Mắt Hạ Vũ Thiên có lẽ đuôi mù mất rồi nên mới coi đại lão bản là tiểu quan, hơn nữa, hiện tại y hoàn toàn không biết mình đã trở thành mục tiêu săn đuổi của một nam nhân khác. Trèo trường không được, y không dại tới nỗi ở lại chỗ này chờ đám người kia tới hỏi tội, phải lập tức nghĩ ra cách khác để thoát thân.
Coi như là mình muốn tu thành chánh quả nên phải chịu đủ đày ải chốn nhân gian vậy. Hiện tại, mình chỉ có thể ngậm bồ hòn mà làm ngọt, thương tích khắp người, không thân không thích cũng không một xu dính túi, chẳng lẽ ông trời thực sự muốn dồn ta vào con đường cùng sao? Ai, cũng may là tinh thần vẫn rất minh mẫn, ý chí chưa bị khuất phục, Hạ Vũ Thiên cảm thấy an ủi vì điều này. Chỉ cần không phải ra ngoài tiếp khách, nói thật, Hạ Vũ Thiên y tình nguyện ở lại Bách Hoa lâu này suốt đời.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Một cơn ác mộng đã bắt đầu phủ xuống cuộc đời Hạ Vũ Thiên.
Buổi tối, y lén lút ra ngoài đi mao xí một chút, khi quay về phòng lại thấy phòng mình bỗng dưng tối thui, thật là kỳ quái. Mới đẩy cửa chưa kịp bước vào thì đã có hai bàn tay từ bên trong chồm ra ôm chặt lấy eo Hạ Vũ Thiên. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì cả người y đã bị ép chặt lên cánh cửa.
Hạ Vũ Thiên sợ tới xanh mặt, nghĩ rằng mình bỉ quỷ đè, kêu không ra tiếng. Nhưng mà quỷ gì mà lại đưa tay mò mẫm trong y phục của mình, bàn tay lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng ấm khiến Hạ Vũ Thiên bừng tỉnh, a, thì ra đây là con quỷ háo sắc!
Y dùng sức đẩy mạnh thân người phía trên ra mà không được.
“Đêm nay ngoan ngoãn mà hầu hạ bổn đại gia đi!” Người kia không hề quan tâm tới chuyện Hạ Vũ Thiên phản kháng, hắn nhìn chằm chằm, nhe răng cười nói.
Ai cha, thiên a! Đây là một giấc mộng sao? Sao mọi chuyện lại diễn tiến nhanh như vậy a? Hạ Vũ Thiên ù hết cả tai, đầu óc nhất thời mông lung chẳng còn biết trời trăng mây gió gì. Thân thể theo phản xạ vặn vẹo để tránh né bàn tay không có ý tốt sờ loạn trên người mình.
“Tránh ra…… Đừng chạm vào ta……” Đối với những sự tình như thế này, Hạ Vũ Thiên thà chết chứ không chịu để nó tái diễn một lần nữa.
“Tránh ra? Bản đại gia ta đã bỏ ngân lượng ra mua ngươi. Biết điều thì ngoan ngoãn, không thì đừng trách ta đây không có lòng thương hoa tiếc ngọc.” Nam nhân kia nói xong, liền bế bổng Hạ Vũ Thiên lên người.
Đôi tay hắn rắn như thép, Hạ Vũ Thiên có vùng vẫy, đấm đá cũng không giải quyết được gì.
Rất nhanh, y đã bị đặt ở trên giường.
Khó trách, từ chiều tới giờ Hạ Vũ Thiên cứ cảm thấy là lạ. Tú bà xảo quyệt nhìn thấy y còn cười cười đầy tà ý, không hề nhắc tới chuyện y bỏ trốn, lúc nãy còn sai người mang canh gà tần tới đây. Rồi thì còn thêm mấy đứa lâu la tới giúp Hạ Vũ Thiên tắm rửa, thay y phục. Đúng là đồ vô đạo đức mà, hóa ra, đêm đầu tiên của mình đã bị ả đem bán.
Nam nhân kia bắt đầu cởi từng mảnh vải trên người Hạ Vũ Thiên, đùi hắn cố ý chà xát vào phần giữa chân của y. Hạ Vũ Thiên chẳng những không kích thích mà còn nổi khùng lên một trận.
