Không biết qua bao lâu, hai người đều không nói, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
Trương Vân Lôi lại rót một ly, một hơi uống cạn, cậu hy vọng bản thân nhanh say một chút, thế mà lần này lại vô cùng tỉnh táo. Cậu muốn mượn rượu giả điên, nói hết những gì không thể nói, làm hết những việc không nên làm, ngày mai tỉnh ngủ thì coi như không biết gì, mất mặt gì chứ. Xét theo tính cách Dương Cửu Lang thì không có chuyện sang ngày hôm sau còn nhắc tới khiến cậu khó xử đâu.
Tính cách Trương Vân Lôi tuyệt đối không hề ngạo kiều, có điều gặp được một Dương Cửu Lang cưng chiều cậu như thế, trước mặt anh cậu tự động trở nên ngạo mạn, nói không được liền làm theo ý mình.
Lúc nào là đủ, lúc nào nên dừng lại, cậu biết Cửu Lang sẽ không tức giận, cũng sẽ không vạch trần cậu. Thế nhưng lần này, vì sao cậu chẳng thể làm nổi.
Mắt nhìn thấy chai rượu vơi đi quá nửa, hai người vẫn tiếp tục không lên tiếng, tựa như đang bầu bạn với sự yên tĩnh, chỉ cần nhìn nhau chính là phương thức nuôi dưỡng sự ăn ý giữa hai người họ. Dương Cửu Lang ngoại trừ giành lại ly rượu kia, một ngụm cũng không uống, anh nghĩ nếu như tên này uống say thì mình còn có chút tinh thần chăm sóc cậu một chút.
Mà Trương Vân Lôi đang uống rượu một mình trong lòng cũng nhốn nháo không yên: “Chai rượu này là giả hả? Uống nửa ngày rồi mà vẫn không say. Có mỗi một câu đơn giản là Cửu Lang anh đừng đi, ở lại với tôi một đêm thôi, một câu đơn giản như thế mà cũng không nói nên lời, thật là uất ức.”
Bản thân Trương Vân Lôi không phải là người phức tạp gì, nhưng cậu vẫn sẽ nghĩ đến cảm giác của người khác, điều gì có thể nói điều gì không, những lời này nói ra rồi thì thế nào? Trước đây không từ mà biệt, những ngày đó trước đây đâu phải là Dương Cửu Lang chưa từng trải qua, nhưng hôm nay những lời này nếu nói ra tựa như đang cạnh tranh sự ấm áp duy nhất, l0ng nguc duy nhất của Cửu Lang với một cô gái vậy.
Trương Vân Lôi lắc đầu, vốn chẳng thuộc về mình, mong cầu cái gì chứ?
Cuối cùng Dương Cửu Lang cũng phát hiện ra mắt Vân Lôi có hơi mơ màng, ánh sáng đều hội tụ lại một điểm, rượu đắng cả chai bây giờ chỉ có mỗi ly của anh là còn. Cậu ngồi ngoan ngoãn trên ghế, không ồn ào không quậy phá, chỉ ngồi xoa ngón tay, cảm giác có điều gì muốn nói, nhưng lại ép buộc bản thân im lặng, tựa như nếu nói ra sẽ mất đi thân phận, mất hết mặt mũi.
Dương Cửu Lang đứng dậy đi đến trước mặt Trương Vân Lôi, cúi đầu nhìn bao quát cái người trang điểm nhẹ nhàng nhưng còn đẹp hơn cả con gái này. Từ từ đưa tay xoa rối đầu tóc cậu, nhẹ nhàng vỗ về, cậu cũng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, toét miệng nở nụ cười, bên khoé miệng hiện ra một lúm đồng tiền không lớn không nhỏ, khiến khuôn mặt cậu càng đẹp hơn. Có lẽ rất nhiều người chưa bao giờ thật sự chú ý đến, bất kể là trên hay dưới sân khấu, chỉ cần Trương Vân Lôi hát, hoặc là khi cười, lúm đồng tiền sẽ xuất hiện, có lúc khiến Dương Cửu Lang không thể rời mắt.
