Bảy giờ sáng, bầu trời phía đông bắt đầu xuất hiện những tia sáng mỏng, phủ lên toàn bộ thành phố A, phác thảo nên những đường viền mờ ảo của thành phố.
Những ngày mùa đông luôn bắt đầu một cách rất chậm chạp.
Xe của Tạ Bách Ninh đậu ở trước cửa biệt thự nhà họ Hứa. Anh lặng lẽ ngồi trên ghế lái, đáy mắt ẩn chứa một tia phức tạp. Lần đầu tiên trong đời, vô nguyên tắc và vô lý, anh đồng ý lời mời của cô.
Vào thời điểm đó, bên trong cửa hàng nhỏ tràn ngập mùi thơm của thức ăn, bên tai truyền đến tiếng nước mì sôi ùng ục. Mà người trước mặt vốn đang tức giận hỏi tội, nháy mắt lại cười híp mắt hỏi anh: “Ngày mai em muốn đến trấn Bình Cẩm để thu thập đất sét. Anh đi cùng em nhé?”
Ánh mắt sáng ngời của cô như có những gợn sóng, rõ ràng như thấy được cả đáy.
Trong đôi mắt đẹp đó, những kỳ vọng được thể hiện quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức không có cách nào né tránh, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại không nhẫn tâm từ chối.
Rõ ràng là anh vừa mới nói với cô một cách nghiêm túc, rằng họ không thích hợp.
Giờ thì hay rồi, biết rõ không thể mà vẫn làm, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhưng mà nhìn vào điệu bộ của cô, có vẻ như cô không hề quan tâm đến những lời từ chối của anh.
Tạ Bách Ninh lắc đầu, không suy nghĩ nữa.
Cánh cửa biệt thự nhà họ Hứa từ từ mở ra, cùng với một tiếng ồn lớn, Hứa Tương Mi bước ra. Cô mở cửa bên cạnh ngồi vào, tùy tiện ném túi xách ra ghế sau.
Hứa Tương Mi nghiêng người qua tiếp cận anh, nở một nụ cười rất tự tin: “Bách Ninh, chào buổi sáng!”
Âm cuối hơi tăng lên, tâm trạng của cô đang rất tốt. Hơi thở ấm áp, mềm mại phả ra từ miệng của cô, giao thoa cùng với hơi thở của anh.
Tạ Bách Ninh kìm nén sự kỳ lạ khác thường trong lòng mình, bình tĩnh gật đầu: “Chào buổi sáng.”
Anh hơi né ra, giữ khoảng cách với cô: “Ngồi tốt, thắt dây an toàn, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
Hứa Tương Mi lùi lại, thắt dây an toàn, hỏi anh: “Tối qua anh ngủ ngon không?”
Tạ Bách Ninh quay đầu xe, chạy ngược lại với phương hướng ban đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Cô liếc nhìn sắc mặt bình thản của anh, phàn nàn: “Tối qua em bị mất ngủ, mãi cho đến bốn giờ sáng mới ngủ được.”
Nghe vậy, Tạ Bách Ninh cầm vô lăng bằng một tay, tay còn lại thì lấy ra một chiếc chăn mỏng và đưa nó cho cô: “Ngủ thêm một chút đi, tự mình điều chỉnh ghế xe.“
Hứa Tương Mi ngẩn người trong giây lát. Cô nắm chặt chăn, cảm thấy trái tim mình nóng bỏng và ấm áp lạ thường.
Cô điều chỉnh lưng ghế, tìm một tư thế thoải mái, cong môi cười: “Sao anh không hỏi vì sao em lại bị mất ngủ?”
Lúc này, bầu trời vẫn còn chưa sáng rõ, ánh đèn ở hai bên đường phản chiếu vào khuôn mặt của anh, sinh ra vài tia mị hoặc, khiến cho người khác không nở dời mắt đi.
Ánh mắt cô không một chút che đậy, thẳng thừng, mãnh liệt và nóng bỏng.
Tạ Bách Ninh muốn giả vờ không biết cũng thật khó, anh khẽ cau mày, biết chắc rằng cô sẽ không nói điều gì tốt lành, chỉ
mím môi.
