Nhàn Vương Kiêu Ngạo

Chương 49: Đột nhiên nhảy ra một lão đầu



“Cẩn thận phía sau!”

Tô Khinh Lăng sửng sốt một giây, sau đó biểu tình khôi phục lại thản nhiên như thường. Quản hay không hắn nhận ra nàng là nữ, cũng không ảnh hưởng đến nàng. Mâu quang loé lên, thấy được Hạ Diệu Lạc không cam lòng giơ kiếm định đánh lén Hạ Tư Lạc, nàng đành lên tiếng cảnh cáo.

Hạ Tư Lạc không quay đầu, đôi mắt thâm sâu vẫn nhìn nàng chăm chú. Đôi chân thon dài điểm nhẹ, đem kiếm Hạ Diệu Lạc đánh bay.

“Đủ khốc!”

Tô Khinh Lăng lại cho Hạ Tư Lạc ánh mắt tán hưởng, thập phần thưởng thức thân thủ cùng khí thế độc hữu của hắn.

Hạ Tư Lạc nhìn nàng mím môi không nói, trong mắt âm trầm một mảnh, khiến người ta không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì.

Hạ Diệu Lạc bắt gặp tâm tư Hạ Tư Lạc đều đặt trên người thiếu niên tuấn mỹ, tầm mắt chuyển động, thân hình lại thẳng tắp hướng về phía Hoàng thượng. Một tay hắn bóp lấy cổ Hoàng đế, làm mọi người trong nháy mắt sợ đến hôn mê bất tỉnh.

“Hoàng… Hoàng thượng…”

“Tam hoàng đệ, buông phụ hoàng ra, chuyện đâu còn có đó.” Thái tử Hạ Diệu Thần đứng dậy, đối với Hạ Diệu Lạc nói.

“Chuyện đâu còn có đó?” Hạ Diệu Lạc cười lạnh: “Vậy ngươi đem vị trí Thái tử đưa ta, được chứ?”

“Ta…” Hạ Diệu Thần không biết trả lời như thế nào.

“Nghiệt tử, ngươi cho là ngươi bắt trẫm rồi là có thể đi lên ngôi vị Hoàng đế như ý nguyện sao? Nằm mơ!” Hoàng đế âm ách nói với Hạ Diệu Lạc: “Một khi trẫm có điều bất trắc, Thái tử lập tức đăng cơ, ngươi vĩnh viễn vô pháp đi lên đế vị.”

“Ngươi…” Hạ Diệu Lạc tức giận đến phát run. Đồng dạng là nhi tử, vì sao chính mình không được lão sủng ái? Trong mắt bừng lên ngọn lửa, thân thủ không tự giác dùng sức.

“Khụ khụ khụ…” Hoàng đế nhất thời cảm thấy khó thở.

“Hoàng thượng…”

“Phụ hoàng…”

Mọi người lập tức sợ hãi khủng hoảng, kích động hô to.

“Ngươi còn muốn ôm ta sao? Ta thì không ngại, nhưng cha ngươi đang bị người bóp cổ, ngươi không ra tay thì chỉ có thể đi nhặt xác thôi đây.” Tô Khinh Lăng ghé sát người Hạ Tư Lạc nói, ánh mắt sáng ngời nhìn Hoàng đế bị người kèm. Nàng thực cảm thấy bi ai thay Hạ Diệu Lạc kia. Thân là hoàng tử, chẳng những không biết hưởng thụ vinh hoa phú quý của mình, ngược lại tự đẩy bản thân đến tử lộ. Thật là thất sách a!

Hạ Tư Lạc buông nàng ra, thân ảnh từng bước đi đến trước điện. Bạch sắc lay động, khí thế trên người khiến cho kẻ khác không tự giác cảm thấy áp lực.

“Đừng lại đây! Nếu không, ta liền giết hắn!” Hạ Diệu Lạc nhìn từng bước Hạ Tư Lạc, đột nhiên cảm thấy trong lòng phập phồng không yên, không tự giác khẩn trương lên, ánh mắt trừng hắn, uy hiếp nói.

“Aizzz… Phụ tử tương tàn, thật sự là bi ai của hoàng thất a!” Tô Khinh Lăng một bên thở dài, hơi trầm giọng, lại mang chút bi thương.

Mọi người nghe vậy trầm mặc, sắc mặt đám người Hạ Diệu Lạc lại phức tạp.

“Ha ha ha… Tiểu oa nhi, khá lắm! Lão nhân ta thích, không bằng làm đồ đệ ta đi.”

Mọi người đang cảm thán cho câu nói của Tô Khinh Lăng, lại nghe tiếng cười sang sảng phóng đãng. Sau đó, một đạo thân ảnh màu lam chớp mắt liền xuất hiện, nắm lấy Tô Khinh Lăng phi ra ngoài.

“Chủ tử…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.