Sở Vấn Điệp đảo thân mình, nấp ngay vào một nơi bí mật gần đó. Vểnh tai lắng nghe, cố gắng tìm kiếm một chút tiếng động nào đấy. Nhưng qua một hồi, bên trong ngay cả âm thanh của hơi thở cũng không có, hiển nhiên là không có lấy một bóng người.
Chẳng lẽ đã bị phát hiện, có người đã nhanh chân bắt Tiểu Trư Trư đi? Hay bọn chúng vẫn còn ở đây, giăng ra cái bẫy này chờ ta sa vào? Sở Vấn Điệp vận khí đá văng cửa, không nằm ngoài dự đoán, trong phòng trống rỗng, chẳng thấy Hạ Vũ Thiên đâu mà cũng không có một kẻ mai phục nào.
Cảnh giác, Sở Vấn Điệp nhìn quanh bốn phía, không chừa một ngõ ngách nào. Tất cả đều giống hệt như lúc hắn ra khỏi đây, chỉ thấy trên mặt bàn có một vài giọt chất lỏng gì đó. Hắn vội vàng lấy đầu ngón tay quết một vòng, đưa lên mũi ngửi.
Là máu!
Toàn thân Sở Vấn Điệp vã ra mồ hôi lạnh, chân vô thức bước giật lùi lại phía sau. Tay nắm thành hai nắm đấm, run run. Là lão tặc kia? Y chỉ bị thương hay đã… Sở Vấn Điệp cố gắng tỉnh táo lại nhưng không thể gạt đi những lo lắng, sợ hãi trong lòng.
Tiểu Trư Trư kia đúng là chỉ biết làm cho mình lo lắng. Nhưng tại sao mình biết bốn bề đều là nguy hiểm mà vẫn để y ở lại đây một mình?
Phía sau bỗng nhiên có động tĩnh, Sở Vấn Điệp tung ngay một chưởng đánh qua.
“Ngươi… Muốn giết ta hả?” Trong bóng tối, người nọ kinh hoảng hỏi.
Sở Vấn Điệp định thần lại thì thấy đây chính là Tiểu Trư Trư đang làm cho hắn lo lắng tới mất cả lý trí. Bản thân thì toát hết cả mồ hôi lạnh còn y thì cứ ngây ngốc đứng trong xó nhà.
Lo lắng quá độ biến thành sợ hãi, Sở Vấn Điệp hét lớn “Ngươi chạy đi đâu?”
Hạ Vũ Thiên bị hắn dọa cho run run, không hiểu vì sao Sở Vấn Điệp mới trở về đã lớn tiếng quát tháo um xùm “Ngươi rống cái gì mà rống?”
“Ta đã nói ngươi đừng có chạy loạn, chẳng lẽ không biết bây giờ, khắp nơi đều là nguy hiểm sao?”
Hạ Vũ Thiên nhìn thấy Sở Vấn Điệp như vậy lại nở một nụ cười. Y nhẹ nhàng lại gần kẻ đang tức tới sùi bọt mép kia “Ai nha, có phải là ngươi đang lo lắng cho ta không?”
Sở Vấn Điệp hận không thể đấm vào mặt người này một cú cho đỡ tức, cố gắng bình ổn lại hơi thở, hắn trêu chọc người kia, không thể để cho y đắc ý “Rớt hai lượng bạc ta còn đau lòng mất mấy ngày huống chi là một Tiểu Trư Trư béo trắng thế này. Ta còn tưởng thịt ngon dâng tới miệng mình rồi mà còn bị người khác cướp mất a~”
“Xí, đúng là miệng chó không nói được tiếng người.” Hạ Vũ Thiên vốn có chút cảm động, bây giờ thì chỉ còn bực mình “Dựa vào ngươi, e rằng lão tử ta đã sớm đi đời nhà ma rồi.”
Sở Vấn Điệp nghi hoặc trừng mắt.
“Vừa rồi có người tới đây, nếu không phải ta cơ trí thông minh, gặp biến không hoảng thì làm sao mà còn đứng đây nói chuyện với ngươi như thế này được?”
“Vậy, máu này…” Sở Vấn Điệp nhìn lên, nhìn xuống trên người Hạ Vũ Thiên, rất tốt, không có thương tích gì cả.
“À” Hạ Vũ Thiên đi lại đằng sau, xách một con thỏ lên “Là nó, ta vừa bắt được nó ở trong sân, vừa rồi định đi tìm nhà bếp để nướng lên ăn, à, phải rồi, ngươi có biết nhà bếp ở đâu không?”
“Ăn! Ăn! Ngươi chỉ biết ăn thôi. Sao không ăn luôn cái mạng nhà ngươi luôn đi.” Sở Vấn Điệp tức tới sắp phun máu mũi. Sao mình lại gặp phải một kẻ vô tâm như thế này nhỉ, không phải, là con heo không có não mới đúng.
