Nhập Hí Quá Sâu

Chương 16



Đối với động tác kỳ lạ đó, trong lòng Dương Cửu Lang đột nhiên nổi lên cơn tức giận vô hình.

Trương Vân Lôi cầm ảnh lên trả cho Trình Dương, lúc hắn ta nhận lại ảnh không biết là vô tình hay cố ý mà chạm vào ngón tay thon dài của Trương Vân Lôi, cậu vô tư, căn bản không để ý.

Dương Cửu Lang thấy được, anh bước thẳng đến đó, nặng nề đẩy cửa ra, hai người bên trong giật mình đồng thời quay đầu nhìn sang. Anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Trương Vân Lôi, xe đến rồi, đang chờ cậu đấy.”

“Được, tôi biết rồi.” Trương Vân Lôi cầm đồ của mình rồi đi ra ngoài, không ngờ lại bị Trình Dương kéo cánh tay lại, vô cùng đột ngột. Trương Vân Lôi đang gấp gáp đi về phía trước, làm sao nghĩ đến chuyện bị kéo cánh tay, cậu bị đau kêu lên một tiếng, điện thoại di động trong tay cũng rơi xuống đất. Trình Dương thấy thế lập tức buông tay ra, hỏi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi động trúng vết thương của cậu rồi à?”

Trương Vân Lôi đau đến không nói thành lời, lúc này Dương Cửu Lang cất bước như bay đến trước mặt cậu, kéo vai Vân lôi lại rồi cởi áo khoác, kiểm tra cánh tay cậu. Dương Cửu Lang nóng nảy nói to về phía Trình Dương: “Cậu làm cái gì vậy? Cậu không biết cậu ấy đang bị thương à? Có thể chịu được sức mạnh lớn như vậy sao? Cậu ấy có chuyện gì cậu đền nổi không?”

Dương Cửu Lang mắng lớn tiếng đến mức mặt đỏ rần. Mọi người đều biết Dương Cửu Lang tốt tính, với ai cũng đối xử hiền lành, cũng chưa từng bắt lỗi bất kỳ ai. Cho dù phát cáu cũng rất đáng yêu. Xem ra là bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy anh nổi điên lên mà thôi.

Trình Dương tay chân luống cuống nhìn Dương Cửu Lang: “Xin lỗi, thật xin lỗi. Không bằng để tôi chưa hai người đi bệnh viện nhé?”

Dương Cửu Lang vẫn đang quan sát tỉ mỉ cánh tay Trương Vân Lôi, mà trán cậu lúc này rịn mồ hôi nhiều tợn, cậu cắn nhẹ môi nói: “Không việc gì, tôi gần hồi phục hoàn toàn rồi, lát nữa là hết đau thôi.”

Trình Dương nuốt nước bọt một cái, nói: “Xin lỗi thầy Trương, tôi chỉ muốn hỏi số điện thoại của cậu thôi, không nghĩ đến… Thật xin lỗi.”

Dương Cửu Lang từ nãy đến giờ vẫn không thèm nhìn cậu ta: “Xin lỗi thì về sau bớt chuyện chút đi.”

Trình Dương không nói gì, lúng túng đứng bên cạnh.

“Cần đi bệnh viện không? Đau lắm hả? Cậu đừng chịu đựng, đau là phải nói anh biết không?” Dương Cửu Lang đối xử với Trương Vân Lôi vô cùng dịu dàng.

“Chúng ta đi thôi.” Trương Vân Lôi nhẹ giọng nói, Dương Cửu Lang liền dìu cánh tay cậu, hai người chầm chậm đi ra cửa.

Trên xe, Cửu Hàm lau mồ hôi trán cho cậu, lo lắng hỏi: “Thật sự là không đi bệnh viện à? Sắc mặt anh không tốt lắm đâu.”

Trương Vân Lôi không nói lời nào, cứ thế mím môi như đang cố kiềm nén.

“Nếu cậu đau quá, cứ cắn anh đi.” Dương Cửu Lang vừa nói vừa cởi tay áo khoác ra, đem cánh tay đến bên môi cậu.

Trương Vân Lôi nhìn thoáng qua cánh tay trăng trắng rồi nghiêng đầu qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dương Cửu Lang chỉ có thể lúng túng rút tay về. Cũng tại vì anh xa lánh cậu trước, anh bị vậy là đáng. Đến bây giờ sự quan tâm của anh là thật, xa lánh cậu cũng là thật, thứ gọi là một lòng muốn rời đi của anh trước đây tự nhiên trở thành giả dối cả. Nếu lựa chọn xa lánh, cần gì phải đặt mình vào tình cảnh khó xử không phân biệt được hư chứ.

Dương Cửu Lang chung quy cũng chỉ là con người, không phải thần thánh gì, không cách nào cắt đứt hai sợi tơ hồng đang quấn quanh người mình được, cũng không thể chiếu theo quỹ đạo của từng sợi để lựa chọn cho chính xác. Nếu như phải cắt đứt một sợi, anh hiển nhiên sẽ chần chừ không quyết được.

