Đúng là như vậy, đêm hôm qua không chỉ có Sở Vấn Điệp mà ngay cả Hạ Vũ Thiên cũng bị hành tới rã cả người. Năm lần bảy lượt bị hù dọa, bị đánh rồi còn bị trói. Chỉ mới thả lỏng người một chút là Chu công đã mời y đi nói chuyện phiếm ngay tức khắc.
Bên trong căn phòng tân hôn màu đỏ, hai nam nhân, rèm uyên ương được hạ xuống, cùng giường mà nằm, cùng chăn mà đắp. Chỉ là ngủ một cách bình thản mà thôi, hai người tựa vào nhau dường như ấm áp hơn so với một mình cô độc.
Giấc ngủ này, chỉ mới thoáng chốc đã kéo dài qua ngày hôm sau.
Sở Vấn Điệp nhẹ nhàng lay lay người nằm cạnh “Dậy dậy…dậy dậy…”
“……” Người nọ vẫn ngủ say như chết, không có một chút phản ứng.
“Cháy…cháy… cháy nhà a…” Sở Vấn Điệp hết cách, ghé sát vào lỗ tai Hạ Vũ Thiên, hét thật lớn.
Chiêu này có hiệu quả ngay lập tức, Hạ Vũ Thiên vẫn chưa mở nổi mắt mà đã nhảy dựng cả lên.
“Cháy ở đâu? Cháy ở đâu?…”
“Nếu mà cháy thật, ngươi đã sớm thành tro rồi.” Sở Vấn Điệp liếc nhìn Hạ Vũ Thiên một cái.
Hạ Vũ Thiên thở dài, ngã gục xuống giường, tiếp tục mộng đẹp. Uốn éo nửa ngày mới nhìn thấy Sở Vấn Điệp đang xoa xoa một bàn tay, mặt hơi nhăn lại.
Hạ Vũ Thiên có lòng tốt thăm hỏi “Tay ngươi bị làm sao vậy?”
“Bị heo đè.”
“À” Hạ Vũ Thiên gật đầu cho có lệ, sau mới hiểu ý nghĩa lời nói của Sở Vấn Điệp thì hét lên ngay “Ngươi… ngươi nói ai là heo?”
“Không phải là ngươi thì là ai? Người thì mập ú, nặng như tượng sáp. Đã thế, miệng lại chảy nước miếng tùm lum.” Sở Vấn Điệp kể khổ, tỏ vẻ mình đã chịu thiệt thòi.
Hạ Vũ Thiên nhìn qua, đúng là trên vạt áo trước ngực Sở Vấn Điệp có một vết thâm khá lớn do chất lỏng khô lại. Mặt y đỏ hết cả lên, không biết làm sao, đành phải nói cứng “Khụ… ngươi có chắc không? Không phải là ngươi nhỏ dãi ra đấy chứ?”
Sở Vấn Điệp nhẹ nhàng cười “Bổn thiếu gia tốt xấu gì cũng thức tỉnh trước nương tử ngươi. Ai, chỉ tiếc……”
“Đáng tiếc cái gì?”
Hắn lại cười trộm “Đáng tiếc là ngươi lại đè ép toàn bộ cánh tay ta, nếu không ta cũng sẽ noi theo cổ nhân mà cắt áo, nhất định sẽ tạo nên một giai thoại phong lưu trong thiên hạ a.”
“Sao ngươi không chặt đứt cánh tay mình ấy?” Hạ Vũ Thiên nhìn người đối diện, thật tức là không thể cắt ngay cái lưỡi giảo hoạt của hắn đi. Chao ôi, lão tử nhổ vào, đoạn tụ mới chả phân bào. Hạ Vũ Thiên nuốt một ngụm khí buồn bực xuống bụng.
Sở Vấn Điệp mỉm cười, nhào lại trước mặt Hạ Vũ Thiên “Nương tử, ngươi nhẫn tâm với tướng công như thế sao?”
Hạ Vũ Thiên nhịn không được nữa, nổi cả da gà nhảy vội xuống dưới “Ta xin ngươi đấy, đừng có dùng cái giọng đó là gọi ta là nương tử này, nương tử nọ nữa, ta sắp ói ra một đống đây này.”
“Ói? Ai cha, mới có một đêm mà nương tử của ta đã có tin vui rồi sao, thật là tốt a~”
Một cái gối đập thật mạnh vào đầu Sở Vấn Điệp.
Gối, ngoại trừ dùng để kê đầu mà ngủ còn có thể dùng làm một công cụ đánh người vô cùng tốt. Đặc biệt là thích hợp cho mấy đôi vợ chồng son “đánh yêu” theo kiểu này.
Sở Vấn Điệp nhặt lấy cái gối, cười hì hì lấy lòng Hạ Vũ Thiên đang tức giận “Được, được rồi, không gọi nữa là được chứ gì? Nhưng nương tử, tướng công ta phải gọi ngươi như thế nào?”
