“Tô công công, nô tài muốn bẩm báo việc dùng bữa ngày hôm qua của bệ hạ…… Tô công công?”
“Ách?” Hạ Vũ Thiên nằm ở đầu giường chán đến chết nhìn theo đám mây đang bay lững lờ, cũng may là ở đây có một cửa sổ – tuy nhỏ nhưng cũng đủ để nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Hạ Vũ Thiên chẳng biết tên Tiểu Tam Tử kia đang nói cái gì.
“Bệ hạ sáng qua dùng : nửa bát cháo bào ngư, uống một bát canh hải sâm, còn có bánh bao…..”
Hạ Vũ Thiên nắm chặt cổ tay Tiểu Tam Tử, cắn răng nói: “Về sau đừng ở trước mặt ta nói hai chữ “bánh bao” hiểu không?.”
Hạ Vũ Thiên nghe thấy hai chữ này, da đầu lập tức run lên. Nếu không phải do cái bánh bao chiều thúi kia, hắn sẽ không lưu lạc đến nơi này – cái nơi khỉ ho cò gáy, chim không đẻ trứng, không điện không đèn, không máy tính.
“Vậy nếu nô tài muốn nói bánh bao thì nên nói như thế nào a, hoàng thượng vốn thích ăn bánh bao a~~ Phải kêu bánh bao là gì a, Tô công công?” Tiểu Tam Tử căn bản không thể lý giải Hạ Vũ Thiên đang nghĩ gì, hắn lại nói ra một hơi ba lần hai chữ “bánh bao”.
“Trời ạ, ngươi sẽ không, sẽ nói…… Nói…… Vớ vẩn, không có bánh bao gì hết!” Hạ Vũ Thiên không kiên nhẫn nói.
“A~~?” Tiểu Tam Tử trừng lớn ánh mắt.
“Được rồi, ngươi tiếp tục nói cho ta.” Hạ Vũ Thiên lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.
“Nửa con gà hấp bát bửu……”
“Dừng lại, dừng lại. Ngươi đang nói cái gì, tại sao lại kể tên nhiều món ăn như thế, muốn làm ta đói à?” Hạ Vũ Thiên đang suy nghĩ chẳng lẽ tên Tô công công này là tổng quản Ngự trù phòng chuyên lo thức ăn cho hoàng đế?
“Đây là những món ăn hôm qua hoàng thượng đã dùng qua.” Tiểu Tam Tử khúm núm nói.
“Ngươi nói chuyện đó với ta làm gì?” Hạ Vũ Thiên âm thầm nói: Hoàng Thượng ăn cái gì thì liên qua quái gì tới ta, ta ăn cái gì mới quan trọng a~~
“Nhưng mà, không phải Tô công công đã từng lệnh cho nô tài mỗi ngày đều phải hồi báo chuyện này sao?”
“Phải không? Được rồi, ngươi tiếp tục nói đi.” Hạ Vũ Thiên hết chỗ nói rồi, hoá ra Tô công công này cũng có hứng thú với việc theo dõi nhất cử nhất động của người khác, thôi kệ đi, aizzz. . . . . . . . .Nghe cho đỡ buồn vậy.
“Đêm qua tuyên triệu hai vị nương nương thị tẩm, Lan phi và……”
“Khụ khụ…… Khụ khụ……” Hạ Vũ Thiên thiếu chút nữa đem trà vừa uống trong miệng phun hết ra ngoài.
“Tô công công, ngươi không sao chứ?”
“Không, không có việc gì. Ta cũng kêu ngươi hồi báo chuyện này ?”
“Là.”
“Được rồi, được rồi, ta đã biết. Ngươi lui ra đi.” Hạ Vũ Thiên cũng không thích nghe hắn lảm nhảm nữa.
“Còn có……” Tiểu Tam Tử phát hiện từ khi Tô công công bị Hoàng Thượng đánh tới giờ, tính cách liền trở nên thập phần cổ quái. Trước kia rõ ràng bắt hắn phải hàng ngày bẩm báo lại mọi hoạt động của hoàng thượng, rõ ràng rành mạch, không thể thiếu dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Mà hiện tại lại cứ như là chưa từng nghe qua những chuyện này bao giờ, kì quái! !
