Nháo Hỉ

Chương 41



Trên dưới nhà họ Tạ ai ai cũng đều nhận được quà mừng năm mới của Hứa Tương Mi, ngoại trừ Tạ Bách Ninh.

Mỗi người đều có một cái chén màu trắng xanh.

Xanh như màu trời, sáng như gương, mỏng như tờ giấy, âm thanh như tiếng chuông.

Với tay nghề làm gốm của Hứa Tương Mi, cho dù chỉ là một cái chén, nhưng nếu đem vào phòng trưng bày để bán, sẽ cực kỳ đắt đỏ.

Nhưng điều này cũng không phải là điều thứ yếu. Điều khiến nhà họ Tạ ấn tượng nhất chính là thành ý của cô.

Tạ Bách Ninh không nhận được quà, anh không vui một chút nào, định đợi đến ngày đến xem buổi triển lãm gặp được người, sẽ hưng sư hỏi tội.

Vào thời điểm đó, Hứa Tương Mi vất vả lắm mới thoát khỏi vòng vây của người hâm mộ, đưa anh đến phòng nghỉ.

Cô nhướng mày, cười như không cười nhìn anh: “Anh chỉ muốn một cái chén thôi sao?”

Anh không phản ứng lại.

Cô chồm người qua, rất đắc ý nói: “Nhưng em là của anh mà.”

Tạ Bách Ninh nói: “Điều này không giống nhau.”

Cô nhìn về phía cửa, nói: “Nếu anh thực sự muốn, những thứ ở bên ngoài, anh tùy tiện chọn đi, muốn bao nhiêu cũng được.”

Vẻ mặt của Tạ Bách Ninh bất lực, anh thực sự chỉ muốn đồ gốm thôi sao?! Cái quan trọng chính là tình cảm của cô.

Là do biểu hiện của anh không quá rõ ràng?

Hứa Tương Mi nhìn anh, phá lên cười, không trêu anh nữa.

Cô quấn lấy cổ anh, nói: “Anh vội gì chứ? Đợi em cho anh một bất ngờ lớn.”

“Được.”

Tạ Bách Ninh không ngần ngại, cúi đầu xuống hôn cô.

Vào ngày Nguyên Tiêu, cũng là ngày lễ tình nhân.

Buổi tối, Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi đã có một ngày lễ của riêng mình.

Hoa hồng, bữa tối dưới ánh nến, vườn hoa trên sân thượng tuyệt đẹp.

Nhìn lên, bầu trời đầy sao sáng, nhìn xuống, cả thành phố đèn lồng đỏ đã biến thành những ngôi sao lấp lánh đầy mê hoặc. Bầu không khí vô cùng lãng mạn, đẹp không sao tả xiết.

Hứa Tương Mi đặt dao và nĩa xuống, lấy ra một chiếc hộp màu đen: “Quà năm mới và lễ tình nhân.”

Tạ Bách Ninh tươi cười nói: “Đây là bất ngờ lớn mà em chuẩn bị cho anh?”

Cô gật đầu.

Tạ Bách Ninh mở ra, bên trong đặt một ly gốm sài thiêu, trên đó anh và cô đang dựa sát vào nhau, bối cảnh là rừng tre và nhà gỗ.

Rất sống động và độc đáo.

Trong lòng Tạ Bách Ninh nóng lên, anh không khỏi cầm nó lên, giữ ở trong tay nhìn thật kỹ.

Sài thiêu truyền thống được xem là nghệ thuật của lửa và đất, được tạo ra bởi phôi tự nhiên được tôi luyện trong lửa. Điều này cực kỳ đòi hỏi người đốt lò phải kiểm soát lửa cho thật tốt, hơn nữa còn phải canh giữ suốt một thời gian dài.

Mỗi một mảnh sài thiêu là một món quà đến từ thiên đường, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Ngoài ra, tỷ lệ thành công thấp đến đáng thương, hàng trăm món đồ gốm nung trong một lò, nhưng cuối cùng chỉ có một số ít là khiến người vừa ý.

