Nhập Cung Vi Tặc

Chương 46



Hạ Vũ Thiên cứ lui dần như thế, không hề nghĩ rằng vị tiểu thư kia cố tình khắc ghi món nợ cũ. Phía sau Hạ Vũ Thiên chính là…

“Cẩn thận.”

Xung quanh vang lên vài tiếng kinh hô, sau đó là âm thành “Ùm ùm…” của vật gì đó rất lớn vừa rơi xuống nước.

ღღღ ღღღ

Mẫu đơn khoe sắc, hai vị nam tử anh tuấn phi phàm, phong độ tao nhã vây quanh một vị tiểu thư diễm lệ như hoa. Ba người ta ngưỡng mộ ngươi, ngươi kính nể ta tạo nên một không gian hòa nhã, lời nói tâm đầu ý hợp tựa như quen biết đã lâu… cảnh sắc vườn xuân không thể nào tuyệt vời hơn nữa… nhưng biết đâu rằng nó lại tạo nên một vết thương sâu sắc trong tâm hồn nhạy cảm của Hạ Vũ Thiên …Ghen tị, phẫn nộ, chua xót,… đồng loạt dâng trào tới cổ họng, rồi chuyện gì đến thì cũng sẽ đến…

Khí trời ấm áp trong vầng thái dương nhưng Hạ Vũ Thiên lại cảm thấy gió lạnh thổi liên tục, gân cốt như muốn nhũn ra, đặc biệt là nhìn thấy bộ mặt tươi cười giả tạo, ngả ngớn của tên họ Sở thì y lại càng thêm nổi da gà… cộng với đó là một chút tức tưởi, tủi thân…

Hạ Vũ Thiên, ngươi làm sao có thể để cho diễn viên phụ lấn át đại minh tinh ngươi được? Là nam nhân không thể chịu sự sỉ nhục này. Nếu không ra tay, ngươi còn đợi tới lúc nào?

Hạ Vũ Thiên hơi hơi quay đầu 35°, điều chỉnh góc nhìn sao cho khuôn mặt mình hoàn mỹ nhất. Khóe miệng cong lên ba phần – nụ cười mỉm chi, đôi mắt hoa đào híp lại toát lên vẻ thu hút nhất đối với người bên cạnh… phối hợp với những động tác đó là giọng nói như có từ tính của nam châm… y hướng về phía tiểu thư Lý gia “Tiểu thư, hoa mẫu đơn cho dù đẹp đến mấy rồi cũng có lúc sẽ tàn, tựa như dung nhan của mỹ nữ cũng không chống lại được biến đổi của thời gian. Nhưng trên đời này, có một thứ vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngả nghiêng.”

“Đó là cái gì?” Lý Thi Nhiên thoáng kinh ngạc.

“Nó nằm ở đây.” Hạ Vũ Thiên lấy tay cầm quạt giấy đập nhè nhẹ lên trên ngực trái, giọng nói rất là thâm tình “Tâm ý của ta đối với tiểu thư mãi mãi như lúc ban đầu, thậm chí còn mặn mà hơn cùng năm tháng.”

Hạ Vũ Thiên không hề để ý tới phản ứng của hai người kia. Khi y nói câu đó, Long Hạo xái quai hàm, Sở Vấn Điệp cũng cam tâm bội phục; mấy câu giả dối, khó nghe như vậy mà Hạ Vũ Thiên cũng nói được, coi như y cũng không phải người thường!

Lý Thi Nhiên nở một nụ cười hàm chứa vô hạn cảm động, chậm rãi lại gần Hạ Vũ Thiên.

“Ngươi nói thật lòng?”

“Thiên địa chứng giám.” Hạ Vũ Thiên giơ tay thề thốt.

“Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi?” Giọng nói của Lý Thi Nhiên được nhấn mạnh hơn một chút.

“Đương nhiên.”

Lý Thi Nhiên khép nép cúi đầu, duyên dáng đưa hai tay lên trước ngực, thân hình mềm mại như không xương tựa nhẹ vào bờ vai của Hạ Vũ Thiên.

Người đẹp như tiên chủ động bày tỏ tình ý yêu thương làm cho Hạ Vũ Thiên vô cùng kích động. Ánh mắt của tiểu thư Lý gia lóng lánh như nước hồ mùa thu nhìn Hạ Vũ Thiên một cách ngây ngốc “Nếu chúng ta thành thân, ta có thể mang theo vài khóm mẫu đơn đi theo không?”