“Thôi được rồi , ngươi đi đi.” Hạ Vũ Thiên thật sự không chịu nổi nữa, không ngờ Tô công công hắn xuyên qua lại biến thái như vậy, giống như là gà mái mẹ chăm gà con vậy. Thật đáng thương cho hoàng đế, tuy rằng cuộc sống phong lưu thoải mái, muốn gì được nấy, nhưng ngay cả những chuyện riêng tư nhất của mình cũng không thể giữ kín. Hạ Vũ Thiên bỗng dưng cảm thấy đồng tình với tên hoàng đế chưa từng gặp mặt kia.
Nằm trên giường vài ngày, Hạ Vũ Thiên vẫn chưa thể quen với nơi này, hắn không chịu được cứ trời tối là nơi nơi đều tối thui. Trong cung này so với lãnh cung gì đó chắc cũng chả khác nhau là mấy, trừ bỏ Tiểu Tam Tử mỗi ngày chạy trước chạy sau báo cáo cho hắn nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất của tên hoàng đế đó ra thì không thấy qua một người nào khác. Bất quá Hạ Vũ Thiên cũng vui vẻ ung dung, không cần đề phòng lo sợ mình ăn nói cái gì bậy bạ sẽ làm lộ ra thân phận giả mạo của hắn.
Dược của Thái y quả nhiên hữu hiệu, ba ngày sau Hạ Vũ Thiên đã có thể xuống giường đi lại, cơ bản có thể tự mình vận động, đi lại . Tuy rằng miệng vết thương chỉ vừa mới khép lại, nhưng cảm giác đau đớn đã không còn.
Khoác lên trên mình bộ quần áo của thái giám cổ đại, hắn thấy mình giống như tiên nhân trong các bộ truyện kiếm hiệp từng xem. Nhưng mà quả thực là phiền phức, áo ngoài rất dài, lê cả trên mặt đất một đoạn, để tránh vấp ngã, lúc đi đứng phải nhẹ nhàng giống như tiểu thư khuê các vậy, phát mệt a!~~~ Đảo quanh phòng hai vòng, Hạ Vũ Thiên rảo bước ra ngoài. Quần áo này đúng là bó chân bó gối a~~ Dài như vậy, thật là lãng phí vải vóc, chẳng phải xã hội đang vận động mọi người tiết kiệm hay sao?
Lại còn thêm cả mái tóc dài này nữa. Hắn ngồi cả nửa ngày mà chẳng biết chải bới làm sao cho gọn gàng, thoải mái. Cuối cùng, không thể kiên nhẫn hơn được nữa, hắn cứ để mái tóc loà xoà sau lưng như cũ. Bây giờ, Hạ Vũ Thiên đã hiểu vì sao mỗi lần hẹn hò, bạn gái hắn lúc nào cũng đến muộn, hoá ra sở hữu một mái tóc dài cũng không phải là chuyện dễ dàng gì a.
Điều duy nhất mà hắn hài lòng ở tên Tô công công này chính là ngoại hình của y. Môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú lại còn có làn da trắng nõn, ôn nhuận như ngọc, mềm mại như lụa tơ tằm. Mái tóc buông dài, lửng lơ như vô tình tôn thêm nét phong lưu, mị cảm. Tô công công, ngươi làm thái giám quả nhiên có phần thiệt thòi a, nếu ở thời đại của ta ngươi nhất định trở thành thần tượng trong lòng của biết bao nhiêu người a.
Chỉ cần ngươi tuỳ tiện liếc mắt đưa tình, thể nào cũng làm điên đảo trái tim hàng ngàn mỹ nhân, đáng tiếc lại là thái giám, mỹ nhân có nằm trong lòng ngươi thì ngươi cũng chỉ hữu tâm vô lực mà thôi. Không nên, không nên, dù sao bây giờ mình cũng đang mượn tạm thân thể của hắn, dù sao cũng không nên nói xấu hắn như vậy. Nhưng mà tên Tô công công này sao lại vẫn còn “cái đó”, chẳng lẽ hắn giả mạo làm thái giám?
Hạ Vũ Thiên hút một ngụm khí lạnh. Cái tên Tô công công này rốt cuộc là loại người nào? Hắn có người che chở không? Thân phận ra sao mà dám cả gan giả dạng thái giám trà trộn trong cung?
Chẳng lẽ là Vi Tiểu Bảo thứ hai?