Nam nhân bên trên dùng sức mạnh tách đôi môi Hạ Vũ Thiên, lúc đầu lưỡi nóng như lửa tiến vào, Hạ Vũ Thiên nhịn không được nữa, cắn cho hắn một phát.
Ngay sau đó, máu tươi rỉ ra trong miệng.
Nam nhân quát to một tiếng, đẩy Hạ Vũ Thiên ra bên cạnh, vội vã lau khóe miệng, giận dữ hét “Xú tiểu tử nhà ngươi giỏi thật, ngay cả trẫm mà cũng dám cắn!”
Trẫm? Trẫm?
Ngươi nói “Trẫm”? Chữ này hơn một ngày nay Hạ Vũ Thiên chưa nghe qua. Sợ hãi tột độ đã giảm đi phần nào, ánh mắt nghi vấn, Hạ Vũ Thiên hỏi người trong bóng tối “Ngươi, là Hoàng Thượng?”
Đèn được châm, ánh sáng soi tỏ khuôn mặt thoáng chút xấu hổ của hai nam nhân.
Hạ Vũ Thiên tới giờ mới thấy rõ ràng, người đang ngồi ở ghế cau mày, cái mặt thối nhăn lại chẳng phải là tên tiểu hoàng đế mà y ngày ngày đêm đêm muốn băm vằm thành ngàn mảnh sao?
Tức giận tự nhiên giảm bớt một phần, nghĩ kỹ lại cảm thấy buồn cười.
Cuối cùng, Hạ Vũ Thiên nửa đùa, nửa thật nói “Không thể hình dung nổi đại hoàng đế anh minh thần võ, thương dân như con của chúng ta lại đi thị sát dân tình ở chốn này.”
“Ta không đến, chẳng lẽ ngươi định cả đời sẽ ở nơi này?” Long Hạo liếc nhìn Hạ Vũ Thiên, cố gắng tỏ vẻ ta đây là đấng cứu thế của ngươi đó.
“Chuyện này là do ai mà ra, ngươi còn dám vác mặt tới đây!” Hạ Vũ Thiên phát cáu .
“Ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết đó chính là kế sách vẹn toàn nhất lúc bấy giờ, thoát được một người còn hơn cả hai cùng chui đầu vào rọ.” Long Hạo phản bác “Chỉ cần ta thoát thân thì sẽ có thể cứu được ngươi trở lại.”
“Khỏi, ta đây không gánh nổi.” Hạ Vũ Thiên cả giận. Y tuyệt đối không muốn mình bị mất mặt mũi, không muốn đánh mất tôn nghiêm của chính mình. Giận này quả thật là nuốt không trôi mà.
“Ngươi! Lúc này có thể quay về với ta, thử hỏi có mất mát gì không?” Một hoàng đế làm sao chịu được việc người khác dám đối đầu nói chuyện tay đôi với mình thế này, nếu không phải có chút áy náy, nhất định Long Hạo hắn sẽ không nhường nhịn người này nữa.
Nhưng lửa giận của Hạ Vũ Thiên chẳng nguôi ngoai được bao nhiêu, ngược lại, càng nói càng hăng “Mất gì? Ngươi bán ta chạy lấy người còn hỏi ta mất mát gì? Ngươi có bàn bạc với ta không? Ta có đồng ý sao? Sao ngươi không tự bán mình cho ta chạy trước?”
“Ta? Nhưng ta là hoàng đế.” Long Hạo nghiến răng nói. “Ngươi vốn chính là nô tài, không bán ngươi thì bán ai?”
“Được, được rồi, nếu đã bán, hôm nay ngươi còn tới đây làm gì? Chê ta chưa đủ thảm sao? Hay là muốn xem ta bị bao nhiêu nam nhân thượng rồi?” Hạ Vũ Thiên hiểu biết đầy đủ về quyền tự do, bình đẳng, không chịu nổi cái loại tư tưởng áp bức, bóc lột giai cấp nặng nề này.
“Thật sự là không biết phải trái!” Long Hạo đập cái rầm khiến chiếc bàn bên cạnh rung lên “Cẩu nô tài, ta xem ngươi thực thích ở lại nơi này đi!”
“Đúng vậy, nơi này thì có gì không tốt? Ta không nỡ rời khỏi mất rồi.” Hạ Vũ Thiên nói.
