Nhập Hí Quá Sâu

Chương 9



Vốn là người thông minh nhưng Mạnh Hạc Đường cũng không biết có nên nói tiếp hay không, bản thân anh đã kết hôn rồi, biết được hôn nhân, ái tình, gia đình là trọng yếu, đồng thời cũng biết khi yêu một người điều người ta cần không chỉ là một cái ôm. Anh thở dài: “Đừng nói em vẫn còn nghĩ đến cô gái kia nha.”

Trương Vân Lôi nhìn anh: “Gặp phải Dương Cửu Lang, người kia em quên luôn rồi.” Vẫn hời hợt như trước.

Đầu óc Mạnh Hạc Đường vì vài câu nói tối nay mà xoay mòng mòng, anh trầm tư nói: “Anh cảm thấy em bây giờ có lẽ… có thể chỉ là vô cùng ỷ lại mà thôi. Nếu như thử không ỷ lại, không hình thành thói quen đó, có thể em sẽ thấy khác hơn đấy?”

Trương Vân Lôi đột nhiên mở to mắt, cậu hiểu ý của anh, bản thân mình không thể hiện nhiều lắm nhưng trong giọng nói của Mạnh Hạc Đường tỏ rõ là anh đã biết mọi chuyện. Cậu nghĩ thầm: “Cũng phải, mình quá ỷ lại Dương Cửu Lang, đồ ăn thức uống, sinh hoạt hằng ngày đều là Cửu Lang giúp mình, vì vậy nên mình thích anh ta là do sự tín nhiệm và ỷ lại này sao?”

Cậu tự hỏi lòng mình, nhưng cũng không tìm ra đáp án.

Ba giờ rưỡi sáng, điện thoại Trương Vân Lôi reo lên, một tin nhắn kí tên Dương Cửu Lang.

“Anh biết cậu không ngủ, anh cũng vậy, không biết cậu đã ăn tối chưa? Hay là vẫn còn giận anh? Nhưng mà anh muốn nói… cho dù như thế nào, cậu là người anh quý trọng, giác nhi của anh, ngày mai gặp, ngủ ngon.”

Trương Vân Lôi không nghĩ nhiều như thế, trả lời một chữ: “Cút!”

Ngắn gọn rõ ràng, Dương Cửu Lang quăng điện thoại nhìn sang Châu Cửu Lương và Quách Kỳ Lân đang ngồi bên cạnh, hai người cầm trong tay một đống xiên nướng mà ăn, anh đột nhiên giận dỗi: “Được rồi, đừng có ăn nữa, 5 giờ sáng tập trung, mấy người có để cho anh ngủ một lát không hả?”

Hai người nhìn trái nhìn phải rồi bưng khay cầm bia rón rén đi ra ngoài. Vừa ra tới đã nhìn thấy Mạnh Hạc Đường đứng tựa cửa: “Sau anh quay lại đây? Chờ lâu chưa?” Châu Cửu Lương nói xong ợ một cái, đem đống xiên nướng còn lại đẩy hết cho Quách Kỳ Lân.

Mạnh Hạc Đường khoanh tay: “Mấy người lao lực thật đấy, anh chờ lâu lắm rồi, đang nghĩ nếu còn chưa ra anh sẽ vào tìm Dương Cửu Lang đòi người đấy. Được rồi, tình huống bây giờ là sao?”

Quách Kỳ Lân đang ăn xiên nướng lắc đầu, Châu Cửu Lương nhìn sang cửa phòng Dương Cửu Lang một cái rồi nói: “Tụi em khuyên mãi Cửu Lang mới nhắn cho Vân Lôi một câu, nhưng bên kia trả lời xong tình hình có vẻ lại càng nghiêm trọng hơn.”

Mạnh Hạc Đường vỗ ót mình: “Quên đi, ai nấy về tìm lão bà của mình đi, đi, Cửu Lương quay về tắm rồi ngủ đi. Chuyện này anh không quản được, chờ xem ngày mai thế nào.”

4 giờ rưỡi rạng sáng, Dương Cửu Lang rửa mặt xong xuôi quần áo chỉnh tề, đứng dậy đi ra ngoài.

Anh đứng trước cửa phòng Trương Vân Lôi, tự hỏi không biết cậu có còn ngủ không, giờ phải tập hợp ngay rồi, anh cũng chẳng còn cách nào đành phải kiên trì gọi cậu tỉnh dậy, chủ yếu là do Trương Vân Lôi khi đi công tác chưa bao giờ biết đặt chuông báo thức.

Dương Cửu Lang thở dài đưa tay lên muốn gõ cửa phòng, nhưng rồi lại dừng tay giữa không trung, chậm chạp không nhúc nhích. Anh không biết một từ “cút” của cậu là có ý gì. Là sau này không cần mình nữa sao? Đây là lần đầu tiên Trương Vân Lôi nói chuyện với anh như thế, cho dù là trên hay dưới sân khấu, cậu đều kiêng kỵ vô cùng.

Lúc này thang máy kêu ting một tiếng, Trương Vân Lôi đi vòng qua nhìn thấy Dương Cửu Lang đứng trước cửa phòng mình, tay còn dừng giữa không trung. Cậu vừa thấy khó hiểu vừa thấy kỳ lạ đi đến nhìn anh, Cửu Lang từ từ xoay người, nhìn thấy cái người này mặc một bộ đồ đen đơn giản, mà mũ thì không kép thấp, tất nhiên cũng không đeo khẩu trang.

