“Kia, hoàng huynh thích Lăng Nhi trước kia, hay vẫn là Lăng Nhi hiện tại?”
Tô Long Ngạo lại ngẩn người. Tô Khinh Lăng lại làm nũng khiến y thực sự rất ngạc nhiên, chưa từng nghĩ một người lạnh lùng như nàng lại có thể làm nũng. Khuôn mặt băng sương tuy có chút tươi cười, mất quá lại có vài phần miễn cưỡng cùng kiêu ngạo.
“Lăng muội trước kia cũng thích, Lăng muội hiện tại càng thích hơn.” Tô Long Ngạo nói, thật sự là nói thật. Y đau lòng vì Lăng muội trước kia quá mức áp lực, ngược lại hiện tại bừa bãi khiến y cảm thấy yên tâm. Y tin tưởng, nàng như thế này chắc chắn sẽ càng thêm hạnh phúc.
Tô Khinh Lăng tâm vừa động. Tô Long Ngạo nhiệt tình yêu thương làm nàng cảm thấy vui vẻ. Nàng nhớ tới ba vị ca ca ở thế giới kia đối với mình cũng sủng ái, thương yêu hơn cả trân bảo thế gian, liền cảm thấy ánh mắt Tô Long Ngạo càng ngày càng thân thiết.
“Cảm ơn hoàng huynh.” Tô Khinh Lăng hướng Tô Long Ngạo mỉm cười, nháy nháy mắt, nụ cười trở nên giảo hoạt, mang theo bộ dáng bướng bỉnh khiến Tô Long Ngạo ngẩn ra.
“Hoàng huynh, tên Long Thiếu Khuynh kia có nói xấu sau lưng ta hay không đó?”
Tô Long Ngạo bật cười. Tô Khinh Lăng như thế này so với dĩ vãng quả nhiên là đáng yêu hơn.
“Hắn nào dám. Nếu hắn thật sự nói xấu muội, ta là người thứ nhất không có tha cho hắn.”
“Ha ha ha…” Tô Khinh Lăng nhịn không được phát ra tiếng cười thanh thúy. Hiển nhiên, lời của Tô Long Ngạo khiến nàng thập phần hưởng thụ. Đình chỉ nụ cười, nàng hướng Tô Long Ngạo thần bí trừng mắt: “Kia, vậy hắn có nói qua là hắn thiếu chút nữa thua tới mức phải lõa thể chạy bộ quanh đổ phường không a?”
“A…” Tô Long Ngạo hoàn toàn bị lời của nàng khiến cho mê muội, sau đó cũng nhịn không được cất tiếng cười to: “Ha ha ha…”
Trời ạ! Thiếu Khuynh thiếu chút nữa phải lõa thể chạy bộ?
Rất buồn cười a! Y nhịn không được tưởng tượng tình cảnh lúc đó của Long Thiếu Khuynh, lại phốc xích bật cười.
Tô Khinh Lăng nhìn Tô Long Ngạo không thể nào giữ được hình tượng mà cười, thần sắc hứng thú lên. Hảo hiện tượng a! Siêu cấp đại boss hoàn toàn đứng về phía nàng, làm hậu thuẫn cường đại cho nàng, xem sau này ai dám cùng nàng đối địch?
“Bất quá…” Tô Khinh Lăng lại lên tiếng, nhìn hoàng đế muốn nói lại thôi.
“Bất quá cái gì?” Tô Long Ngạo hỏi, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khó nén lại.
“Bất quá, thần muội sợ là chọc tới Long tướng quân, sẽ bị phiền toái quấn thân.” Tô Khinh Lăng trừng mắt nhìn, trong miệng nói là lo lắng nhưng biểu tình một chút cũng không giống, rõ ràng nàng nhếch môi cười, chân bắt chéo, uống trà vỗ bụi trên áo.
Tô Long Ngạo lắc đầu. Nàng nếu sợ hãi, như vậy hắn thật sự chờ mong đến thời điểm nàng thật sự biết sợ hãi. Tiểu nha đầu này sau khi mất trí nhớ xong trở nên thật thú vị.
“Nói đi, muội muốn gì?”
Tô Khinh Lăng vừa nghe, lập tức ngồi thẳng lại. Đôi mắt sáng ngời hữu thần thẳng tắp nhìn Tô Long Ngạo, mang theo nóng bỏng khó giấu, không khách khí mở miệng: “Thứ nhất, ta muốn có được thủ lệnh của hoàng huynh, khiến cho kẻ khác không thể khi dễ ta, ta cũng tuỳ thời có thể xuất nhập hoàng cung.”
Ai dám khi dễ ngươi a! Tô Long Ngạo nhìn bộ dáng nàng kiêu ngạo, thầm nghĩ nhưng cũng vẫn gật đầu.
“Thứ hai, ta muốn có một gã cao thủ làm bảo tiêu.” Nàng không có võ công, không người bảo hộ sao được? Hơn nữa, có bảo tiêu là cao thủ, oai phong cỡ nào a! Làm một cái Vương gia kiêu ngạo, nàng tuyệt đối phải phô trương!
Tô Long Ngạo gật đầu, đồng ý a!
“Thứ ba, ta dù sao cũng là nữ tử, tuy rằng vận nam trang, nhưng giấu được một ngày cũng không giấu được cả đời. Vì để phòng ngừa vạn nhất, trừ phi có sự việc quá mức trọng đại, ta sẽ không tham dự triều chính.” Nàng chỉ đối với tiền và quyền là có hứng thú mà thôi.
Gật đầu tiếp!
“Thứ tư…” Tô Khinh Lăng đảo mắt. “Còn chưa có nghĩ ra, chờ khi nghĩ ra rồi ta sẽ nói cho huynh biết.”
Tô Long Ngạo bật cười. Y tự mình đưa cho Tô Khinh Lăng một khối Kim Long lệnh bài.
Tô Khinh Lăng cầm trong tay lệnh bài nặng trịnh, cao hứng tới nỗi chỉ kém nước nhào tới hôn y tới tấp.