Nhập Hí Quá Sâu

Chương 17



Trình Dương mỉm cười: “Chuyện này, tôi chỉ muốn kết bạn với Trương lão sư, không có ác ý gì, cho nên không rõ địch ý mồn một của Dương lão sư là xuất phát từ đâu? Nhưng mà tôi nghĩ, Dương lão sư căn bản không có lý nào lại thay thế được suy nghĩ của Trương lão sư nhỉ.”

Dương Cửu Lang trừng mắt: “Tôi và cậu ấy là bạn diễn cũng là một thể, nếu tôi chán ghét cậu, vậy thì đáp án cũng chỉ có một, cho nên cậu cách xa cậu ấy một chút đi.”

Trương Vân Lôi nhìn hai người giương cung bạt kiếm thì không biết làm sao mới phải. Cậu liếc đôi mắt xếch nhìn bên trái một chút bên phải một chút, lại khiến bản thân tâm phiền ý loạn. Rốt cục phải mở miệng: “Tôi muốn ngủ một lát, các người cứ tự nhiên.” Nói xong cậu nằm xuống, kéo chăn đắp từ đầu đến chân.

Dương Cửu Lang thấy thế cũng đặt mông ngồi thẳng lên ghế, hai tay khoanh lại, không tuân theo.

Chỉ còn lại Trình Dương đứng đó cả nửa ngày, sau đó hướng về phía Trương Vân Lôi đang cuộn mình: “Trương lão sư nghỉ ngơi nhé, tôi đi trước.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Dương Cửu Lang trông giường bệnh cả đêm, hai người chẳng ai nói gì.

Ngày thứ hai, Dương Cửu Lang đi ra ngoài mua bữa trưa còn chưa quay về, Trình Dương lại lần nữa đến thăm Trương Vân Lôi. Lần này không có cái gai nhọn hoắc Dương Cửu Lang nên hắn dễ dàng xin được số điện thoại. Trình Dương nói chuyện với Trương Vân Lôi rất vui vẻ, đột nhiên hắn cảm thấy Vân Lôi là một đứa trẻ to xác vô cùng giản đơn, hắn rốt cục cũng biết được thái độ kỳ lạ của Dương Cửu Lang từ đâu mà có. Đó không phải là khẩn trương, mà phần nhiều chính là h4m muốn chiếm hữu.

“Trình lão sư Dương, ảnh chụp lần trước vẫn chưa xuất bản à? Tôi thấy có xuất bản tôi cũng không muốn xem, nhất định là xấu chết đi được.” Trương Vân Lôi bĩu môi.

“Cậu có thể nào đừng gọi tôi là thầy không, gọi Trình Dương là được rồi. Với lại tôi lớn hơn cậu, có thể gọi cậu là Vân Lôi không? Như vậy sẽ không cảm thấy xa lạ quá.” Trình Dương nhìn Trương Vân Lôi nhẹ nhàng gật đầu tiếp tục nói: “Vân Lôi cậu phải tin tưởng tôi, ảnh của cậu đều là do tôi chọn kỹ lưỡng mới đưa lên làm bìa tạp chí.” Trình Dương có chút khoe khoang.

Trương Vân Lôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Trình Dương, thật ra có lên trang bìa hay không cũng không sao cả, chỉ cần có thể nói rõ ràng về tướng thanh, những thứ khác không quan trọng. Với lại, Trình Dương tôi muốn nói điều này, anh có thể đừng tức giận với Cửu Lang không? Bình thường anh ấy không như vậy, anh ấy chỉ là đang xót cho tôi mà thôi chứ không có ác ý gì với anh đâu.”

“Tôi biết, bởi vì trước khi tôi quen cậu thì đã biết Dương Cửu Lang rồi, anh ta không nói cho cậu à?” Trình Dương dò xét.

“Hai người biết nhau? Anh ấy không nói với tôi.” Nói rồi mới lạ á, hai người không nói chuyện với nhau mấy ngày rồi.

Trình Dương hắng giọng nói: “Ảnh cưới của Dương Cửu Lang và vợ anh ta, chính là do tôi giám chế.”

Trương Vân Lôi nghe thế thì chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng, thuận tay cầm quả táo trên bàn và dao gọt trái cây, không yên lòng mà gọt.

Trình Dương không nhìn thấy vẻ mặt Trương Vân Lôi thì có hơi hoang mang, lập tức lại cảm thán nói: “Vợ của Dương lão sư thật đúng là phóng khoáng tự nhiên, dịu dàng động lòng người, Dương lão sư đúng là trời sinh có phúc.”

Vừa dứt lời đã nghe được tiếng Trương Vân Lôi hít vào một hơi lạnh, cậu giơ ngón trở xinh đẹp lên, máu đỏ tươi trong nháy mắt từ vết thương chảy ra, không đợi Vân Lôi phản ứng, Trình Dương bước đến bắt lấy tay cậu, đưa vào miệng mình mà mut.

Vừa đúng lúc này, Dương Cửu Lang mua bữa trưa quay trở về, đứng trước cửa thấy ngay một màn như thế. Cả người đều cảm thấy không ổn, tay nắm lại thành quyền kêu răng rắc.

Trương Vân Lôi phản ứng lại giây đầu tiên là nhìn thấy Dương Cửu Lang. Trong lúc phát ngốc lại còn quên rút tay mình về.

