[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Beta: Cách Cách
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
__________________________
Chương 28:
Trong hành lang vang lên một tiếng “loảng xoảng” thật to, một bóng đen bị quẳng đi như bao cát lớn đập vào vách tường sau đó lăn bịch bịch trên đất, nghe là biết rất đau.
Nhan Tư Trác sải bước vượt qua hộ vệ bị hắn đánh ngã, còn cả cái ghế ngay cửa bất hạnh phải phơi thây ngoài hành lang, vọt vào phòng họp trong lúc mọi người hỗn loạn tránh né khắp nơi, đi thẳng về phía Vương Tấn.
Vương Tự theo bản năng bước về trước cản hắn lại, bị hắn chẳng nói câu nào đẩy ra, kéo Vương Tấn từ ghế lên, gần như thô bạo mà giấu ra sau lưng, Vương Tấn bị hắn lôi kéo đến lảo đảo, “Cậu làm gì---”
“Ngay cả vài giây thôi mà mấy người cũng không chờ được à?” Tức giận làm bộ mặt Nhan Tư Trác hơi vặn vẹo, đáy mắt hắn nổi lên một tầng khói mù đỏ sậm, như một con thú dữ bị chọc giận, nhe hàm răng sắc bén với Nhan Thế Anh, “Chuyện đứa bé, muốn nói cũng phải nói với tôi!”
Ánh mắt Nhan Thế Anh lướt qua bàn tay Nhan Tư Trác nắm lấy Vương Tấn, nở nụ cười khó lường, bốn lạng đẩy ngàn cân mà hỏi ngược lại, “Đau lòng à?”
Nhan Tư Trác cười lạnh một tiếng, “Tôi sợ mấy người nói chuyện khó nghe quá, làm người ta hộc mẹ nó máu thôi.”
Nhan Thế Anh nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng “Hà” một tiếng, dùng ống tay áo thong thả lau chùi, “Vương tổng, thời gian của chúng ta đều rất quý giá, cậu định xem núp sau lưng một thằng nhóc là giải quyết vấn đề à?”
Dưới ánh mắt của mọi người, Vương Tấn cảm thấy mình như bị nhốt trong lồng hấp, sự lúng túng và khốn cùng như không khí chui vào mọi ngóc ngách, còn lẫn vào đó cả cảm giác xấu hổ khó tả, từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, làm cả khuôn mặt anh nóng rát. Mà vùng da tiếp xúc với Nhan Tư Trác kia, dường như còn có cả dòng điện nho nhỏ khẽ chui qua bề mặt da, hơi ngứa lại nóng bỏng.
Vương Tấn muốn rút cổ tay về, lại bị Nhan Tư Trác giữ chặt hơn theo phản xạ, anh hoàn toàn không muốn động chạm tay chân với người khác trong trường hợp này, vì vậy thở dài một hơi, thấp giọng nói, “Đây là chuyện của tôi, cậu ra ngoài trước đi.”
Nhan Tư Trác vội nói, “Không phải chuyện của mình anh.”
Vương Tấn lẳng lặng ngước mắt lên, “Bàn về bối phận tôi và cha cậu cùng thế hệ, bàn về tuổi tác cậu nhỏ hơn tôi mười mấy tuổi, chuyện tôi có thể giải quyết chưa chắc cậu có thể giúp một tay được, chuyện này có thể ngồi xuống nói cho rõ, tôi không hy vọng nó sẽ phát triển đến trình độ không thể nào khống chế được nữa, cậu có hiểu không?”
Đây là lần đầu tiên khi bọn họ sinh ra mâu thuẫn mà Vương Tấn có thể bình tĩnh giải thích với Nhan Tư Trác, hắn không thể cãi lại, nhưng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, làm hắn khó chịu cả người.
Còn đang do dự, bỗng nghe Vương Tấn nói, “Tẫn Sơn, Tiểu Tự, mọi người ra ngoài cả đi.”
Lý Tẫn Sơn sớm đã biết chuyện, dù kỹ thuật diễn có tự nhiên đến đâu cũng không thể che giấu vẻ căng thẳng trong giờ phút này của hắn, đến khi Nhan Tư Trác tỏ rõ thái độ, trái tim hắn mới hơi thả lỏng. Hắn dẫn đầu đứng lên, vỗ vai Hàn Chu một cái, kéo tay nắm cửa tỏ ý định.
Chân mày của Vương Tự nhíu lại thành một hàng, môi mím chặt, như muốn nói gì đó, lại bị nỗi sầu lo đột nhiên trào lên làm nghẹn lại, chỉ há miệng thở hắt ra một cái. Không khí mập mờ lạ thường giữa Vương Tấn và Nhan Tư Trác, ngàn vạn manh mối liên hệ với nhau, bỗng nhiên được giải thích rõ ràng, như cơn mưa đá đột nhiên nện thẳng vào mặt cậu, làm cậu choáng váng hết cả người.
