Phương Phức Nùng chờ dưới tầng, nghiêng người dựa vào chiếc Mercedes mà Chiến Dật Phi tặng cho mình. Một bó bách hợp và hồng trắng được gói đầy tinh tế tỉ mỉ nằm ở hàng ghế sau, hoa trắng, nhị vàng, điểm xuyết thêm lá xanh, cộng thêm giấy gói cũng màu xanh hòa cùng màu lá, vừa mộc mạc lại vừa thanh tao.
Vẫn còn sớm, đang chờ người thì đám đòi nợ lại gọi điện tới, léo nha léo nhéo một đống câu vô nghĩa, nói gì mà chẳng phải giờ mày đang ở một công ty của thằng nào giàu lắm hay sao? Chẳng phải nhà người ta còn có con gái à, mày nghĩ cách lừa nó lên giường đi thì còn lo gì tí tiền lẻ ấy nữa. Người nọ vừa nói còn vừa tấm tắc tiếc rẻ, cảm khái nếu bản thân có cái vỏ ngoài như Phương Phức Nùng thì kiểu gì cũng thành rể hiền phú ông tiền tỷ rồi.
Sự kiện Thượng Hí kia còn phải tuyên truyền lưu động khắp cả nước, không thể kết thúc một sớm một chiều, hắn vốn định moi một triệu hai của tháng này từ Hạ Vĩ Minh, nhưng khó khăn lắm mới tống khứ được lão già này, có lẽ chỉ sợ không thể vét tiền nữa.
Đầu bên kia điện thoại vẫn còn đang ầm ĩ, Phương Phức Nùng bỗng có suy nghĩ muốn buông bỏ hết. Gần đây tự nhiên hắn lại sốt ruột muốn rời khỏi Thượng Hải, càng lăn lộn và quen thuộc với Chiến Dật Phi, suy nghĩ này trong đầu hắn càng trở nên mãnh liệt, chính bản thân cũng không rõ vì sao.
Phương Phức Nùng đang cân nhắc đến khả năng lừa Chiến Viên Viên lên giường thì cơ thể anh trai nữ chính lại hiện lên trong đầu – nhìn từ đằng xa, Chiến Dật Phi cao ráo chân dài, gương mặt tuấn tú, mái tóc đen vừa tầm được xử lý nom cực kỳ hoạt bát.
Y đi tới, tựa như một nét chấm phá trong tranh Sơn Thủy, như một mối ràng buộc khổ đau, như một lời răn mang theo hứa hẹn.
So với em gái, đúng là quyến rũ anh trai thú vị hơn nhiều.
Lái xe tới nghĩa trang ở ngoại ô, dù xuất phát từ rất sớm nhưng cầu vượt vẫn hơi ùn. Phương Phức Nùng đưa điện thoại di động của mình cho người bên cạnh, có lẽ thời gian đi đường sẽ bị kéo dài: “Trong máy có một phần nội dụng đề nghị tôi đưa ra cho sự phát triển của công ty, vẫn phải hoàn thiện thêm, cho cậu đọc trước để giết thời gian.
Cái “phải hoàn thiện thêm” kia thực sự đã hoàn hảo không còn khuyết điểm, văn bản này viết rõ ràng về quy hoạch sản phẩm, tạo dựng thương hiệu, đầu tư quảng cáo cùng với quy hoạch con đường sau khi sản phẩm ra mắt, mục tiêu hoạt động, thậm chí là cả kế hoạch đưa công ty lên sàn ngay từ trước khi sản phẩm ra mắt công chúng.
“Anh còn nghĩ tới cả việc niêm yết công ty rồi?” Chiến Dật Phi rất bất ngờ, đúng là y có kế hoạch định đưa Miya lên sàn chứng khoán, tham vọng cực lớn, y định thoát ly khỏi tập đoàn Dung Tinh để tự mình lên sàn.
Phương Phức Nùng mỉm cười: “Chẳng nhẽ cậu không nghĩ tới hay sao?”
Chiến Dật Phi nghĩ một chút, bắt đầu khuyên nhủ đối phương bằng giọng điệu cực kỳ tự cao: “Anh biết không, ông chủ đều thích nhân viên tài giỏi, nhưng lại không thích loại nhân viên quá giỏi còn tự cho là đúng.”
“Vì những ông chủ đó đều là lũ ngu, cậu đâu giống như bọn họ.” Người đàn ông này lái xe rất tập trung, chỉ liếc mắt rất nhẹ qua chỗ đối phương rồi lại quay đầu nhìn thẳng về phía trước, hờ hững bổ sung thêm một câu, “Cậu là một người thông minh chỉ dùng người mà mình biết.”
