Nhập Cung Vi Tặc

Chương 59



Tê……” Nước suối lạnh lẽo làm cho miệng vết thương loét ra một chút, Hạ Vũ Thiên bị đau nhí mi nhe răng hừ hừ mấy tiếng. Thật là xúi quẩy, còn đang bị thương mà vừa rồi lại còn bị rơi từ trên cây xuống như nhào lộn xiếc chuyên nghiệp. Không bị thương nặng gì cho cam nhưng mấy cành cây lia chia kia cũng kịp lưu lại mấy vết cào trên người Hạ Vũ Thiên.

Y đang ngồi trên tảng đá bên cạnh dòng suối, vẩy vẩy một chút nước để rửa sạch vết thương. Long Hạo thì nằm dạng tay chân trên hòn đá bên cạnh nhìn Hạ Vũ Thiên.

Mây mù bay đi, trời thanh trăng sáng, ánh sáng long lanh phản chiếu từ dưới nước ánh lên mặt người nọ, Long Hạo cười, ngâm thầm một câu thơ trong bụng. “Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.”

“Kiêm gia thương thương , Bạch Lộ vi sương. Sở vị Y Nhân, tại thủy nhất phương.”*

(* là một trích đoạn của 《 Kinh Thi · Quốc Phong · Tần Phong 》 , ý của bốn câu thơ trên : nhân vật trữ tình mặc dù mỏi mắt chờ mong ngóng tìm hình ảnh “Y nhân” ở bờ bên kia, “Y nhân” là người mà hắn ngày đêm tưởng nhớ, “tại thủy nhất phương” ý nghĩa là theo đuổi gian nan. Nhân vật trữ tình mặc dù mỏi mắt chờ mong, cố chấp theo đuổi “Y nhân” nhưng vẫn cách trở ngàn dặm)

Mà cùng lúc đó vị “y nhân” kia đang suy nghĩ trong lòng : Cứ thế này không biết có bị uốn ván hay không a? Cùng là một hoàn cảnh nhưng người thì lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt, kẻ thì sầu vẫn là sầu.

Hạ Vũ Thiên xoay người để nhìn kỹ mình trong mặt nước, nhìn xuống đó, thấy một khuôn mặt tiều tụy nhưng rất thanh tú. Y chớp chớp mi, méo mó miệng một cái để xác định cho rõ người ở trong nước chính là mình.

Nếu như không làm cái trò trẻ con đó thì thật sự rất khó để Hạ Vũ Thiên có thể tin rằng đây là sự thật. Y đang suy nghĩ nếu như mình có thể trở về thế giới hiện đại thì nhất định phải viết một cuốn tiểu thuyết hay tự truyện gì đó, đảm bảo bán đắt như tôm tươi, tha hồ mà hốt bạc…đủ thứ chuyện ly kỳ trên đời …có người mơ cũng chả nghĩ tới…

Rồi Hạ Vũ Thiên còn phải chứng minh cho giới học giả biết rằng đường xuống hoàng tuyền là có thật, dưới đó còn có một lão diêm vương làm việc qua loa, tắc trách… Nhưng, có thể trở về được không đây?…

Hạ Vũ Thiên suy sụp ngã xuống tảng đá. Không thể quay về, tất cả đều là chuyện mà y tưởng tượng thôi. Hạ Vũ Thiên ngửa mặt lên nhìn trời cao rộng, giá như mà biết bay, bay tới nơi xa tít trên đó xem nó có gì thì thật tốt. Liệu bầu trời này với bầu trời ở thế giới hiện đại có phải là một hay không?

Bỗng nhiên trước mắt bị một vật gì đó che khuất tầm nhìn. Hạ Vũ Thiên vội vàng ngồi dậy, hóa ra là Long Hạo. Long Hạo kia, đồ Long Hạo chết bằm, đồ phượng hoàng rớt mao còn không bằng một con gà tây a!

“Nhớ ai vậy? Đờ người ra thế.” Ánh mắt ám muội của Long Hạo quan sát Hạ Vũ Thiên . Hắn sờ sờ cằm “Ta đang ở bên cạnh ngươi. Nếu có nghĩ tới ta thì chỉ cần lại gần đây là được.”

Hạ Vũ Thiên giận, định ngước lên trừng mắt với hắn một cái nhưng rồi lại rủ hàng lông mi xuống dưới. Trong lòng y có phần lạnh lẽo, Long Hạo biến thành như vậy, coi  như có “công lao” đóng góp không nhỏ của Hạ Vũ Thiên. Huống chi tiểu hoàng đế ham chơi này còn vừa mới buột miệng nói thích mình nữa.