Lý Tẫn Sơn ra tới cửa, đưa tay ra mời rất lịch sự, “Tiểu Vương tổng, mời cậu đi trước.”
Lúc này Vương Tự mới phục hồi tinh thần, trừng mắt hung tợn nhìn Nhan Tư Trác một cái, đi ra theo.
Alpha mặc âu phục màu đen khóa cửa lại từ ngoài, trong phòng họp đột nhiên an tĩnh lại, tạo thành một không gian ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nhan Thế Anh ngồi một bên xem trò hay, như khán giả đang xem phim truyền hình chiếu lúc tám giờ, ánh mắt ngả ngớn lướt qua Vương Tấn từ dưới lên trên, “Chậc” một tiếng cực kỳ gợi đòn, “Tiểu Trác, từ khi nào thì mày thích cái kiểu như này đấy?”
Mặt nạ nho nhã trầm ổn nứt ra một cái khe, lộ ra một tia vô lại không hề phù hợp với vẻ bề ngoài, sườn mặt của ông ta đột nhiên lộ ra vài chỗ vô cùng giống với Nhan Tư Trác, ngay cả độ cao của sống mũi, góc cạnh của cằm cũng giống y ---- xé bỏ vỏ bọc bên ngoài, lộ ra bên trong thối nát chẳng khác gì nhau.
Vương Tấn làm như không nghe ra ý nhục nhã trong câu đánh giá của ông ta, rút cổ tay bị Nhan Tư Trác nắm đến đỏ lên về, vô ý thức xoa xoa, “Nhan tổng, chuyện tôi và Denise ly dị, tôi đã bày tỏ thái độ rất rõ ràng với cô ấy, nếu như anh có ý kiến gì khác, có thể nói với tôi thông qua luật sư.” Tầm mắt anh bay về phía mấy bóng dáng cao cao như cột điện phía bên ngoài cửa kính thủy tinh, hơi mỉm cười, “Hiện giờ là xã hội có luật pháp rồi, Nhan tổng không tiếc vì tôi mà làm lại nghề cũ, tôi thật là được chiều mà sợ đấy.”
Từ đó đến giờ Nhan Thế Anh chẳng hề có chút giới hạn đạo đức nào, dù là đã hao phí trăm cay ngàn đắng bò ra từ vực sâu không thấy đáy ăn thịt người không nhả xương kia, xoay người một cái biến thành kẻ đứng trên người khác, bản tính cả đời vẫn chẳng hề thay đổi. Chuyện mà Alpha bình thường không thể mất mặt mũi để mà làm được, ông ta chẳng hề do dự chút nào, ví dụ như cho người chặn đường đánh Omega đang mang thai, lại ví dụ như thản nhiên trơ tráo, chẳng hề xấu hổ gì mà phân chia gia sản của người khác.
Ông ta nhàn nhã dựa vào lưng ghế, gõ lên bàn một cái, “Vương Tấn, chúng ta đã từng gặp nhau một lần, trong hôn lễ của cậu và em gái tôi.”
Một câu không đầu không đuôi, Vương Tấn chẳng hiểu được ý ông ta, chỉ đành gật đầu một cái, “Hơn mười năm trước.”
“Khi đó Tiểu Trác cũng ở đó, nó chỉ cao tầm bao nhiêu đây.” Nhan Thế Anh giơ một tay lên giữa ngực, “Tôi rất tò mò, cậu nghĩ cái gì, mà cưới em gái tôi, rồi lại bò lên trên giường con tôi?”
“Ba!” Nhan Tư Trác lạnh giọng ngắt lời, “Tôi đã nói với ba, ban đầu là tôi cưỡng ép anh ấy, không liên quan gì đến anh ấy hết.”
“Ồ, vậy tại sao cậu ta lại giữ con của mày lại mà không bỏ đi?”
“Bởi vì---”
“Cậu câm miệng đi.” Mặt Vương Tấn tái xanh, ngắt lời không chút lưu tình. Vết thương bí mật yếu ớt nhất bị người ta đâm chọc hết lần này đến lần khác, ngực anh như bị thủng một lỗ rất to, máu tuôn xối xả ra ngoài, gió lạnh vù vù thổi vào trong, phơi bày ra một mặt khó có thể chịu đựng nhất của anh.
