Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm

Chương 5



Ra mặt để làm kinh doanh thì phải chấp nhận việc bị người ta ép phải làm những điều mà mình không muốn. Mọi người thường nói nhân tính thì xấu xí, thực ra nhân còn đỡ chứ chữ “tính” thì đúng là xấu xa hơn nhiều. Phương Phức Nùng cao hơn một mét tám lăm, tự nhận ngoại hình tuy không thuộc dạng trai bao răng trắng môi hồng, nhưng thời buổi này đám có tiền thích gì chẳng ai biết được. Hắn lăn lộn thương trường mấy năm nay, đã gặp đủ kiểu ông chủ hay lãnh đạo muốn có quan hệ “không bình thường” với hắn. Nhưng dù có kinh kinh nghiệm tiếp xúc với người cùng giới sau mấy cuộc trà dư tửu hậu thì Phương Phức Nùng vẫn cảm giác bản thân không cong nổi. Hắn sợ lây AIDS nên vẫn luôn giữ thái độ bảo thủ với chuyện quan hệ tình dục đồng giới.

Giới kinh doanh lọc lõi đều là phường buôn bán, nhỡ đâu đắc tội ông chủ lớn thì bốc đất mà ăn. Để tránh rắc rối vận đến mình, Phương Phức Nùng nhờ Kevin tìm giúp một người mẫu nam tên Ernest để đi quan hệ xã giao, không mập mờ kiểu quan hệ công chúng mà đi thẳng vào trao thân bán xác.

Mang trong mình một phần tư dòng máu Pháp nên ngũ quan trên gương mặt cũng phảng phất có nét giống với bản thân. Bất cứ khi nào hắn cảm thấy đối phương có ý đồ với mình, hắn sẽ lấy Ernest ra thay thế. Từ bé gia cảnh của Ernest không mấy khấm khá, đã trải qua đủ loại điều kiện ăn ở thiếu thốn sơ sài, lúc nào cũng ôm mộng nổi tiếng khắp mọi nơi. Nhờ đặc thù công việc ban đầu nên Phương Phức Nùng quen biết rất nhiều người trong ngành giải trí, vì vậy cậu ta cũng cam tâm tình nguyện.

Vốn là cuộc mua bán vui vẻ anh tình tôi nguyện, cơ bản chỉ là Phương Phức Nùng tìm một cái bia đỡ đạn mà thôi, có điều mọi chuyện lại dần mất kiểm soát, đối với Ernest thì đây chính là tai họa không hơn không kém.

Đạt đến cái ngưỡng “lắm tiền thì bỏng tay”, đám ông chủ đại gia kinh qua hết hoa thơm cỏ lạ xinh đẹp trong nhân gian, giờ lại chuyển mục tiêu sang đồng tính. Tuy bề ngoài nhìn thì đĩnh đạc đường hoàng nhưng sểnh ra là sẽ táy máy tay chân, khi ngồi với nhau bọn họ thường thích trò chuyện mấy đề tài kiêng kị, tin đồn Dung Tổ Nhi lộ ảnh nóng hay Quan Chi Lâm “chơi golf” (*) cũng chỉ như món khai vị không hơn, có thể thấy trí tưởng tượng của bọn họ phong phú đến độ nào. Sau này Ernest bị những người đó hại cho trầm cảm, rời đi không nói lời nào. Nghĩ đi nghĩ lại thì đường đường một cậu trai cao lớn xinh đẹp, sao có thể cam tâm bị một đám bụng phệ luân phiên đặt trên đùi mà cưỡi. Phương Phức Nùng cũng từng thấy áy náy, muốn bồi thường cho cậu ta, nhưng dường như đối phương cố tình tránh hắn, không thể tìm được cách liên hệ. Chẳng ngờ sau một thời gian Ernest mai danh ẩn tích, giờ đã đổi tên thành Đường Ách, hai năm nay bắt đầu xuất hiện trên màn ảnh, dần dần nổi lên.

(*) Chơi golf: Ở bên Trung có một vụ là Quan Chi Lâm làm kẻ thứ ba, chuyển hết từ ông lớn này sang đại gia khác, có tin đồn là Quan Chi Lâm có thể nhét cả bóng golf vào trong âm đ*o để được một đại gia cho mười triệu, thế là bả nhét luôn xong ba giờ sáng nhập viện. Từ đó scandal giật chồng của Quan Chi Lâm được người ta gọi là chơi golf.

Một lúc sau, Hứa Kiến Âu đi tới trước mặt bọn họ, thông báo đã tìm được Chiến Dật Phi.

Ngay khi đám Đằng Vân định đi tới gặp mặt, Hứa Kiến Âu đột nhiên vươn tay ngăn trước người Phương Phức Nùng, nói: “Có vài việc, tôi nghĩ anh nợ tôi một lời giải thích.”

Đây là có ý muốn lật mặt ngay lúc quan trọng sao, Đằng Vân cảm thấy sau lưng lạnh toát mồ hôi, trong khi Kevin đứng đó cố trợn cặp mắt hí của gã, mặt đầy mờ mịt hóng hớt thị phi.