Lòng người rất mềm yếu, cho dù Hạ Vũ Thiên có là một người vô tâm vô tình tới đâu đi nữa thì khi nghe người khác nói thích mình cũng có một chút cảm giác.

“À~.” Hạ Vũ Thiên lên tiếng.“Nhớ lại một vài chuyện trước kia thôi.”

“Chuyện trước kia?” Đôi mắt Long Hạo khẽ nhếch, tỏ vẻ thâm trầm nhìn Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên nghiêng đầu tránh đi, sợ là nói tiếp sẽ khiến cho hắn hiểu lầm, thế là y chép miệng lảng sang chuyện khác “Ngươi tính…… Làm sao bây giờ a?”

“Cái gì mà làm sao bây giờ?” Long Hạo khó hiểu.

Hạ Vũ Thiên thoáng nhìn tên đầu lĩnh đang bị trói ngủ gật ở phía xa xa, muốn nói nhưng lại thôi. Đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã chết bầm. Hạ Vũ Thiên thấy Long Hạo cứ suốt ngày quấn lấy mình mà không nghĩ tới chuyện báo thù giành lại ngôi vị thì không có được.

“Không có gì.” Hạ Vũ Thiên hừ một tiếng lạnh lùng.

“A!” Long Hạo tựa hồ hiểu được, gật gật đầu nói: “Việc này không vội, đến lúc đó tất nhiên sẽ có cách. Cứ đi rồi sẽ thành đường!”

Hạ Vũ Thiên thở dài, lắc đầu.

Long Hạo bỗng nhiên cười, ôm Hạ Vũ Thiên thật nhẹ, nói “Cho dù không thể quay về, vậy cũng không sao. Vạn dặm giang sơn làm sao sánh bằng ấm áp trong lòng ngươi.”

Hạ Vũ Thiên nhất thời tức giận, đứng thẳng dậy, chỉ vào mặt người nọ “Con khỉ! Ngươi cứ khoanh tay để cho người khác làm nhục mình như thế? Ngươi yên tâm giao giang sơn của tổ tông để lại cho lão hồ ly kia? Quay về, mau quay về cho ta, ngươi phải có trách nhiệm với nhân dân, với Đảng… Lộn, ý ta muốn nói là với dân chúng của ngươi!”

Long Hạo trừng lớn mắt thấy người nọ chỉ vào mình mà mắng. Hắn không giận mà còn hơi cười cười, rồi thở dài “Hóa ra, trong lòng ngươi ta cũng không phải là một kẻ quá vô dụng…”

Câu này lại làm cho Hạ Vũ Thiên thất thần. Y cố gắng mắng hắn một trận vừa để trả nợ cá nhân vừa muốn tạo động lực cho Long Hạo. Cứ ngỡ là hắn sẽ đứng lên, chí ít là sẽ cái nhau tay đôi với mình nào ngờ hắn lại nói một câu như thế. Lời nói ôn hòa dễ dàng khiến cho người ta xúc động.

“A!” Hạ Vũ Thiên chùng xuống “Ta có nghĩ ngươi vô dụng bao giờ đâu?”

“Thật không? Trước kia ta đánh ngươi, khi dễ ngươi, lợi dụng ngươi, để cho ngươi phải chịu khổ sở ở thanh lâu còn nhốt ngươi vào đại lao… ngươi vẫn không thấy rằng ta quá vô dụng, bạo ngược sao?” Long Hạo hỏi.

“Ha ha.” Hạ Vũ Thiên nở một nụ cười gượng gạo.

Long Hạo nhíu mày.

Hạ Vũ Thiên bình tĩnh lại nói ra một câu nói thật lòng “Bạo ngược! Nhưng ngươi vẫn có thể làm một hoàng đế tốt.”

Long Hạo cười nhẹ nhàng, rồi kéo Hạ Vũ Thiên lại ôm sát trong vòng tay của mình, cắn vành tai của y “Thật ra ta còn có thể làm một tình nhân rất tuyệt vời nữa.”

Tâm trạng Hạ Vũ Thiên phiền loạn, vừa rồi còn muốn khiến cho Long Hạo hồi tâm chuyển ý, xem ra đã phí công rồi, y cả giận “Giờ thì ta lại thấy ngươi có đánh mất ngôi vị hoàng đế kia chục lần cũng đáng.”

“Thật vậy?” Long Hạo nói. “Đúng là rất đáng, rất đáng mà. Nếu mà sau này ta không giành lại ngôi báu được thì ta sẽ ở lại nơi rừng núi hoang dại này cùng với ngươi có được không?”

“Biến, ngươi là cẩu hoàng đế. Đúng là tự cổ chí kim không có tên hoàng đế nào ra hồn cả.” Hạ Vũ Thiên đẩy Long Hạo ra chạy nhanh ra đằng trước.