Cô hoàn toàn không chớp mắt, bất kể anh có muốn nghe hay không, cô vẫn nói với anh: “Chỉ cần nghĩ đến việc anh sẽ đi cùng, em đã phấn khích đến mức không ngủ được, giống như được tiêm máu gà, trong đầu đều chỉ có anh.”
Cô giống như đang tỏ tình một lần nữa.
Tạ Bách Ninh nhướng mày, trong lồng ngực có một loại cảm giác kỳ lạ đang lan tỏa giống như thủy triều, tựa như những chiếc lá mùa thu rơi rụng chồng chất lên nhau, bị gió thổi tung lên, bay tán loạn.
Không vui, cũng không khó chịu.
Nói không rõ là cảm giác gì.
Chiếc xe rẽ vào một góc và dừng trước một quán ăn gia đình. Anh phớt lờ câu nói vừa rồi của cô, nói: “Xem ra cô cũng không muốn ngủ, xuống xe đi, ăn gì đó rồi lại đi tiếp.”
Giọng anh nhỏ nhẹ và dịu dàng, ướt át tựa như sương sớm.
Hứa Tương Mi không thể nhịn được, cong khóe môi lên.
Nồi hấp phả lên hơi nước, mùi thơm của sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao và màn thầu trôi nổi trong không khí, một chút thấm vào dạ dày, khiến mọi người đều có cảm giác thèm ăn.
Lúc này vẫn còn sớm, trong tiệm chỉ có hai người khách là bọn họ. Vào một buổi sáng vô cùng yên tĩnh, họ ngồi đối mặt với nhau, cùng nhau ăn món bánh bao nhỏ bình thường nhất trên thế giới này, nhưng điều đó lại khiến cho Hứa Tương Mi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cô nghĩ thầm, nếu quãng đời còn lại có người trước mắt này làm bạn, thì cho dù có ăn sáng bằng bánh bao nhỏ cả đời, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Hứa Tương Mi không ăn nhiều lắm, chỉ ăn hai cái là cô đã cảm thấy no rồi. Thường thì sau mỗi bữa ăn cô đều sẽ hút một điếu thuốc, nhưng hôm nay cô lại không có cái ý tưởng này, chỉ chống đầu nheo mắt nhìn anh.
Dáng ngồi của người đàn ông này rất đoan chính, những ngón tay thon dài cầm đũa gỗ, vững vàng đưa bánh bao nhỏ vào trong miệng. Bánh bao rất nhỏ, mỗi cái chỉ cần ăn một ngụm. Tạ Bách Ninh nhai rất chậm rãi, lặng lẽ không một tiếng động.
Anh nuốt thức ăn, cổ họng lên xuống rất khêu gợi.
Hứa Tương Mi không khỏi nuốt nước bọt, âm thanh phát ra có hơi lớn.
Tạ Bách Ninh cảm nhận được, anh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt say đắm của cô.
Cô cũng hơi cảm thấy xấu hổ, nói với anh: “Nhìn anh ăn cũng cảm thấy thật cuốn hút.”
Tạ Bách Ninh gần như sắp cắn vào lưỡi. Anh không khỏi nhíu mày, nói với giọng đầy bất lực: “Tôi nên dùng cái gì để lấp kín miệng cô lại?”
Mắt cô sáng lên, ánh mắt rơi xuống đôi môi ẩm ướt của anh, nhìn chằm chằm đầy thích thú, không hề kiêng kỵ, ý đồ quá mức rõ ràng.
Hứa Tương Mi thấy anh bực mình, cười lớn: “Vậy thì làm cái khác, anh bóc cho em một quả trứng đi.”
Tạ Bách Ninh: “…”
Anh chợt hối hận.
Sau khi ăn sáng xong, xe lái vào đường cao tốc, bầu trời dần sáng hơn, khung cảnh hai bên đường cũng dần trở nên rõ ràng.
Hứa Tương Mi không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi dưới tấm chăn mỏng.
