Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 32



Sàm sỡ người đàn ông trên giường bằng mắt mấy lần, Chiến Dật Phi cởi giày bò lên, nghiêng người nằm bên cạnh Phương Phức Nùng. Y gối đầu lên ngực hắn, áp mặt vào lồng ngực hắn – dường như Phương Phức Nùng phát hiện ra, khẽ rên hừ hừ một tiếng nhưng không tỉnh lại.

Nước hoa chỉ còn lại tầng nền (*) vấn vít, mùi hương dư lại sắp biến mất hòa quyện cùng mùi cơ thể của Phương Phức Nùng tựa như loài động vật không xương liên tục mơn trớn khiêu khích y. Chẳng hiểu sao mà Chiến Dật Phi lại cảm thấy mùi này dễ ngửi, nhưng cũng chẳng thể rạch ròi rằng nó dễ ngửi ở đâu. Chỉ là khi nhắm mắt, y lại tham lam muốn ngửi thêm một lúc, rồi y duỗi tay tìm kiếm đầu ngực hắn. Đầu ngón tay y vân vê điểm nhỏ lồi lên khi mạnh khi nhẹ, men theo đường nét nơi cơ ngực mò dần xuống dưới.

(*) Mùi hương nước hoa (Notes) thường được phân loại và sắp xếp trong 3 lớp hương: hương đầu (Top/Head notes), hương giữa (Middle/Heart notes) và hương cuối hay hương nền (Base notes). Sau 1 tiếng rưỡi cho đến 2 tiếng thì mùi hương bạn “nghe” được lúc này là “giọng” của tầng nền. Đây là tầng chịu trách nhiệm đưa ra mùi hương đặc trưng của nước hoa sau khi đã hòa quyện cùng các phân tử mùi khác có trên da.

Ngón tay của Chiến Dật Phi tham lam ve vuốt cơ thể Phương Phức Nùng, từng tấc từng tấc, chậm rãi lướt qua, cẩn thận cảm nhận từng cơ bắp, từng đường nét trên da thịt, làm thế nào cũng không rời tay được.

Sờ qua cơ bụng chắc nịch và đường chữ V dọc thắt lưng, sau đó xuất phát từ xương mu, ngón tay thon dài nõn nà như ngọc trượt vào trong đám lông sậm màu, từng ngón từng ngón mơn trớn lông mu của người đàn ông này.

Cậu tiếp viên trong phòng tắm bỗng kêu lên một tiếng, hòa trong tiếng nước từ vòi sen hỗn tạp, chẳng rõ là kêu cái gì. Chiến Dật Phi giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái mê muội, y định đứng lên –

Ai ngờ đúng lúc này, người đàn ông trên giường bỗng mở bừng mắt, kéo lấy cổ tay y.

Cơ tay căng lên, dùng sức kéo một cái đã khiến người vốn đang định đứng dậy kia trở về trong lồng ngực mình.

Hai cánh tay ấm áp lại mạnh mẽ, tựa như hai cái khóa đan chéo cố định y thật chặt. Chiến Dật Phi giãy mấy lần không ra, đành lạnh giọng ra lệnh: “Buông ra cho tôi.”

“Cậu vô lý thế nhỉ, cậu sờ tôi lâu vậy mà lại không cho tôi ôm cậu một tí à?” Phương Phức Nùng không nghe lời mà buông tay, còn dựng thân trên dậy, siết hai cánh tay thêm chặt, giữ rịt đối phương trong ngực mình, “Nể mặt tôi phải quỳ tận hai tiếng đồng hồ, cho tôi ôm chút thôi.”

“Quỳ hai tiếng? Anh nghĩ tôi là thằng ngu à?”

“Ha.” Phương Phức Nùng bật ra một tiếng cười chỏng lỏn, tiếng cười khiến người ta nghe ra được ý của hắn: Chẳng phải thế thì là gì?

