Nhập Hí Quá Sâu

Chương 6



Cửa mở, biểu cảm của Trương Vân Lôi giống như bị đóng băng.

Cậu nhìn thấy bạn gái của Dương Cửu Lang, à không, là người vợ đã đăng ký kết hôn nhưng chưa tổ chức đám cưới đang ngồi bên giường của anh, cô đang giúp Cửu Lang ăn gì đó. Nghe tiếng, anh và vợ quay đầu nhìn sang thì thấy Trương Vân Lôi đang có hơi lúng túng.

Vợ Dương Cửu Lang mặt đẹp dáng đẹp, cười lên một cái là dịu dàng ấm áp động lòng người, nhìn thấy Trương Vân Lôi lập tức đứng dậy nói: “Vân Lôi, cậu đến rồi, mau ngồi đi.”

Trương Vân Lôi che giấu tâm tư nở nụ người: “Ừm, tôi không biết chị ở đây, đến lúc nào vậy?”

“Anh gọi điện thoại bảo cô ấy tới, chờ cậu lâu quá, xém chút nữa cậu khiến anh chết đói rồi.” Dương Cửu Lang lên tiếng, miệng còn đang ăn cháo.

“Không phải do kẹt xe à, tôi đã nhanh lắm rồi.” Mấy lời sau Trương Vân Lôi ngắc ngứ trong cổ họng, Dương Cửu Lang căn bản không nghe thấy, cũng không nhận ra được uất ức trong giọng nói của cậu.

Vợ Dương Cửu Lang có gia giáo hiểu lễ nghĩa, cầm hộp cơm đi tới, thân thiết mời: “Chỗ này còn dư chút cháo, nếu cậu chưa ăn gì thì ăn cùng đi.”

“Ăn cùng đi, anh đoán chắc là cậu chưa ăn, để chị dâu cậu đi làm thêm cho.” Dương Cửu Lang phụ hoạ thêm.

“Không cần đâu, tôi mới vừa ăn bên ngoài rồi.” Trương Vân Lôi nói dối, nhưng cậu lại cảm thấy thoải mái hơn.

“Không ăn thì thôi, đồ ăn ngon thế mà chỉ mình anh ăn, cậu đúng là không có lộc ăn, đáng đời bị đói.” Dương Cửu Lang lúc nói điều này quả thật có hơi hung dữ, anh còn không nhìn ra câu nào của Trương Vân Lôi là thật, câu nào là giả sao?

Vợ Dương Cửu Lang trừng anh, lập tức chế giễu anh nói năng khó nghe, mà anh cũng hướng về phía Trương Vân Lôi mà chế giễu vợ mình, cái kiểu anh tới tôi lui thế này biến thành liếc mắt đưa tình, lại khiến trong lòng cậu cảm thấy khó chịu. Dù sao thì thứ cẩu lương này đúng là khó nuốt, lại còn thưởng thức cùng từng giọt từng giọt rượu ngon, có điều mỗi một giọt đều k1ch thích thần kinh đau đớn của cậu, so với nỗi đau trên đùi chỉ có hơn chứ không hề kém.

Dương Cửu Lang ngước mắt nhìn biểu cảm chợt vui chợt buồn của Trương Vân Lôi thì nhíu mày hỏi: “Hôm nay có mệt không? Nếu mệt quá thì không cần đến thăm anh đâu, cậu xem, anh còn khoẻ lắm, tiêm xong một mũi nữa là được về rồi.”

Trương Vân Lôi nhếch miệng cười cười: “Tôi biết anh không chết được, tôi đi trước. Chị dâu, hẹn gặp lại.”

Cậu xoay người dùng tốc độ rất nhanh đi khỏi nơi đó, lúc cửa đóng lại còn nghe được âm thanh dịu dàng của cô gái: “Lần sau không có việc gì thì đến nhà chơi nhé.”

Trương Vân Lôi nhanh chân bước ra khỏi bệnh viện, lại vì đôi chân gánh vác đau đớn quá nhiều nên đành ngồi phịch xuống thềm đá. Cậu kéo thấp mũ, ôm lấy cái chân đang sưng phù lên của mình, mắng một tiếng, sao mà cơm đem cho Cửu Lang cũng xách ra ngoài, đầu óc mình làm sao vậy.