Đầu óc Hạ Vũ Thiên sớm bị mỹ nhân chiếm cứ đã không còn tư duy được gì nữa rồi “Được, mang cái gì cũng được cả.”

“Không, ta chỉ thích hoa mẫu đơn thôi, ta sẽ mang theo vài chậu. Nếu ta lấy đó làm của hồi môn, ngươi có bằng lòng không?” Thân hình nhẹ nhàng của Lý Thi Nhiên càng lúc càng kề sát bờ vai Hạ Vũ Thiên hơn nữa.

Hạ Vũ Thiên thấy thế lại bắt đầu mất tự nhiên, ôm người ta vào lòng thì không được mà bỏ người ta ra lại không nỡ “Bằng lòng, ta còn rất thích a.”

Lý Thi Nhiên ngẩng đầu, mắt nhìn gần lại Hạ Vũ Thiên “Thật không? Ta nhớ rõ, trước đây, ngươi có thích hoa mẫu đơn đâu?”

Hạ Vũ Thiên không dám đối diện với ánh mắt sáng quắc, xấu hổ nói “Hả? Không, không thể nào!”

“Ngươi không nhớ rõ năm ấy ngươi cùng Tào thế bá tới nhà của ta ư? Ngay tại khu vườn nhỏ này, ngươi nói gì nhỉ? A, đúng rồi ‘Trên đời này không có thứ gì có thể tầm thường như loài hoa này, thật là làm cho người ta chán ghét’”. Giọng nói của mỹ nhân ngọt như mía lùi, Hạ Vũ Thiên nghe xong lại kêu khổ trong lòng.

“A, ta có nói thế sao?” Hạ Vũ Thiên không biết phải làm sao. Tên Tào thiếu gia này đúng là người dung tục mà, sao lại có thể  nói ra mấy lời đó, hại lão tử ta bây giờ xấu hổ muốn chết! Nhưng dù sao cũng  là chuyện cũ, hà cớ gì mà Lý tiểu thư lại nhớ rõ đến từng chi tiết như vậy?

“Không chỉ dừng lại ở đó, khi đó ngươi còn nói thêm mấy câu làm cho ta phát khóc. Ngươi còn không an ủi ta, đã vậy còn gỡ bông hoa ta đang cài trên tóc ném ngay xuống nước rồi cười ha ha ‘Hoa trôi hữu ý, nước chảy vô tình’…”

Thế này mà gọi là gặp mặt hôn phu tương lai sao? Có mà đang tính toán nợ cũ với nhau thì có. Sở Vấn Điệp cùng Long Hạo đứng bên cạnh, rất cố gắng để không bật cười.

Lý Thi Nhiên chưa chịu dừng lại, bước từng bước ép sát Hạ Vũ Thiên, khôn mặt y biến sắc liên tục. E rằng Hạ Vũ Thiên không còn dám tận hưởng diễm phúc của người đẹp nữa.

“Tào công tử, sao ta thấy dường như công tử đang sợ hãi.” Tiểu thư Lý gia khẽ cười, thoạt nhìn, nàng chỉ là một thiếu nữ yếu ớt nhưng khí thế bên trong lời nói của nàng không hề có vẻ nhượng bộ đối phương.

“Không có, không có.” Tim Hạ Vũ Thiên đập kịch liệt. Không biết là do gần gũi mỹ nhân hay do bản thân chột dạ?

Ánh mắt Lý Thi Nhiên bỗng dưng trầm lại “Hiện giờ ngươi còn thấy mẫu đơn là loài hoa phàm tục nữa không?”

“Không, không. Trên thế gian này không có hoa nào thanh lệ, thoát tục tựa mẫu đơn.”

“Trong lòng ngươi thực sự nghĩ như vậy?” Lý tiểu thư tiếp tục di chuyển hai chân, hai người gần sát nhau tới nỗi chóp mũi của Lý Thi Nhiên đã sắp chạm vào khuôn mặt đối diện.

Hạ Vũ Thiên kinh hãi “Đương nhiên…” Chân Hạ Vũ Thiên không đứng yên một chỗ, nhanh chóng lui về phía sau vì sợ hãi mấy lời cả vú lấp miệng em của tiểu thư họ Lý. Hạ Vũ Thiên cứ lui dần như thế, không hề nghĩ rằng vị tiểu thư kia cố tình khắc ghi món nợ cũ. Phía sau Hạ Vũ Thiên chính là…

“Cẩn thận.”