Chiến Dật Phi lại bổ sung: “Điều khoản bổ sung trên hợp đồng chi tiết như thế, điều nào cũng có lợi cho Miya. Anh bảo tôi làm sao mà tin được Hạ Vĩ Minh lại có thể để bản thân rơi vào thế bị động như vậy sau khi bắt anh quỳ hai tiếng?”

“Được rồi, nói đúng rồi.” Thằng nhóc này ngồi giữa hai chân hắn, mông đè lên hàng của hắn, Phương Phức Nùng cọ thứ đồ dưới háng hai cái, sau đó kề mặt vào sát lỗ tai y, “Tôi không quỳ, nói quỳ là lừa cậu thôi; tôi cũng không say, mà chắc là có một chút, có lẽ là từ lúc nhìn thấy cậu.”

“Tôi có một câu hỏi.” Chiến Dật Phi tìm cách tránh né nhưng không được, cắn răng hỏi, “Rốt cuộc anh đã làm thế nào mà có thể khiến Hạ Vĩ Minh cúi đầu?”

“Tôi đe dọa ông ta, không ký hợp đồng thì tôi sẽ tìm một đám đàn ông tới hiếp con gái ông ta.” Phương Phức Nùng cười vô lại, hôn Chiến Dật Phi cái nữa, “Đương nhiên là cách thức biểu đạt của tôi rất uyển chuyển, ông ta vẫn nghe hiểu.”

“Anh đúng là…” Ngừng lại không nói, nghĩ đến việc gã đàn ông này đã nghe chữ “vô liêm sỉ” quá nhiều lần, nói thêm lần nữa thì cùng lắm hắn cũng chỉ mỉm cười chấp nhận mà thôi.

“Tôi cũng có một câu hỏi,” Phương Phức Nùng vươn tay luồn vào trong sơ-mi của Chiến Dật Phi, vừa rồi đối phương sờ mình thế nào, giờ đây hắn sờ lại y như thế, vừa sờ còn vừa day cắn lỗ tai y, hỏi: “Cậu đã biết tôi lừa cậu rồi, sao còn muốn đi theo?”

Chiến Dật Phi cắn chặt môi, hung dữ đanh mặt không đáp. Y không trả lời được câu hỏi này, không có cách nào thoái thác, cãi cọ hay chơi xấu, cũng không thể trợn mắt ăn nói ba hoa, khi gặp phải câu hỏi không thể trả lời hoặc không muốn trả lời, y chỉ có một cách đối phó duy nhất – im miệng không nói.

Phương Phức Nùng ngồi thẳng dậy, kéo người Chiến Dật Phi về phía hắn, hướng mặt y đối diện với mình rồi gẩy nhẹ – hắn nhận ra, dáng vẻ tức giận ngỡ ngàng của người này rất đáng yêu, thế là không nhịn được mà mỉm cười hôn một cái: “Nhóc con.”

“Tại sao lại đi theo ấy à?” Cuối cùng thì gã đàn ông mượn rượu làm càn này cũng đã chọc tức ông chủ mình, Chiến Dật Phi lặp lại câu hỏi của đối phương một lần, sau đó đột nhiên mạnh mẽ đè Phương Phức Nùng ngã xuống dưới thân mình, “Ông đây tới để làm anh đấy!”

Đúng là uống nhiều rồi, dạ dày hơi đau, đầu cũng đau. Phương Phức Nùng không vội đoạt lại thế thượng phong, thậm chí còn mặc cho Chiến Dật Phi ngồi trên người hắn, thô lỗ luồn đầu lưỡi vào trong miệng. Dù gì cái kiểu đùa giỡn lưu manh này chẳng khác nào đánh cược, thua thì tôi hôn cậu, thắng thì cậu hôn tôi, lòng dạ xấu xa, có thế nào cũng không sợ lỗ vốn.