Tên đầu lĩnh bị trói ngủ đã mắt thì tỉnh dậy, âm thanh đầu tiên nghe được chính là những lời vừa rồi của Long Hạo. Nghe xong, mắt hắn trợn tròn. Hạ Vũ Thiên nổi giận đùng đùng đi qua thì vừa vặn nhìn thấy biểu hiện đó của hắn ta.

Y giận trừng mắt, nói: “Nhìn cái gì vậy? Chuyện không liên quan tới ngươi thì đừng có chõ mũi vào nếu không là tự ngươi đã tìm đường chết đó nghe chưa?” Trước khi đi, Hạ Vũ Thiên không quên đá hắn một cước.

Long Hạo nhìn theo bóng dáng Hạ Vũ Thiên khuất khỏi tầm mắt thì buồn bực, không biết trong lòng y tính toán thế nào. Giận cá chém thớt, hắn nhặt một viên đá lên đém thẳng vào tên đầu sỏ đáng thương bên kia “Ngươi nhìn cái gì? Chuyện tốt của lão tử đã bị nhà ngươi làm hỏng!”

Tên đầu lĩnh kia chỉ còn biết trách phận mình hẩm hiu gặp phải ngay hai người có thần kinh không bình thường. Tự dưng khi không lại trở thành một bao cát cho người ta thoải mái trút giận.

Hạ Vũ Thiên căm giận đi tới một vách núi. Sau khi kiểm tra chắc chắn ở chỗ này sẽ không nhìn thấy tên Long Hạo đáng ghét kia thì y ngồi xuống tính nghỉ ngơi một lát. Nhưng lúc đó lại nhớ tới Sở Vấn Điệp, không biết hiện tại hắn thế nào rồi, nghĩ rồi lại nghĩ lung tung trong đầu vì thế mãi mà vẫn chưa thể nhập mộng đẹp.

Đột nhiên mở to mắt, lại thấy chung quanh có cái gì đó khiến mình nổi da gà, sống lưng rất lạnh như có hàng trăm con mắt đang rình mò mình xung quanh. Hạ Vũ Thiên đứng dậy, hướng về phía dòng suối lúc nãy kêu lên: “Long Hạo, Long Hạo.”

Y không dám gọi hắn là tiểu hoàng đế vì sợ thân phận của hắn sẽ bại lộ, tình huống cấp bách, thôi thì cứ gọi thẳng tục danh, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên. Hạ Vũ Thiên ngẫm lại xem có phải là đám người của quốc cữu tìm tới đây hay không? Nhưng hình như không phải, cái cảm giác vừa nãy rất lạ, không giống như bị con người bao vây…

Tại nơi rừng núi hiểm trở này, người bình thường rất ít khi qua lại. Nếu như nói là có nguy hiểm rình rập thì ngoài hổ báo…

Thì chỉ có sói.

Vừa mới nghĩ vậy, Hạ Vũ Thiên lại phát hiện xung quanh có thêm mấy đôi mắt xanh biếc đang nhìn mình, rất có thể bản thân y đang là đối tượng săn mồi của bọn chúng.

Nhưng không lâu sau đó, Hạ Vũ Thiên lại nghe thấy tiếng đánh đấm rồi tiếng sói gầm rú. Như vậy, chắc bên chỗ tiểu hoàng đế cũng gặp phải bầy sói này. Hạ Vũ Thiên đánh liều nhặt một cành cây khô trên mặt đất rồi quơ quơ ra phía trước tìm lối thoát thân. Đi được một bước lại phải dừng lại một lúc, vũ khí thô sơ cứ như châu chấu đá xe nhưng mà thời khắc này, Hạ Vũ Thiên rất muốn được chung lưng đấu cật cùng Long Hạo cho dù y biết mình chả giúp ích hắn được gì.

Rất vất vả chạy lại chỗ cũ, Hạ Vũ Thiên thấy có khoảng năm con sói hung tợn đang vây quanh Long Hạo, hắn phải lui lại sát dòng suối, vũ khí duy nhất trong tay hắn chính là thanh đại đao giành được trong tay đám truy binh.

Mà lúc này Hạ Vũ Thiên đã thấy có vết máu chảy xuống từ thanh đao, cạnh đó là đầu của một con sói. Lúc này Long Hạo đã nhìn thấy Hạ Vũ Thiên, hắn liền cau mày:“Ngươi lại đây làm gì? Lui về, cứ để cho ta giải quyết.”

