Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 43



Nguồn kinh tế bị chặt đứt, vốn Chiến Dật Phi còn không ý thức được vấn đề lớn đến đâu, cho đến khi xem tài khoản Miya từ kế toán công ty. Nhìn xong chính y cũng hoảng, chỉ riêng việc duy trì vận hành của công ty, mỗi tháng đã phải chi ra hơn bốn triệu chứ đừng nói là chi phí phát sinh để mở rộng thương hiệu và xây dựng kênh bán, đây không phải chỉ là ‘không bột đố gột nên hồ’ mà về cơ bản chính là đang đứng bên bờ vách đá cheo leo tuyệt vọng.

Giám đốc trẻ hạ lệnh với kế toán của công ty, không được phép công khai vấn đề tài chính đóng băng của Miya, việc cấp bách trước mắt là làm thế nào để Color Miya và Miss Miya có thể ra mắt trước tháng sáu, cố gắng tiết kiệm hết sức thì sẽ miễn cưỡng trụ được đến lúc đó.

Nhưng nếu sau khi ra mắt lại không bán được thì sao đây? Thời kỳ mở rộng thương hiệu quan trọng, y chắc chắn phải có sẵn tiền vốn dồi dào để chuẩn bị cho giai đoạn bành trướng về sau.

Chiến Dật Phi ngửa mặt dựa vào cái ghế giám đốc của mình, miệng ngậm một viên kẹo, trên bàn la liệt toàn giấy gói kẹo rực rỡ sắc màu. Khi chuyện rơi xuống đầu, y mới bắt đầu hối hận, cái tính công tử giàu đời hai vẫn còn trên người y, khi có tiền thì phung phí mua vui, giờ mới nhận ra thứ duy nhất đáng giá trong tay là căn nhà hơn hai mươi triệu. Nhưng vì y quá vội vàng, tuy còn chưa sang tên cho Đường Ách nhưng cũng đã trao giấy chứng nhận bất động sản vào tay đối phương.

Nghĩ đi nghĩ lại chi bằng tìm bạn bè vay tiền, y lấy điện thoại ra, kéo danh bạ lên xuống mấy lần, cuối cùng thở hắt ra, chọn một dãy số gọi đi.

Coi như một người bạn khá thân, tuy không phải dạng tội ác chất chồng như Nghiêm Khâm hay lão Bồ nhưng cũng chẳng phải loại thiện lành gì. Khi mới trở về từ Úc, Chiến Dật Phi khá thân thiết với thằng nhóc này, về sau khi tiếp quản Miya, vì bận quá nên cũng nhạt nhòa dần.

Không ngờ rằng thay da đổi thịt lại sâu sắc đến thế, chỉ là cảm thấy mình và những người đó không giống nhau.

“A Phi? Bình thường chỉ có người khác tìm cậu, cậu rất ít khi chủ động liên hệ với người ta.” Nắng tầm hai ba giờ chiều gắt đến mức mắt cũng đau, nhưng âm thanh đầu bên kia điện thoại lại nghe như chưa tỉnh ngủ, còn bồi thêm hai cái ngáp, “Chuyện gì thế? Hôm qua chơi muộn quá, giờ còn chưa tỉnh.”

“Vay…” Y lắp bắp gượng gạo, cắn răng cả buổi mới nói được một câu hoàn chỉnh, “Cho tôi vay ít tiền.”

“Cái gì cơ? Không nghe rõ, cậu nói gì thế?”

“Cho tôi vay ít tiền.”

“Cho cậu vay gì cơ? Sóng không tốt lắm…”

“Tôi bảo là…” Chuyện càng khó xử, đối phương lại càng nhây, Chiến Dật Phi thở dốc một hồi, cao giọng nói, “Cho tôi vay ít tiền!”

“Thì cậu cứ nói đi, chuyện có to tát gì đâu. Vấn đề là, cậu cần bao nhiêu?”

Thái độ của đối phương khiến y cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút ít, lại nói: “Cho tôi vay ba mươi triệu trước, nửa năm đi, sau nửa năm tôi chắc chắn sẽ trả lại cậu cả vốn lẫn lãi.”

“Dăm ba chục triệu cũng chẳng nhiều nhặn gì, nhưng giờ tôi không có sẵn, tôi sẽ cố gom cho cậu, chắc đâu đó tầm hai ba triệu. Mấy hôm trước tôi vừa mới đập tiền mua du thuyền, lắp thêm hai cột buồm dọc và còn cả động cơ lặn nữa, chơi thế mới đã chứ…”

Chiến Dật Phi không rảnh nghe người kia ba hoa, vội vàng cắt lời: “Vậy Đinh Triết thì sao? Dạo này nó có tiền nhàn rỗi (*) không?”