Hắn giữ chặt gáy y, cắn lên vành môi y, bắt đúng thời điểm đối phương mê loạn mà đẩy đầu lưỡi của mình tới. Khi nhẹ nhàng càn quét khắp khoang miệng người kia, hắn lại phát hiện ra vẫn còn viên kẹo bạc hà chưa tan hết, hai người tranh đoạt một hồi, Phương Phức Nùng mới cướp viên kẹo từ trong miệng Chiến Dật Phi về miệng mình.

Y như muốn cắn nát, ngấu nghiến đối phương rồi nuốt vào trong bụng, bọn họ hôn đầy mạnh bạo, hôn đến khi đã ôm chặt lấy nhau, hơi thở hổn hển giao hòa. Đến tận lúc oxy trong phổi cạn kiệt hoàn toàn, hai người đàn ông mới lưu luyến buông nhau ra.

Phương Phức Nùng đang giữ lấy mặt Chiến Dật Phi, nhìn đôi môi hơi sưng lên của y mà thở hồng hộc. Chính hắn lúc này cũng khó có thể điều hòa lại nhịp thở, khó khăn lắm ánh mắt mới rời khỏi đôi môi mỏng mê người kia, vậy mà đã lập tức bị đôi mắt hẹp dài đen láy khóa chặt vào –

Người có đôi mắt xinh đẹp thế này, chắc chắn kiếp trước phải tu tâm tích đức, cả đời làm việc thiện thì kiếp này mới được đền đáp như thế.

Chẳng biết có phải do cồn tác động hay không, Phương Phức Nùng kéo mặt Chiến Dật Phi lại gần phía mình, ngẩng đầu hôn lên mắt y, hôn rất nhẹ, rất nhẹ.

“Nhắm lại đi.”

Nhưng Chiến Dật Phi không nghe lời, ngược lại còn ranh mãnh trợn ngược lên, hung dữ trừng mắt nhìn hắn.

Đối diện với đôi mắt này, trong đầu hắn hiện ra vô số ý nghĩ vừa ướt át vừa bẩn thỉu. Hắn muốn đâm y đầy mạnh bạo, muốn nghe tiếng y than khóc, muốn nhìn thấy y run rẩy dưới thân mình, muốn bắn hết lên mặt y, còn muốn tiểu vào trong người y. Giống như tưới tắm, tẩm bổ, hắn muốn nhồi hết toàn bộ tinh dịch của mình vào trong cơ thể y.

“Cậu đã từng nghe câu này chưa? ‘Tiền là giác quan thứ sáu của con người, không có tiền, cậu sẽ không thể sử dụng năm giác quan còn lại một cách trơn tru, đường đời cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn’.” (*)

(*) Lấy ý từ “Of Human Bondage” xuất bản 1915 của văn hào William Somerset Maugham.

“Đâu phải hủy hoại hoàn toàn? Câu gốc là hủy hoại một nửa…”

“Như nhau cả, với tôi thì chính là hỏng hoàn toàn.”

Cửa phòng tắm kẽo kẹt hé mở, cậu trai xinh đẹp kia quấn khăn tắm bước ra ngoài, nhìn thấy cái giường lớn mà đờ cả người. Hai tên đàn ông trên giường nằm chồng lên người nhau, ôm lấy nhau, khoảng cách gần gũi đầy khả nghi, một người gần như trần truồng, người kia vẫn chỉnh tề âu phục của một nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ là bị vò nhàu nhĩ mà thôi. Ai mà ngờ được mình lại quen cả hai người đàn ông này, cậu tiếp viên còn đang lúng túng thì Phương Phức Nùng lại nghiêng mặt qua, dịu dàng cười với cậu ta: “Phiền cậu vào tắm thêm một lúc nhé.”

“Nhưng mà -“

Người đàn ông còn lại vươn tay với lấy cái điều khiển từ xa trên tủ đầu giường rồi ném về phía đối phương: “Cút vào!”

