Nhàn Vương Manh Phi

Chương 18



"Hừ! Mệt cho ta phí sức bán mạng!" Áo lam nam tử chán nản, lấy một quyển sách từ trong tay áo, tùy ý ném lên bàn, ngồi xuống cái ghế gần đó.

"Ngươi lại lớn tiếng, có tin ta ném ngươi ra ngoài hay không?" Nam Cung Nguyệt Ly nhìn động tác Mộng Vô Ảnh, khẽ nhíu mày. Bởi vì động tác của Mộng Vô Ảnh mà thất tinh đăng trong phòng chớp tắt. Từ đầu đến cuối, tiếng nói Nam Cung Nguyệt Ly đều là ôn nhu chầm chậm, không có nửa điểm giận dữ.

Áo lam nam tử cũng nín thinh, nhìn nến dưới đất, không tin tưởng nói: "Thật sự có dùng thứ này? Có quá mê tín rồi hay không?"

Nam Cung Nguyệt Ly nhàn nhạt nhìn Mộng Vô Ảnh, Mộng Vô Ảnh lại nhịn không được mà rụt cổ.

"Mai Lan Trúc Cúc đâu? Sao không để chúng ở bên ngoài hộ trận?" Mộng Vô Ảnh nhìn Dung Khinh Vũ mặt mày tái nhợt ở trên tháp, hạ giọng hỏi.

"Bọn họ chưa trở về." Dung Khinh Vũ nhẹ giọng đáp. Giọng nói ôn như và chậm chạp.

"Bọn họ vẫn đón không được hai chiêu của ngươi?" Áo lam nam tử kinh ngạc hỏi. Không phải thất vọng về võ công của bốn hộ vệ nhà mình, mà là kinh ngạc thán phục về võ công tinh tiến của Dung Khinh Vũ.

Bốn năm trước, tiểu nha đầu trước mắt này chính là tiểu cô nương lừa đảo hắn khắp mọi nơi. Rồi sau đó, hắn đi theo nàng đứng ở phía sau làm công cho Dung gia. Tứ đại hộ vệ của hắn cũng thuận lý thành chương cùng nhau theo đến. Nhưng từ khi nha đầu này dễ dàng đả bại hắn – người từng là đệ nhất cao thủ, thì mấy tên thủ hạ của hắn cũng phản bội! Thề sống chết muốn đi theo Dung Khinh Vũ, muốn làm cận vệ của nàng. Mà Dung Khinh Vũ đưa ra điều kiện: Nếu có thể tiếp được một chiêu của nàng, hoặc có thể chống đỡ được mười chưởng của Dung Hoan thì mới được chấp nhận. Bằng không thì họ cứ làm theo thủ lĩnh của họ, cũng chính là làm thuê cho Dung gia.

Bốn năm nay, mấy tên thủ hạ Mộng Vô Ảnh cách ba tháng một lần đến khiêu chiến Dung Khinh Vũ. Nhiều lần bại, nhiều lần trở về tiếp tục tu luyện. Hàng năm cả đoàn cũng sẽ khuất núi bế quan một tháng, sau đó lại trở về khiêu chiến...

"Không nói cái này nữa, đêm nay, ta có một việc muốn phiền toái ngươi." Dung Khinh Vũ lại nói.

Tuy rằng nàng không đề cập tới Mai Lan Trúc Cúc, nhưng nhìn tình huống bên ngoài thanh tĩnh, áo lam nam tử cũng có thể đoán được từ đầu đến cuối.

"Phiền toái ta? Nếu biết phiền toái ngươi còn gọi ta! Hơn nữa, nếu đêm nay ta không đến thì ngươi sẽ làm sao?" Áo lam nam tử bất mãn lẩm bẩm, bắt chéo chân, châm trà cho mình.

Dung Khinh Vũ nghe vậy, cũng không giận, nói: "Nếu ngươi cảm thấy lão bản ta đây không xứng, thì ngươi cứ từ công, tiếp tục làm chuyện vốn có của ngươi. Ngày mai ta bảo Dung Vận lo là được."