Trương Vân Lôi xoa nhè nhẹ chân mình, mồ hôi trên mặt chảy dài rơi xuống trên quần jean. Cậu duỗi một chân, gập một chân lại cứ thế ngồi trên thềm đá, ăn phần cơm vốn là của Cửu Lang. Trước đây chỉ cần anh nói là đồ ăn ngon thì cậu sẽ nếm thử, cũng sẽ cảm thấy không tệ lắm. Mỗi khi cắn phải thứ gì không thích, hoặc là cậu sẽ để vào trong bát của anh, hoặc là Dương Cửu Lang sẽ nhìn ánh mắt cậu mà tự lấy đi, nhưng những món đó anh sẽ không bao giờ mời cậu nếm thử lần nào nữa.

Chỉ là lúc này đây, Trương Vân Lôi cảm thấy cơm này khó ăn đến mức không phải chỉ là khó nuốt không thôi, mà dường như bên trong còn chứa thứ gì đó đáng sợ hơn cả xương cá, khiến cho cổ họng giống như bị nghẹn lại, khiến cậu không thở nổi.

Mắt mờ dần đi, mãi đến khi từng giọt nước mắt rơi vào hộp cơm, Trương Vân Lôi mới giật mình, hoá ra chuyện hôm qua cùng Cửu Lang từng chút một cậu cũng không quên, chỉ là không dám lấy hồi ức ra suy nghĩ lần nữa. Sợ trở thành hư vô, sợ mọi thứ chỉ là giả, sợ nụ hôn chủ động trong phòng tắm kia, sợ cái ôm kia sẽ biến thành tưởng tượng của chính mình.

Nếu như biến mất, nó sẽ thành chuyện khủng khiếp nhất trong trí nhớ của cậu. Trương Vân Lôi mâu thuẫn, thậm chí mâu thuẫn đến mức con tim như bị dao cứa.

Lúc này Dương Cửu Lang nhấp một ngụm trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lo lắng vô cùng. Cậu ấy hôm nay sắc mặt không tốt, cười lên cũng mất tự nhiên, môi khô vậy nhất định là bận quá chưa kịp uống nước chứ đừng nói đến ăn cơm, tư thế đứng cũng rất miễn cưỡng, nhất định là chân đau tái phát mà còn giả vờ điềm tĩnh.

Chỉ một ngày mà thôi, giác nhi của anh đã khổ sở như vậy rồi, Dương Cửu Lang nghĩ đến lại không kiềm được tiếng thở dài, cũng bao hàm sự áy náy thầm lặng: “Giác nhi, xin lỗi.”

Ngẫm lại thì, Dương Cửu Lang trước đây đã từng nói với Trương Vân Lôi rằng, bất cứ khi nào cậu quay đầu về phía bên trái, nhất định sẽ thấy anh đang đứng bên trong mép bàn, đó mới là điều tuyệt nhất. Hôm nay, anh đã nuốt lời với giác nhi của anh.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong lòng Dương Cửu Lang cũng không rõ, anh không muốn khẳng định cảm giác của bản thân với Trương Vân Lôi, có lẽ là biết, rồi lại giả vờ không biết. Anh hiểu rõ, rằng hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cũng có quá nhiều cảm xúc nhập nhằng với nhau.

Có đôi khi anh muốn tránh đi, rồi lại lơ đãng đến gần.

Anh cũng biết hai người đều không thích sự giả tạo, cho nên cùng nhau hợp tác trên hay dưới sân khấu, cuối cùng lại phạm phải cấm kỵ. Không phân rõ thật thật giả giả, không gánh nổi thị phi ân oán.

Có lẽ là do bản thân quá chủ động, làm cho cả hai đều xấu hổ, cũng đều mờ mắt rồi rơi xuống hố, càng lún càng sâu.

Đêm tối, Trương Vân Lôi về đến nhà, nằm thẳng lên ghế sa lông, nhìn trân trân lên trần nhà, trong đầu toàn nghĩ đến cẩu lương hôm nay gặm phải, có nụ người dịu dàng của Dương Cửu Lang, có cả dáng vẻ hạnh phúc của cô gái kia. Có thể ban đầu nụ cười đó hẳn là của cậu, nhưng ngẫm lại thì lại cảm giác mình quá ngốc rồi, chỉ nói đến việc đến trước đến sau, bọn họ có mười năm chi giao, mà cậu và anh quen biết nhau cũng chỉ mới vài năm nay. Tính qua tính lại, cậu làm gì có phần thắng. Chẳng lẽ cuối cùng cậu vẫn không thể nào lọt vào mắt anh ta được sao?

Trương Vân Lôi lại nghĩ đến Dương Cửu Lang hai lần tắm nước lạnh, từ từ nhắm chặt mắt, suy cho cùng cậu cũng không đủ tư cách khiến anh bỏ qua tất cả mà cùng cậu hoá điên cuồng.

