Nhập Cung Vi Tặc

Chương 19



Từ sau khi vạch ra được đường lối thỏa đáng, Hạ Vũ Thiên chẳng thèm nghĩ tới chuyện bỏ trốn nữa. Y rất phấn khích chờ đợi một màn kịch rất hay tại đêm Hội thưởng hoa sắp tới. Màn kịch này do Hạ Vũ Thiên biên đạo, tiểu hoàng đế và Hoa lão bản là diễn viên chính, nhất định sẽ hấp dẫn từ đầu tới cuối. Hiện giờ, tâm trạng của Hạ Vũ Thiên rất tốt, cảm cúm cũng bớt đi phần não, tinh thần lúc nào cũng hứng khởi dạt dào.

Một ngày nữa lại trôi qua, đêm Hội Thưởng hoa đã đến. Nói đêm nay là đêm rộn ràng, hào nhoáng nhất thế gian cũng chẳng sai chút nào. Hạ Vũ Thiên không ngờ rằng Bách Hoa lâu này nổi tiếng như vậy, xem chừng tất cả đám nam nhân hảo nam sắc trong kinh thành đều tập trung lại đây, một cuộc buôn bán trá hình mà cũng náo nhiệt như thế này. Nói ra thì càng thêm bất ngờ, ngay cả hoàng đế cửu ngũ chí tôn cũng đang háo hức chờ đêm nay a~

Bên ngoài, người tới ngày càng nhiều, không khí càng lúc càng ngột ngạt, chật chội, Hạ Vũ Thiên bắt đầu lo lắng. Trước kia, y thỉnh thoảng có đi xem thi hoa khôi, hoa hậu này nọ không ngờ có ngày mình cũng phải là “hoa” cho người ta ngắm nghía, bình phẩm. Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào. Nói là bình hoa khôi cho nó sang, chứ thực ra chẳng phải là buôn bán nô lệ sao?

Tú bà từ sớm đã cho người mang y phục, đạo cụ đến. Vài kẻ hạ nhân quay Hạ Vũ Thiên như quay dế suốt buổi chiều. Nào là tắm nước nóng, xức dầu thơm, cắt móng tay. Tú bà còn định tô son chát phấn một hồi, Hạ Vũ Thiên nổi sung cầm mấy hộp son phấn ném đi cái vèo, tú bà đành xuống nước “Phi Đào, tỷ tỷ chỉ muốn tốt cho ngươi a~ Thôi được rồi, ngươi là đại mỹ nhân, tỷ tỷ mặc kệ ngươi đó!” Thế là chuyện trang điểm bị dẹp qua một bên, nhưng khi khoác lên người bộ y phục có tới 80% là màu đỏ chói thì Hạ Vũ Thiên chỉ biết lắc đầu kêu hổ. Liếc nhìn mình trong gương đồng, y cứ ngỡ là mình hoa mắt nhìn lầm rồi, một thân nam nhi hùng tâm tráng trí sao có thể để người ta biến thành bộ dạng này? Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt a ~

“Phi Đào, đêm nay phải hảo hảo biểu hiện a.” Tú bà dặn dò nói.

Biểu hiện? Ta không phải chỉ cần nhòm mấy cái mặt thối kia cười cười mấy tiếng là xong sao? Còn muốn biểu hiện thế nào nữa? Chỉ cần nghĩ tới ánh mắt háo sắc của đám nam nhân phía dưới là Hạ Vũ Thiên lại cảm thấy bất lực, nhục càng thêm nhục.

Hạ Vũ Thiên nghĩ không sai, y chẳng cần mê hoặc ai cả, chỉ cần dựa vào khuôn mặt và dáng người kia thôi, khối kẻ thèm tới nhỏ dãi, tự nguyện dốc hầu bao hòng được thấy một nụ cười của mỹ nhân a ~ Nhưng Hạ Vũ Thiên sợ nhất chính là điều đó.

“Ngươi muốn đi đâu?” Tú bà gọi lại, Hạ Vũ Thiên chân thấp chân cao bước gần ra tới cửa.

“Ta, ta đi mao xí a.” Hạ Vũ Thiên lúng túng nói. Nhất thời khẩn trương, chịu không nổi, phải đi xả một chút cho thoải mái.

Hạ Vũ Thiên chuồn ra cửa. Trong đại sảnh tiếng người ồn ào, người ra kẻ vào tấp nập, y lén lén nhìn trộm, thấy cao có, thấp có, gầy có, béo có; tất cả đều mang một bộ mặt đáng khinh.