Tiếp viên đáng thương suýt nữa thì bị điều khiển nện vào đầu, nhảy tót sang bên cạnh, sau đó hốt hoảng né luôn vào phòng tắm. Tiếng chân trần giẫm trên sàn nhà ướt nhẹp lép bép, tiếng đóng cửa vang đến kinh người.

Chiến Dật Phi lạnh mặt, cau mày: “Chẳng phải anh muốn nó ngủ với anh đêm nay sao?”

“Câu được cá rồi thì còn cần mồi làm gì nữa.” Gã đàn ông lại nở một nụ cười mê hoặc, lúc này rượu đã xộc ngược lên đỉnh đầu, trần nhà bắt đầu nghiêng nghiêng, vật dụng bài trí trong phòng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, cưỡi gió đạp mây, “À, nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Tiền là giác quan thứ sáu của con người.”

Ánh mắt bâng khuâng ngà ngà say lộ ra ý vị mê người, Phương Phức Nùng nhẹ nhàng lướt ngón tay lên cằm Chiến Dật Phi, sau đó thu lại nụ cười thiếu đứng đắn của mình, hắn nói: “Tiền là giác quan thứ sáu của con người, thế nên đương nhiên là tôi rất thích tiền… Nhưng mà, tôi còn thích cậu hơn.”

Vốn Phương Phức Nùng đang ngồi, hắn cố hết sức để ghé lại gần Chiến Dật Phi, nói xong những lời này mới nằm vật xuống. Thế giới trước mắt đã nặng trĩu rồi, quả thực hắn đã quá say.

Chiến Dật Phi nhìn vào mắt Phương Phức Nùng, ngây ngẩn chân thành, y bỗng đờ ra không chớp mắt. Y biết thằng khốn này đầy rẫy vết nhơ, miệng thì dâm tục, tin hắn chẳng khác nào côn trùng mù quáng tự lao mình vào lưới. Nhưng rõ ràng mấy chữ này nhẹ tựa bông gòn, ấy vậy mà khi nghe được lại nặng như lô đỉnh, ép chặt lồng ngực y, khiến đầu óc y lúc này cũng trở nên rỗng tuếch. Hồi ức ào ạt ùa về, y chợt phát hiện ra mình sống tận hai mươi bảy năm rồi, ngay cả Đường Ách cũng chưa từng nói câu này với y.

Ngẫm lại cũng thấy chẳng cam lòng.

Thời buổi này, chỉ có ba loại người mới treo chữ “thích” ngoài miệng, một là bọn choai choai mới tập tọe yêu đương, hai là bọn oắt con bày trò cưa cẩm, tóm lại đều là nít ranh. Rõ ràng Phương Phức Nùng không phải choai choai. Giạng chân ngồi trên người gã đàn ông này, Chiến Dật Phi lặng lẽ nhấm nháp tiếng “thích” kia lặp đi lặp lại, càng nghĩ càng cảm thấy không tin được, thậm chí càng nghĩ còn càng thấy tức giận. Kẻ này là người xấu, thấy y chìm xuống biển cũng sẽ không đưa tay ra cứu, thậm chí còn chỉ vào một nơi hư không, lừa y đó là đảo.

“Hừ” một tiếng đầy khinh miệt, Chiến Dật Phi xuống giường định rời đi.

Hàng họ dưới thân bừng bừng dựng thẳng, nhìn đối phương hình như cũng có phản ứng, Phương Phức Nùng lại cười xấu xa, mặt mày lưu manh gập hai chân lại rồi giạng ngửa ra, hướng thứ đồ chơi thẳng tắp kia về phía người nọ rồi chỉ chỉ, uể oải hỏi: “Cậu định cứ thế mà bỏ đi à?”

Chiến Dật Phi dừng bước, quay đầu đánh giá gã đàn ông trần như nhộng kia lần nữa, săm soi từ trên xuống dưới, không tha cho cả đầu ngón chân, cuối cùng vẫn kết thúc ánh nhìn tại giữa háng của hắn.