Long Hạo trợn mắt nghiến răng, con ngươi chuyển động, cười lạnh nói: “Nếu đã thích sao vừa nãy còn phản ứng dữ dội như vậy làm chi? Không phải là thích bị thượng lắm mà? Bị nam nhân hôn môi không thoải mái sao?”
“Thoải mái, trừ ngươi ra đều thoải mái hết.” Hạ Vũ Thiên đã sớm bất chấp mọi thứ .
Nhưng lời vừa nói ra y lại thấy hối hận. Hai người đều xấu hổ, quay mặt sang hai bên, không dám đối diện với nhau. Không khí trong phòng bỗng trở nên ám muội.
Hình như cả hai đang nhớ tới một chút ký ức không dám đối mặt.
Long Hạo thỏa hiệp nhằm phá vỡ thế bế tắc. Hắn biết cách khống chế bản thân, rất bình tĩnh, nói “Theo ta trở về, chuyện lần này, ta sẽ bồi thường cho ngươi!”
“Ta không cần. Sự tình lần trước coi như chưa từng xảy ra. Ta sẽ không hồi cung.” Với Hạ Vũ Thiên mà nói, hoàng cung đó cũng chẳng khác gì Bách Hoa lâu này.
“Thái Hậu, nàng, nàng hỏi ta người đâu thì làm thế nào?” Long Hạo tung đòn sát thủ.
“Cứ nói ta chết rồi.” Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nói.
“Sống thì gặp người, chết phải thấy xác.” Mắt Long Hạo đột nhiên lóe sáng. Chẳng nói chẳng giằng, hắn chạy nhanh lại, ôm bổng lấy y, bế đi ra ngoài.
“Bỏ ta xuống dưới, mau buông ta xuống.” Hạ Vũ Thiên sợ nhất chính là mấy chiêu mặt dày này của hắn, đánh thì không đánh lại mà chấp nhận thỏa hiệp với hắn thì chỉ sợ hắn càng lấn tới, còn gì là thể diện.
“Ngươi cho dù có hóa thành quỷ cũng phải trở về với ta.”
Ra cửa, đúng giờ làm ăn của Bách Hoa lâu nên đại sảnh rất ồn ào. Trong kỹ viện, mấy màn ôm ấp như thế kia là bình thường nên chẳng ai dỗi hơi mà để ý tới hai người bọn họ.
“Muốn mang ta đi? Ngươi có đủ tiền không?” Hạ Vũ Thiên lớn tiếng nói.
“Một ngàn lượng có đủ hay không? Thiên hạ đều là của ta, còn lo ta không có tiền sao?” Long Hạo cười nói, lần này, hắn đã cẩn thận chuẩn bị từ trước, tuyệt đối không thể có sai sót.
“Bỏ y xuống.” Bỗng nhiên có một thanh âm lạnh lùng nói.
Hai người đột ngột im lặng, ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một nam tử mặc đồ màu tím.
“Sao lại là ngươi?” Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên hỏi. Đây không phải là tiểu quan mình gặp lúc leo tường đào tẩu sao?
“Ngươi là ai? Mau tránh ra.”
“Ta là lão bản của nơi này, Hoa Vô Tình.”
Lão bản?! Trời ạ, hắn chính là lão bản. Mình chạy trốn lại đụng phải ngay lão bản của nơi này, quả thật là thảm hại, thảm hại a~ Không biết thế nào mà hai má Hạ Vũ Thiên bỗng chốc đỏ bừng.
“Ta không cần biết ngươi là hoa hay là cỏ. Ta đã mua y, chẳng lẽ không thể mang đi?”
“Y mới tới đây vài ngày, chưa từng được hầu hạ cách phục vụ khách nhân nên y chưa thể coi là tiểu quan được.” Hoa Vô Tình thản nhiên nói.“Hơn nữa, quy định của chúng ta, muốn có được tiểu quan mới tới phải thắng được những người khác trong Hội thưởng hoa. Ba ngày nữa, nếu công tử có nhã hứng, mời công tử cứ ghé lại Hội thưởng hoa của bổn lâu.”
“Hội thưởng hoa?” Hạ Vũ Thiên cùng Long Hạo đồng thanh nói.
“Đúng vậy! Trước khi diễn ra đêm Hội thưởng hoa, y sẽ không được tiếp bất cứ vị khách nào.