Nhập Cung Vi Tặc

Chương 4



Đây là kiểu tóc quái quỷ gì vậy, mau tháo xuống cho ta”. Hạ Vũ Thiên không dám nhìn vào tấm gương đồng trước mặt.

“Nhưng từ trước tới giờ công công vẫn búi tóc như vậy mà? Hơn nữa đây là quy củ.” Tiểu Tam Tử nhìn đi nhìn lại không hiểu kiểu tóc này không ổn chỗ nào.

“Quên đi, quên đi.” Hạ Vũ Thiên thở dài một hơi. Coi như nhập gia tùy tục, ta nhịn lần này. Nhưng đây đúng là hủ tục mà, à không là ác tục hại người mới đúng.

“Không được, ta thật sự không thể mặc cái thứ này trên người .” Điều làm Hạ Vũ Thiên không thể kìm chế cảm giác khó chịu chính là trường bào màu đỏ tía, vô cùng chói mắt, lại còn thêm hoa hoè hoa sói này nọ.

“Cái áo này để diễn tuồng à? Ta mặc nó vào có thể ra ngoài gặp người khác được sao?” Hạ Vũ Thiên cảm thấy mình càng ngày càng bị đối xử như một nữ nhân. Làm thái giám cũng không nhất thiết phải dùng bút viết hai chữ đó lên trên mặt a. Sợ người khác không biết ngươi biến thái à?

“Nhưng, nhưng…… Đây là……” Tiểu Tam Tử run run lại gần Hạ Vũ Thiên.

“Quy củ!”

“Đúng như thế, công công.”

Hạ Vũ Thiên liền đoán được tên tiểu thái giám này muốn nói gì.

“Nếu là quy củ, tại sao ta không thấy ngươi mặc nó?” Hạ Vũ Thiên buồn bực, hoàng cung này bất quá cũng chỉ là đại tạp viện mà thôi, những người ở đây cũng khác gì diễn viên, con hát đâu! Ngày ngày đều diễn tuồng trước mặt nhau.

“A, nô tài không dám, nô tài thân phận hèn mọn……” Tiểu Tam Tử liên tục dập đầu.

Hoá ra cái bộ đồ chói mắt này tượng trưng cho thân phận của người mặc?

“Được rồi, được rồi. Ngươi đi đi, ta tự chuẩn bị cho mình được rồi.” Hạ Vũ Thiên sợ hắn tiếp tục ở đây, không biết chừng là sẽ lấy ra son môi, phấn sáp rồi nói đó là….quy củ.

“ Tô công công ngươi…… Đêm nay có thể…..” Tiểu Tam Tử bỗng nhiên cười hắc hắc.

Nụ cười của Tiểu Tam Tử khiến Hạ Vũ Thiên nổi hết cả da gà.

“Cười cái rắm a, ngươi còn cười nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào là quy củ?”

Hạ Vũ Thiên bực mình, những người cổ đại dường như bộ não mới phát triển được một nửa hay sao, đúng là chẳng có chút tiến hoá gì hết. Kỳ thật Hạ Vũ Thiên không hiểu được hàm ý trong nụ cười của Tiểu Tam Tử vì hắn đang bị những thứ phục sức kia làm cho rối bời, khổ sở.

Còn muốn mắng tiếp một hồi nhưng Tiểu Tam Tử đã sớm bỏ của chạy lấy người, để lại một khay đồ lung tung, tiểu thái giám mang theo nụ cười quỷ dị chạy đi mất dạng. Hạ Vũ Thiên chẳng muốn đi làm gì, hung hăng đạp vào cánh cửa, ai, nhưng tên kia là hoàng thượng a, hoàng thượng là ai có biết không? Là người có thể chặt đầu ngươi a ! Cuối cùng cũng phải đi, rời khỏi phòng, hắn chậm rãi bước qua một dãy hành lang vòng vèo, tiện thể nhìn ngắm xung quanh để ghi nhớ đường đi lối về. Đúng rồi, cư nhiên quên hỏi Hoa Khánh cung kia ở đâu, đi như thế nào? Q    ủa là thất sách, thất sách a ~~!