Xung quanh vang lên vài tiếng kinh hô, sau đó là âm thành “Ùm ùm…” của vật gì đó rất lớn vừa rơi xuống nước.

Chưa kịp giãy dụa hay cầu cứu ai, Hạ Vũ Thiên đã rơi tòm xuống ao sen, dòng nước lạnh lẽo xộc thẳng vào mũi, vào miệng. Rốt cục Hạ Vũ Thiên cũng hiểu được một lý lẽ : Thà đắc tội với tiểu nhân, ngàn vạn lần không nên đắc tội với nữ nhân. Chỉ tiếc là có muộn một chút…

Một việc quan trọng là Hạ Vũ Thiên giống như một con gà rù, hoàn toàn không biết bơi lội…

Hạ Vũ Thiên chìm xuống ao, nổi lên rồi lại chìm xuống uống một ngụm nước xong rồi mới hốt hoảng la lên “Ta…không…không…biết bơi.”

Sở Vấn Điệp cùng Long Hạo thấy tình hình không ổn, muốn nhảy xuống cứu Hạ Vũ Thiên thì lại bị Lý Thi Nhiên ngăn lại, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của nàng cười nói “Không cần các ngươi cứu.” Nói xong, nàng ta lao xuống hồ sen ngay lập tức…

Sở Vấn Điệp và Long Hạo trợn mắt há mồm.

Hạ Vũ Thiên quay quàng vất vả giữa ao sen, y bị ngạt nước tới nỗi không thể hô hấp, thậm chí cũng không thể thét lên một tiếng “cứu mạng”. Hạ Vũ Thiên không bao giờ bơi lội gì cả, vốn tưởng rằng không ngồi thuyền, không lại gần sông hồ thì không có chuyện gì, nào biết, trên thế gian này, chuyện khó có thể xảy ra nhất lại là chuyện dễ có thể xảy ra nhất. Lần trước ở phủ quốc cữu, y gặp đại nạn mà không chết, cuối cùng vẫn không thoát được số mệnh phải no căng bụng.

Hạ Vũ Thiên cảm thấy bản thân không còn đủ sức lực để giãy dụa, thế nhưng lúc đó còn có một kẻ nào đó ở bên cạnh còn cố tình dìm y xuống chỗ nước sâu hơn. Giống như hà bá, thủy thần, thủy quái gì đó quyết tâm lấy mạng Hạ Vũ Thiên mới thôi. Một chút ý thức còn sót lại của Hạ Vũ Thiên vì thế mà bị sợ hãi chiếm cứ. Cánh tay mềm dẻo như nước quấn quanh lồng ngực của mình, lực đạo người kia sử dụng lúc nhu lúc cương làm cho Hạ Vũ Thiên hoàn toàn buông tay, không cần phản kháng làm gì cho phí công. Hạ Vũ Thiên bỏ mặc sinh mạng của mình trong vòng tay tử thần kia.

Sở Vấn Điệp và Long Hạo ở trên bờ vô cùng lo lắng, nhìn mặt nước vẫn yên ả tới mức khác thường, hai người càng thêm sợ hãi. Quan sát một lúc, hai người nhìn nhau, Lý tiểu thư kia… đang muốn lấy mạng Hạ Vũ Thiên. Nháy mắt, bọn họ bất chấp tất cả, nhảy tỏm xuống nước, tìm kiếm khắp nơi.

Ánh sáng mờ ảo, lóng lánh, Hạ Vũ Thiên nhìn thấy hai bóng dáng quấn quanh. Hạ Vũ Thiên giờ đây như một khúc gỗ, mặt mày tái nhợt, trôi lềnh bềnh trong nước. Một người lại áp sát vào người y, tay nắm lấy đầu, hôn vào miệng Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên cảm giác mình vẫn còn sống, y có thể cảm nhận được đôi môi lạnh như băng kia đang kề ngay trên miệng mình. Y kinh ngạc, cố gắng mở mi mắt. Lập tức hốt hoảng, dưới ánh tia sáng lóe ra từ mặt nước, một khuôn mặt dần dần lộ diện… là một khuôn mặt mỹ nam rất tuấn tú lại rất quen thuộc… nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì thần trí đã bị cái gì đó hút đi mất, khả năng sở hữu ý thức cũng vuột khỏi tầm tay…

Một cái ao sen nho nhỏ phút chốc được “đón tiếp” bốn vị khách quý làm cho tôm cá trong ao chả biết đầu cua tai nheo ra sao.

