Nhàn Vương Kiêu Ngạo

Chương 8: Tại đổ phường gặp tướng quân



“Nói đi, phụ cận thanh lâu, đổ phường ở nơi nào?”

A…

Bốn người Xuân Vũ há hốc miện ngạc nhiên. Bọn hắn không có nghe lầm đi? Thanh lâu? Đổ phường?

Bốn người trừng mắt nhìn Tô Khinh Lăng như thấy quái vật. Bọn hắn hoài nghi, không phải Vương gia mất trí mà là bị quỷ nhập thân, mới khác biệt hoàn toàn so với Vương gia trước đây. Trước đây, Vương gia nào có ra vào thanh lâu với đổ phường bao giờ đâu.

“Nhìn bổn vương làm gì? Lần đầu gặp sao?” Tô Khinh Lăng nhìn bốn người đem ánh mắt kì dị dán lên người mình, cảm giác rất không thoải mái. Phượng mâu trắng dã liếc một cái. Ngạc nhiên đến thế sao? Đến cổ đại không có vào đổ phường, thanh lâu sao? Dù sao thì ở hiện đại cũng chỉ có nước ngoài mới là hợp pháp, ở Trung Quốc thì cứ phải vụng trộm cất giấu, sau lại bị cảnh sát lần mò phá nát triệt để.

“Vương… Vương gia, người trước kia cũng không có đi mấy nơi đó.” Xuân Vũ nhỏ giọng nói.

Tô Khinh Lăng hiểu ra. Trách không được bọn hắn phản ứng như vậy. Bất quá, vị Nhàn Vương trước kia thật không biết cách hưởng thụ cuộc sống mà.

“Đúng là không có đi tới, thế mới muốn đi xem, xem cho biết.”

“Nhưng là…” Nơi đó có gì tốt chứ?

“Không có nhưng nhị gì cả!” Tô Khinh Lăng phất phất ngọc cốt phiến, tư thái phong lưu phóng khoáng nói: “Các ngươi không đưa bổn vương đi, bổn vương tự mình tìm là được.” Không phải chỉ là thanh lâu thôi sao? Tuỳ tiện túm một người cũng có thể biết.

“Vương gia, không cần a!” Xuân Vũ chạy nhanh nói: “Nô tì đưa người đi là được.”

“Xuân Vũ!” Hạ Hà cùng hai gã sai vặt trừng mắt. Nàng như thế nào lại đáp ứng mang Vương gia đi tới nơi đó được chứ?

Tô Khinh Lăng mị mị mắt, ba người kia hoảng sợ cúi thấp đầu.

“Vương gia, thanh lâu chỉ có buổi tối mới mở cửa buôn bán.” Xuân Vũ lại nói tiếp.

“Vậy thì đi đổ phường.” Đơn giản thôi!

Bốn người vừa nghe, lập tức dẫn Tô Khinh Lăng tới đổ phường lớn nhất kinh thành.

“Mở! Mở! Mở!”

Đến đổ phường Cát Tường, năm người vừa vào đã thấy một đám người vây quanh một chiếc bàn lớn. Ai ai trên mặt đều mang theo biểu tình hưng phấn, cặp mắt trừng to nhìn nhà cái phía trên.

Tô Khinh Lăng lắc lắc đầu. Quả nhiên là đổ phường! Con bạc kẻ nào nẻ nấy đều là cấp bậc chuyên nghiệp. Nàng kêu bốn người sang bàn kia nhìn một cái, lại chạy bàn này xem một chút, cũng không muốn tự mình tham gia một ván nào.

Thấy thế, đám Xuân Vũ nhẹ thở hắt ra một cái. Xem ra Vương gia chính là chỉ tò mò thôi. Nhưng hiển nhiên, bọn hắn cao hứng hơi sớm, vì Tô Khinh Lăng đang đứng ở một bàn, đột nhiên nói với Hạ Hà: “Đưa bạc đây!”

“Vương gia!” Mấy người trưng ra vẻ mặt cầu xin. Hỏng rồi hỏng rồi, Vương gia thật sự hỏng rồi, cư nhiên muốn đánh bạc a!

“Này, đây không phải Nhàn Vương gia sao? Người như thế nào lại xuất hiện ở nơi như thế này?” Một thanh âm trêu chọc bỗng chốc truyền tới.

Tô Khinh Lăng thuận thế đưa mắt nhìn tới. Đối phương là một gã nam tử trẻ tuổi, thân mặc cẩm y ngọc sắc, lưng đeo ngọc đái, ngũ quan như ngọc, đứng ở nhất chiếu bạc tiền nhìn nàng. Bất quá, Tô Khinh Lăng cảm thấy nụ cười của y nhìn sao cũng không có hảo ý, không khỏi đối với hắn tâm sinh phản cảm.

“Tên kia là ai?” Nàng nghiêng đầu hỏi người hầu.

“Hồi Vương gia, hắn là tướng quân Long Thiếu Khuynh, trong tay có phân nửa binh quyền của Nam Diệu.” Gã sai vặt bên cạnh cung kính hồi đáp.

“Đại tướng quân?” Tô Khinh Lăng hai mắt sáng lên. Nga, có quyền có thế a! Đó chính là thứ tốt, có lẽ nàng nên cùng tay đại tướng quân này hảo hảo “tâm sự” một chút, sau đó từ bi hỉ sả, nhận hắn làm “tiểu đệ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.