Hạ Vũ Thiên một bên vỗ đầu, một bên bước tới. Ba ngày, hắn rốt cuộc đã có thể đắm mình trong ánh nắng mùa hè, dù chỉ là nắng chiều nhàn nhạt nhưng quả nhiên lòng hắn có chút rộn ràng, thấy mình vẫn còn tồn tại, vẫn có thể tiêu sái mà dạo chơi. Hạ Vũ Thiên, tên của ngươi nghĩa là một ngày mưa mùa hạ a, hy vọng sau cơn mưa trời lại sáng.

Hạ Vũ Thiên bị hơi lạnh gió đêm quất vào mặt khiến tâm hồn thư thái. Quần áo dài dòng lôi thôi bị hắn cuộn lại bên hông, rốt cuộc cũng có thể đi lại thoải mái.

Xung quanh đều là lầu son gác tía, mái ngói lưu ly cong cong phảng phất vẻ cao sang, quyền quý. Hạ Vũ Thiên thấy mình giống như đang đi du lịch theo hành trình thăm quan cung điện cổ đại hay thấy trên TV, nỗi lo lắng trong lòng cũng dần dần được gỡ bỏ.

Đi đông đi tây một hồi lâu, hắn quyết định bước vào trong một cung điện rất đẹp dù chẳng biết đó là nơi nào vì đối với hắn, hoàng cung này thật sự giống mê cung, đi loanh quanh một hồi lại thấy mình đứng ở chỗ đã từng đi qua. Trời càng ngày càng tối, hắn biết mình phải đến Hoa Khánh cung nhưng chẳng biết nó ở phương nào, đành phải vào đây tìm người mà dò hỏi đường. Nhìn thấy một tiểu thái giám nhưng y chỉ đứng xa xa, cúi đầu hành lễ “Tô công công” xong liền đi mất tiêu .

Hạ Vũ Thiên buồn bực, Tô công công chẳng lẽ là ác bá trong cung hay sao mà tiểu thái giám kia thấy hắn như thấy quỷ.

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy phía xa xa nơi đình viện nghỉ mát có một hồng y nữ tử. Tuy không thấy rõ ràng nhưng nhìn dáng người cũng biết chắc hẳn là mỹ nhân.

Muốn lại gần dò hỏi nhưng lại sợ nữ tử sợ hãi bỏ chạy, hắn đứng ngây ở đó do dự nửa ngày. Trong lòng hắn thầm nghĩ, mình cũng không biết nói năng thế nào, chí ít cũng phải biết mấy câu thành ngữ, cổ ngữ gì đó mà người ta hay nói như trong phim. Đang phân vân không biết làm sao, nữ tử kia lại hướng đến hắn mà đi tới. Hạ Vũ Thiên vừa định nói chuyện, bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng kéo lấy tay hắn. Thanh âm nũng nịu bên tai : “Mau đi theo ta một lát”.

Hạ Vũ Thiên chỉ cảm thấy trong lòng rung động, nữ tử cổ đại cư nhiên lại bạo dạn như vậy, không phải cái gì mà thụ thụ bất thân sao. Chỉ hận chính mình không sớm một chút, dũng cảm đi đến nơi này tận hưởng diễm phúc. Hương thơm ngào ngạt xông lên mũi, giọng nói nhỏ nhẹ bên tai quả nhiên làm cho người ta hưng phấn.

Mơ mơ màng màng đi theo nữ tử bước qua rừng đào, đi tới một nơi có vài phần tối tăm, ẩm thấp. Mộng đẹp thường sớm tan, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn. Ảo tưởng tốt đẹp của Hạ Vũ Thiên cuối cùng cũng bị sự thật tàn phá.

“Tô công công? Tô công công.” Nàng kia đỏ mặt thấp giọng nói.

Khi hắn nhìn rõ ràng nữ tử này hắn cảm thấy nàng giống như một cao thủ lường gạt. Nàng ta không hiểu thế nào mà cứ thẹn thùng, yểu điệu mãi khiến Hạ Vũ Thiên không rét mà run. Hạ Vũ Thiên cúi đầu, không dám ngẩng lên nữa.

“Tô công công, ngươi mau gỡ y phục xuống, sao lại cột lên như vậy?.” Nàng kia vụng trộm ngắm Hạ Vũ Thiên.

Ai, thì ra nàng ta thấy quần áo của mình kỳ quái. Hạ Vũ Thiên vội vàng buông góc áo bị cột bên thân mình xuống.

