Nhập Cung Vi Tặc

Chương 29



Cảnh động phòng này có thể nói là “mãnh liệt” chưa từng có. Đứng ở bên ngoài chỉ thấy hai bóng người, một trước một sau xoay vòng vòng quanh chiếc bàn ở giữa, không ngừng vang lên là những âm thanh ì xèo loạn xạ như trong phim kiếm hiệp. Thật sự là quỷ khóc thần sầu, khiến mọi người tò mò không biết đôi tân giai nhân này “yêu” nhau tới mức nào mà động tung cả phòng như vậy.

Đột nhiên một bóng người ngừng lại, theo quán tính, người chạy sau không kịp giảm tốc độ, cứ thế mà bổ nhào ra trước. Hai người bỗng chốc ôm nhau lăn quay xuống đất.

Qua cửa sổ bằng giấy, có thể hình dung được đôi uyên ương bên trong vẫn không ngừng ân ái triền miên, triền miên…

Một giọng nói ấm trầm, dịu dàng có phần khêu gợi “Nương tử, không phải ta không muốn nhưng dù sao cũng là ban ngày ban mặt. Cả thân thể và tâm hồn này đều là của nương tử, ngươi gấp làm cái gì?”

Vị “nương tử” kia rống giận, mặt đỏ như gấc “Ngươi đúng là ngậm máu phun người, mau thả ta ra…” Hai cánh tay của Hạ Vũ Thiên đang bị Sở Vấn Điệp túm lấy rất chặt, nhìn giống hệt như con gà bị vặt lông, hai cái cánh bị quấn ngược ra sau, thật là buồn cười.

Sở Vấn Điệp đắc ý “Chậc chậc, nương tử đúng là khẩu thị tâm phi mà, vừa rồi không phải ngươi hăm hở bổ nhào vào lòng ta thì là ai?”

Ta nhổ vào, chính là ngươi phanh lại trước ta mới ngã chỏng vó như thế. Hạ Vũ Thiên cắn răng trợn mắt “Ngươi còn dám nói mấy câu thối không ngửi được như vậy, coi chừng lão tử sẽ lột da ngươi.”

Ánh mắt Sở Vấn Điệp sáng ngời, miệng cười ranh mãnh “Đến đây đi, mau lại đây, cứ cởi y phục của ta trước rồi… Hắc hắc… ngươi muốn lột cái nào ta sẽ cho ngươi lột cái đó…”

Người còn lại nghe xong, cúi đầu, cau mày, cắn răng, thân thể phập phồng mãnh liệt. Đây rõ ràng là dấu hiệu núi lửa sắp bùng nổ a.

“Được, được, chỉ đùa một chút thôi. Thật xin lỗi, xin lỗi mà.” Sở Vấn Điệp biết người trong lòng đã không kìm nén được nữa rồi, hắn buông tay ra còn vui vẻ mỉm cười giúp người kia hạ hỏa.

Hạ Vũ Thiên hít hà từng đợt chậm rãi để bản thân có thể bình tĩnh trở lại. Y buông lỏng bàn tay vừa nắm chặt thành quyền, dùng một giọng nói uy nghiêm phun ra năm chữ “Coi như ngươi biết điều.”

Năm chữ kia nói ra không to không nhỏ, không yếu ớt cũng không mạnh mẽ nhưng đủ lấy lại một chút tôn nghiêm.

Hạ Vũ Thiên ưỡn ngực, liếc mắt miệt thị người bên cạnh một cái, khí phách oai vệ, hùng dũng bước mấy bước thật dài định bỏ ra ngoài. Không ngờ rằng tới bước thứ tư, sàn nhà trơn trượt, mắt Hạ Vũ Thiên lại để trên đầu, thế là…

“Cẩn thận.” Sở Vấn Điệp phi thân cứu mỹ nhân, lấy thân mình che chở cho người đẹp.

“A ~!” Hai người đồng thanh hô to một tiếng. Cả hai ngã chúi người vào chiếc giường màu đỏ ấm áp được chuẩn bị sẵn cho đêm xuân ngàn vàng.

Trấn tĩnh hơn một chút, cả hai ngước mắt nhìn nhau, bỗng chốc xấu hổ, không khí tưởng như ngưng lại.

“Còn… còn không buông ra sao?” Một lúc lâu sau kẻ ở phía dưới mới lên tiếng.

Người đè phía trên thì ngây ra như xác chết, cảm thấy mình thật xấu hổ. Không phải y không muốn ngồi dậy, mà vì cần phải có chút thời gian để ra lệnh cho cái xương sống không biết nghe lời kia đã.

“Không muốn buông ra sao? Vậy ta sẽ không khách sáo nữa. Mà nói này, hình như thế này không phù hợp a, ta phải nằm ở trên mới đúng.” Người bên dưới tiếp lời.