“Ai kêu ngươi đi rồi, nửa ngày cũng chưa thấy quay lại. Ta mất rất nhiều sức lực mới bắt được con thỏ này a. Cũng may là ta đem nó đi tìm nhà bếp, nếu không nhất định đã bị bọn người kia bắt rồi.” Sau này, nếu có cơ hội, Hạ Vũ Thiên nhất định sẽ đối xử tốt hơn với loài thỏ.
Sở Vấn Điệp thẳng thắn chỉ trích “Đúng là khờ nhân gặp ngốc phúc.”
“Lương khô đâu? Không phải ngươi nói sẽ mua sao?” Hạ Vũ Thiên buông con thỏ xuống, ánh mắt chờ mong. Đã hơn một ngày y chưa được ăn cái gì, đói tới mức hoa cả mắt, chân tay rụng rời mà vẫn phải đôi co với tên này.
“Đúng là heo mà.” Sở Vấn Điệp ngã người xuống giường. “Hiện tại trong thành làm gì còn chỗ nào bán nữa mà mua?”
“Tại sao? Ngươi quên mang bạc?”
“……”
“Vậy thì vì lý do gì?”
Sở Vấn Điệp phát điên. “Thiên hạ sắp đổi chủ, giờ này ngươi còn ở đó mà lo ăn với uống.”
Đổi chủ? Nhất thời, Hạ Vũ Thiên không thốt nên lời.
“Kinh thành đã bị quân đội khống chế. Theo ta nghĩ, nhất định là lão tặc quốc cữu kia chờ không nổi nữa rồi, bắt đầu kế hoạch tạo phản lão đã vạch sẵn nhiều năm trước.” Sở Vấn Điệp thống hận.
“Vậy…vậy… tiểu hoàng đế đâu?”
“Chưa biết thế nào, chỉ e là đã bị giam lỏng…hay là…”
Hạ Vũ Thiên cảm thấy khí lạnh quét qua thân mình, suy nghĩ trở nên hỗn loạn “Không? Ngươi có chắc là như thế không? Làm sao như vậy được? Bọn họ chỉ muốn bắt ta thôi mà, sao bây giờ lại…”
“Có lẽ là do hoàng thượng đã ép quốc cữu tới đường cùng. Hiện tại, đại bộ phận binh quyền của triều đình đều nằm trong tay quốc cữu, nếu hoàng đế muốn chống cự, e rằng ngai vàng của hắn lành ít dữ nhiều rồi.” Sở Vấn Điệp phát hiện sắc mặt của Hạ Vũ Thiên đã trắng bệch, dường như đứng không vững nữa, hắn bước lại đỡ lấy y.
Sở Vấn Điệp dịu dàng “Ngươi có khỏe không? Đói tới thế sao? Ta làm thịt con thỏ kia cho ngươi ăn nhé?”
Hạ Vũ Thiên nước mắt lưng tròng “Làm sao ta nuốt trôi được?”
“Kỳ thật, trong hơn chục năm qua, triều chính đều nằm trong tay ngoại thích, có ngày hôm nay, âu cũng là chuyện có thể dự đoán được. Quốc cữu chẳng qua là chưa tìm được cái cớ danh chính ngôn thuận mà thôi. Hơn nữa, cũng coi như là tên hoàng đế kia bị trừng phạt thích đáng đi, nếu như hắn không hại ngươi thì đã không…”
“Không, là ta có lỗi với hắn trước, đúng là hắn đã bán ta thật. Nhưng nếu ta không… thì hắn cũng sẽ không làm thế. Nhưng mà…”
“Ngươi lại nói năng lộn xộn cái gì thế?” Sở Vấn Điệp bị mấy lời này của Hạ Vũ Thiên làm cho hồ đồ mất rồi. Cứ nói nữa mà không ngừng, sợ rằng hắn càng thêm khó chịu với mối quan hệ nhập nhằng giữa hai người họ.
Hạ Vũ Thiên không bao giờ dám nghĩ rằng bản thân mình lại là nguyên nhân dẫn tới một thảm họa to lớn đến thế. Chỉ vì mình muốn trả thù một chút chuyện nhỏ mà khiến cho người ta mất đi vạn dặm giang sơn.
Hạ Vũ Thiên thất hồn lạc phách “Xong rồi, xong rồi, nhất định lần này ta toi đời rồi.” Sở Vấn Điệp ôm Hạ Vũ Thiên vào lồng ngực, không cho y tự làm mình xao động thêm nữa.
“Khóc nếu có thể giải quyết những chuyện này thì ta sẽ khóc ngay lập tức. Lần này thật sự là ta đã quá đà rồi…”
Sở Vấn Điệp nhìn thấy dáng vẻ tự trách của Hạ Vũ Thiên thì đau lòng không thôi. Hắn vuốt khẽ mái tóc của y, nhẹ nhàng an ủi “Đây làm sao mà là lỗi của ngươi được? Không nên đem tất cả trút lên bản thân mình như thế.”
