Nhàn Vương Manh Phi

Chương 25: ĐỘC NHẤT THIÊN HẠ!



Ngang nhiên hiến nam sủng?

Đây là ý nghĩ của Thường Túc thay đổi vị trí với Thường Tinh, canh giữ ở một nơi bí mật gần đó. Ý niệm này sinh ra trong đầu khi thấy Mai trong Mai Lan Cúc Trúc. Chỉ có như vậy, trong nháy mắt đó thiếu chút nữa hắn xông ra chỉ mắng Dung Khinh Vũ bại đức. Nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được.

Bởi vì toàn bộ tâm thần đều bị hành động Dung Thu hấp dẫn. Mà không biết rằng, ở chỗ tối khác còn có một người cũng đang xem một màn này.

"Đây chính là trân bảo chúng ta tìm kiếm gần mười năm, rồi tâm huyết bồi dưỡng!" Dung Thu nói. Sau đó vỗ tay với bạch y - Mai, "Mai Mai, nhanh đâng đồ lên!"

Mai dời bước chân. Ti sa màu trắng tản ra, bên trong lộ ra nhiều hơn. Làm cho người ta thấy rõ trong tay của hắn còn đang cầm một bồn hoa nhỏ. Hóa ra, mũ sa này dùng để che chở hoa trong tay hắn.

Ngoại trừ Thường Túc đang lén lút ẩn nấp, còn có tên khác cũng đang ẩn nấp thấy vậy thiếu chút nữa té xuống đất.

"Châm chước hoa!" Dung Hoan vừa nhìn thấy đóa hoa đỏ tươi như máu, kinh ngạc kêu lên: "Tiểu thư, là Châm chước hoa, là Châm chước hoa!"

Trong trí nhớ của Dung Hoan, ít nhất đã bốn năm, tiểu thư luôn tìm các tư liệu về loài hoa này. Nàng nghĩ, đây là hoa tiểu thư luôn tìm.

Dung Hoan nói xong, Thường Tinh và Nam Cung Tương một bên đồng loạt kinh ngạc.

Một trong tứ đại kỳ trân - Châm chước hoa! Trăm năm nở một lần. Là trân bảo khó gặp được của thế gian. Nghe nói loài hoa này chẵng những giải được bách độc, mà còn có thể khải tử hoàn sinh. Thường Tinh kích động suýt nữa đứng lên. Hoa này vương gia bọn họ cũng tìm đã lâu, thật không ngờ hôm nay được nhìn thấy!

Tầm mắt mọi người đều dừng lại ở đóa hoa huyết sắc, chưa ai chú ý tới khi Dung Khinh Vũ nghe được Châm chước hoa, dung nhan bỗng trở nên trắng bệch. Mãi cho đến khi hoa được đưa tới tay Dung Khinh Vũ, mọi người mới chú ý tới kiều nhan không còn huyết sắc của nàng.

Tuy Nam Cung Tương có chú ý hoa, nhưng vì ngồi gần Dung Khinh Vũ cho nên là người nhìn thấy biểu tình của nàng đầu tiên. Hắn không khỏi kinh sợ trong lòng, và một chút lo lắng không biết tại sao xuất hiện.

"Dung tiểu thư, cô có khỏe không?" Bỗng nhớ đến tối qua ở phòng tắm, nàng cũng đột nhiên như vậy. Trước đó thấy khí sắc nàng không tệ, Nam Cung Tương còn tưởng rằng nàng đã khỏe, nhưng giờ thấy vậy hắn lại lo không biết nàng có thật sự đã khỏe chưa.

Dung Khinh Vũ không có trả lời, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt đóa hoa thấm lạnh. Cảm giác đóa hoa chắc nịch, độ cong ôn nhuận ở trong tay. Hình dạng vẫn giống như đúc trong trí nhớ, làm cho người ta yêu thích không buông tay, rồi lại cầu mà không được. Nàng còn có thể vẽ ra nó trong đầu: đỏ, vàng, lục... Nở khắp núi tế lễ cho vong hồn xinh đẹp của ai đó...

"Châm chước hoa màu đỏ." Dung Khinh Vũ khẽ đọc, thanh âm hơi run rẩy.

Mà khi nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Sao nàng biết nó màu đỏ?

"Châm chước hoa, vàng ấm, lục không ấm, chỉ có màu đỏ là hiếm thấy nhất. Bởi vì nó được nuôi bằng máu. Đất trồng từ mộ địa, nhiễm thi độc, chạm vào lạnh lẽo. Nói là có thể khải tử hoàn sinh, nhưng thật ra Châm chước hoa màu đỏ là kịch độc. Có thể giết người trong vô hình. Là độc nhất thiên hạ."