Dương Cửu Lang đi nhanh về phía trước, ném thẳng thức ăn lên bàn, đến trước mặt Trình Dương, nắm cổ áo hắn kéo lên hung hăng cho một đấm, sau đó anh ghé vào bên tai hắn trầm giọng nói: “Lời nói của tôi cậu không nghe phải không? Không phải tôi nói cậu cách xa cậu ấy đi à? Ngày hôm nay dám tới còn chưa tính, lại còn dám làm cái việc chán ghét gì với cậu ấy?

Nhìn thấy anh đánh người, Trương Vân Lôi lập tức hô to: “Dương Cửu Lang anh có bệnh à, làm gì vậy?”

“Cậu câm miệng, chờ anh quay lại xử lý cậu.” Dương Cửu Lang không thấy cậu, chỉ hung hăng nói một câu như thế. Vân Lôi nghe xong nổi cả da gà, cậu chưa từng thấy một Dương Cửu Lang như vậy.

Mấy ngày nay anh thật sự như biến thành que diêm hình người, đụng một phát là cháy, va một phát là nổ. Thế nhưng cũng nói lên rằng Trương Vân Lôi trong lòng anh cũng là sự tồn tại vừa chạm là vỡ nát.

Trình Dương sờ mép một cái, lắc lắc hàm dưới, trong lúc bất chợt lại nở nụ cười: “Ha ha, tôi nói này Dương lão sư, anh làm thế nào cũng phải nể mặt tôi cực khổ thiết kế ảnh cưới cho anh, đối với tôi cung kính một chút chứ, ha?”

Ngôn ngữ khiêu khích, Dương Cửu Lang cúi đầu kiềm chế, buông lỏng cổ áo hắn ra, anh nắm tay thật chặt: “Cậu chút ra ngoài.”

Trình Dương cười gằn, sửa sang lại cổ áo, chầm chậm đến bên cạnh Trương Vân Lôi, nói: “Vân Lôi, ngày mai gặp.” Không đợi cậu đáp lời đã biến mất khỏi cửa.

Hai mươi phút sau hộ sĩ đến kiểm tra phòng, không có người.

Thì ra là Dương Cửu Lang đưa Trương Vân Lôi chạy rồi.

Không chạy thì làm gì bây giờ? Ngày mai mà còn đến nữa anh nhìn không nổi, ngược lại về nhà anh vẫn có thể chăm sóc tốt cho Vân Lôi.

Trương Vân Lôi ngồi trên ghế sa lông, gương mặt tức giận tựa như bà dì chanh chua muốn chửi đổng, mà Dương Cửu Lang dựa vào tường bên cạnh cũng đang bốc hoả.

Cuối cùng cậu không nhịn được lên tiếng trước: “Dương Cửu Lang, hôm nay sao anh lại đánh người chứ? Anh biết việc này bị truyền thông biết được thì anh xong rồi, nếu Trình Dương tố cáo thì anh đen đủi rồi biết không? Từ trước đến nay anh làm việc không phải như vậy, rốt cục là gần đây anh bị làm sao?” Nói một hơi dài, Trương Vân Lôi vẫn cảm thấy khó chịu. Bởi vì việc đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Dương Cửu Lang ngàn vạn lần không thể bị bôi đen, một chút cũng không.

“Trương Vân Lôi, anh đây cũng nói cho cậu biết, tên Trình Dương kia không phải là người tốt. Cậu nhớ kỹ cho anh, đừng có ở gần hắn như vậy, biết không?” Thái độ của Dương Cửu Lang cũng vô cùng ương ngạnh.

“Anh quản được tôi à, anh nghĩ anh là gì của tôi? Anh có quyền gì can thiệp vào cuộc sống của tôi, thích tiếp xúc thế nào với Trình Dương đều là chuyện của Trương Vân Lôi tôi.” Trương Vân Lôi cũng không buông tha.

“Trình Dương Trình Dương, sao cơ? Chốc lát đã thân mật như vậy rồi à? Không gọi là lão sư nữa rồi phải không?” Dương Cửu Lang chỉ cảm thấy máu dồn lên não, toàn thân chỉ thấy nôn nóng giận dữ, lập tức hướng về phía Trương Vân Lôi nói: “Trương Vân Lôi, cậu đúng là tiện.”

Trương Vân Lôi ngây ngẩn cả người, cậu hiểu, mấy chữ này chẳng phải mảnh miếng hài gì thông thường, cũng không phải giọng điệu lúc Dương Cửu Lang đấu khẩu với cậu. Chuyện này làm Trương Vân Lôi đột nhiên nhận ra một điều, hoá ra Dương Cửu Lang vẫn là ghét bỏ mình. Nếu như vậy, thì ghét bỏ đến cùng đi.

“Tôi đúng là tiện, tiện thì sao? Tôi tiện mới gặp anh, tôi tiện mới thích anh, tôi tiện mới muốn được ở bên anh, tôi tiện mới muốn được cùng anh bạc đầu giai lão đến cuối đời, đều là bởi vì tôi tiện.” Tôi tiện đến không giống như tôi trước đây nữa. Nhưng tôi không sai. Trương Vân Lôi cuối cùng là khóc mà nói ra, âm thanh run rẩy vô cùng, nước mắt chảy không ngừng. Thậm chí cả người đều run bần bật.

Trương Vân Lôi không cách nào khống chế tâm tình của mình nữa, cậu đau lòng nghĩ Dương Cửu Lang có thể sẽ rời xa như nỗi sợ của bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.