Hứa Kiến Âu nói tiếp: “Mấy năm nay tôi hẹn gặp anh rất nhiều lần, lần nào anh cũng kiếm cớ bận rộn, có phải anh cố ý tránh tôi không?”

“Không hề, trốn cậu làm gì?” Phương Phức Nùng cười, đẩy Hứa Kiến Âu ra rồi tiếp tục đi tới phía trước, “Tôi bận thật mà.”

“Được rồi, không nhắc lại chuyện trước kia nữa.” Hứa Kiến Âu vẫn không dừng lại, khăng khăng muốn giải quyết mọi việc ngay tại chỗ, “Vậy chuyện hôm nay nhờ tôi giúp mà thành, anh định cảm ơn tôi kiểu gì?”

“Lấy thân báo đáp…” Chữ “Hứa” còn chưa kịp nói, Phương Phức Nùng đã liếc xéo Đằng Vân, sau đó nói tiếp, “Đằng Vân cũng chẳng cho.”

“Lấy thân báo đáp thì thôi khỏi…” Hứa Kiến Âu cười thành tiếng, ra vẻ rộng lượng phất tay, ngay sau đó lại trầm mặt xuống, “Nhưng nếu anh thừa nhận anh là con tôi ngay trước mặt mấy người này thì tôi sẽ cố hết sức mà giúp anh.”

Giọng nói mang theo âm hưởng đặc thù của phát thanh viên, có điều khuôn mặt cố chấp lại không hề giống như đang đùa giỡn. Đằng Vân đành vươn tay kéo cậu, “Kiến Âu, đừng vậy mà…”

“Đùa thôi. Có điều chắc tự nhận là con thì còn dễ hơn nhận là cháu ấy chứ.” Hứa Kiến Âu bỏ qua hành động ngăn cản của Đằng Vân, ném ánh mắt khinh khỉnh về phía Phương Phức Nùng, “Nhớ là giọng phải to, diễn cảm, dõng dạc, để cho mọi người đều nghe thấy.”

Hai người liếc nhau một lát, sát khí ngập ngụa trong đáy mắt trong veo của Hứa Kiến Âu, nhưng đôi mắt Phương Phức Nùng vẫn sâu xa mềm mại như cũ, lộ ra sự biếng nhác thành thục lại bất kham.

Giằng co chừng mười giây, Phương Phức Nùng quay đầu đi lên bục, hướng về phía ban nhạc của quán bar – ca sĩ của ban nhạc còn đang khó hiểu nhìn người đàn ông vừa bước lên thì đối phương đã rút ra tờ một trăm chẵn nhét vào tay anh ta: “Phiền anh xuống nghỉ một lát nhé.”

Nụ cười đắc thắng hiện lên trên gương mặt Hứa Kiến Âu, còn không quên bồi thêm một câu chế nhạo: “Sao vậy? Còn cần cả nhạc đệm nữa à?”

Phương Phức Nùng cầm micro trong tay ngả ngớn giương mày, chu môi hôn gió với Hứa Kiến Âu đang nhìn mình chằm chằm, ra vẻ lẳng lơ mà nói: “Để cho cậu phê tít một lần.”

Quán bar nhốn nháo lập tức lắng xuống, những ánh nhìn soi mói lập lòe hướng thẳng vào Phương Phức Nùng, người nào nhiều lời lắm chuyện chắc chắn sẽ không thể bỏ quan những khoảnh khắc người khác xấu mặt kiểu này.

Người đàn ông anh tuấn quét mắt nhìn quanh, không hề hoang mang mà mở miệng cất lời ca: “Mẹ ơi…”

Tiếng trầm trồ vang lên dưới sân khấu, hắn đang ca khúc [Gặp mẹ] trích trong vở [Tứ Lang thăm mẹ]! Phong cách biểu diễn chuẩn chỉ đến từng chi tiết nhỏ, ghép cùng khuôn mặt anh tuấn và dáng người cao ngất của Phương Phức Nùng khiến khung cảnh hài hòa đến kỳ lạ.

“Mẹ ơi xin hãy ngồi lên… Tiếp thu bái lạy từ con một lần…”

Ba chữ “Mẹ ơi xin” vừa cất lên, chẳng biết vô tình hay cố ý mà đôi mắt uyển chuyển kia lại nhìn thẳng tắp vào hướng Hứa Kiến Âu dưới đài, khiến tất cả người xem đều dõi ánh nhìn về phía anh ta.

Một cậu trai rót rượu nhìn thấy mà trợn mắt: Sao bỗng mọc đâu ra một thằng chết toi ở cái nơi tràn ngập phong cách phương Tây này vậy?!