Tầm mắt choáng váng một cái, cơ thể Vương Tấn loạng choạng, chống tay lên mép bàn, bị Nhan Tư Trác nhạy bén ôm lấy. Vương Tấn đỡ cánh tay hắn khẽ thở ra, “Tôi không sao--”
Trên đường đến công ty Vương Tấn đã có dấu hiệu mệt mỏi, có thể là vì trong thời kỳ mang thai nên thể chất thân thể giảm sút, cũng có thể là vì đã lâu không có tin tức tố của Alpha an ủi, cả người đều không ổn.
Nhan Thế Anh chẳng có chút thương hại nào đối với “con dâu một nửa” này, càng chẳng hề có chút cảm xúc dư thừa nào đối với nhóc con trong bụng anh, trực tiếp nói, “Vương tổng, em gái tôi chỉ muốn cậu thêm chút phí nuôi dưỡng, cậu keo kiệt đến mức này, quả thật là chẳng thể nào nói nổi. Nói đi nói lại gì thì sau này tiền của em gái tôi cũng là của Tiểu Nam và An An, cậu có đưa thêm chút tiền cũng là cho con mình cơ mà, sao vào trong miệng cậu lại thành tham lam không chịu thỏa mãn, được voi đòi tiên?” Ông ta nhìn lướt qua bụng Vương Tấn, trơ tráo cười như không mà nói, “Trừ khi cậu định giữ lại cho đứa nhỏ này, cơ mà tiếc là chưa chắc gì đã sinh ra được đâu.”
Vương Tấn nhếch mép cười một cái, nặn ra một nụ cười cứng đờ, “Không phiền anh phải quan tâm.”
Lời này của Nhan Thế Anh nói đến thẳng thừng, chẳng hề xấu hổ một chút nào làm người ta khiếp sợ, Vương Tấn chẳng thèm cãi lại làm gì, thậm chí anh còn lười phải tiếp tục duy trì sắc mặt tốt, “Giới hạn cuối cùng của tôi sẽ không thay đổi, nếu như các người nghĩ kỹ rồi, lần sau mời tìm thư ký của tôi để hẹn trước, đừng quấy rầy trật tự thường ngày của công ty tôi.”
Nhan Thế Anh nhún vai một cái. Thật ra ông ta chẳng muốn làm gì Vương Tấn cả, nói là đe dọa, không bằng bảo đây là một lần cảnh cáo.
Vương Tấn đi bước dài ra khỏi phòng họp, Nhan Tư Trác liếc mắt nhìn Nhan Thế Anh một cái rồi cũng chạy theo không hề quay đầu lại.
Lý Tẫn Sơn và Vương Tự ngồi chờ ngoài cửa, nhìn thấy Vương Tấn bước ra từ phòng họp, chân mày đang nhíu chặt đồng thời buông lỏng một chút, “Anh…”
Vương Tấn lướt qua sát vai bọn họ, “Anh đi trước, không cần lo cho anh.”
Một đường đi thẳng xuống hầm đậu xe, Nhan Tư Trác theo phía sau. Bước chân của hai người vội vàng, vô cùng trầm mặc mà đi hết toàn bộ hành trình, đến khi Vương Tấn dừng chân trước chiếc Mulsanne của mình. Anh xoay người, cách một khoảng nhìn sang phía Nhan Tư Trác, giọng nói vang vọng trong tầng hầm trống trải, tản ra sự lạnh lẽo, “Không phải cậu đi cùng ông ta à? Về đi.”
Đế giày Nhan Tư Trác cọ xát trên nền xi măng sần sùi, “soàn soạt” từng bước lại gần.
Một tay Vương Tấn cắm trong túi quần tây, lẳng lặng đứng tại chỗ, không khí giữa bọn họ như bị đè nén lại khi khoảng cách ngày một gần hơn, Vương Tấn cảm thấy ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn hơn. Hơi thở của anh bất giác dồn dập, cho đến khi ngực bọn họ sắp chạm vào nhau, Vương Tấn bị ép phải dựa lên thân xe, nghiêng người ra sau, không chịu nổi mà nhắm hai mắt lại, “Cậu----”
Còn chưa dứt câu, đôi môi nóng bỏng đã đè xuống. Nhan Tư Trác cạy mở hàm răng Vương Tấn, vơ vét hết thảy dịch thể trong khoang miệng của anh. Nhan Tư Trác hôn vô cùng gợϊ ȶìиɦ, Vương Tấn chỉ có thể bị động nhận lấy nụ hôn này. Hai người thở hồng hộc tách ra sau một nụ hôn nóng bỏng dài lâu.
Nhan Tư Trác xoa xoa trái tai của Vương Tấn, thuận thế lướt đến bên cổ, vuốt ve tới lui thích đến nỗi không muốn buông tay, “Vương Tấn…. Anh không nhớ em một chút nào sao?”