Rõ ràng, chiếc ly trong tay anh không hoàn hảo. May mắn là một chuyện, tay nghề tốt là một chuyện, chỉ với việc đem những chi tiết này khắc lên nó, không biết đã phải mất bao nhiêu thời gian.

Trên thực tế, Hứa Tương Mi thực sự đã dành rất nhiều tâm tư và nỗ lực vào nó. Cô đã phải mất hai tháng để điêu khắc, nung tổng cộng ba mươi cái, nhưng cuối cùng chỉ có một cái được lấy ra.

Cô cười híp mắt: “Bất ngờ không?”

Tạ Bách Ninh không giấu giếm niềm vui của mình, anh nói: “Thật không nỡ dùng.”

Cô ngay lập tức nói: “Không được, anh phải dùng nó uống trà mỗi ngày.”

Anh mỉm cười trả lời được.

Một lúc sau, Tạ Bách Ninh đút tay vào túi áo khoác, chạm vào một chiếc hộp nhung.

Khi anh chuẩn bị lấy nó ra thì điện thoại di động của Hứa Tương Mi đặt trên bàn sáng lên, nhạc chuông vang lên.

Cô liếc nhìn, trong mắt có một tia tối tâm.

Mà anh thì lại đang nhìn cô.

Hứa Tương Mi cầm điện thoại trong lòng bàn tay, cô nói: “Em trả lời điện thoại.”

Cô đứng dậy và đi xa hơn một chút, lén nhìn Tạ Bách Ninh, ánh mắt chạm vào ánh mắt của anh.

Hứa Tương Mi giả vờ bình thường mỉm cười, xoay người trốn trong góc tối.

Lúc này, dòng chữ “Ôn Trường Đình” nặng nề hiện lên trên màn hình điện thoại, ngón tay cô run rẩy, quẹt lên nút kết nối.

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn và khô khan. Anh ấy nói: “Tương Mi, bà đã đi rồi.”

Đầu của Hứa Tương Mi trống rỗng một lúc, trong lòng cảm thấy đau thương: “Khi nào?”

“Vừa mới ngừng thở.”

“Anh đang ở bệnh viện?”

“Đúng vậy.”

“Tôi sẽ đến ngay.”

Hứa Tương Mi liên tục hít vào thở ra, cô nhắm mắt lại một phút, ổn định tâm trạng, rồi mới trở lại bàn ăn.

Tạ Bách Ninh thấy sắc mặt cô trở nên rất xấu, cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cô cố cách mấy cũng không thể cười được: “Xin lỗi, có chút việc gắp, em phải đi ngay.”

“Có chuyện gì? Anh đi với em?” Tạ Bách Ninh nói.

“Không, không cần.” Hứa Tương Mi vô thức trả lời, giọng điệu có hơi gắt. Cô ngay lập tức phản ứng lại: “Em đang vội nên có hơi nóng nảy, nhưng đó chỉ là một vấn đề nhỏ, không cần phải phiền phức như vậy đâu anh.”

Cô cầm lấy túi xách của mình: “Em đi trước.”

Lưng của Hứa Tương Mi thẳng tắp, cố làm cho mình trông thật bình tĩnh.

Tạ Bách Ninh im lặng nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô đứng trước thang máy có hơi lảo đảo, mày anh càng nhíu chặt hơn. Anh nhét cái hộp lại vào túi, nhanh chóng đứng dậy và đi theo.

Cayenne chạy ra khỏi thành phố, hướng về phía trấn nhỏ. Tâm trạng của Hứa Tương Mi cực loạn, hai tay trên vô lăng siết chặt, ánh mắt thâm trầm, vậy nên lúc này cô không nhận ra rằng, có một chiếc Porsche màu đen đang theo sau.

Chiếc xe nhanh chóng lái đến bệnh viện thị trấn, Hứa Tương Mi liên tục hút hai điếu thuốc.

Bên trong phòng bệnh yên ắng và lạnh lẽo.

Người trên giường bệnh được phủ một tấm vải trắng.

Ôn Trường Đình và Ôn Bội ngồi ở bên giường, tư thế cứng ngắc, bao trùm là cảm giác bi thương và tiếng khóc kìm nén.