(*) Tiền nhàn rỗi là khoản tiền mà chắc chắn sẽ không cần dùng đến trong một khoảng thời gian nhất định (bao lâu tùy trường hợp), kể cả khi đã trừ đi khoản để đề phòng các bất trắc ngoài ý muốn.

“Cậu đừng có tìm nó, tìm nó cũng chẳng vay được đâu. Gần đây nó hơi túng, ở Macao một đêm thôi mà thua tận ba mươi triệu…” Tiếng ngáp lại vang lên ở đầu bên kia điện thoại, ngừng một chút mới nói tiếp, “Tôi bảo này, cậu đóng cửa cái công ty của anh cậu đi là được rồi, chẳng phải cậu cũng nói khi anh cậu tự gây dựng sự nghiệp thì ông già cậu phật ý ghê lắm, còn khuyên anh ta về công ty của nhà làm hay sao. Giờ anh ta chết ngắc rắm cũng chẳng đánh được, để lại một mớ bùi nhùi cho cậu, từ hồi cậu quản lý cái công ty mỹ phẩm rách nát đó, tôi thấy cũng chẳng khác trước là mấy…”

“Cậu bớt lảm nhảm chuyện công ty tôi đi! Nói cho tôi biết, còn ai vay được tiền nữa? Lưu Cảnh Văn hay Đới Lập?”

“Cậu có thể thử xem, nhưng đừng trách tôi không nhắc cậu trước, gần đây hai đứa nó thân với Nghiêm Khâm lắm, mấy hôm trước còn theo Bồ Thiếu Bân của tập đoàn Vạn Nguyên chơi 5P với một thằng thần tượng đang nổi. Lúc về mặt đứa nào đứa nấy sặc mùi mờ ám, cũng không nói cho tôi biết là ai, chỉ bảo nhìn thì đẹp thật nhưng cũng chẳng ra gì.”

Chiến Dật Phi cúp máy, cũng không gọi thêm cho bất cứ người nào nữa.

Giậu đổ bìm leo, dù y không cần thể diện thì y cũng biết đám giàu đời hai chơi bời lêu lổng đó sẽ không bao giờ ra tay trợ giúp mình vào lúc này.

Miya chỉ có thể dựa vào chính bản thân.

Còn cả Phương Phức Nùng.

Phương Phức Nùng và Đường Ách đã đi Hà Lan, trưởng phòng Quan hệ công chúng của Miya còn chưa biết công ty đang cạn vốn, giờ hắn còn đang vướng phải một chuyện vô cùng phiền phức khác.

Bản thân Đường Ách rất đẹp, đặt cạnh những bức tranh khảm gạch men và hoa văn màu sắc thì quả thực đẹp như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật vô giá. Nhưng ngoại trừ lúc thử vai thì xuất hiện đúng giờ, từ sau đó là bắt đầu lần lữa, lấy đủ loại lý do để trì hoãn, từ chối quay chụp. Pass chương sau là tên một người trong đám nhà giàu, có dấu. Hôm nay thì váng đầu, ngày mai lại đau bụng, kiểu gì cũng có cớ đến muộn hoặc vắng mặt, nhưng một khi đi càn quét đống đồ xa xỉ đắt tiền thì tinh thần lại phơi phới, bệnh tật bay biến hết không thấy tăm hơi.

Mà toàn bộ chi phí đều do Miya chịu.

Tiến độ quay chụp bị chậm lại, ngày nào cũng chỉ vì chờ một mình cậu ta mà mười mấy người mẫu cao to anh tuấn nước ngoài đều bị chậm trễ công việc, mà tất cả phí tổn thiệt hại cũng đều tính lên đầu ông chủ Chiến Dật Phi.

Rồi tệ hại hơn nữa là cái vị bậc thầy nghệ thuật đại chúng Albers được cả thế giới ca ngợi kia cũng là một kẻ quái gở, chỉ mỗi Hạ Vĩ Minh bắc cầu thì chưa đủ, ông ta nằng nặc đòi đích thân tới gặp Đường Ách thì mới có thể đưa ra câu trả lời có hợp tác hay không.

Tất cả quyết định đều dựa vào biểu hiện của Đường Ách. Vì dù đối phương là con trai, ông ta cũng muốn cậu ta có thể trở thành nàng thơ tạo cảm hứng cho mình.

Đường Ách nằm trên giường lớn trong khách sạn, nghe nhạc, đắp mặt nạ. Cậu ta giương mắt liếc nhìn Phương Phức Nùng đang đứng bên giường, nói: “Anh, anh cũng phải thương em chứ, trạng thái khi chụp của người mẫu cực kỳ quan trọng, nếu trạng thái của em không tốt thì sẽ không thể làm bật lên được tính chất thương hiệu của Miya. Em còn lạ nước lạ cái, phải điều chỉnh thêm vài ngày, A Phi cũng sẽ hiểu thôi.”