“Nếu như cậu là một cô gái, nếu như anh không có bạn gái, nếu như chúng ta quen biết nhau sớm hơn, nếu như chúng ta… Nếu như”
Dương Cửu Lang không dám nghĩ tiếp, thôi suy nghĩ, anh phát hiện hai tay Trương Vân Lôi đã vòng qua eo mình, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn anh, giống như một cậu bé nũng nịu. Anh đưa tay lên xoa nhẹ lên môi cậu, biết rằng đứa trẻ nhà mình thích sạch sẽ, cũng không biết trong hôn lễ kia có người nào dùng thỏi son môi chết tiệt kia không, không biết là kẻ nào nghĩ ra ý tưởng điên rồ đó, không biết cây son đó bị người nào lấy được. Nghĩ tới, Dương Cửu Lang phát hiện trong lòng mình đã có điều gì đó thay đổi không tự chủ.
Dương Cửu Lang cúi đầu ghé vào bên tai Trương Vân Lôi nhẹ nhàng nói: “Buông tay đi, anh dẫn cậu đi tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.” Nhưng cậu vẫn cứ duy trì một tư thế, không có chút ý định buông tay nào, anh bất đắc dĩ đành nói: “Cậu yên tâm, đêm nay anh không đi, anh ngủ lại với cậu.”
Sau khi cười lớn một hồi, Trương Vân Lôi nhìn Dương Cửu Lang nói: “Cửu Lang, anh thích tôi à?”
Đột nhiên nói như thế làm Dương Cửu Lang nhất thời ngơ ra, anh không biết phải trả lời làm sao, nghĩ một hồi cũng không tìm được từ ngữ nào phù hợp để trả lời cậu, anh nhàn nhạt nói một câu: “Tắm đi.”
Trương Vân Lôi cúi đầu, nhìn không thấy biểu cảm, vừa khéo léo gật đầu đã bị Dương Cửu Lang kéo vào phòng tắm.
Phòng tắm phủ một lớp gạch trắng, hơi nước phủ trắng trong, còn có tiếng nước chảy róc rách, hết thảy càng lộ ra vẻ ám muội. Trương Vân Lôi ngồi trong bồn tắm đầy bọt, bị Dương Cửu Lang che mất ánh sáng, nhắm mắt lại, nhìn không ra là đang ngủ hay đang hưởng thụ. Dương Cửu Lang cầm dầu gội giúp cậu gội đầu, ngày nào cậu cũng có hoạt động, mỗi lần là một hình tượng khác nhau, chỉ có điều dù có là hình tượng nào đều bị xịt một lớp keo xịt tóc thật dày.
Tóc Trương Vân Lôi anh đã sờ qua không ít lần, thế nhưng lần này cảm giác rất mềm mại óng mượt, bọt xà phòng từ tóc rơi xuống trán, vẻ ngoài bừa bộn khiến cậu có chút cường thế.
Dương Cửu Lang tẩy trang cho cậu, đương nhiên phần đầu tiên là từ son môi chất lượng tốt kia rồi. Ngẫm lại, cậu ở đám cưới uống rượu, về nhà hút thuốc, rồi lại uống rượu, vậy mà son môi lại không hề phai màu. Dương Cửu Lang mặt mày cau có, nâng cằm Trương Vân Lôi lên, bắt đầu lau chùi đôi môi xinh đẹp của cậu, mãi đến khi anh phát hiện cậu nhắm mắt lại cau mày mới dừng lại. Bờ môi Trương Vân Lôi đỏ rực, lại hơi sưng.
Dương Cửu Lang nhìn người trước mặt đến mê mẩn, nâng cằm Trương Vân Lôi lên mà hôn, tham lam chiếm lấy, sự mềm mại khác biệt với bất kỳ cô gái nào khiến anh gần như điên cuồng, đầu lưỡi tiến vào điên cuồng động chạm, có thể chút thô lỗ đó khiến bản năng Trương Vân Lôi cảm giác không thoải mái, cậu cau mày dùng lực, Dương Cửu Lang kêu một tiếng đau đớn lùi về. Anh nhìn cậu, dưới đầu lưỡi một mùi ngai ngái tràn đầy khoang miệng, khiến mùi rượu và mùi thuốc lá trong miệng Trương Vân Lôi bay biến mất sạch.