Hạ Vũ Thiên nghe xong, chỉ muốn thụi cho hắn một nắm đấm “Ta họ Hạ, tên là Vũ Thiên.”
“A ~! Hạ Vũ Thiên, là một ngày mưa? Một cái tên thật hay, vậy ta sẽ đổi tên là Sở Dương Thiên a.” Sở Vấn Điệp cười như nắc nẻ ở trên giường.
Hạ Vũ Thiên cũng sớm biết như thế, từ trước tới giờ, hễ có ai biết được tên của y đều có chung phản ứng như thế cả. Nói ra cũng thật thú vị, cha và mẹ của Hạ Vũ Thiên dù là ngày đầu gặp gỡ, ngày đính ước, kết hôn, thậm chí ngay cả cái ngày sinh ra Hạ Vũ Thiên, tất cả đều là những buổi trời mưa, có khi còn mưa tầm tã từ sáng tới chiều. Ngay cả Hạ Vũ Thiên cũng cảm thấy kỳ quái, không lẽ mình là rồng nước đầu thai chuyển thế?
Hạ Vũ Thiên nói rầu rĩ “Đừng cười nữa. Đây là lần đầu tiên ta nói cho người khác tên thật của ta đó.” Y còn tưởng, suốt phần đời còn lại không thể dùng đến cái tên này nữa chứ.
“Được, được, không cười nữa.” “Dương Thiên” cố gắng nhịn cười “Ta không hỏi thêm chuyện của ngươi làm gì, mất công…”
“……” Hạ Vũ Thiên trừng mắt.
Sở Vấn Điệp bỗng nhiên nghiêm mặt nói “Trốn tránh ở đây lâu không phải là thượng sách. Những kẻ đó tuy không có bản lĩnh gì, nhưng cứ ở lại lâu nhất định sẽ khiến bọn chúng chú ý. Kinh thành thì không thể quay về được rồi, ngươi thật sự không có nơi nào để đi sao?”
Lời ta vừa nói? Chẳng lẽ ngươi không tin? Đã tới nước này ta còn bịa đặt làm gì nữa.
“Không có.” Hạ Vũ Thiên trả lời rõ ràng.
“Người nhà đâu?”
“Không có.”
“Bằng hữu?”
“Cũng không có.”
“Ngươi sống trên đời lâu như vậy, không thấy uổng phí hả ?” Sở Vấn Điệp trừng mắt lớn như nhìn một loài động vật hi hữu trước mắt.
Hạ Vũ Thiên gãi gãi đầu, mắt rưng rưng chực khóc “Đúng vậy, ta không những sống uổng phí mà còn đắc tội với hoàng đế, rồi cả quốc cữu. Chỉ sợ cả thiên hạ rộng lớn này cũng không có chỗ cho ta dung thân. Ta không muốn liên lụy ngươi [Ta đến nông nỗi này một phần cũng do ngươi a], làm hỏng tiền đồ của ngươi [Ta có làm quỷ cũng phải kéo ngươi đi cùng], ngươi không cần lo lắng cho ta [Ngươi là đồ vô lương tâm], ngươi đi đi [Ngươi dám?]…”
Nghe xong mấy lời than thân, trách phận này, lòng Sở Vấn Điệp bỗng nhiên trùng xuống, tay chân luống cuống “Này, này, ai nói ngươi là gánh nặng của ta bao giờ? Huống chi ta có thêm một cái tội bao che khâm phạm của triều đình thì cũng chẳng sao. Ngươi yên tâm, cho dù ngươi có muốn ta cũng không bỏ ngươi mà đi.”
“Thật không?” Hạ Vũ Thiên chuyển bi thành hỉ.
Sở Vấn Điệp nâng cằm Hạ Vũ Thiên, cười cười “Đúng là mang theo một con heo bên mình có phiền toái một chút, nhưng mà không sao, coi như ta đang nuôi sủng vật đi vậy.”
Xí, ngươi tưởng ta thích đi theo ngươi lắm sao? Nếu không phải do tình thế bắt buộc thì ngươi có nằm mơ thì chuyện này cũng không bao giờ xảy ra.
Sở Vấn Điệp định bước ra ngoài “Ơ kìa, ngươi muốn đi đâu?”
“Vào thành thám thính xem tình hình thế nào, nhân thể mua thêm ít lương khô.” Sở Vấn Điệp nói. Đến lúc mở cửa, hắn quay đầu lại, mỉm cười “Yên tâm, ta đi nhanh về nhanh. Ngươi phải cẩn thận một chút.”
Người nọ đứng trước gió, tay áo phất phơ, ánh mắt vẫn gian manh, vẻ mặt phong trần, lời nói như gió thoảng mây bay, nhẹ nhàng vô cùng, trong lòng Hạ Vũ Thiên tự nhiên lại có chút rung động.
Y bật nói “Được, ta chờ ngươi.”