Hai tay cậu ôm lấy mặt, hít một hơi thật sâu, đây cũng chẳng phải điều gì đáng xấu hổ, mà cậu cảm thấy việc giao mình cho Dương Cửu Lang quá lúng túng, không do dự, không che giấu, còn có câu nói không cần câu trả lời kia: “Cửu Lang, anh thích tôi sao?” Là đàn ông đều không nhận ám thị trực tiếp như vậy.

Trương Vân Lôi ơi Trương Vân Lôi, vẫn cứ là nên im lặng đi.

Lúc rạng sáng có người đến đập cửa, cậu mặc áo choàng tắm mở rộng cửa hùng hùng hổ hổ nói: “Anh giỏi thật đấy, em gọi điện thoại cho anh hai tiếng trước mà giờ mới đến.”

“Anh đây không phải là đi mua thuốc cho em hả? Em nói xem có phải em bị bệnh không, hơn nửa đêm còn bắt anh đến, còn không ngượng mồm, sao không để Dương Cửu Lang đi đi?” Người vừa đến không phải ai khác, chính là Đường chủ Mạnh Hạc Đường, khuê mật của Trương Vân Lôi. Nói xong liền đưa cái túi cho cậu.

“Rồi, thuốc này của anh em sẽ uống, em bị bệnh thật đó, anh có bao nhiêu thuốc em uống bấy nhiêu.” Nói xong thì mở một bình rượu trực tiếp uống hết nửa còn lại. Động tác khiến Mạnh Hạc Đường sợ hãi, nhanh chân tiến đến đoạt lại, anh oán trách: “Tiểu tổ tông của anh ơi uống chậm một chút được không? Anh đây nửa đêm để em uống rượu, nếu để Dương Cửu Lang biết là anh lại càng gần sổ đen hơn đó.”

“Sổ đen gì?” Trương Vân Lôi không để ý uống một hớp rượu.

Mạnh Hạc Đường nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của cậu lại thấy hoang mang: “Anh nghĩ em biết chứ, hoá ra cái gì cũng không biết ha. Đội phó đội tám làm ra chuyện lớn như thế, em thân là đội trưởng mà lại không biết hả?”

Trương Vân Lôi bị cái miệng của Mạnh Hạc Đường làm phiền chết đi được, khuôn mặt sốt ruột: “Nói điểm chính, anh ta làm ra chuyện gì không bình thường, mọi người đều biết mà em lại không biết?”

Gương mặt Trương Vân Lôi có hơi căng thẳng, đối với chuyện công việc cậu không thể không nghiêm túc, tuy biết Dương Cửu Lang không làm ra được chuyện khác người gì, nhưng cái người này là kiểu phát cuồng vì công việc, mỗi lần nói đến đều vô cùng cẩn thận.

“Ừm, để anh đây nói chuyện với cậu một chút, có nhớ lần cuối biểu diễn với nó không? Em vừa mở miệng là hát <Nhị nhân chuyển>, Dương Cửu Lang nói gì với em có còn nhớ không?”

“Nhớ, anh ấy nói để em quay đầu đi xoá wechat của người hát <Nhị nhân chuyển> đó ra khỏi Đức Vân Xã, nhưng mà chỉ là đùa thôi, em không xoá mà còn học được nhiều là đằng khác. Cái này dạo này em muốn học mà ca tổng lại không rảnh, chuyện này cũng đâu có nói lên gì đâu.”

“Đùa gì mà đùa, Dương Cửu Lang xuống sân khấu đi tìm người kia, trực tiếp nói cậu ta tránh xa em một chút, còn nói cậu ta đã bị nó cho vào sổ đen. Với lại trong xã còn có tin đồn, rằng Dương Cửu Lang nói về sau ai tìm Trương Vân Lôi đi ăn uống, tán gẫu thì nó cám ơn, còn ai mà rảnh rỗi tìm Trương Vân Lôi đi uống rượu, thì xác định là cứ vào sổ đen của nó mà ngồi.” Mạnh Hạc Đường làm ra vẻ đứng đắn, tựa như việc đó là sự thật.

Trương Vân Lôi cười ngu hai tiếng, cậu cười Dương Cửu Lang thật sự có thể ‘làm’. Có thể ‘làm’ đến mức trong xã đều bùng nổ luôn, cái danh ‘tiểu bá vương’ này quả thật không phải là để cho vui.

Có điều, ngẫm lại thì việc này cùng hạnh phúc của mình có liên quan gì chứ? Nếu như không có được tình bạn trường cửu, thì còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.