Sở Vấn Điệp và Long Hạo bơi về phía bóng người chớp động.

Sở Vấn Điệp nhanh tay ngăn cản hành động của kẻ quấn quanh Hạ Vũ Thiên. Người nọ run lên, biểu tình căm tức, phẫn nộ. Nhưng khi phát hiện ánh mắt đầy sát khí của Sở Vấn Điệp, người đó liền buông lỏng thân mình, chìm xuống như con cá không xương. Sở Vấn Điệp thấy có kẻ giả chết nhưng cũng không thể bỏ mặc, đành phải ôm nàng ta lên bờ. Long Hạo nắm được tay Hạ Vũ Thiên, hai người trồi lên mặt nước.

Bốn người ngồi trên sân gạch, tất cả đều ướt sũng. Cả Sở Vấn Điệp lẫn Long Hạo đều ôm hai thân hình xụi lơ, miệng thì thở hổn hển liên tục.

Chỉ thấy Hạ Vũ Thiên ý thức trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, sờ thử chóp mũi một cái, không còn hơi thở nào. Tóc đen ướt đẫm trải dài trên làn da trắng trẻo, y phục vì nhiễm nước mà vẽ lên từng đường nét của cơ thể, thế mà trên ngực không hề phập phồng, xem ra đây chỉ là một tử thi xinh đẹp. Suy nghĩ của Long Hạo cứng lại, ôm lấy Hạ Vũ Thiên thật chặt. Trong miệng y, nước tuôn ra không ngừng nhưng người lại chẳng hề nhúc nhích. Long Hạo không biết nên làm gì, chỉ có thể dùng hơi ấm của thân mình mong cho người kia mau tỉnh lại.

“Để ta xem thế nào.” Sở Vấn Điệp vội la lên. Lần trước hắn cứu Hạ Vũ Thiên ở trong phủ quốc cữu lên khi đó Hạ Vũ Thiên vẫn thanh tỉnh, vậy mà lần này… khiến hắn vô cùng hoảng sợ. Nhưng hiềm một nỗi, tiểu thư Lý gia đang nằm trong lòng hắn vẫn bất động. Dáng vẻ mảnh mai, đáng thương, hơi hơi ngẩng đầu.

Một lúc sau, Hạ Vũ Thiên ộc ra một ngụm nước thật to, chân tay hơi giật lên một chút.

“Ngươi tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại.” Long Hạo vuốt mặt Hạ Vũ Thiên, vội la lên.

“Ngươi nhẹ thôi.” Sở Vấn Điệp bên cạnh lại đau lòng, nhìn thấy đôi mi cong vút của Hạ Vũ Thiên cuối cùng cũng chịu mở ra từ từ.

Long Hạo và Sở Vấn Điệp tới giờ mới vứt được gánh nặng trong lòng.

“Xảy ra chuyện gì vậy!?” . Sở Vấn Điệp và Long Hạo nhìn lại, là Tào lão gia đang giận dữ bước tới, bên cạnh ông là Lý lão gia nét mặt sợ hãi.

“Mau, nhanh đi mời đại phu.” Lý lão gia gọi người hầu.

“Cha, nữ nhi không có việc gì.” Lý Thi Nhiên đang nằm trong lòng Sở Vấn Điệp, giọng nói hết sức mỏng manh.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Lý lão gia nhìn bốn người vừa rơi xuống nước, nghi hoặc hỏi.

“Không cần phải nói, nhất định là chuyện tốt do thằng nghịch tử này làm rồi.” Tào lão gia tức giận. Lão rất giận đồ bất hiếu này, mới vừa mở lời được với Lý lão gia chưa lâu thì ngoài này đã xảy ra chuyện. Lão bất chấp con mình đang yếu, dơ quải trượng lên định đánh.

Long Hạo nắm ngay đầu quải trượng, dìm xuống, lớn tiếng “Sao ngươi không biết phân biết trắng đen? Con đã như vậy, còn muốn đánh y?”

“Ngươi, ngươi……” Khí huyết Tào lão gia xông lên tận mũi.