"Chuyện gì? Địa điểm, nội dung? Ta sẽ đi ngay!" Vừa nghe nói công tác bị tiếp quản, áo lam nam tử bật người đứng lên. Nói giỡn sao! Lúc trước tình nguyện bị bốn thủ hạ khinh bỉ, hắn cũng vẫn muốn tiếp quản nguồn sống trước mắt, làm sao có thể vì chút việc nhỏ này mà từ công? Hắn phải ngu ngốc lắm mới quay lại làm sát thủ mà không cần lão bản trước mắt.

Nói là nói như vậy, nhưng mắt cũng là oán hận nhìn Dung Khinh Vũ. Nha đầu kia, thật sự không đáng yêu chút nào!

Dung Khinh Vũ nghe vậy, nhợt nhạt cười: "Ngươi đi giúp ta..."

Lúc này, ngoài cửa sổ xa xa, ẩn trong hoa lê sum xuê là một thân ảnh màu đen, xuyên thấu qua cửa sổ đang mở, nhìn tình hình bên trong cửa sổ. Theo phương hướng của hắn nhìn lại có thể thấy sườn nhan Dung Khinh Vũ, nửa thân mình thúc thủ đứng ở bên cạnh Dung Khinh Vũ - Nam Cung Nguyệt Ly, và sườn nhan áo lam nam tử ấm ức. Khi hắn thấy Nam Cung Nguyệt Ly lại là có chút ngoài ý muốn. Còn có áo lam nam tử nữa. Nếu hắn nhớ không lầm, nam nhân này hẳn là đệ nhất sát thủ Mộng Mê vang danh một thời của 'Minh Tuyết Lâu'. Sau đó không biết nguyên nhân gì mà trong một đêm, 'Minh Tuyết Lâu' mai danh ẩn tích giang hồ. Nhưng sao bây giờ xuất hiện ở đây? Lại nhìn sườn nhan xinh đẹp của Dung Khinh Vũ, mang theo ý cười nhạt nhẽo, sau đó thấy nàng mở miệng trắng bệch của mình, không biết nói gì với áo lam nam tử.

"Cái gì, ngươi bảo ta làm chuyện này??" Trong cửa sổ truyền ra tiếng kinh hô không thể tin của áo lam nam tử. Người đang ẩn núp nghe vậy thì nghi hoặc trong lòng, mà nhìn lại thần sắc áo lam nam tử... Chính là kinh hỉ vạn phần!

"Được rồi được rồi, ta đi ngay bây giờ. Sao ngươi không nói sớm chứ!" Áo lam nam tử vừa dứt tiếng, sẽ đứng dậy, sau đó đột nhiên nhớ ra gì đó, đúng lúc phóng một động tác nhẹ nhàng, bước chân như mèo ra cửa sổ đối diện hắn. Thực không phù hợp hình tượng đi ra cửa sổ.

Người ẩn núp thấy tình hình này, lại lóe lóe, nhưng không nhúc nhích nửa phần. Bởi vì hắn biết, dù khinh công hắn trác tuyệt, bất động còn có thể che dấu, nhưng nếu vừa động thì rất khó tránh được mấy đại cao thủ cảm giác ở đó.

May mắn là áo lam nam tử vừa ra cửa sổ liền bay lên trên, lao đi phương hướng ngược lại với hắn. Nháy mắt đã biến mất trong tầm nhìn.

Người ẩn núp lẳng lặng đợi như trước, ánh mặt lại trở xuống căn phòng trên sườn nhan Dung Khinh Vũ. Sau đó lại thấy nàng mở miệng...

"Ta muốn trông thấy chàng." Dung Khinh Vũ nói, dùng câu trần thuật.

Nam Cung Nguyệt Ly nghe xong, mi bạc khẽ nhúc nhích, biết rõ 'chàng' Dung Khinh Vũ nói là ai: "Ngươi có nghĩ... hiện tại, hắn đã không còn nhớ chuyện trước kia; đã không còn nhớ ngươi nữa hay không? Ngươi gặp hay không gặp lại có cái gì khác nhau? Hơn nữa hiện giờ ngươi đã có hôn ước với Hiền Vương."

