Sáng sớm, tại cung điện của Thập Nhị hoàng tử nghênh đón ba vị công
chúa. Thân mặc y phục hoa lên, eo đeo kim ngân ngọc bội, kim quang lập
loè, thiếu chút nữa đem mắt Tô Khinh Lăng chọt mù. Nàng nhìn chằm chằm
ba vị công chúa như khổng tước xoè đuôi trước mắt, có cảm giác rất vi
diệu: Khổng tước a, ngũ thải tân phân! (ý nói khổng tước xuất hiện, quanh thân hiện lên ánh sáng năm màu rực rỡ). Nhưng là, xem xem, các nàng kênh kiệu đến lỗ mũi cũng hướng lên trời, đem sắc đẹp các nàng phá tan nát.
“Ba vị công chúa đến bái phỏng, không biết là có chuyện gì?”
Giờ phút này, Tô Khinh Lăng ngồi trên vị trí của Hạ Tư Lạc mà phẩm trà.
Tuy nàng là khách nhân, làm vậy có chút không hợp lễ nghĩa, huống chi
còn đem ba vị công chúa đẩy xuống ghế khách nhân ngồi lại càng không
đúng, nhưng nàng là ai? Nhàn Vương a! Nàng muốn làm điều gì, ai có thể
ngăn cản?
Nàng rất tò mò, không biết ba con khổng tước này đến đây sao không tìm hoàng huynh Hạ Tư Lạc của các nàng mà tìm nàng làm chi?
Ba vị công chúa ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại chuyển mắt nhìn Tô
Khinh Lăng, sau đó thì chụm đầu thì thầm gì đó với nhau. Tô Khinh Lăng
khó hiểu nghiêng đầu, hai tỳ nữ sau nàng cũng nhìn nhau, trong mắt toàn
dấu hỏi chấm to đùng.
“Ba vị công chúa…”
“Xin hỏi, Nhàn Vương đã có thê thất?” Thúy sam nữ tử, Vũ Tình công chúa
thay mặt cho cả ba, hướng Tô Khinh Lăng “nổ súng khai chiến”.
“Y?” Tô Khinh Lăng nhíu mày, mâu quang chợt lóe lên tia khác thường. Ở đây là cả ba công chúa coi trọng nàng?
Xuân Vũ, Hạ Hà mím môi cười trộm. Lần này rời phủ đi, chủ tử gặp được không ít nữ nhân có ý với chủ tử nha!
“Vũ Tình, Nhàn Vương tuấn tú lịch sự, khẳng định trong nhà đã có mỹ quyến (mỹ nhân là gia quyến).” Bách Thiền công chúa vuốt vuốt vạt váy tử sắc, cười duyên.
“Đúng vậy. Chỉ sợ không những có mỹ quyến, còn là có không ít.” Vân Sắc công chúa tán thành, hùa theo.
Hai vị công chúa miệng nói như thế, nhưng ánh mắt kia chính là chờ mong Tô Khinh Lăng phủ nhận cả.
Tô Khinh Lăng hiện tại cảm thấy có chút khó chơi, ý tứ của ba vị công
chúa đủ rõ ràng nha. Nàng nhún vai, được rồi, nếu đã nêu đáp án, nàng
như thế nào lại cô phụ tâm ý các nàng được? Vì thế, nàng liền thành thực gật đầu: “Ba vị công chúa thật thông minh. Đúng vậy, bổn vương trong
nhà đãcó Vương phi xinh đẹp lại ôn nhu, chính là tâm can bảo bối của bổn vương đó nha!” Hai tay lại vụng trộm đưa ra sau lưng, đan chéo hai ngón trỏ và ngón giữa thành dấu “x”.
Thượng đế a, tha thứ cho câu nói dối “thiện ý” của nàng! Nàng bất quá
chỉ giải cứu ba vị công chúa, miễn cho các nàng hãm sâu quá nhiều tình
cảm.
Lời nói của Tô Khinh Lăng như quăng cho ba vị công chúa một cái tát, nét tươi cười trên mặt các nàng đông cứng.
“Vậy, phải không? Thực sự chúc mừng Vương gia có được mỹ quyến.”
Ba người nghĩ một đằng nói một nẻo. Phụ hoàng nói với các nàng, Nhàn
Vương tuấn mỹ như thế nào, khí độ bất phàm ra sao, khiến cả ba liền
phương tâm rung động, hơn nữa hôm nay được gặp liền bị “hắn” hấp dẫn.
Nhưng người ta đã có thê thất, các nàng đường đường là công chúa một
nước cũng không thể gả qua làm thiếp được.
“Đa tạ công chúa!” Tô Khinh Lăng gật đầu, tự nhiên nhận lời khen của các nàng.
“Vương gia, chúng ta còn có chuyện phải làm, trước xin cáo từ.” Bách
Thiền công chúa đứng lên trước, hai vị công chúa còn lại cũng đứng lên
theo.
“Như vậy a, công chúa đi thong thả ha!” Tô Khinh Lăng phất phất tay chào.
Ba vị công chúa không tiện phát giận, chỉ có thể tức tối rời đi.
“Vương gia, người đem ba vị công chúa chọc tức rời đi, liệu có đắc tội các nàng không?” Hạ Hà có chút lo lắng hỏi.
“Sợ cái gì! Ta còn sợ các nàng không tìm ta gây phiền chứ.” Tô Khinh
Lăng lơ đễnh nói: “Nghe nói ngày mai người Đông Nhạc cùng Tây Thành sẽ
đến, các nàng cũng không có thời giờ rảnh rỗi đâu.”