Trương Vân Lôi không nói lời nào mở cửa đi vào chuẩn bị lại hành lý, Cửu Lang thấy cậu không nhìn anh thì trầm xuống: “Cậu vừa làm gì đấy?”

Cậu xếp mấy bộ trường sam đủ màu chẳng thèm để ý, Dương Cửu Lang tức giận bước về phía cậu, còn tiện tay ném chai sữa rửa mặt trong tay mình lên giường, bước hai bước đến bên cạnh kéo tay Trương Vân Lôi, dĩ nhiên anh tránh phải chạm vào cánh tay bị thương kia, anh thấp giọng hỏi: “Nói, cậu vừa đi đâu vậy? Sao không nói chuyện với anh?”

“Anh quản gì mà quản.” Trương Vân Lôi cũng có chút cường thế, nhưng vẫn tuỳ ý để Cửu Lang bắt lấy mình, cậu cảm giác được anh đang run rẩy, cũng cảm nhận được nỗi bất an của anh. Nhưng Trương Vân Lôi lúc này đang ở trong thân phận của Nhị gia ngạo mạn trên sân khấu kia, không thể mềm lòng, không thể chịu thua.

Nghe giọng Dương Cửu Lang âm trầm hơn: “Anh không xen vào, nhưng nếu cậu lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì anh sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.”

“Ngoài ý muốn? Anh cảm thấy tôi sẽ đi nhảy thêm lần nữa sao? Tốt, nếu như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, thì anh có thể nói với những người ngoài kia rằng Trương Vân Lôi tôi vì tình cảm hay công việc mà tự sát?”

Ba chữ cuối cùng cậu cố tình nói nhẹ hơn, trong giọng nói có ý đùa bỡn lẫn dò xét, đáy mắt lại ngẩn ngơ bất định khiến người ta thương tiếc.

Dương Cửu Lang nghe thế thì khoác hai tay lên vai Vân Lôi, nhắm mắt lại, cắn môi, lắc đầu, nỗ lực khắc chế. Hai người cách nhau một cánh tay, khiến anh lần nữa chạm phải ánh mắt của cậu, ánh mắt Cửu Lang kiên định:

“Cậu nghe cho kỹ đây Vân Lôi, thứ lời nói tạp chủng đó anh nói cũng được, nhưng Dương Cửu Lang này cả đời sẽ không bao giờ nói! Trừ phi anh chết, nếu không… chuyện đó sẽ không xảy ra lần thứ hai.”

Thanh âm của Dương Cửu Lang vô cùng kiên định, vô cùng cường thế, cảm giác như là đang cho Trương Vân Lôi một cam kết vậy. Trương Vân Lôi không có cách nào đối diện người kia, cậu sợ bản thân sẽ khóc, chính cậu đã từng nói trên sân khấu rằng có vài cậu trai hốc mắt còn cạn hơn con gái, có lẽ là đang nói chính mình rồi.

Có điều Trương Vân Lôi ngạo mạn cũng không dễ dàng bị đánh bại như vậy, cậu sắp xếp lại suy nghĩ rồi lại cười: “Đừng nói như thật vậy, nhưng anh có thể nói điều tương tự mà, nếu như tôi lại nhảy xuống thật, tôi đây nhất định phải tỉnh táo.”

Dương Cửu Lang không tài nào nói tiếp nổi, bản thân anh biết là mình sai, tất cả căn nguyên đều vì anh, nhưng anh không thể làm chủ được, không thể nói thế nào thì là như thế ấy. Dù sao Trương Vân Lôi cũng là một người không thể khống chế, anh xoay người nhẹ nhàng nói: “Buổi biểu diễn ngày mai chúng ta mặc áo dài màu xám bạc, lập tức tập hợp. Anh xuống lầu trước.”

Dương Cửu Lang bước đi không quay đầu lại. Người này đến bây giờ vẫn không nhớ rằng mình nên mặc bộ áo dài nào, từ trước đến nay đều là Cửu Lang sửa soạn hết cho cậu, nếu không nhắc nhở có thể lần này hai người sẽ lên sân khấu với hai màu áo khác nhau, vậy thì cũng thú vị quá.

Trương Vân Lôi cầm bộ áo dài bên cạnh lên kiểm tra, cái này là lần trước Cửu Lang đưa. Cậu lại bắt đầu cầm sữa rửa mặt đi vào phòng tắm, tự nhìn bản thân không gương không có cảm xúc gì. Vân Lôi mở túi ra để chai sữa rửa mặt vào, không nghĩ đến trong túi vẫn còn một chai khác.

Nếu như không phải thật sự thích, làm sao biết được anh hay vứt bừa bãi, cho nên Trương Vân Lôi tinh tế mỗi lần đi công tác sẽ mang thêm một chai sữa rửa mặt cùng loại với của Dương Cửu Lang. Thật ra cũng không cần phải phức tạp thế, chỉ cần mỗi khi sắp xếp hành lý cậu nhắn cho anh một tin để nhắc nhở là được rồi, nhưng Trương Vân Lôi chưa bao giờ làm như vậy.

Tham lam ư? Hơn cả tham lam, chỉ là cần một chút thời gian chung đụng ngắn ngủi đó mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.