.” Cảm giác hai ngón tay vuốt ve qua điểm cực khoái mẫn cảm, Chiến Dật Phi không kiềm chế được mà khẽ run lên.

Tuy bị vả lại một câu lạnh lùng nhưng Nghiêm Khâm lập tức nhận ra sắc mặt mất tự nhiên của y, gã nảy sinh nghi ngờ, đột ngột đè lên cơ thể đối phương, ghé sát mặt xuống ngửi ngửi. Gã giữ lấy hai tay y, vùi mặt trên cổ, dí mũi lên liều mạng ngửi một lúc như chó đang tìm thức ăn, sau đó chậm rãi trượt xuống ngực, tỉ mỉ cẩn thận đi tìm dấu vết của thằng đàn ông khác trên từng tấc da thịt không bỏ sót nơi nào. Cuối cùng gã dán mặt vào giữa đũng quần y, cách một lớp quần ngửi.

“Anh, anh lên cơn à? Mau đứng dậy!” Hành vi này quá biến thái! Sợ sẽ quấy rầy người nhà, Chiến Dật Phi đè giọng xuống thấp, đồng thời vươn tay ra đẩy gã.

“Cậu cho thằng đó đè?!” Thấy chất dịch bẩn vẫn còn dính lại trên sơ-mi, sắc mặt Nghiêm Khâm hơi thay đổi, sau đó chửi ầm lên, “Đ*t mẹ nó chẳng phải cậu nói không làm ở dưới sao?!”

“Không liên quan đến anh!” Chiến Dật Phi không cho rằng bản thân đã làm phía dưới, nhưng lại hoàn toàn cho rằng không việc gì phải giải thích cho đối phương.

“Xem ra là thật… Là thật…”

Khi rời khỏi nhà họ Chiến, Nghiêm Khâm hung hăng thề độc, tao sẽ chơi chết thằng đó.

“Thằng đó” là chỉ Phương Phức Nùng, Nghiêm thiếu gia của tập đoàn Chính Nghiệp lái xe bừa bãi trong khu biệt thự cao cấp, cố tình bẻ lái đâm hỏng đèn đường, tông đổ thùng rác, đè bẹp một mảng cây xanh, làm khắp nơi quanh nhà họ Chiến loạn hết cả lên, đâm đến mức chiếc xe đắt tiền của gã xước be bét. Gã cũng không quan tâm, cười lên một cách quái dị rồi lái xe đi mất.
Hết chương 25.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.