"Nguyệt Ly ca ca!" Dung Khinh Vũ khẽ gọi. Nghe Nam Cung Nguyệt Ly nói, trong lòng nàng không phải không có thương cảm. Chàng thật đã quên nàng... Nhưng từng kiếp trôi qua là chàng yêu nàng trước, kiếp này nàng yêu chàng trước thì có làm sao? Bên cạnh chàng đã từng có người nhiều như vậy, chàng đều không chọn, duy độc chú ý đến nàng. Vậy thì sao nàng không thể tin chàng trước sau chung thủy như một?

Cho dù đã quên, nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần để nàng thấy được chàng, bọn họ nhất định có thể tiếp tục tiền duyên.

"Nguyệt Ly ca ca, ngươi nên biết, chuyện ta đã nhận chắc chắn sẽ không buông tha." Dung Khinh Vũ nói. Trong giọng nói ôn nhu lộ ra sự kiên định.

"Cứ sống tốt kiếp không được sao? Ở đây, ngươi chỉ có thể sống một trăm năm. Hai kiếp trước đều là sinh tử, ngươi đã tổn hại mười hai năm. Kiếp kế tiếp lại phí mười bảy năm. Cho dù, cho dù các ngươi còn lại đầy đủ bảy mươi mốt năm thì cuối cùng ngươi cũng phải quay về giới luân hồi. Mà hắn chỉ có thể ở lại thế giới này. Các ngươi vẫn phải chia lìa! Chẳng lẽ quên đã ngươi, mỗi một kiếp đều làm cho hắn thiếu chút nữa không thể luân hồi? Lại đến bảy mươi mốt năm này, ngươi muốn hắn hồn phi phách tán vĩnh không siêu sinh sao?"

Nam Cung Nguyệt Ly thở dài khuyên nhủ, trong giọng nói lộ ra quan tâm bất đắc dĩ.

Hồn phi phách tán? Dung Khinh Vũ nghe đến đó, trái tim run lên, đau đớn đến nứt ra.

Chỉ cần vừa nghĩ tới đôi mắt từ nay về sau không có ánh sáng, thân hình ấm áp vùi lấp vào cát bụi, hóa thành tro tàn từ đó, hô hấp Dung Khinh Vũ như bị kiềm hãm. Nhưng, chính cái điều 'nàng không thể nhìn được chàng' mới là nguyên nhân làm ngực nàng đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Nam Cung Nguyệt Ly thấy sắc mặt Dung Khinh Vũ đột nhiên trắng ra, cũng nhịn không được mà đau lòng thương tiếc. Môi khẽ mở, còn định khuyên nhủ. Chỉ thấy thất tinh đăng trong phòng vừa động, vầng sáng dần tiêu tan, như nháy mắt sẽ tắt. Trái tim Nam Cung Nguyệt Ly nhảy dựng, vội la lên: "Nha đầu!"

Người ẩn núp thấy tình huống phòng trong, bởi vì gió cản, hơn nữa người bên trong hoàn toàn nhỏ giọng cho nên hắn cũng không rõ họ nói gì. Nhưng hắn cảm giác được, hai người tựa hồ có chuyện tranh chấp, ý kiến cũng không đạt thành nhất trí.

Lúc này, đột nhiên thấy ánh nến trong phòng chợt lóe, Dung Khinh Vũ ngồi xếp bằng trên tháp đột nhiên bưng ngực, sắc mặt trắng bệch.

Cơ hồ là cùng thời gian, trái tim người ẩn núp cũng đau đớn theo, hắn chợt che miệng mình lại.

"Người nào?" Đúng lúc này, Nam Cung Nguyệt Ly phát hiện sự hiện hữu của hắn, quát ra tiếng. Mắt bạc tinh chuẩn nhắm thẳng vị trí của hắn nhìn lại.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.