Hai người quay trở lại quỹ đạo như trước kia, nhưng Trương Vân Lôi không biết liệu có tìm được đáp án của chính mình hay không nữa.
Giờ diễn đã đến, hai người dưới sân khấu đã chuẩn bị ổn thoả. Vẻ sương khói của Trương Vân Lôi hôm nay đẹp đẽ lạ thường, Dương Cửu Lang cong miệng cười, thế giới của hai người một lần nữa trở nên ngập tràn ánh nắng.
Dương Cửu Lang đến bên cạnh Trương Vân Lôi, theo thông lệ kiểm tra từng nút áo giúp cậu, sau đó duỗi tay hướng về phía cậu. Trương Vân Lôi ngẩn người một lát rồi lại nở nụ cười như trước đây, đưa tay ra đặt trong tay Cửu Lang, mười ngón tay đan xen nhau thật chặt.
“Bước lên sân khấu, có người biết chúng tôi cũng có người không biết, trước tiên xin tự giới thiệu đơn giản, tôi tên là Trương Vân Lôi.” Dương Cửu Lang nhìn gò má cậu cũng phụ hoạ gật đầu, khán giả dưới sân khấu hét đến chói tai. Trương Vân Lôi lại mỉm cười tiếp tục nói: “Là một diễn viên tướng thanh của Đức Vân Xã, vị bên cạnh đây là bạn diễn của tôi, Dương Cửu lang.”
Lần này Dương Cửu Lang không nghe được từ ‘toạ kỵ’ (thú cưỡi) như mong muốn, anh hơi đơ người rồi lại nở nụ cười kín đáo tiếp tục gật đầu. Trương Vân Lôi nhìn xuống Nhị nãi nãi dưới khán đài, nghiêm túc nói: “Quả thực, tôi rất thích bạn diễn của mình, thích Cửu Lang.” Dưới sân khấu lại gào thét một hồi.
Trương Vân Lôi quay đầu nhìn Dương Cửu Lang, anh cũng đang che miệng cười không ngừng, cậu lắc đầu nói: “Nói vậy mà đi vào lòng anh luôn rồi hả?”
Dương Cửu Lang gật đầu không chút do dự. Hai người cứ thế nhìn nhau cười, trong ánh mắt đều là tâm tình không nói ra được.
Những ngày tiếp theo hai người diễn nhiều đến mức phát phiền. Cửu Lang nói: “Anh đây 7 giờ mới ngủ, mệt chết được còn cùng cậu nói tướng thanh, cậu ngoan một chút được không hả.”
Trương Vân Lôi: “Vậy tối nay anh vẫn phải đưa tôi về nhà.”
— Sau đây là vài câu thoại trên sân khấu của hai bạn —
“Có người hãm hại tôi.”
“Không ai hãm hại cậu, cho dù là có anh sẽ bảo vệ cậu, anh bảo vệ cậu được chưa.”
“Sao tôi không được nói, Thái Bình ca từ của anh là học với ai?”
“Rồi rồi, học với cậu, nhìn video của cậu học theo.”
“Tôi phải có trách nhiệm với anh ha.”
“Anh nghi ngờ thằng nhóc cậu ghê, anh cần cậu có trách nhiệm với anh hả?”
“Tôi nói thế có gì sai à?”
“Đúng đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng hết.”
“Anh hát bài này yo…”
“Làm sao thế? Anh dưới sân khấu hát cho cậu nghe tám lần, cậu nói được anh mới hát đó chứ.”
“Rồi rồi, tôi đâu có nói là không được.”
“Tôi nói đúng là anh không pha trò được.”
“Không phải anh không pha trò được, mà anh chỉ muốn phụ hoạ cho cậu thôi.”
“Hiện tại diễn viên toàn tàn như tôi không còn nhiều lắm.”
“Hầy, tài, toàn tài, cậu cứ tự nói mình như thế, cho dù là tấu hài cũng không thể được.”
(toàn tàn: tàn tật hoàn toàn)
“Hai người này là quan hệ gì vậy?”
“Hai người này là vợ chồng.”
“Vợ chồng, tôi nói với anh rồi, Dương Cửu Lang, đến lúc đó á, đến lúc đó anh đừng có mà quyến rũ tôi.”
“Tôi quyến rũ cậu mà còn phải đợi đến lúc đó à?”
“Ái dô ài, Cửu Lang đẹp trai quá, tôi chết trước đây, một ngụm máu phun đầy màn hình.”
“Anh thấy là cậu nhớ thương anh từ lâu rồi đúng không?”
“Yêu anh như lúc ban đầu.”
“Như lúc ban đầu yêu em.”
“Cuộc đời này may mắn trong mưa gió được cùng hội cùng thuyền với anh, tôi sẽ nỗ lực hết sức mình cùng anh tiến lên.”
“Có em thật tốt.”
Thời gian này Trương Vân Lôi có cảm giác hạnh phúc không nói thành lời, thậm chí xem như là lộ ra chân tình rồi. Cũng khiến cho cậu có chút không phân biệt được trên hay dưới sân khấu, cho nên cậu luôn nói: “Tôi cảm thấy tôi vẫn đang nhập vai.”
Lúc Cửu Lang không ở đó, Trương Vân Lôi còn cảm thấy sụp đổ khi nói sai thoại với người khác, cậu ôm mặt nói: “Mọi người biết không? Đứng bên này không phải là Cửu Lang, trong lòng tôi thấy không yên.” Quả thật, bên trái này không phải là người quen thuộc, không được.