“Cũng không biết hắn có tới không.” Hạ Vũ Thiên tìm kiếm một bóng dáng trong đám người bên dưới. Nếu diễn viên chính không tới, kịch này phải diễn thế nào đây?

Chẳng thấy tiểu hoàng đế đâu, chỉ có Hoa Vô Tình đứng lẫn trong đám đông, mỉm cười nhìn Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên sợ tới mức lùi về vài bước. Lão bản giả dạng khách làng chơi. Cầu thủ là ngươi, trọng tài cũng là ngươi, vừa đá bóng lại vừa thổi còi, thật là biết tính toán a ~

Y chạy nhanh vào dãy hành lang, bước ra sân sau. Trong bóng tối có người tiến tới, vừa đi vừa trêu đùa “Đêm nay ngươi thật là xinh đẹp a~”

Hạ Vũ Thiên nhòm nhòm, không phải tiểu hoàng đế sao?

“Hứ, là ngươi à!” Mắt Hạ Vũ Thiên liếc một cái sắc lẹm. Hóa ra tiểu hoàng đế không ở đại sảnh mà lại rình mò ở nhà sau, không biết xấu hổ là gì sao?

“Thấy ta, chẳng lẽ không vui?” Long Hạo vui cười “Đêm nay ta nhất định khiến đám nam nhân kia bại thật thê thảm!”

“Hóa ra ngươi muốn như vậy, ta đây trước hết cầu cho ngươi mang nhiều bạc một chút a.”

“Tới bao giờ ngươi mới thôi trì triết ta nữa? Hôm nay ta thành tâm thành ý tới đền tội.” Long Hạo quả thật không cam lòng, thân là hoàng đế đứng trên vạn nhân mà hết lần này tới lần khác phải xuống nước với người này.

“Tiểu nhân làm sao dám bắt hoàng thượng bồi tội! Đại bất kính a~” Hạ Vũ Thiên giả vờ ăn nói khép nép.

“Mấy ngày nay đã khiến ngươi chịu khổ, quay về cung, ta nhất định hảo hảo bồi thường.” Long Hạo cười hắc hắc, một tay ôm vai Hạ Vũ Thiên, tay kia vuốt vuốt nơi thắt lưng bên dưới.

Hạ Vũ Thiên hất mạnh người kia ra, đắc ý “Ngươi cũng thấy đó, hôm nay, vương tôn công tử, phú hào đại gia đông như kiến cỏ, ngươi cứ thắng bọn họ đi rồi hãy nói” Ta đây còn chưa nói cho ngươi biết tên Hoa lão bản kia cũng nhảy vào cuộc rồi, sự tình không đơn giản như thế đâu, ngươi làm hoàng đế kiểu gì mà chẳng nắm được tin tức gì hết.

Long Hạo nhào lại, ôm chặt hơn, ghì sát hắn trong lòng ngực “Tiểu Tô nhi, ngươi chẳng phải đã là người của ta sao?”

“Ta khinh!” Hạ Vũ Thiên xoay người thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ.

“Sao vậy? Yên tâm, chuyện tối hôm đó, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

“Cút ngay, chỉ một lần đó thôi, hiểu chưa?” Hạ Vũ Thiên giận dữ hét.

“Tiểu Tô nhi, sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội a~ Thong thả, không cần nóng ~” Long Hạo nhếch miệng cười xấu xa. Ánh mắt hắn trượt dọc theo chiếc cổ cao ba ngấn. Sa y đỏ đậm trong suốt gợi lên những đường cong mềm mại của người kia, hai khối tiểu châu trước ngực như ẩn như hiện. Sao trước đây ta không phát hiện ra y hấp dẫn thế này ta? – Long Hạo tự hỏi.

“Đây là?” Mặt Long Hạo đột nhiên biến sắc. Tay xuyên thẳng vào vạt áo của Hạ Vũ Thiên, chạm vào vùng da trơn bóng trước ngực.

“Làm gì?” Hạ Vũ Thiên hốt hoảng lấy tay che lại. Hạ Vũ Thiên vốn là một nam nhân, lúc còn ở thế giới hiện đại, thời tiết nắng nóng, y cũng hay cởi trần. Nhưng hiện tại thực sự không thể như thế được, nhất là trước ánh mắt đáng sợ của người đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Hừ!” Long Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lộ rõ sát ý.

“Tốt nhất ngươi đừng có động đến ta!” Hạ Vũ Thiên chưa hiểu vì sao đột nhiên hắn lại tức giận, y lấy tay kéo lại vạt áo.