Hứa Tương Mi bước vào đứng ở đầu giường. Cô đưa tay ra nắm lấy tấm vải trắng, dùng một chút lực, khi sắp kéo lên hết, cô lại bất ngờ buông tay ra.

Tấm vải trắng như tuyết rơi xuống, không một tiếng động, mắt Hứa Tương Mi đỏ hoe.

Ba người, không ai nói gì.

Cho đến khi từ phía cửa phát ra một giọng nói cực kỳ hoảng sợ: “Tiểu Bội?”

Lắng nghe cẩn thận thì giọng nói này đang rất run rẩy, như là âm thanh của tuyết nặng nề đè lên cành cây, xào xạc rơi xuống.

Cả người Ôn Bội vì bị chấn động mà run lên, sống lưng thẳng tắp, không dám quay đầu.

Hứa Tương Mi giật mình, mặt cô bỗng trở nên trắng bệch, vừa sợ vừa loạn, nhìn ra ngoài cửa.

Tạ Bách Ninh giống như bị đóng chặt lại ở đó, khuôn mặt hết sức kinh hãi, đôi chân mày nhíu lại. Ánh mắt anh u ám, đôi môi đã mím lại thật chặt, sắc mặt cực kỳ xấu.

Cô bước đến nắm lấy tay anh, mới phát hiện nó không có một chút độ ấm nào.

Hứa Tương Mi trong tiềm thức gọi tên anh: “Bách Ninh.”

Tạ Bách Ninh như chưa từng nghe thấy, anh gỡ tay cô ra, bước vào bên trong.

Cô ôm anh lại, có chút khẩn cầu: “Bách Ninh, anh đừng qua đó.”

Anh cúi đầu, nghiền ngẫm nhìn cô, khóe môi run rẩy.

Hứa Tương Mi lắc đầu, bên trong đôi mắt trong vắt hiện lên sự sợ hãi và khẩn cầu.

Biểu cảm khó coi của Tạ Bách Ninh hòa hoãn lại, anh hỏi: “Em nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Giống như có một tiếng sấm nặng nề bổ thẳng từ trên đầu xuống, đánh cho trên người cô thành vô số lỗ thủng, cả người lạnh buốt.

Trong đầu tổ chức ngôn ngữ lại một cách khó khăn, cô không thể nào nói nổi thành lời.

Anh lại đẩy tay cô ra.

Hứa Tương Mi muốn bắt lấy, nhưng năm ngón tay cô lại run rẩy bẩy, không có một chút sức lực nào.

Cô mở to mắt nhìn anh bước qua đó, trái tim như rơi xuống đáy vực, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Nói cho cùng thì, cô nghĩ, rốt cuộc, giấy không thể gói được lửa, ông trời sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất cứ ai.

Cả hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay đâm vào da thịt, nhưng cô không hề cảm thấy đau một chút nào cả.

Căn phòng dường như trở nên lạnh lẽo và yên tĩnh hơn.

Mỗi một bước chân như đang nện vào trái tim của từng người một.

Khuôn mặt của Ôn Bội hoàn toàn không còn một chút huyết sắc nào, tim đập thình thịch, vô cùng kích động. Lúc này, cô ấy không chỉ chột dạ, mà còn sợ hãi không còn đường chạy trốn.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô ấy nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ôn Trường Đình trầm tư suy nghĩ, dùng hai tay siết chặt vai của Ôn Bội. Anh ấy đứng dậy, chắn ở trước người cô ấy.

Ôn Trường Đình bình tĩnh nhìn người đàn ông này, nói với anh: “Tạ Bách Ninh, tôi sẽ tìm thời gian để nói chuyện với anh về vấn đề này.”

Tạ Bách Ninh bỗng nhiên bật cười, ánh mắt anh lướt qua Ôn Trường Đình nhìn vào Ôn Bội, cho dù chỉ nhìn thấy một bóng lưng, nhưng anh sẽ không nhận nhầm.

Trong lòng Tạ Bách Ninh sóng gió cuộn trào, sao lại có chuyện hoang đường như vậy? Anh nhớ rất rõ là Ôn Bội đã bị đốt thành tro, là chính tay anh đã đặt tro cốt của cô ấy vào trong mộ.