Chiến Dật Phi hừ nhẹ, không thể tự nhận bản thân là thằng ngu, y đành phải im lặng. Đóng bản kế hoạch rồi lại mở danh bạ của đối phương lên, ai ngờ y lại phát hiện ra bên trong rỗng tuếch, hoàn toàn không có thông tin liên lạc của bất cứ ai. Y kìm lòng không đặng mà hỏi: “Anh không có số điện thoại của người nào khác à?”
Phương Phức Nùng chỉ vào huyệt thái dương của mình: “Ở đây hết rồi.”
“Thật sao?” Chiến Dật Phi để lộ vẻ mặt không tin nổi, y lập tức hỏi, “Số của tôi là gì?”
Phương Phức Nùng đọc một chuỗi số, cực kỳ trôi chảy, không sai một ly.
“Viên Viên?”
Lại một chuỗi, vẫn chính xác như trước.
Chiến Dật Phi cúi mặt, thầm nghĩ mấy cái này vẫn đơn giản quá, y suy tư một chốc lại hỏi: “Triệu Hồng Lỗi?”
Phương Phức Nùng xoay mặt liếc y, chậm rãi đọc một chuỗi số mới, mười số đầu vẫn nuột nà không ấp úng, nhưng đến số cuối cùng thì ngừng lại một lúc, sau đó rất thẳng thán nói: “Số cuối là năm hoặc bảy, tôi quên rồi.”
Chiến Dật Phi lấy điện thoại của mình ra xem, mười số đầu đúng hết, số cuối cùng là bảy.
Y khẽ cười: “Anh đúng là đồ lập dị.”
“Cũng có lúc sẽ quên, nhưng chỉ cần nghe giọng đầu kia thì sẽ nhớ ra là ai.”
Chiến Dật Phi lại mở bản kế hoạch chia nhãn hiệu kia ra, tự mình đọc một đoạn trong đó: “Hai nhãn hiệu Color Miya và Miss Miya sẽ bao phủ toàn bộ Watsons (*), Lady Miya thì sẽ coi những cửa hàng cao cấp là mục tiêu chiếm lĩnh, ví dụ như Zhengye Plaza…” Y giận tái mặt nhìn đối phương, tự mình cắt ngang lời mình, “Miya không đi theo con đường này.”
(*) Watsons là tập đoàn bán lẻ lớn nhất trên thế giới trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe và sắc đẹp với hơn 15.200 cửa hàng trên khắp 25 thị trường với 12 thương hiệu bán lẻ.
Biết lý do người này phản cảm như thế, Phương Phức Nùng cũng chẳng nhìn sang, chỉ tiếp tục nói thay y: “Zhengye Plaza đang là No.1 trong ngành bách hóa quốc nội, mức độ phủ sóng của các quầy hàng sản phẩm thời trang cũng đứng đầu quốc nội, đặc biệt là các mặt hàng tiêu dùng cao cấp như trang sức, mỹ phẩm v.v., ngoài ra tỷ lệ lợi nhuận kinh doanh vẫn đang tăng lên không ngừng.” Hắn ngừng một chút mới nói, “Cậu có biết gần đây Nghiêm Khâm đang làm gì không?”
“Thằng đó thì có thể làm gì? Giết người phóng hỏa, gian dâm cướp bóc?”
“Hai ngày trước ở Hà Nam, tên đó đã đại diện cho tập đoàn Chính Nghiệp ký hợp đồng cải tạo thành phố cũ với chính quyền thành phố Loa Hà. ‘Mười thằng Hà Nam thì chín thằng lừa đảo, một thằng còn lại là huấn luyện viên’, vì để cải tạo hiện trạng này, chính quyền đã trực tiếp ra mặt thu lại toàn bộ đất của dân biến thành tài sản nhà nước, sau đó lại cung cấp cho tập đoàn Chính Nghiệp với giá thấp để bắt đầu cải tạo thương mại. Mật độ dân cư ở Loa Hà chỉ thua mỗi tỉnh Trịnh Châu, hai năm vừa rồi kinh tế đang trên đà phát triển, một khi cải tạo thành phố cũ xong xuôi, chắc chắn kết quả sẽ là nghèo càng nghèo mà giàu càng giàu.” Phương Phức Nùng đảo mắt nhìn Chiến Dật Phi, giả vờ thở dài, “Sếp ơi, gì thì gì sếp cũng là giám đốc đấy, sao tin tức lại trì trệ thế.”
