Nhàn Vương Kiêu Ngạo

Chương 30: Trẫm chính là bất công



“Hoàng huynh, hoàng huynh…”

Hoàng cung vốn rất yên tĩnh, Tô Long Ngạo đang đặt bút phê duyệt tấu chương, đột nhiên nghe thấy “ma âm” kêu la bên ngoài, giật mình kéo một đường mực thật dài. Nhìn nét bút hỏng, y cau mày.

“Tham kiến Lục công chúa, Long tướng quân!” Thái giám canh cửa Ngự thư phòng khẽ kêu, hai đạo thân ảnh một trước một sau đi tới, không phải Lục công chúa Tô Viện Viện và tướng quân Long Thiếu Khuynh thì còn ai.

“Viện Nhi, muội không cần vừa đi vừa hô to gọi nhỏ như vậy, thật chẳng ra thể thống gì.” Tô Viện Viện chưa kịp mở miệng, Tô Long Ngạo liền mở miệng quở trách.

“Hoàng huynh, huynh có thể bớt bất công một chút được không?” Tô Viện Viện vốn đang cao hứng, bỗng dưng bị quở trách liền xụ mặt không vui. Nàng đặt mông ngồi xuống ghế, bĩu môi thở phì phì, ngay cả hành lễ vấn an cũng không làm.

“Muội nói bậy bạ gì vậy? Trẫm làm sao lại bất công?” Tô Long Ngạo nhìn bộ dáng nàng tức giận, mày nhíu càng chặt. Đánh mắt nhìn sang Long Thiếu Khuynh, y khẽ gật đầu.

“Thiếu Khuynh, ngươi vất vả rồi!” Muội muội y có bao nhiêu tuỳ hứng, y đều biết. Chỉ sợ dọc đường làm phiền Thiếu Khuynh cũng không ít.

“Không sao, đây là việc thần phải làm.” Long Thiếu Khuynh hướng Tô Long Ngạo chắp tay. Có công chúa ở đây, hắn cũng không tiện xưng hô ngang hàng với Hoàng thượng.

Tô Long Ngạo ra hiệu cho Long Thiếu Khuynh ngồi xuống nói chuyện sau, mới nhìn lại thân muội muội còn đang bĩu môi giận dỗi, giơ mi hỏi: “Muội sao lại nói trẫm bất công?”

Tô Viện Viện ngẩng đầu, chu môi phồng má giống cái bánh bao, ánh mắt tràn đầy kháng nghị và không phục: “Còn nói không bất công! Rõ ràng muội mới là muội muội thật sự của huynh, vì sao huynh đối với Tô Khinh Lăng tốt hơn muội?”

Tô Long Ngạo sửng sốt. Y không phủ nhận việc y đối với Tô Khinh Lăng thật sự quan ái, nhưng lại bị muội muội nói bất công, chỉ kém chút nữa là kêu y thành người xấu. Tuy nàng là công chúa, cũng chính là thân muội muội của y, nhưng y không hi vọng nàng lấy thân phận mình ra để kiêu căng. Y hi vọng nàng khiêm tốn một chút, có được khí chất của công chúa hoàng thất. Đối với nàng năm lần bảy lượt oán giận, y chỉ có thể tỏ ra thất vọng.

“Nếu muội cho rằng trẫm bất công, liền là vậy đi. Trẫm cũng không muốn giải thích.”

“Hoàng huynh, huynh…” Tô Viện Viện không ngờ rằng Tô Long Ngạo sẽ nói vậy. Nhìn khuôn mặt y không chút thay đổi, nàng tức giận lập tức chạy ra ngoài, trong lòng hận Tô Khinh Lăng càng sâu.

“Hoàng thượng, khiến công chúa sinh khí bỏ chạy như vậy, không có vấn đề sao?” Long Thiếu Khuynh nhìn theo hướng Tô Viện Viện chạy đi, nói.

Tô Long Ngạo thở dài, lắc đầu. “Kệ muội ấy đi, nếu không muội ấy sẽ không trưởng thành được, vĩnh viễn chỉ biết oán giận người khác.”

Hai người cùng trầm mặc. Một lúc sau, Long Thiếu Khuynh nhớ tới Tô Khinh Lăng đi tới Bắc Phượng, liền hỏi: “Đúng rồi, Hoàng thượng, Nhàn Vương như thế nào lại chạy tới Bắc Phượng cùng Bắc Phượng hoàng tử?”

“Ngươi gặp được đệ ấy?” Tô Long Ngạo không đáp, hỏi lại. Gương mặt tuấn tú cũng không còn nghiêm nghị như vừa rồi, hé ra nụ cười yếu ớt.

“Đúng vậy.” Long Thiếu Khuynh đem chuyện giữa đường gặp Tô Khinh Lăng kể lại, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh “cuộc chiến” giữa Tô Khinh Lăng và Tô Viện Viện lúc đó.

“Chẳng lẽ vì vậy mà Viện Nhi nói ta bất công?” Tô Long Ngạo gật gật đầu, trong lòng hiểu ra, đồng thời nghe được lời Tô Khinh Lăng nói liền nhịn không được cười vui vẻ. Nha đầu kia càng ngày càng lớn mật nha!

“Thập Nhất hoàng tử Bắc Phượng là Đại sư huynh của ta. Lần này Lăng Nhi đi cùng hắn, chính là bởi đối với hắn có tâm. Việc đệ ấy quấn lấy người ta cùng chính sự là không có quan hệ.”

“Đối… đối với hắn có tâm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.