“Nhưng nếu tiểu hoàng đế chết, hắn nhất định sẽ hóa thành oan hồn, ma quái mà tìm ta lấy mạng báo thù.”
Chẳng lẽ ngươi khóc vì chuyện này? Sở Vấn Điệp có chút buồn cười.
“Hắn là hoàng đế, nếu quốc cữu muốn bịt miệng thiên hạ thì sẽ không nhất thiết phải giết hắn, cùng lắm là giam lỏng suốt đời thôi.”
“Lão quốc cữu đó mưu ma chước quỷ, nhất định diệt cỏ sẽ diệt tận gốc. Huống chi, nếu bị giam lỏng, tên tiểu hoàng đế đó nhất định sẽ chọn con đường chết.”
“Ai bảo hắn bất tài, vô dụng?” Sở Vấn Điệp nói “Một hoàng đế không nắm được thực quyền trong tay, chẳng qua chỉ là một cái thùng rỗng. Tất cả đều do hắn tự chuốc lấy.”
“Thật ra hắn cũng rất đáng thương.” Hạ Vũ Thiên nói, y nhớ lại chốn cung son gác tía kia chẳng qua chỉ là một cái hố sâu không đáy được thiết kế tinh xảo, hào nhoáng mà thôi.
Sở Vấn Điệp kéo Hạ Vũ Thiên lại gần giường, đặt y nằm vào bên trong “Đừng khóc nữa, ta chịu không nổi. Hiện tại, mọi chuyện coi như đã định sẵn, kết cục của hoàng đế thế nào, còn phải chờ xem cơ duyên của hắn nữa.”
Hạ Vũ Thiên nằm ở trên giường, cố tình vùi mặt vào bên trong đống chăn.
“Hay là ngươi thực sự sinh tình với hắn ?” Sở Vấn Điệp chăm chú.
“Thúi lắm.” Hạ Vũ Thiên nói vọng trong chăn. “Ta chỉ là cảm thấy áy náy. Hắn không làm hoàng đế nữa cũng chẳng liên quan gì tới ta, nhưng nếu như hắn có mệnh hệ gì, chẳng phải ta gián tiếp phạm tội sát nhân hay sao?”
Ngón tay Sở Vấn Điệp không ngừng gõ nhịp trên mặt bàn. Hắn nói với vẻ bất đắc dĩ “Để ta nghĩ xem, không biết chừng vẫn còn có biện pháp lưu lại cho hắn một cái mạng.”
“Thật không?” Hạ Vũ Thiên ngó đầu ra ngoài “Thôi, cứ quên đi, chỗ của tiểu hoàng đế nhất định đã được canh phòng cẩn mật, ngươi đi, nếu gặp chuyện không may, chẳng phải ta đây tội chồng thêm tội?”
“Ta còn chưa ngốc tới độ đi bỏ mạng mình vì tên hoàng đế kia đâu. Là ngươi mắc nợ hắn chứ đâu phải ta.” Sở Vấn Điệp nhìn thoáng qua Hạ Vũ Thiên, tức giận không kìm được “Làm sao mà ngươi cứ đi tới đâu là trêu chọc nam nhân tới đó? Còn có tên kia, cái gì mà Hoa Vô Tình, Hoa lão bản cũng đang tìm ngươi đó.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Khác nào ám chỉ ta là hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ nam nhân. Hắn muốn tìm thì cho hắn tìm, can hệ gì tới ta?” Hạ Vũ Thiên nhảy dựng lên “Hắn ta chắc gì đã là người tốt, chỉ sợ cũng cùng một ruộc với lão quốc cữu kia thôi.”
“Ngu xuẩn, hắn chính là thất đệ của lão tặc đó.”
“Thật à?” Thảo nào hạ nhân ở đó gọi hắn là thất lão gia, thì ra là như vậy.
“Nhưng mà từ lâu hắn đã sớm bất hòa với các thành viên khác trong quốc cữu phủ. Huynh đệ hắn như mặt trăng với mặt trời. Ở tuổi thiếu niên hắn đã tự nguyện sung quân đi chinh chiến, từ đó trở đi hắn chưa từng trở lại phủ quốc cữu một lần nào.”
“Ngươi hình như biết rất nhiều chuyện của hắn.”
Sở Vấn Điệp đắc ý, cười nói “Đương nhiên. Ngươi còn không biết ta là người như thế nào sao?”
“Có, một tên trộm đầu đường xó chợ…”
“……”
Hạ Vũ Thiên hỏi “Hoa Vô Tình…Hoa Vô Tình, nếu hắn thật sự như ngươi nói… liệu hắn có thể nghĩ cách cứu tiểu hoàng đế không?”
“Phải xem hắn có đồng ý giúp không đã.” Sở Vấn Điệp gật gật đầu.