Vị trưởng phòng Quan hệ công chúng hoàn toàn không có ý muốn làm ông chủ nghẹn họng, nhưng đối phương lại trợn trừng mắt lên. Phương Phức Nùng không nhịn được mà quay mặt sang liếc Chiến Dật Phi, lại thấy y cố tình né tránh ánh mắt hắn mà nhìn ra ngoài cửa sổ, mím chặt môi không nói nổi một lời.
Có lẽ là đang hờn dỗi, nhưng không phải y giận người khác, mà y giận chính mình.
Giống như một con mèo, khi thu hết móng vuốt thì chỉ còn lại đệm thịt mềm mại làm người ta thích phát điên. Phương Phức Nùng cười cười, đột nhiên buông tay khỏi vô-lăng, vươn sang giữ lấy cằm tên kia, ghé mặt tới hôn lên môi y – biên độ động tác quá lớn khiến cơ thể đè vào bánh lái, chiếc xe Benz lạng một đường, xe đằng sau lập tức bấm còi báo hiệu.
“Này -”
Bốn cánh môi kề cận, ngay cả lưỡi cũng luồn vào. Không quan tâm đến việc sẽ gặp rắc rối ngay sau đó, Phương Phức Nùng ngồi lại vào ghế lái, cười lớn liếm môi mình, cũng dở điên dở dại mà bấm còi mấy cái.
“Biết nhục mới có can đảm về sau, ít nhất lúc này cậu đã được một nửa.” Hắn ngừng một lát lại bổ sung thêm, “Tất nhiên, suy cho cùng việc ra mắt sản phẩm Miya vẫn là để tăng lượng bán. Zhengye Plaza cũng chẳng phải ông trùm ngành bán lẻ duy nhất trong nước, huống hồ khi có thương mại điện tử thì lợi nhuận từ bán lẻ nói chung đã ít đi rất nhiều rồi. Tôi đề nghị móc nối để vào Watsons trước, chỉ là Watsons toàn chăm cho nhãn hiệu nhà mình, việc đánh vào không hề dễ dàng, còn không dám chắc có thể đẩy mạnh lượng bán và địa bàn sau khi tiến vào hay không, vị trí sau khi vào có ổn không, tất cả những việc này đều liên quan đến việc thương hiệu có thể nổi tiếng chỉ sau một lần, cắm rễ vào thị trường trong thời gian ngắn hay không.”
Mây trôi lơ lửng, hơi lạnh hòa trong gió, từng hàng cây bách được trồng ngay ngắn trong nghĩa trang, cứng cáp sừng sững. Có vài người đang đốt vàng mã, có người thì khóc lóc, nghĩa trang ngày Thanh Minh sẽ không có chuyện yên tĩnh nhưng kiểu gì cũng vẫn có một cảm giác quạnh quẽ bồi hồi khó tả, khảm vào xương cốt người ta. Trên bia mộ có trưng một bức ảnh đen trắng chụp người phụ nữ không còn quá trẻ, người này mặt tròn, mũi tròn, còn có một đôi mắt hạt đậu tròn, hoàn toàn không giống Chiến Dật Phi một chút nào. Phương Phức Nùng không nhìn kỹ, chỉ nói tôi còn tưởng là tới thăm mộ mẹ cậu.
“Tôi chưa từng nói là tới viếng mộ mẹ mình.” Chiến Dật Phi đặt bó hoa trang nhã kia dưới tấm ảnh, cố giữ bình tĩnh bổ sung, “Khi mẹ tôi chết, cậu tôi không lập bia cho bà ấy, kêu là hồi đó mình cũng khó khăn nên quyết định hải táng (*)…”
(*) Thủy táng, còn gọi là hải táng, là thả thi thể người chết xuống sông hoặc xuống biển. Trong truyện là biển. Đây là cách mai táng phổ biến nhất của người Tạng ở vùng Tây Tạng là thiên táng, chỉ có những người chết thảm hoặc chết vì bệnh truyền nhiễm mới bị thủy táng.
“Cái người này…”
Người con trai nhìn chòng chọc vào người phụ nữ trên tấm bia, ngón tay khẽ lần tràng hạt trên cổ tay.
Không cần đối phương trả lời, hắn nhìn thấy một cái tên được khắc chữ đỏ trên mặt bia: Triệu Hồng Lỗi.