Rõ ràng là không thuyết phục được, Phương Phức Nùng ngồi xuống bên giường, quay mặt nhìn đối phương: “Mày điều chỉnh đến độ khuân sạch cả phố đồ hiệu rồi.”

“Khuân sạch thì sao? Tôi mua để tôi dùng, cũng có thể tặng người khác, tất cả đều để tôi vui, dù gì tiền tôi tiêu cũng là của Chiến Dật Phi. Anh ta bằng lòng cho tôi tiêu, anh có ngăn cũng chẳng ngăn được.”

“Mày muốn mua gì thì mua, nhưng tối nay tới gặp Albers, nhất định không được làm hỏng chuyện.”

“Tôi làm hỏng chuyện kiểu gì?” Đường Ách vươn tay bóc lớp mặt nạ rụng ra, để lộ gương mặt trắng bóc không tì vết, cậu ta thản nhiên cười, “Ông ta sẽ thích tôi, sẽ cực kỳ thích tôi, tôi chỉ cần mở chân ra, có khi ông ta còn tình nguyện vẽ tranh trên người tôi không thu một đồng ấy chứ.”

“Đủ rồi!” Phương Phức Nùng siết chặt cổ tay Đường Ách, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, “Không phải ai cũng thèm thuồng cái dạng mày, Albers là nghệ sĩ chân chính, tôn trọng bản thân cũng là tôn trọng ông ấy.”

Không thể giãy ra, Đường Ách bị nắm đến mức đau nhức, lập tức mỉa mai ngược lại: “Sao giờ anh lại nghiêm túc thế nhỉ, hồi trước đâu có ít lần anh ném tôi lên giường mấy lão nghệ sĩ kiểu này! Tôi nói cho anh biết, tôi cứ muốn nói thế đấy, tôi cứ muốn phá hỏng vụ này đấy. Tôi sẽ nói với phiên dịch của ông ta là tôi đếch hiểu ‘nghệ thuật đại chúng’ là cái gì, tôi cảm thấy ông ta vẽ chẳng khác quái gì bọn trẻ con viết ngoáy.”

Năm ngón tay lại càng siết chặt hơn, Phương Phức Nùng dùng tay túm đối phương tới gần mình – Đường Ách cảm thấy cổ tay mình sắp bị người đàn ông này bóp gãy, mặt lại vẫn cười cợt.

“Tôi hận anh đến chết!” Cậu ta gào lên, ánh mắt lấp lóe, cả người như bị ngọn lửa tức giận thiêu cháy, “Khi đó tất cả mọi người đều nói chúng ta là anh em ruột, tôi thật sự thích anh, sùng bái anh, tôn kính anh, tôi coi anh là anh trai, anh thì sao? Đến tận bây giờ anh vẫn khinh thường tôi!”

“Đường là do mày chọn. Tao không dí dao vào cổ mày.”

“Đúng, là tôi tự chọn. Vậy thì chúng ta cùng chờ xem tối nay tôi sẽ chọn cái gì.” Đường Ách cười cực kỳ đẹp, cậu ta nằm vật xuống rồi nói tiếp, “Anh, em sắp chết đói rồi. Giờ em muốn ăn bánh crepe ngàn lớp, anh lấy ngay lên đây cho em đi.” Cậu ta thỏa mãn nhắm mắt, “Đừng quên ông chủ anh bảo anh hầu hạ em, giờ anh là đại diện của em đấy.”

Phương Phức Nùng ra khỏi phòng thì tình cờ chạm mặt một cô gái nước ngoài đã từng làm việc cùng nhau. Cô gái tóc vàng này là một stylist, là người chuẩn bị vài set tạo hình cho Đường Ách thử vai.

Thấy Phương Phức Nùng, cô ta hồ hởi đón chào, nhưng mở miệng ra lại là, Ernest!

Trong mắt người ngoại quốc, chữ T và F khác nhau rất rõ ràng, nhưng Mr Tang và Mr Fang thì chẳng có gì khác biệt.

Trưởng phòng Quan hệ công chúng của Miya tới tiệm bánh gần khách sạn, mấy thợ làm bánh lớn tuổi nước ngoài có ý tốt nhắc nhở hắn bánh trong đĩa này đã hơi hỏng rồi, còn bê một đĩa khác ra nói với hắn rằng đây mới là bánh mới ra lò. Phương Phức Nùng cầm một miếng bánh ngọt mới đưa ra từ tay bọn họ nhét thẳng vào miệng, nở nụ cười đầy quyến rũ tỏ ý khen ngợi và cảm ơn đối phương. Sau đó hắn bê đĩa bánh crepe ngàn lớp đã hơi hỏng kia lên mang cho Đường Ách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.