Cuối cùng Trương Vân Lôi không nói gì với Dương Cửu Lang mà đến bệnh viện. Lúc bác sĩ kiểm tra cho cậu, điện thoại của Dương Cửu Lang đổ chuông, là lãnh đạo gọi đến, nguyên nhân là để chất vấn vì sao hôm nay hai người không đến biểu diễn.

Dương Cửu Lang còn cố ý ở ngoài hành lang nghe điện thoại, nghe được phân nửa, anh lần đầu tiên nổi đoá với lãnh đạo: “Mặc kệ ngài nói gì, hôm nay là tôi quyết định, cho dù có chuyện lớn gì xảy ra, Trương Vân Lôi ngày hôm nay nhất định phải ở bệnh viện kiểm tra. Có bất kỳ chuyện gì Dương Cửu Lang này chịu trách nhiệm.”

Anh tức giận cúp điện thoại, quay người lại liền thấy Trương Vân Lôi đang bị Cửu Hàm cản lại ở sau lưng, cậu liếc mắt trừng Dương Cửu Lang, từ từ nói: “Anh gánh nổi sao? Đừng làm anh hùng, anh căn bản cũng chẳng phải anh hùng của ai!”

Lời này cũng không đả kích được Dương Cửu Lang, lúc đầu anh làm việc làm người đều rất khiêm tốn, anh không nghĩ đến chuyện làm anh hùng cho ai, nhưng đối với Trương Vân Lôi, anh muốn bản thân mình trở nên ưu tú hơn, việc này có thể chỉ là xuất phát từ bản tâm mà thôi.

Mà Trương Vân Lôi nói vậy cũng đều là suy nghĩ cho anh, Đức Vân Xã là loại hình gì e rằng không ai hiểu bằng cậu, giống như các công ty thông thường, ở đây cũng có cạnh tranh cấp bậc. Hàng ngàn người lãnh đạo nâng đỡ ai hay không nâng đỡ ai, mặc dù không tuyệt tình đến mức phong sát, thế nhưng một khi đã bị trục xuất khỏi sư môn thì rõ ràng là người đó chẳng còn cách nào quay đầu được nữa.

Trương Vân Lôi biết tướng thanh có ý nghĩa thế nào đối với Dương Cửu Lang, vì anh nói tướng thanh không phải vì tiền, cũng không phải vì danh, anh chỉ là vì thích, bởi vì yêu thích, thậm chí có thể nói đây là giấc mộng của anh rồi. Thân là bạn diễn của anh, Trương Vân Lôi có một nửa nghĩa vụ phải giúp đỡ anh đi được xa hơn. Càng không thể bởi vì Trương Vân Lôi cậu mà đi vào con đường tà đạo. Nếu không… cả đời cậu sẽ mang nghiệp chướng nặng nề không được sống yên ổn.

Kiểm tra xong, để đảm bảo thương thế cậu cần nằm viện thêm 3 ngày, Dương Cửu Lang liền gọi điện cho Quách Đức Cương xin nghỉ, anh ăn ngay nói thật tố cáo tội trạng của Trình Dương, trong lòng mới thoải mái hơn một chút.

Ngày nằm viện đầu tiên, hai người không nói năng gì, đối với sự chăm sóc của Dương Cửu Lang cậu lại cự tuyệt, làm anh đau đầu không thôi, tiểu tử này ương ngạnh đến mức mềm không được cứng cũng không xong. Cũng có thể là do cậu chẳng quan tâm gì mấy.

“Cốc cốc cốc.” Có người gõ cửa, Dương Cửu Lang và Trương Vân Lôi nghe tiếng thì đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người đẩy cửa vào. Nhìn thấy cái người này Dương Cửu Lang tức giận không chỗ xả liền lên tiếng: “Cậu tới làm gì? Hại giác nhi của chúng tôi một lần còn chưa đủ? Thế nào? Muốn gây chuyện lần thứ hai à?”

Trương Vân Lôi lập tức ngồi xuống, tức giận trừng mắt Dương Cửu Lang: “Dương Cửu Lang anh đủ rồi đó, đừng có chuyện gì cũng nổi đoá lên người khác.” Cậu nói rồi quay sang mỉm cười với Trình Dương: “Thầy Trình đừng để tâm, tính anh ta như thế, anh đừng chấp nhặt.”

Trình Dương cũng không tức giận, tiện tay đem lẵng hoa quả để lên bàn: “Không phải không phải, thầy Dương nói rất đúng, nếu như không phải do tôi l0 mãng, thầy Trương cũng sẽ không bị như vậy. Hôm nay tôi đến để tạ lỗi, hy vọng thầy Trương và thầy Dương có thể tha thứ cho tôi.”

Không đợi Trương Vân Lôi lên tiếng, Dương Cửu Lang lại vô cùng ngay thẳng: “Để tôi tha thứ cho cậu cũng được, nhưng cậu phải tránh xa Trương Vân Lôi một chút.”

Những lời này nếu là xuất phát từ miệng Dương Cửu Lang, âm thanh đó tự nhiên sẽ không phải là lễ phép thỉnh cầu hay hiền hoà trao đổi gì, mà là một thái độ vô cùng cứng rắn, là một mệnh lệnh không thể phản kháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.