Dương Cửu Lang tỉnh táo lại nhiều, nhanh chóng quay lưng về phía cậu, hung hăng tát miệng mình một cái, lại mắng bản thân mình một câu: “Lưu manh.”
Một lát sau khôi phục lại tâm tình, Dương Cửu Lang lại tiếp tục giúp cậu tháo trang sức. Mỗi lần tham gia show giải trí hay kể cả là tướng thanh, thợ trang điểm sẽ đánh khói và phấn mắt màu nâu cho cậu, mặc dù trông thì đẹp, nhưng lại khiến đôi mắt xếch của tiểu tử này càng thêm yêu nghiệt, mỗi lần nhìn thấy trong lòng đều nghĩ thầm, sao đôi mắt cậu ấy lại đẹp như thế.
Thậm chí lúc đang diễn cũng sẽ len lén nhìn sang, đôi khi không thể nào dứt khỏi việc nhìn cậu, ánh nhìn này bao nhiêu năm qua vẫn không hề đủ, huống hồ là một màn biểu diễn tầm 30 phút. Cũng chỉ có khi đó, Dương Cửu Lang mới có thể không kiêng kỵ gì mà chầm chậm thưởng thức bên trái khuôn mặt Giác Nhi của mình.
Dương Cửu Lang giúp cậu tẩy trang rất nhanh, rửa mặt, dưỡng da, giúp cậu tắm, cố gắng hết sức tránh khỏi nơi bị thương của cậu. Anh cầm lấy tay trái cậu muốn đổi tư thế, lại đột nhiên ngẩn người, anh nhìn thấy ngón vô danh trên bàn tay trái cậu hãy còn mang chiếc nhẫn kia.
Dương Cửu Lang không biết vì sao thời gian trôi qua đã lâu như vậy mà Trương Vân Lôi vẫn còn đeo chiếc nhẫn này, anh chỉ nhớ lúc đó là buổi biểu diễn kỷ niệm năm thứ tư hai người hợp tác, fan hâm mộ đưa đến một cặp nhẫn, Trương Vân Lôi lúc đó cực kỳ hào phóng đeo nhẫn cho anh, khi đó phản ứng đầu tiên của anh chính là đưa ngón trỏ ra, thế nhưng cậu lại vô cùng kiên trì, cuối cùng vẫn là đeo vào ngón vô danh. Sau đó Trương Vân Lôi đưa tay ra, khiến Dương Cửu Lang hết cách cũng đành phải đeo cho cậu. Khoảnh khắc hai người cùng giơ tay lên quả thật Dương Cửu Lang có chút xấu hổ, sau khi kết thúc tiết mục liền lập tức tháo xuống, vậy mà Trương Vân Lôi lại tiếp tục đeo đến tận cuối buổi biểu diễn. Dương Cửu Lang e rằng không hiểu, cũng có thể là hiểu mà không nói, nhưng hành động chủ động của bản thân lúc này, anh vẫn cho rằng là do uống nhiều nên không tỉnh táo mà thôi.
Quả thật cho đến hôm nay, Dương Cửu Lang vẫn không nhìn thấy cảm xúc lúc đó của Trương Vân Lôi, không phải là hạnh phúc, mà là một loại thoả mãn. Còn có lúc đê đầu bái đường, uống nước chanh giao bôi, không quan tâm tại lúc đó chỉ là đang tấu hài mà thôi, Trương Vân Lôi vẫn giống như đang lấy le: “Mọi người nhìn xem, Dương Cửu Lang và cô ta trong tương lai có thứ gì, có nghi thức gì, tôi và anh ấy đều có, thậm chí còn làm xong từ trước rồi.”