“Không được.” Hạ Vũ Thiên vội la lên. Tốt xấu gì thì y cũng đường đường là một nam nhi, không thể thấy nguy hiểm là chỉ biết chạy trốn. Y cố tình tìm cách phát ra tiếng động để thu hút sự chú ý của bọn sói về phía mình.

Nhưng bầy sói có vẻ rất thông minh, hiểu ý người, chúng vẫn cứ nhằm hướng Long Hạo mà sấn tới không hề để ý tới mấy trò khỉ của Hạ Vũ Thiên đằng sau. Chẳng lẽ Long Hạo chính là Đường Tăng? Thịt của hắn ngon hơn thịt của Hạ Vũ Thiên ?

“Ây, đám súc sinh các ngươi mau qua đây.” Hạ Vũ Thiên cuống cuồng kêu lên. Tuy bây giờ y cũng rất sợ hãi nhưng trong lòng Hạ Vũ Thiên có một thứ gì đó còn mạnh hơn cả nỗi sợ đó.

Bầy sói vẫn không có dấu hiệu thay đổi mục tiêu, hình như chúng đã được huấn luyện từ trước, đằng đằng sát khí, tập trung ánh mắt và móng vuốt hướng vào mục tiêu không đổi là Long Hạo.

Không khí đang rất căng thẳng.

Hai con sói đã bổ nhào vào Long Hạo. Hắn vung tay lên, hai con đó gầm lên một tiếng rồi gục xuống đất. Nhưng một con khác đã thừa cơ xông lên cắn vào đùi tiểu hoàng đế.

Long Hạo nhíu chặt mày, cho con sói đó một đao  làm nó đứt ra thành hai mảnh. Trên chiếc quần của hắn bắt đầu thấm máu.

Hai con còn lại chăm chú quan sát hành động của Long Hạo, chậm rãi đi xung quanh hắn tìm kiếm cơ hội tốt nhất để ra tay. Hai con lang bên cạnh chưa chết cũng gượng dậy ở cạnh đó.

Hạ Vũ Thiên thấy mình không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, y nhảy nhanh qua bầy sói lại gần Long Hạo, hai người đứng quay lưng lại với nhau.

Long Hạo quát lớn “Làm cái gì vậy? Mục tiêu của chúng nó là ta!”

“Chính vì thế nên ta không thể làm ngơ được.” Hạ Vũ Thiên nói: “Nhìn xem chúng nó có phải hay không thực chích đối với ngươi xuống tay!”

Long Hạo còn muốn nói gì nữa nhưng đã thấy hai con sói gầm gừ há mồm chồm lại đây, hắn vội vàng vung đao chặn đường, chém chết một trong hai con. Con còn lại đã nhanh lẹ cắn vào cổ tay cầm đao của hắn.

Đại đao rơi xuống đất.

Hạ Vũ Thiên vội vàng nhặt lên, liều lĩnh dùng hết toàn lực chém mấy con sói xung quanh. Sói ngã xuống, Long Hạo ngẩng đầu kinh ngạc nhìn khuôn mặt đầy máu của Hạ Vũ Thiên, mà Hạ Vũ Thiên cũng khẩn trương nhìn phản ứng của Long Hạo, không biết vết thương của hắn thế nào rồi.

“Cẩn thận!” Bỗng nhiên Long Hạo phát hiện một con sói không mời mà đến. Long Hạo muốn đẩy người bên cạnh ra nhưng y đã nhanh như chớp ôm trầm lấy hắn, dùng chính thân mình che chắn cho hắn.

Hạ Vũ Thiên giống như chưa chết thì chưa sợ, y cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy. Kỳ thật Hạ Vũ Thiên vốn có một điểm yếu trí mạng là rất sợ chó, thậm chí ngay cả mấy con chó cưng của hàng xóm bên cạnh cũng bị y coi như kẻ thù không đội trời chung. Nhưng hiện giờ thì Hạ Vũ Thiên đã hoàn toàn không còn sợ hãi nữa, không biết chừng sau này y sẽ thân thiện với loài chó cũng nên…Không, không đời nào có chuyện đó…

Hạ Vũ Thiên dường như đã cảm nhận được những cái răng sắc bén của loài sói cắm phập vào lưng mình rồi máu tươi chảy ra liên tục, bản thân mình thì hồn phi phách tán. Nhưng mà nhân vật chính của chúng ta đâu có thể dễ dàng bỏ mạng như thế được.

Ở phía sau lưng hai người có những tiếng gầm rú thê thảm vang lên.

Mấy con sói kia hung hăng vậy mà chưa hề chạm vào cả Hạ Vũ Thiên lẫn Long Hạo, gục đầu bỏ chạy. Hai người kinh hỉ nhìn lại.

Có một người đứng đó. Chính là cứu tinh của bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.