Tạ Bách Ninh lơ đãng nhìn về phía cô, khuôn mặt tinh xảo ấy chỉ to cỡ bàn tay của anh, nét mặt thanh tú, làn da trắng nõn, giống như một bức tranh tuyệt đẹp. Cô nhắm hai mắt, hàng mi dài và dày, sống mũi cao vút, sắc môi hồng nhuận, yên lặng ngủ thiếp đi, không còn vẻ mặt kiêu ngạo vốn có lúc bình thường nữa.
Có lẽ là do trong xe hơi nóng, hai má cô đỏ ửng lên, trông rất mềm mại.
Tạ Bách Ninh có chút động lòng, không kiềm chế được mà cong khóe môi lên.
Anh tập trung vào việc lái xe, lái một cách rất êm ái và vững vàng.
Từ thành phố A đến trấn Bình Cẩm phải mất trọn năm giờ lái xe. Sau khi chạy vào địa phận của trấn Bình Cẩm, đường nhựa dần trở thành đường đất.
Chiếc xe bắt đầu xóc nảy, Hứa Tương Mi từ từ mở mắt ra.
“Tỉnh rồi?” Giọng của Tạ Bách Ninh rất ấm áp.
Cô lười biếng ừ một tiếng, ngồi thẳng dậy, gấp chăn lại đặt về chỗ cũ, nói: “Con đường này không dễ đi cho lắm.”
Mặt đường gồ ghề lồi lõm, gập ghềnh, tiến độ của chiếc xe rất vất vả.
Tạ Bách Ninh cười cười, tận lực lái xe một cách vững vàng.
Hứa Tương Mi nhìn ra ngoài. Cô còn chưa nói gì, Tạ Bách Ninh đã hạ cửa sổ xe xuống cho cô.
Trước mắt là đồng lúa vắng lặng và im ả, mặt nước lẳng lặng, chỉ có những mảng lúa đồng nhất. Chiếc xe lái về phía trước, đột nhiên trông thấy một đám vịt đang nghịch nước, rất dễ thương và hài hước, cô liền nở nụ cười.
Tạ Bách Ninh hỏi: “Cô thường đến đây để tìm đất sét à?”
Cô cũng không nhìn lại, nói: “Cũng không thường xuyên lắm. Một năm chỉ một hoặc hai lần, đôi khi sẽ nhờ ai đó vận chuyển đến.”
Cô giới thiệu với anh: “Vào mùa xuân và mùa hè, phong cảnh trên con đường này rất đẹp. Lần trước khi em đến đây, lúa trên cánh đồng đã phát triển rất tốt. Vừa nhìn vào, xanh rì không khác gì một đại dương bao la rộng lớn, không thể nhìn thấy điểm cuối. Ngoài ra còn có nhiều loài hoa dại tên nghe rất lạ, trông rất đẹp, còn có tiếng ve sầu và tiếng ếch kêu, không cảm thấy ồn ào một chút nào. Chờ đến mùa thu lúa bắt đầu chín, khắp nơi đều vàng rực, âm thanh thu hoạch lúa liên tục nối tiếp nhau, rất nhịp nhàng, nghe rất tuyệt.”
Tạ Bách Ninh gật đầu: “Mùa này cũng không tệ, rất yên tĩnh, không khí trong lành mát mẻ.”
Cửa sổ bên anh cũng đang hạ xuống, một làn gió tươi mát thổi vào, mang theo cái lạnh của mùa đông và không khí ẩm ướt, nhưng lại cảm thấy đặc biệt mát lạnh thoải mái.
Cổ của Hứa Tương Mi trần trụi, cô không khỏi rụt vai lại vì lạnh.
Tạ Bách Ninh định kéo kính xe lên, cô ngăn anh lại: “Đừng, em thích cảm giác này.”
Ánh mắt anh chạm vào làn da trắng mỏng manh trên cổ Hứa Tương Mi, đưa cho cô chiếc khăn quàng cổ của mình: “Quấn nó đi.”
Cô rất vui vẻ, không ngừng quấn quanh vào cổ, cúi đầu ngửi một hơi thật sâu: “Thật thơm, đều là mùi của anh.”