“Là nữ nhi không cẩn thận rơi xuống nước .” Tiểu thư Lý gia vội vàng nói. “Tào công tử không để ý bản thân không biết bơi, còn xuống nước cứu nữ nhi. Thật sự là……”

Sở Vấn Điệp kinh ngạc liếc mắt nhìn Lý Thi Nhiên. Nữ tử này quả nhiên không đơn giản, lại cộng thêm một màn trong nước lúc nãy nữa, chắc chắn nàng ta đang che dấu mục đích của bản thân mình.

“Thì ra là như vậy.” Lý gia lão gia gật đầu nói. Hướng Tào lão gia chắp tay: “Lần này may là nhờ có Tào công tử. Lão huynh không nên đổi lỗi cho người lương thiện như thế.”

Tào lão gia buồn rầu lắc đầu. “Ai, ngươi không biết a.”

“Cũng may là y không có việc gì, nếu không ta thật không biết nên làm thế nào cho phải.” Lý lão gia nói “Tuy chúng ta không thể thành thông gia nhưng quan hệ hảo hữu giữa hai nhà tuyệt không thể đứt đoạn.”

“Cảm tạ Lý huynh, huynh có thể hiểu cho nỗi khổ của ta, thật là tốt quá.” Tào lão gia nói.

“Cha, là vị công tử này đã cứu con, cha nhất định phải hậu tạ hắn.” Lý tiểu thư nhìn Sở Vấn Điệp nói.

“A, vị công tử này là……” Lý lão gia ngắm nhìn Sở Vấn Điệp tuy rằng ướt sũng nhưng vẫn không kém phần mạnh mẽ, oai phong.

Sở Vấn Điệp cười, chưa mở miệng thì Tào lão gia đã chặn ngay phía trước “Bọn họ chỉ là hạ nhân trong phủ mà thôi. Cứu Lý tiểu thư là chuyện đương nhiên, không cần phải cảm tạ chi cả.”

Lý lão gia nhìn Sở Vấn Điệp, cảm thán nói. “Không thể tưởng tượng được, hạ nhân trong phủ Tào lão gia đều anh tuấn, khí thái bất phàm a.”

“Quá khen, quá khen.” Tào lão gia đổi đề tài “Nơi này gió lớn, nên đưa tiểu thư về phòng trước kẻo lại cảm lạnh.”

Hạ Vũ Thiên hăng hái tới nhà nhạc phụ đại nhân, bây giờ trạng thái của y không chỉ khó coi mà nghe xong đoạn hội thoại kia, Hạ Vũ Thiên đã biết chuyện hôn sự của mình cũng đã thất bại. Nhưng mà, như thế hóa ra lại hay, nữ nhân kia, quả thật đáng sợ a. Trái tim yếu đuối của y không thể trải qua “hạnh phúc” với nàng ta. Đây coi như là vạn hạnh trong bất hạnh a.

Trong phòng khách Lý phủ, Hạ Vũ Thiên thay đổi một bộ y phục sạch sẽ, nằm ở trên giường, nhưng thần sắc trên mặt vẫn chưa trở lại như lúc mới bước vào nơi này. Đầu óc tuy có thể suy tư nhưng thân thể lại rất mệt nhọc. Đắp chăn rồi mà toàn thân lạnh lẽo, hồn phách như bị cuốn đi phương nào.

“Ai, ngươi thật sự là vô dụng, bị một ả nữ tử xoay vòng vòng như xoay dế.” Long Hạo ngồi ở một bên bỏ đá xuống giếng.

Hạ Vũ Thiên đã sớm biết thể diện của mình bị đả thương nghiêm trọng, bị hắn nói như vậy thì càng thêm xấu hổ vô cùng, giận không thể chui đầu vào chăn rồi biến mất luôn cho rồi. Thân thể đáng thương rất yếu ớt, không thể cử động nổi một ngón tay.

Đại phu sau khi thăm bệnh, kê một đơn toàn là thuốc bổ cho y. Thật không thể nào hiểu nổi, chỉ là rơi xuống nước thôi mà, cớ sao lại mềm yếu còn hơn cả trọng bệnh. Lần trước cũng chìm trong nước đấy thôi, đâu có kiệt sức như lần này.

“Sở Vấn Điệp đâu?” Hạ Vũ Thiên phát hiện trong phòng chỉ có mình và Long Hạo, không có bóng dáng người còn lại.

“Hắn bị Lý lão gia gọi đi rồi.” Long Hạo cười. “Nói không chừng, xem ra là muốn nhận hắn làm hiền tế a.”

“Ngươi nói cái gì?” Hạ Vũ Thiên cố gắng ngồi dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.