“Thanh Sơn, Thanh Sơn.” Tiếng gọi phảng phất bên tai Hạ Vũ Thiên, hắn chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.

“Tô công công.” Ngữ khí tăng thêm.

“Có nô tài.” Hạ Vũ Thiên cả kinh vừa nhấc đầu, trước mắt lại có thêm một hoàng y nữ tử, bộ dáng cao quý. Hắn vội vàng hướng tới nàng quỳ xuống hành lễ, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ nàng là hoàng hậu? Quả thật là nguy hiểm a, nàng ta không  phải muốn trách tội mình vì đã đùa giỡn cung nữ của nàng chứ?

Đang lo lắng quỳ trên mặt đất, nhất thời cả người Hạ Vũ Thiên run lên như có một dòng điện chạy qua. Vị hoàng y nữ tử kia đưa hai tay nắm lấy bả vai hắn, nâng hắn đứng lên.

“Tô công công bị thương ?” Nàng kia nói.

“Không có gì, vết thương của nô tài đã tốt hơn nhiều.”

“Xem ra ta đã có thể an tâm . Tính tình của hoàng đế ngươi cũng biết, không cần phải làm hắn tức giận như vậy, muốn được việc phải biết nhẫn nhịn.”

“Ý của nương nương là ?” Hạ Vũ Thiên chẳng hiểu nàng ta đang nói gì.

“Được rồi, ngươi đi đi. Vẫn theo kế hoạch mà làm là được”

Hạ Vũ Thiên lại thêm một phen trợn tròn mắt, kế hoạch? Kế hoạch nào? Xem ra quan hệ giữa vị hoàng y nữ tử này với Tô công công kia thật không đơn giản chút nào. Nói xong, vị hoàng hậu nương nương (theo suy đoán của Hạ Vũ Thiên) kia mang theo cung nữ chậm rãi rời bước khỏi vườn đào.

Ai. Thực là phiền toái. Mở bàn tay ra, không biết nữ nhân kia gói cho Hạ Vũ Thiên ta cái gì đây? Bên ngoài là một tấm giấy gói, bên trong là….. một tờ ngân phiếu một trăm lượng.

Của ta ư? Trời ạ. Hạ Vũ Thiên cầm số tiền lớn như vậy, tay có một chút run run. Đây là khoản thu nhập đầu tiên của hắn kể từ khi xuyên không đến nơi này. Bắt người tiền tài thay người tiêu tai a. Tấm ngân phiếu này khiến ta như muốn phỏng cả bàn tay vậy. Nàng kia muốn ta làm gì đây? Có đến bảy phần là chuyện không tốt đẹp gì a~~~ Trên đời này có ai cho không nhau cái gì bao giờ?

Tiếp tục mở ra, bên trong chỉ có một ít bột phấn màu trắng.

Chẳng lẽ là? Độc dược?

Nàng chẳng lẽ muốn ta ám sát hoàng đế?

Không có khả năng, ta suy nghĩ lung tung đi đâu rồi .“Theo kế hoạch mà làm?” Nếu là độc dược, chỉ sợ tên hoàng đế kia đã chết từ đời nào rồi ấy chứ!

Hạ Vũ Thiên đem gói bột phấn ngắm nghía một lúc rồi quẳng luôn sang gốc đào bên cạnh. Ai, tới đâu lo tới đó đi, cong ăn cong, thẳng ăn thẳng vậy, có đứng đây suy đoán cũng chẳng giải quyết được gì.

Ánh trăng đã lên thật cao, tốt hơn hết là mau mau đến chỗ hoàng thượng.

“Tô công công, Tô công công. Ngươi như thế nào còn đứng đây, Hoàng Thượng nãy giờ đang tìm kiếm ngươi a .” Một tiểu thái giám bỗng nhiên chạy vội tới, thở gấp nói.

“Lạc đường .” Hạ Vũ Thiên thuận miệng nói.

“A? Tô công công ngươi mau theo ta, nhanh nhanh đi thôi.”

“Được rồi, mau dẫn đường.” Hạ Vũ Thiên đi theo tiểu thái giám, hướng tới Hoa Khánh cung.

Hắn thật không biết chờ hắn ở phía trước là phúc hay là hoạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.