“Ha ha.” Khuôn mặt người nằm trên hiện ra một nụ cười âm hiểm. Y vừa rồi còn đang nghĩ làm thế nào cho bớt mất thể diện một chút, thật may là những lời nói kia đã nhắc nhở y. Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu, nhếch miệng cười xấu xa nói “Sao mà không phù hợp được?” Bàn tay y đưa xuống sờ sờ khuôn mặt Sở Vấn Điệp “Vốn nên như thế mà, hắc hắc… phải không tiểu nương tử?”

Hạ Vũ Thiên đâu thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời để trả thù được?

Sở Vấn Điệp thản nhiên như không “Mau xuống dưới, ta cho ngươi thêm một cơ hội.”

“Cái cơ hội quỷ quái đó, lão tử không cần.” Hạ Vũ Thiên cũng đâu phải người ngu ngốc, chạy xuống dưới để mà chịu thiệt hả?

Sở Vấn Điệp thở dài, nói chậm rãi “Nếu đã như vậy, ta sẽ đếm tới ba. Một, hai, ba…” Nói xong, liền xoay người một cái đảo ngược tình thế.

Nháy mắt, thế cục đã bị dịch chuyển. Mới vừa rồi, có người còn cố tình bày ra một bộ mặt dâm tà thế mà giờ này lại cười không nổi. Ra trận mà mắc lỗi khinh địch chính là tự rước án tử vào người. Hạ Vũ Thiên bị bộ dáng thỏ con ngoan ngoãn bề ngoài của Sở Vấn Điệp che mắt, trong lúc nhất thời vô tình quên hắn là người như thế nào.

Sở Vấn Điệp dễ dàng ép chặt Hạ Vũ Thiên tới mức không thể cựa được một ngón tay “Này, đây chính là do ngươi bức ta nha.”

“Ngươi, ngươi.” Hạ Vũ Thiên tức giận đến run run, không thể phản bác lấy một lời. Y bắt đầu tin là tự làm, tự chịu.

Sở Vấn Điệp nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Hạ Vũ Thiên càng thêm phấn khích, tiếp tục trêu chọc, miệng lưỡi không hề kiêng nể “Ai, nương tử, ngươi muốn ở trên ư? Rất dễ, chỉ cần nói với tướng công ta một tiếng a…”

Ô ngôn uế ngữ, nhất thời Hạ Vũ Thiên đỏ mặt tai hồng. Không ngừng chửi rủa ầm ĩ “Ta x của ngươi.**[&*[&**[]*[&*.”

Sở Vấn Điệp bị mắng mà vẫn cảm thấy người này ngày càng đáng yêu, nhất định phải đùa bỡn thỏa thích một phen mới vừa lòng. Hắn chu cái miệng ra làm bộ như chuẩn bị hôn khiến người bên dưới kêu thét vang trời.

Một bàn tay còn cố tình thò xuống phía dưới, bóp chặt lấy mông Hạ Vũ Thiên.

“Suỵt, đừng lên tiếng. Có người tới.”

Hạ Vũ Thiên thấy hắn đột ngột khẩn trương như vậy cũng im phăng phắc, miệng ngậm thật chặt.

Sở Vấn Điệp nhảy xuống giường, thả rèm che bên ngoài xuống.

“Ầm… Xoạt….” Cửa bị mở ra. Hai kẻ vốn định ghé sát vào cửa thăm dò động tĩnh trong phòng xém chút nữa là ngão nhào vào phía trong.

“Ta còn tưởng là ai. Hóa ra là hai vị quan gia muốn tới nháo động phòng a.” Sở Vấn Điệp đứng ở cửa, búi tóc hỗn độn, vạt áo xộc xệch, giống hệt như vừa mới kết thúc đại chiến ba trăm hiệp.

“Không không……..” Hai người kia xấu hổ không nói nên lời. “A, chúng ta tới là để uống rượu mừng của công tử… Không ngờ là lại không đúng thời điểm như vậy…”

“Ha ha, thì ra là thế. Đúng là không nên tới vào lúc này.” Sở Vấn Điệp cười nói, hắn hướng vào phía người trên giường “Nhưng mà thôi, thế thì để tới khi đầy tháng của nhi tử, tại hạ nhất định mời hai vị quan gia uống cho tận hứng.”

“Ha ha ha ha, vậy chúc công tử sớm sinh quý tử.” Hai kẻ kia cũng không ở lại lâu, nói xong liền quay đầu đi mất.

Sở Vấn Điệp cười to, lớn tiếng nói “Nương tử, ngươi nghe thấy không? Mau mau cho ta bế một tiểu hài tử mập mạp, trắng trẻo a.”

Chỉ nghe thấy tiếng Hạ Vũ Thiên nghiến răng ken két.

Sở Vấn Điệp đóng cửa lại, leo lên giường.

Hạ Vũ Thiên tức giận trừng mắt nhìn, y liếc mắt một cái.

“Ngươi muốn làm gì.”

“Nếu có người tới đây nữa thì sao? Đã lỡ diễn rồi thì diễn luôn cho trót a.” Sở Vấn Điệp cười ha ha chui vào trong chăn.