Còn có một lần Trương Vân Lôi nói: “Có người hãm hại tôi.” Người kia không nhận ra đây là đang tấu hài, Trương Vân Lôi trực tiếp nói lớn tiếng: “Nếu như là Cửu Lang, anh ta sẽ nói: không sao, tôi bảo vệ cậu.”
Đúng thật là, Dương Cửu Lang vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bên trái gương mặt Trương Vân Lôi, không có miếng hài nào mà anh không tiếp được, huống gì còn là giác nhi của mình, ngay cả khi có làm hỏng anh cũng không để lời nói của giác nhi rơi trên mặt đất. Đây là khả năng mà mỗi người diễn viên phụ hoạ đều tu dưỡng, nhưng Dương Cửu Lang đã khiến sự tu dưỡng này từ từ thăng hoa.
Có một lần anh Phàm trên sân khấu khiêu khích Trương Vân Lôi, cậu trực tiếp trả lời một câu: “Anh làm gì mà pha trò ở đây thế, tôi chỉ nhận của Dương Cửu Lang thôi.”
Còn có vài lần Trương Vân Lôi cà nhỗng lười biếng, lại nói thẳng với mọi người một câu: “Không việc gì, có Cửu Lang mà.”
Tất cả những điều này đều nói lên rằng Dương Cửu Lang đối với Trương Vân Lôi rất quan trọng.
Tựa như lúc Dương Cửu Lang nói với người khác: “Trương Vân Lôi không chỉ là bạn diễn trước đây, hiện tại hay sau này vẫn như vậy.”
Có đôi khi Trương Vân Lôi rất đau lòng cho Dương Cửu Lang, giống như Dương Cửu Lang đau lòng vì cậu vậy, nâng đỡ nhau, tương trợ nhau, nếu như không phải đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện thì làm sao có thể làm tốt được.
Rồi một lần nữa diễn xuất trên sân khấu, cậu bắt đầu nói: “Vào lúc không có ai nhận ra tôi, Cửu Lang đã ở bên cạnh tôi, lúc tôi nằm viện, là Cửu Lang bên cạnh tôi, đến lúc tôi ốm đau khổ sở, vẫn là Cửu Lang ở bên cạnh tôi.”
“Nên làm mà, ai bảo chúng ta là anh em tốt chứ.”
Trương Vân Lôi thu hồi nụ cười nhìn anh, nhướng mày nói luôn: “Tôi đang nghĩ có phải anh đang chống lại tôi không.”
“Không phải, anh tốt với cậu vậy mà.”
“Bây giờ tôi không cần anh nữa.”
“Đừng mà, đừng không cần anh mà, anh đợi cậu 5 tháng rồi, cậu xem xem ở Đức Vân Xã này có ai bị thương mà còn giữ được bạn diễn như cậu chứ, cậu nói anh nghe.”
Trương Vân Lôi nghẹn lời ba giây đỏ cả vành mắt, cậu mím môi khắc chế tâm tình: “Anh chơi trò phiến tình với tôi phải không? Dám làm thế với tôi, được, anh yêu thích ai thì đi tìm đi, đi nhanh đi.”
(phiến tình: kích d0ng tình cảm, cảm xúc của người khác)
“Không đi, anh không đi, ở đây thôi.”
Anh làm gì vậy Dương Cửu Lang, anh ở lại với tôi làm gì? Tôi nói cho anh biết, đừng có ép tôi.”
“Làm sao, cậu còn muốn nhảy một lần nữa hay sao.”
“Anh đừng ép tôi.”
“Được, cậu muốn nhảy cũng được, nhưng phải kéo thêm tôi nữa. Hai chúng ta cùng nhảy.”
“Tôi kéo thêm anh làm gì?”
“Cậu có biết anh sống đến bây giờ, chuyện hối hận nhất chính là ngày đó để cậu lại, anh đi về một mình.”
Những lời này Dương Cửu Lang nói vô cùng chân thành, cứ như vì hôm đó anh về sớm nên mới phạm sai lầm lớn. Đưa giác nhi của anh ném vào tay Hắc Bạch Vô Thường, đưa đến dạo Diêm Vương điện một vòng. Thế nhưng Dương Cửu Lang anh rất cảm ơn, có thể giác nhi của anh còn chưa đủ hoàn mỹ, Diêm Vương chướng mắt mà địa ngục cũng không nhận, vậy nên cả tổ tông mười tám đời Diêm Vương anh đều quỳ lạy cảm tạ.
Anh chăm sóc cậu không chỉ là 5 tháng, mà là từ khi quen biết đã chăm sóc đến bây giờ. Trương Vân Lôi, người này từ lâu đã là sự tồn tại không thể thiếu của Dương Cửu Lang.
Lúc này đôi mắt Trương Vân Lôi lại bắt đầu rưng rưng, nhíu mày thành hình chữ bát cố gắng không để rơi lệ, cậu cười nhẹ nhàng: “Nhảy xuống e rằng sẽ doạ anh sợ.”
“Kể từ ngày 22, anh không còn sợ điều gì nữa.”
Trương Vân Lôi không nói tiếp được, tâm tình đôi chút không thể không chế, Dương Cửu Lang thấy thế thì vội vàng nói: “Được rồi, chúng ta nói tướng thanh tiếp được không? Còn chuyện gì chúng ta xuống sân khấu về nhà rồi nói sau được không?”
Trương Vân Lôi nhìn anh, nụ cười như ngập tràn ánh sao trong mắt.