Ôn Bội trước mặt anh là một người sống, vậy người bị thiêu là ai?

Cơ thể anh hơi lảo đảo, nhấc chân bước vòng qua Ôn Trường Đình, nhưng lại bị chặn lại.

Ánh mắt của Tạ Bách Ninh cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Ôn Trường Đình. Vẻ mặt của người đàn ông này trông rất kiên định, cánh tay rắn chắc hữu lực.

“Buông ra.” Tạ Bách Ninh lạnh lùng nói.

“Tôi sẽ tìm thời gian để nói chuyện với anh về vấn đề này.” Anh ta lặp lại.

Tạ Bách Ninh hừ một tiếng.

Ôn Trường Đình cũng sẽ không nhượng bộ.

Ôn Bội muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cô ấy không đủ can đảm.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Cô ấy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, xoay lưng lại: “Bách Ninh, sau khi xử lý xong chuyện của bà, bọn em nhất định sẽ tự mình giải thích với anh.”

Cơ thể của Tạ Bách Ninh lại lảo đảo, giọng nói này không thể nhầm lẫn, sự thật này khiến anh không thể nào chấp nhận được.

Không biết từ khi nào Hứa Tương Mi đã đi đến bên cạnh, kịp thời đỡ lấy anh, cô nói: “Chúng ta về trước đi, được không anh?”

Bên ngoài phòng bệnh bỗng nhiên vang lên tiếng mưa to như những hạt đậu, một cơn mưa xối xả ập đến mà không hề báo trước.

Bốn người có mặt đều rơi vào trạng thái giằng co, bầu không khí như bị đóng băng.

Thật lâu sau, Tạ Bách Ninh nhìn về phía chiếc giường vô hồn kia, nói: “Tôi sẽ đợi.”

Anh bước nhanh ra bên ngoài, rất vội vàng và hoảng loạn.

Hứa Tương Mi không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, cô đuổi theo, nhưng anh càng bước nhanh hơn, cô không thể nào đuổi kịp.

Bệnh viện vào ban đêm vắng tanh, chỉ có tiếng bước chân dồn dập của họ, vang vọng rất lâu.

Anh bước vào cơn mưa, cơ thể rất nhanh đã bị ướt.

Hứa Tương Mi gọi to: “Bách Ninh.”

Cuối cùng anh cũng dừng lại.

Cô chạy đến, lo lắng nắm lấy tay Tạ Bách Ninh, ngước mặt lên nhìn anh. Những hạt mưa rơi xuống khiến mặt cô rất đau, ướt sũng, và vô cùng bất lực.

Tạ Bách Ninh muốn cười với cô, nhưng dù có thế nào thì anh cũng không thể nào cười nổi.

“Tương Mi, anh cần bình tĩnh lại.” Anh nói.

Cô bướng bỉnh lắc đầu, không muốn buông tay.

Cơn mưa lớn bao trùm lấy cả hai, không một chút thương tiếc, lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Trong cơn rét lạnh, Hứa Tương Mi hắt hơi.

Tạ Bách Ninh cau mày, thở dài: “Đi, về nhà.”

Nghe vậy, trong mắt Hứa Tương Mi lóe lên một chút ánh sáng, liên tục gật đầu.

Cô đi theo anh vào xe, mặc dù toàn thân run lên vì lạnh, nhưng ánh mắt cô vẫn luôn dán chặt vào anh, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Cuối cùng, Hứa Tương Mi chỉ nói ba từ: “Em xin lỗi.”

Tạ Bách Ninh dường như không nghe thấy, anh lấy một tấm thảm từ tủ khóa ra, nói: “Em cởi áo khoác ra đi.”

Cô làm theo lời anh, quấn thảm quanh người, quay đầu lại thì thấy mặt anh tái nhợt, bàn tay cầm vô lăng cũng tím cả lên.

“Anh có lạnh không?” Cô hỏi.

“Anh ổn.” Anh trả lời.

“Em không có ý định nói dối anh, Bách Ninh.” Cô nói.

Sau một lúc thật lâu, Tạ Bách Ninh mới “Ừ” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.