Màu sắc đỏ sậm, phần đầu ẩn hiện những đường gân gồ ghề màu xanh, cả cây vừa to vừa dài, khiến người ta yêu thích như kẹo mút.

Chiến Dật Phi đổ người xuống, lại hôn lên môi Phương Phức Nùng, luồn đầu lưỡi vào miệng hắn tham lam càn quấy, cướp lại viên kẹo bạc hà giờ đã tan thành một mảnh cỡ viên đá vụn. Không muốn tách môi nhau, người đàn ông trên giường còn định ngồi dậy hôn y, Chiến Dật Phi lại chẳng nói chẳng rằng đè ngược hắn ngã xuống, vươn một tay nắm lấy dương v*t hắn, bắt đầu liếm dọc từ cần cổ xuống cơ thể.

Lưỡi chuyển động rất nhanh, liếm mút đầu v* qua loa xong đã lập tức lần xuống bên dưới, dừng lại ở rốn quấy đảo một hồi, cuối cùng kết thúc trên cái “kẹo mút” kia.

Chiến Dật Phi để chóp mũi chạm vào niệu đạo của đối phương, hít hà tận hưởng cây gậy này. Mùi rất được, y thích. Y ngậm hàng vào miệng, không ngậm sâu, vừa liếm láp hầu hạ phần đỉnh nhạy cảm của đối phương, vừa duỗi năm ngón tay tuốt dọc phần thân.

dương v*t lại càng thêm dũng mãnh bừng bừng, mạch máu căng tràn dọc phần thân, thậm chí ngón tay có thể sờ vào cảm nhận rõ rành rành. Phương Phức Nùng thoải mái rên một tiếng, lỗ nhỏ trên đỉnh bắt đầu chảy nước.

Chiến Dật Phi liếm hết chất dịch của hắn, mặt mày cũng nghiêm túc vô cùng, chẳng khác nào một đứa hảo ngọt đang liếm láp cái kẹo mút của mình.

Ngón tay luồn vào trong mái tóc đen nhánh mềm mại của Chiến Dật Phi, vốn Phương Phức Nùng còn đang nhắm mắt hưởng thụ thì bỗng cảm thấy một cơn đau rất nhỏ truyền tới từ thân dưới, có vật cứng chui vào niệu đạo, khó chịu đến mức khiến hắn mở choàng mắt.

Hóa ra thằng nhóc này bày trò chơi xấu, y dùng đầu lưỡi nhét viên kẹo bạc hà chưa tan hết kia vào trong niệu đạo của hắn. Viên kẹo to bằng mẩu đá vụn chặn cứng ở phần đầu, bịt kín lỗ tiểu, không lấy ra được, cũng không chui xuống được.

Thấy mặt mày Phương Phức Nùng khó chịu, tâm trạng Chiến Dật Phi lại phơi phới, y tuốt mấy cái thật mạnh lên thứ đồ chơi kia, đến tận lúc đối phương muốn bắn nhưng bắn không ra mới ngừng tay.

“Đừng lo, sẽ tan hết thôi.” Chiến Dật Phi đứng lên, liếm môi, hồi tưởng lại hương vị da thịt ngọt ngào, ra vẻ thoả mãn cơm no rượu say.

“Đúng là… phục cậu rồi…” Phương Phức Nùng đã tỉnh táo hơn, ngửa mặt nằm vật ra giường, lại còn cười lớn.

“Chín giờ sáng mai đi làm, cấm đến muộn.” Trước khi đi, y còn tốt bụng tới gõ cửa phòng tắm, đợi thằng nhóc tiếp viên ló đầu ra khỏi cửa, Chiến Dật Phi đột nhiên thô bạo ghì chặt gáy cậu ta, ghé vào bên tai cay nghiệt hạ lệnh: “Người trong kia là của tao, cấm mày ngủ với anh ta đấy.”
Hết chương 32.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.