“Chiến tổng? Cậu cũng tới à…”
Gã này còn đến nhanh hơn Tào Tháo. Giọng nói quen thuộc truyền tới từ đằng xa, Phương Phức Nùng quay sang thì thấy Triệu Hồng Lỗi dắt theo một cô bé đi về phía mình.
Triệu Hồng Lỗi cưới muộn, cả nhà trung niên hết rồi con gái mới được sáu bảy tuổi. Mặt tròn mắt tròn, ngoại hình hao hao người phụ nữ trong tấm ảnh. Cô bé mặc váy công chúa màu trắng, cầm một cành hoa cúc màu vàng nhạt vung vẩy. Ở cái tuổi này, thật sự rất khó để có thể biết được đồ mang tới cúng mộ mẹ mình trang trọng đến độ nào.
Tuy đã nghi ngờ từ trước, nhưng đến giờ Phương Phức Nùng mới hiểu tại sao Chiến Dật Phi luôn dung túng vô điều kiện cho Triệu Hồng Lỗi. Nghĩ kỹ thì quả thật không có điều gì tội nghiệp hơn một đứa trẻ mất đi mẹ mình từ khi còn nhỏ tuổi.
Chiến Dật Phi đi tới trước mặt người bố và đứa con gái, y giương mắt nhìn người bố, sau đó lại cúi người xuống, quỳ một gối trước mặt cô bé. Y nhìn cô bé, vươn tay xoa đầu đối phương, cố hết sức nói thật dịu dàng: “Hi.”
Triệu Hồng Lỗi đẩy con gái mình bằng một động tác không ai phát hiện, cô bé kia bỗng há miệng lộ ra hàm răng sún của mình, vừa la lớn vừa cầm cành hoa cúc bé nhỏ trên tay đánh vào mặt Chiến Dật Phi: “Người xấu! Chú là người xấu!”
“Không được nói thế!” Triệu Hồng Lỗi đập vào gáy con gái, lực không hề nhẹ, sau đó gã cúi gằm mặt giải thích cho ông chủ, “Chiến tổng, ngại quá… Bọn trẻ con không biết nói chuyện…”
“Con muốn mẹ cơ…” Cô bé bị cha mình đánh một cái vào đầu thì khóc lớn, khóc đến mức mũi đỏ lừ, tay thì kéo kéo, “Trả mẹ cho con…”
Đóa hoa đập vào mắt, Chiến Dật Phi lập tức buông mi nhìn xuống đất. Một lúc lâu sau y mới đứng dậy, chẳng nói một lời, rời đi không quay đầu lại.
Vị trưởng phòng Quan hệ công chúng lại không vội vã đuổi theo ông chủ nhà mình, hắn ngắt một cành hoa bách hợp hoàn hảo ra, quỳ gối trước mặt cô bé: “Có phải bông hoa này còn đẹp hơn hoa trên tay cháu không?”
Cô bé mở to mắt so sánh hai bông hoa trước mắt, cảm thấy đúng là hoa trên tay anh này đẹp hơn hẳn, bèn vươn tay định lấy. Phương Phức Nùng cười dịu dàng đưa cho cô bé, lại hỏi: “Rõ ràng tối qua ba cháu bảo cháu đánh anh kia mấy cái, sao cháu lại không nghe lời, không đánh nữa?”
“Ba chưa nói, cháu đã làm hết những gì ba dặn rồi…” Cô bé ngửa đầu nhìn cha mình như tranh công, sau đó người đàn ông trước mặt cô bé đứng lên, vỗ vai cô bé rồi chỉ vào một nơi cách đây không xa, nói rằng chỗ đó chơi vui lắm.
Một nhà cũng tới viếng mộ người thân mang theo một tòa biệt thự bằng giấy, màu sắc rực rỡ, cao hơn nửa người, cô bé lập tức chạy đi như bướm ngửi thấy mùi hoa.
Cô nhóc còn chưa chạy xa thì Phương Phức Nùng đã xốc cổ áo Triệu Hồng Lỗi lên: “Trí nhớ của trẻ con từng đó tuổi không tốt đến vậy, khổ nhục kế này của ông anh diễn vô ích rồi.”
Yết hầu bị siết mạnh nghe ra cả tiếng ken két, đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng bức ép ngay trước mặt, Triệu Hồng Lỗi sợ tới mức huyết áp tăng vọt, Phương Phức Nùng thì lại khinh khỉnh nhếch môi: “Cậu ấy đã tận tình tận nghĩa với ông anh rồi, tôi khuyên ông anh một vừa hai phải thôi.”Hết chương 36.