Tạ Bách Ninh: “…”
Điều kiện đường sá rất tồi tệ, xe hơi rung lắc, Hứa Tương Mi đã quá quen với điều này, cô ló đầu ra cửa sổ xe để cảm nhận. Mái tóc ngắn bị gió thổi loạn lên, khuôn mặt vốn đỏ ửng cũng đã bị thổi tan đi. Lúc này cô rút điện thoại ra, bắt đầu chụp ảnh tự sướng.
Chụp được một lúc, cảm thấy không đã ghiền, cô nhắm camera điện thoại vào Tạ Bách Ninh. Hứa Tương Mi sáp lại gần, chu môi hôn lên sườn mặt của anh, nhanh như chớp nhấn nút chụp.
Thật ra cũng không quá gần cho lắm, vẫn còn cách một milimet.
Tạ Bách Ninh trầm giọng: “Đừng đùa nữa!”
Cô lờ anh đi, hài lòng nhìn vào bức ảnh. Cho dù chỉ có một nửa khuôn mặt, cũng không thể nào che giấu được nét anh tuấn của anh, vì vậy cho nên trên khóe mắt và đuôi chân mày của cô đều mang theo ý cười.
Hứa Tương Mi mở WeChat và đăng bức ảnh đó lên vòng bạn bè, chỉ với hai từ: Không có đùa!
Sau khi đăng thành công, cô lén liếc nhìn anh, có thể tưởng tượng được mọi người sẽ sốc như thế nào.
Quả nhiên, nhóm bạn bè ngay lập tức bùng nổ, lời nhắc nhở tin nhắn vang lên liên tục. Cô không đọc bất cứ tin nhắn nào trong số đó cả, dứt khoát thoát WeChat.
Là Hứa Tương Mi cố ý, cô đã nói muốn cho mọi người biết đến việc cô thích anh, ít nhất thì lúc này đây, trước tiên cứ để cho bạn bè của họ biết trước đã.
Ánh mắt Tạ Bách Ninh nhìn vào sự đắc ý trên khuôn mặt của cô, cau mày: “Cô đã làm gì?”
Cô cất điện thoại, vẻ mặt vô tội: “Em không làm gì cả!”
Tạ Bách Ninh biết cô đã không nói thật, nhẫn nhịn, anh nói: “Xóa ảnh đi.”
“Sao anh biết em đã đăng nó lên vòng bạn bè? Chẳng lẽ anh có linh cảm tương thông với em?”
Cô còn có bản lĩnh đăng lên vòng bạn bè?
Anh quá lười để nói lý lẽ với cô, lập lại một lần nữa: “Xóa tấm hình vừa chụp tôi đi.”
Cô dùng ngón tay chải tóc, hỏi: “Tại sao?”
Tạ Bách Ninh cân nhắc lời nói của mình, anh nói: “Không nên gây ra những hiểu lầm không cần thiết, sẽ không tốt.”
Hứa Tương Mi: “Anh đã nói sai ba điều, thứ nhất là cần thiết, thứ hai, không phải là sự hiểu lầm, và thứ ba là, rất tốt. Ý định của em chính là để cho người khác biết.”
“Tương Mi, điều này không tốt cho danh tiếng của cô.”
“Em không sợ, vừa lúc phủ đầu những người theo đuổi và đối thủ, một công đôi việc.”
Tạ Bách Ninh nói: “Tôi nói rồi, đối với cô, tôi không phải là một lựa chọn tốt, đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa.”
Cô khẽ mỉm cười: “Ai nói anh không phải là lựa chọn tốt?”
Anh trả lời: “Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.”
Cô khịt mũi: “Bị mù thì có.”
Cô nói thêm: “Anh là lựa chọn tốt nhất trên đời này của em, không ai có thể sánh được.”
Anh không biết từ đâu mà cô lại có sự cố chấp này, quá bất lực, không muốn thảo luận với cô nữa.
Càng lái về phía trước, đường đi càng trở nên trơn tru hơn, họ lại một lần nữa chạy vào đường nhựa.
Hứa Tương Mi nói với Tạ Bách Ninh, sắp đến trấn Bình Cẩm rồi.