Dù ở nơi ồn ào thấp kém thế này thì cũng không thiếu những người thấm được quốc hồn quốc túy, tuy bản thân Phương Phức Nùng vẫn luôn khiêm tốn tự nhận mình chỉ học qua loa, nhưng từ giọng hát đến phong cách biểu diễn của hắn lại chẳng đào đâu ra khuyết điểm, giọng ca trong trẻo lại ngập tràn từ tính cộng với tác phong mạnh mẽ lại đoan chính ung dung, quả thực khiến người ta phải chìm vào mê muội: Cổ họng tốt như vậy mà không gia nhập Lê viên (*) thì thật phí.

(*) Lê viên (vườn lê), đồn rằng Đường Huyền Tông có tài âm nhạc, chọn ba trăm con em nhà nghề vào trong vườn lê dạy diễn xuất, từ đó vườn lê gắn liền với hí khúc, gọi kịch đoàn là vườn lê, ca sĩ trong đoàn là “Lê viên đệ tử” (con em vườn lê); gia đình theo đuổi nghệ thuật hí kịch là “Lê viên thế gia”; giới hí khúc là “Lê viên giới”.

“Ngàn lạy vạn lạy cũng chẳng thể xóa nhòa

Rằng hài nhi đây một thân mang tội nghiệt

Sảy chân nhỡ nhàng bị bắt tại phiên bang

Đành mai danh ẩn tích trốn tai ngừa họa

Ơn Thái hậu ban sâu như biển lớn

Hợp ý trời cùng Thiết Kiến se duyên

Mười lăm năm lưu lạc tại phương xa

Chưa một lần ngừng khôn nguôi nhớ mẹ…”

Ngay đến cả Đằng Vân cũng không biết hắn có tài lẻ này, sửng sốt hỏi: “Cậu ta còn biết cả trò này nữa?”

“Vào vai ‘Tu sinh’ (*) thì có là gì? Mấy người còn chưa thấy Phương Phức Nùng diễn hoa đán, hóa trang vào xong với cái dáng người đó, còn ánh mắt câu hồn kia nữa… Chậc chậc chậc…” Kevin tặc lưỡi liên tục, thiếu điều nhỏ hết nước miếng ra sàn.

(*) Tu sinh: Vai nam trung niên trong các vở tuồng.

Đằng Vân lắc đầu mỉm cười, trong lòng không thể không tâm phục khẩu phục: Cái tên này chính là kiểu phóng khoáng rộng lượng như thế, mấy thứ kiểu như “mượn lợi từ người” với “đùa cợt gợi đòn” toàn là hắn trời sinh đã có. Tuy rằng đang phải đứng giữa đám đông, nhưng đối với hắn mà nói thì lại đơn giản vô cùng.

“Giặc Hồ chiến sự triền miên

Mỗi năm hoa nở lại đau thắt lòng

Biết mẹ ngược Bắc về đây

Cải trang giả dạng đến thăm một lần

Trông người ủ mặt chau mày

Chỉ cầu phúc thọ bình yên vĩnh hằng.”

Một đoạn kinh kịch hát từ chậm đến nhanh rồi lại từ nhanh về chậm, chữ cuối cùng kéo dài tha thiết đủ để khiến người ta bồi hồi thổn thức đến tận ba ngày sau.

Hát xong, hắn thản nhiên đi xuống, trả lại micro trong tay cho ca sĩ ban nhạc. Tiểu Cương còn chưa kịp phản ứng lại, chứ toàn bộ đám người trong quán bar đã quay đầu lại nhìn, triệt để lâm vào nỗi khiếp sợ mà trân trối nghẹn họng.

Giữa bầu không khí im lặng bức bách này, bỗng nhiên lại có người vỗ tay.

Tiếng vỗ tay từ một người đàn ông, rõ ràng, có lực và chuẩn nhịp, hơn nữa còn nhanh chóng kéo theo cả những người xung quanh. Giữa một rừng hoan hô, Phương Phức Nùng nhìn về hướng tiếng vỗ tay đầu tiên vang lên, nhìn thấy vài người nam có nữ có đang ngồi trên một băng ghế dài ở khu VIP, trong đó có một người đang ngoắc tay nhìn hắn.

Ánh đèn mờ ảo, hắn chỉ có thể thấy được đôi mắt của người nọ.

Khuôn mắt mảnh lại dài tựa như nét bút lông lướt qua mà thành cùng với phần đuôi mắt hơi xếch lên, có lẽ do người con trai này đã thấm chút men say, hoặc có thể vì đèn ở gần băng ghế mờ nhòe không rõ mà khiến cho ánh mắt người nọ dập dềnh sóng nước mênh mông, duyên dáng vô cùng.

Một thứ cảm giác kỳ lạ tựa như đã từng quen biết len lỏi trong tâm trí hắn, trực giác của Phương Phức Nùng nói cho hắn biết, người có đôi mắt như vậy chắc chắn sẽ rất đẹp.

Hứa Kiến Âu cũng chuyển hướng nhìn về hướng người đàn ông đang ngồi ở khu ghế VIP, cười nói: “Dật Phi, đây chính là Phương Phức Nùng mà tôi vẫn hay nhắc với cậu. Sao nào, có phải đúng là danh bất hư truyền không?”
Hết chương 5.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.