Nhưng cái cảm giác tốt đẹp này chỉ tồn tại khoảng 0.3 giây, nháy mắt đã bị hủy diệt tan tành không còn một chút. Sở Vấn Điệp nhếch miệng cười to.
“Heo thì phải ngoan ngoãn mà ở trong chuồng, lao đầu ra ngoài choi chừng người ta làm thịt mình lúc nào không hay a.”
“Ngươi cút đi.” Hạ Vũ Thiên túm ngay lấy cái gối trên giường định giáng vào đầu hắn thêm một cú, vừa rồi, nhất định là bị ma sui, quỷ ám rồi nên mới sinh ra ảo giác như thế, nhất định thế rồi, nhất định là thế.
Mà người ngoài cửa, cười khanh khách một tiếng rồi như con bướm nhẹ nhàng biến mất.
………………
Trong kinh thành.
Đèn đuốc sáng trưng, thoạt nhìn mọi thứ vẫn bình yên như cũ, nhưng không khí vẫn có chút gì đó ám muội không nói được bằng lời, chỉ là cảm nhận như thế. Thời gian cũng trôi qua nhất nhanh, chỉ mới chạng vạng mà dân chúng đã cửa chốt then cài, lơ thơ vài bóng người đi đường.
Thật ra, bắt đầu từ sáng nay, khung cảnh quái lạ như thế bắt đầu diễn ra. Cửa thành thường được mở rộng đột nhiên được canh phòng vô cùng cẩn mật. Qua khỏi giờ ngọ, muốn ra khỏi thành là phải có khẩu dụ hoặc thánh chỉ của hoàng thượng, nếu không thì không có khả năng. Chiều đến, từng tốp quan binh đi lục soát từng căn nhà một, lòng người vì thế mà thêm nao núng.
Sở Vấn Điệp yên lặng vào thành, không đi qua đường lớn mà chỉ chọn ngõ nhỏ thế mà vẫn đụng phải một đám binh tướng đi qua. Sở Vấn Điệp giật mình : Đây không phải là ngự lâm quân trong hoàng thành mà là quân đội vẫn thường trực cách ngoại thành ba mươi dặm, bây giờ lại được điều động vào trong… Chỉ e là lần này tên lão tặc kia sẽ không dừng lại ở việc truy bắt trọng phạm, chẳng lẽ…
Không suy nghĩ nhiều, Sở Vấn Điệp chạy ngay tới phủ quốc cữu, có vấn đề gì, cứ tới đó là sẽ rõ ràng ngay.
…………………
Lần trước trộm cống phẩm, Sở Vấn Điệp đã thông thuộc từng đường đi, lối lại trong quốc cữu phủ. Hắn tìm kỹ ở đại sảnh, rồi luồn qua hậu viện, cả chục nơi mà vẫn không thấy lão tặc kia đâu. Hay là hắn đang ở trong cung? Sở Vấn Điệp đang tính bỏ đi thì có một người bước qua bên này.
“Mời lão gia của các ngươi ra đây.” Người nọ chắp tay sau lưng nói. Sở Vấn Điệp nhận ra người này, chính là lão bản của Bách Hoa lâu, Hoa Vô Tình.
Một người hình như là quản gia vội chạy tới, nhỏ giọng “Thất lão gia, lão gia vào triều vẫn chưa trở về.”
Hoa Vô Tình túm lấy cổ quản gia, lớn tiếng “Vậy Tô Thanh Sơn đâu?”
“Y, y ……” mặt lão quản gia cắt không còn giọt máu.
Ánh mắt Hoa Vô Tình âm hiểm “Y còn ở trong phủ?”
“Không, không, có. Hôm qua, y đã bị người ta bắt đi. Lão gia…đang ráo riết tìm y…”
“Lão gia của các ngươi chỉ sợ đang quan tâm tới quốc gia đại sự của hắn thôi.” Giọng điệu Hoa Vô Tình châm chọc, nói xong, vung tay áo ra ngoài.
Sở Vấn Điệp vội theo sát, đi được hai bước lại dừng một bước, sợ bị phát hiện. Không biết tên họ Hoa này muốn làm cái gì, hắn có biết được bí mật gì không? Tình hình trong kinh thành càng lúc càng náo loạn, chỉ sợ bản thân Sở Vấn Điệp hắn đã đoán được vài ba phần nguyên nhân trong đó. Nhưng mà sự thật xem ra còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều. Nên nhanh chóng trở về trước vậy, an toàn của con heo nhỏ Tiểu Trư Trư kia quan trọng hơn.
Không suy nghĩ nhiều, Sở Vấn Điệp thi triển thân pháp với tốc độ nhanh hơn. Về đến biệt viện, đặt chân xuống sân, chỉ thấy xung quanh tối om một màu, trong phòng không có đèn đuốc hay bất kỳ âm thanh nào. Bỗng dưng, Sở Vấn Điệp lạnh thấu cả người, lòng bàn tay đầy mồ hôi, hắn không dám nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra trong lúc hắn vắng mặt…