Aizz~~~ Hắn chắc không thể như Vi Tiểu Bảo được, nếu không hoàng đế đã chẳng đánh hắn thêm thảm như thế. Xem tay chân hắn cũng không phải thuộc dạng thường xuyên luyện tập võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung, chắc không phải là thích khách. Dạng này chắc chỉ có thể là ngày thường múa mép khua môi, nịnh nọt bợ đỡ nên mới được như vậy. Gần đây, không biết hắn chọc giận hoàng đế thế nào mà lại bị đánh.
Hạ Vũ Thiên cảm giác như mình đang đứng trên một cây cầu chênh vênh, một bên vách núi dựng đứng, bên kia vực sâu thăm thẳm. Chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ tan xương nát thịt, muôn kiếp không được siêu sinh.
Ở nơi thâm cung lắm mưu nhiều kế này, ai ai cũng đấu đá lục đục với nhau, tranh quyền đoạt lợi, hắn lại xuyên không thành một tên thái giám biến thái như gà mái mẹ. Mới đến đã nhận lễ ra mắt là mấy chục đại bản. Sau này còn xảy ra chuyện gì nữa đây? Ta muốn tồn tại ở nơi này quả là rất khó a~~ ~ Ông Trời a~~~
Ta không hại người thì người cũng không hại ta, chỉ sợ tên hoàng đế kia là hôn quân tàn bạo . Gần vua như gần cọp những lời này Hạ Vũ Thiên cũng có thể thấu hiểu. Về sau nếu có cơ hội, hắn sẽ lập tức trốn khỏi nơi này. Hắn nếu không thể có cuộc sống nhàn hạ như ý muốn ở trong cung thì ít nhất hắn cũng cần phải giữ được cái mạng mà ra khỏi đây.
Thần trí Hạ Vũ Thiên bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo . Quên đi, làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, làm thái giám một ngày cũng cần kiên nhẫn một chút.
Nhìn phía ngoài cửa sổ, tường hào dày đặc, tầng tầng lớp lớp cung điện nối đuôi nhau không ngớt. Lại nhìn trong những gian phòng đó, đều là bài trí mỹ lệ tuyệt vời. Hậu cung kia không biết có bao nhiêu nữ nhân – ba ngàn người, tất cả đều của tên hoàng đế kia ư?
Hạ Vũ Thiên nhớ lại ngày đó ở Diêm La điện, hắn đưa ra ba yêu cầu đối với diêm vương. Cuối cùng cũng là hắn bị tên quỷ to xác đó lừa gạt
Trước kia hắn cứ nghĩ hạnh phúc lớn nhất của đời người chính là được hưởng tài phú vô biên, mỹ nữ vô tận. Hôm nay mới phát hiện, tài phú bên cạnh hắn lúc này là của người khác, mỹ nữ vờn quanh nhưng hắn lại thành thái giám. Hiện tại cho dù có tướng mạo của Phan An thì cũng làm được gì? Chẳng lẽ hồng nhan thì phải bạc mệnh, anh hùng cũng sẽ có lúc thất thời. Ai~~
Diêm vương a diêm vương, ngươi quả thực nhẫn tâm a. Ta đâu có làm gì đắc tội với ngươi, ngươi nếu muốn đùa giỡn cũng không cần phải lấy số mệnh người ta ra mà đùa như thế chứ?
Hạ Vũ Thiên nghĩ ngợi lung tung có chút kích động, ngay cả Tiểu Tam Tử đứng ở phía sau cũng không biết.
Vừa quay đầu lại, phát hiện Tiểu Tam Tử cầm quần áo cùng mũ mão, vẻ mặt tươi cười nhìn chính mình.
“Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì vui mà hớn hở như thế?” Hạ Vũ Thiên đang tuyệt vọng, hắn cũng muốn có chuyện gì tốt đẹp một chút cho lòng dạ vui lên.
“Chuyện tốt, đương nhiên là chuyện tốt.” Tiểu Tam Tử kích động nói.
“Nói mau, nói mau.”
“Bệ hạ lệnh cho Tô công công tối nay đến Hoa Khánh điện gác đêm. Tô công công, người mau mau để tiểu nhân hầu hạ chải tóc gội đầu đi.”
Ngươi lặp lại lần nữa coi ? Chuyện này mà gọi là chuyện tốt a? Hoàng đế này là Tào Tháo sao? Vừa định trốn hắn thì hắn tìm tới tận cửa. Lưng của ta còn rất đau a, cũng có thể coi là tai nạn lao động đi. Hoàng đế này bóc lột còn hơn mấy nhà tư bản a~~~. Haizz !