“Bọn họ, bọn họ là người ở đâu?” Hạ Vũ Thiên không còn cách nào khác, đành phải chịu cảnh chung giường với một nam nhân.

“Ngươi không biết? Lão tặc tử quốc cữu kia đã sai người đi khắp kinh thành, ngoại ô tìm ngươi đó.” Sở Vấn Điệp nói, nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ, không vui của Hạ Vũ Thiên, hắn lập tức an ủi “Đều do ta không tốt, nếu không ngươi cũng không đến nỗi phải nhận tội thay ta. Quốc cữu ngang nhiên ăn chặn cống phẩm, tham ô tiền tài không đếm xuể, hắn muốn giết ta để diệt khẩu.”

“Ai, nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi.” Hạ Vũ Thiên thở dài một tiếng, nguyên nhân thực sự trong đó nếu muốn nói, e rằng không thể gói gọn trong một vài câu được “Người hắn muốn bắt là ta, không phải ngươi. Hắn đã sớm biết ta nhận bừa là Sở Vấn Điệp.”

Sở Vấn Điệp tỏ vẻ coi thường “Thảo nào, ta đang tự hỏi sao lần này lão tặc đó lại dùng mấy biện pháp tầm thường đó mà cũng muốn bắt được ta sao?”

“Hừ.” Giỏi cho một tên cuồng ngạo, tự phụ. Hạ Vũ Thiên cũng nằm xuống, nhìn tấm màn đỏ rực trên đầu “Tuy vậy ta cũng phải nói một câu cảm tạ với ngươi, nếu không chỉ sợ giờ này ta đã là một cái xác không hồn ở chỗ tiểu hoàng đế.” Hạ Vũ Thiên buồn bực, thật ra y đâu có chán ghét Long Hạo đâu, cớ sao cứ mỗi lần ở cạnh nhau là lại khắc khẩu như nước với lửa.

“À, đúng rồi. Sao mà ngay cả hoàng thượng mà ngươi cũng dám trêu chọc là sao?”

“Dài dòng lắm!”

“Ngươi không phải là… của Bách Hoa lâu ư …… Sao lại sợ nam nhân như vậy?”

“Dài dòng lắm!”

“Quan hệ của ngươi với quốc cữu là thế nào?”

“Dài dòng lắm!”

“Ngươi tên gì?”

“Dài dòng lắm!”

……

“Ngu xuẩn!”

“Mẹ ngươi .”

“Ngươi rốt cục đổi qua câu khác… hắc hắc ~ .”

“……!!!!!”

“Ngươi làm sao vậy?”

Hạ Vũ Thiên khóc than “Ngươi đừng hỏi nữa. Chỉ một câu thôi, số ta là số khổ a…”

“Y như nữ nhân.”

“Ngươi thúi lắm.”

Sở Vấn Điệp động lòng trắc ẩn “Quê quán của ngươi ở đâu? Hay là ta đưa ngươi về nơi đó nhé?”

Người bên cạnh co lại, nhìn hắn “Ngươi có thể đưa ta đi gặp diêm vương không?”

Sở Vấn Điệp bực mình, xoay người, quay lưng lại với Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên nói một cách tội nghiệp “Làm cái gì vậy? Ta nói thật đó, ta không có nơi nào để đi cả.”

Sở Vấn Điệp lại xê dịch ra ngoài một chút..

“Thật mà, ta không phải là ta, ta vốn chết đi rồi, sau đó lại hóa thân vào một tên thái giám.”

Sở Vấn Điệp càng nằm xa Hạ Vũ Thiên hơn nữa.

Hạ Vũ Thiên đành phải nằm gần lại phía hắn “Quả thật ta là…ngươi qua đây a, ta sẽ nói cho ngươi, nói cho ngươi nghe tất cả…”

“Ta gặp diêm vương… Ây, ngươi có nghe không đó?”

Sở Vấn Điệp lấy chăn bịt kín đầu.

“Diêm vương hắn quá ngu ngốc, thế mà cũng là diêm vương sao? Chỉ sợ là lại mua quan bán tước mà làm được cái chức đó thôi, rõ ràng là ta đã nói rất cặn kẽ…”

“Ngươi có để cho ta yên không? Ngươi mà nói thêm câu nữa ta sẽ cường bạo ngươi ngay lập tức.” Sở Vấn Điệp bạo phát, ôm cổ Hạ Vũ Thiên, nói bằng cái giọng rất hung hăng.

Thế nên Hạ Vũ Thiên mới tỉnh táo lại, thôi không lẩm bẩm nữa, mắt y bắt đầu chớp chớp.

“Thôi thì thôi.”

Sở Vấn Điệp đem chăn đắp thật kỹ cho người kia, nói “Cứ ngủ đi đã, mọi chuyện tính sau. Tối hôm qua ta bị vây hãm cả đêm, mệt muốn chết.”

Chờ hắn nói dứt lời, Hạ Vũ Thiên đã lim dim chìm vào mộng đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.