Không ngờ, Long Hạo nhào tới, hung hăng hôn, liếm đến nghẹt thở. Y không thể phản kháng, chỉ có thể đứng như trời chồng mặc cho Long Hạo hôn, cắn thỏa thích. Hạ Vũ Thiên vẫn ngớ cả người, mọi chuyện bất ngờ, y sắp không thở nổi nữa.

“Ngươi điên rồi, ngươi…!” Hạ Vũ Thiên cố gắng bình tĩnh lại mà phản kháng.

“Thứ này do ai làm? Là tên họ Hoa kia ?” Long Hạo dùng cơ thể mình ép chặt Hạ Vũ Thiên vào tường, tức giận hỏi. Vừa rồi hắn đã nhìn thấy mấy vết ửng đỏ trên da, rõ ràng là dấu vết do người khác cố tình để lại.

Hạ Vũ Thiên bây giờ mới hiểu được ngọn ngành, tiểu hoàng đế kiêu ngạo từ nhỏ nên quen rồi, những gì là của mình cho dù hắn có vứt đi cũng không cho người khác động tới. Nhưng Hạ Vũ Thiên lại nghĩ theo một hướng khác, đã vậy, chi bằng dùng kế khích tướng, cho hai người bọn họ đấu đá với nhau.

Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng cười nói “Là hắn thì thế nào?”

Bàn tay Long Hạo nắm chặt lại, khớp xương vang lên răng rắc. Hắn nghiến răng nhả ra từng chữ “Đồ cẩu nô tài nhà ngươi, ra là ngươi tự hạ mình……”

“Ba!”

Nói còn chưa dứt, một bàn tay năm ngón đã in hình lên khuôn mặt Long Hạo. Trong thiên hạ, chỉ sợ có một mình Hạ Vũ Thiên là dám ra tay thẳng thừng với hoàng đế.

“Ngươi dám đánh trẫm?” Một tay Long Hạo đưa lên vuốt ve bên mặt bỏng rát, hai mắt trợn lên. Hắn không thể tin được chuyện vừa mới xảy ra, đường đường là hoàng đế chí tôn lại bị một tiểu nô tài cho một bạt tai.

Hạ Vũ Thiên đánh xong rồi cũng thất thần một lúc, nhận ra việc mình vừa rồi thật ấu trĩ, chính là tội chu di tam tộc chứ chẳng phải đùa. Nhưng không thể nhượng bộ hay lùi bước, đành phải liều chết một phen “Thì sao? Cho dù ngươi là hoàng đế hay thiên hoàng lão tử đi nữa cũng không có tư cách nói ta như vậy.”

Ngực Long Hạo đập phập phồng rất nhanh, hắn nhìn kẻ ngoan cố trước mặt, có chết cũng không chịu nhận sai. Nếu không phải một mình cải trang ra ngoài, chỉ sợ hắn đã không kìm chế được mà sai người lôi y ra chém ngay tại chỗ.

Long Hạo nuốt giận, nắm lấy cổ tay, lôi Hạ Vũ Thiên đi xềnh xệch “Trước quay về cùng trẫm, trẫm sẽ trị tội ngươi sau.” Diệt cửu tộc? Lời cho ngươi rồi? Nhất định trẫm sẽ thao cái mông dâm đãng của nhà ngươi tới nát bấy mới thôi!

“Buông ra…… Ngươi buông tay……” Hạ Vũ Thiên biết số mình coi như đi đời nhà ma, nhưng mỗi tội sức lực không đủ để đánh lại hắn, chỉ có thể liều chết giằng co.

Hai người cứ co qua, kéo lại trong bóng tối một hồi lâu như vậy.

“Ta sẽ đi cùng ngươi, nhưng, nhưng… trước tiên ngươi phải cho ta đi mao xí cái đã!” Hạ Vũ Thiên cầu khẩn một cách đáng thương. Y đang rất cần trút bầu tâm sự lại bị dọa tới sun cả vòi, nhất định là phải giải quyết a~

“Ngươi đừng cho ta là đứa trẻ ba tuổi.”

“Thật mà, thật mà… ta tè ra quần tới nơi đây này…” Hạ Vũ Thiên ngồi xổm xuống đất, vì muốn thoát thân y phải cố gắng nửa vờ nửa thật cho khéo léo.

“Vậy cứ tiểu tại chỗ đi.” Long Hạo cả giận.

“Không, không được… Van cầu ngài.”

Chiêu này quả nhiên vẫn dùng được, tiểu hoàng đế ưa ngọt không ưa nặng. Hạ Vũ Thiên cứ nhẹ nhàng năn nỉ, cuối cùng cũng được Long Hạo cho phép chạy vào mao xí.

Ha ha, nhưng đây là một đi không trở lại ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.