Dung Khinh Vũ nỉ non. Nhưng người nghe đều cảm thấy trầm trọng.

"Trăm năm trước, Nhiếp chính vương - Hoàn vương của Đông Sở, chết vì hoa này."

Dung Thu nghe Dung Khinh Vũ nói, vốn định khen nàng một câu biết hàng. Nhưng thấy sắc mặt nàng càng ngày càng khó coi, thầm nghĩ không ổn!

Dường như bọn họ đã làm sai còn hồn nhiên không biết. Nhưng... là chỗ nào có vấn đề?

"Đông chủ tỷ tỷ, người... không phải Hoàn vương là thần tượng của người chứ?" Dung Thu hỏi thử. Cười gượng hai tiếng, muốn làm dịu đi không khí đang ngưng trệ.

"Các người hồi Dung gia, tìm Dung Vận. Hắn sẽ an bài chỗ ở cho các người. Nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt đến Dung học viện thông báo." Dung Khinh Vũ nói.

"Cái gì? Dung học viện? Đông chủ tỷ tỷ, người không nói giỡn chứ?! Bảo chúng ta làm phu tử hay làm đệ tử vậy?!"

Vừa nghe Dung Khinh Vũ nói xong, Mai Lan Cúc Trúc bốn người ngẩn ra. Dung Thu đầu tiên nhảy dựng lên, không thể tin kêu lên.

"Các ngươi làm đệ tử, không ngại tuổi đã quá già sao." Dung Khinh Vũ nói, kiều nhan dần dần khôi phục huyết sắc. Thái độ vân đạm phong khinh như vừa rồi không có gì xảy ra. Sắc mặt đột biến vừa rồi cũng như do mọi người ảo giác.

"Khụ..." Nam Cung Tương ho nhẹ, lấy tay áo che miệng."

"Thì là phu tử?! Đông chủ tỷ tỷ thật thích đùa." Dung Thu chụp đùi, dở khóc dở cười.

"Vậy nếu không thích thì các ngươi đến tìm lão đại." Dung Khinh Vũ nói, ra vẻ có thể thương lượng.

Nhưng cũng chỉ có Mai Lan Cúc Trúc biết, đi tìm lão đại là có ý gì.

Lão đại bọn họ bị Dung Khinh Vũ bắt đi trông nom kỹ viện!!! Bọn họ qua đó, chẳng phải là làm quy công?

Từng là Tứ đại sát thủ lừng danh trong Thập đại sát thủ của Thương Lan đại lục phải lưu lạc đến làm quy công cho người ta?

"Chúng ta đến Dung học viện!" Cuối cùng, Mai mở miệng, giọng nói trong sáng như tuyết. Nói xong, còn quả quyết xoay người, phải đi.

Thấy Mai như thế, hai người Lan Trúc do dự một lát, nhìn Dung Thu không cam lòng, cuối cùng chọn đuổi kịp cước bộ của Mai.

Dung Thu thấy đồng bọn thỏa hiệp muốn đi, tức anh ách. Cuối cùng nhìn Dung Khinh Vũ, tức giận dậm chân đuổi theo ba người đã đi đến đầu tường. Còn chu mỏ phàn nàn Dung Khinh Vũ:

"Đông chủ tỷ tỷ, thật thối tha!"

Rất nhanh, Dung Thu đã đuổi kịp đồng bọn. Dọc đường vẫn không nhịn được mà oán giận.

"Chẳng lẽ các ngươi không hiểu ý của Đông chủ sao?" Đi đầu tiên, Mai mở miệng, cũng không dừng lại.

"Có ý gì? Còn có ý gì nữa?" Không phải ngại võ công bọn họ yếu kém, không có tư cách ở bên cạnh nàng sao? Dung Thu thầm nghĩ. Càng nghĩ càng bực. Muốn đi theo cường giả học hỏi thêm cũng không được... ài, nản lòng thật!

"Đông chủ muốn gột rửa sát khí trên người chúng ta." Mai nói, ánh mắt nhìn về phía trước không khỏi sâu thêm. "Các ngươi đã quên sao, Đông chủ cho tới bây giờ vẫn không dính huyết tinh. Mà muốn ở lại bên cạnh nàng... mặc kệ bắt đầu như thế nào, cuối cùng cũng phải bị gột rửa sạch."

Ba người Lan Cúc Trúc nghe mai nói xong, đồng loạt ảm đạm. Chợt nhớ đến mình vừa đưa Châm chước hoa, dường như đó mới là nguyên nhân bắt đầu. Dù sao, từ lúc đi theo nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ động sát...

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được nguyên nhân căn bản vì sao nhiều năm như vậy Dung Khinh Vũ vẫn không chịu lưu bọn họ lại bên cạnh.

[�uv5D�



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.