"Sao lại nghe như chuyện cổ tích thỏ trắng bé nhỏ?Thỏ mẹ dặn thỏ con không được tùy tiện mở cửa?"
"Đúng rồi." Trần Chi Mặc đứng dậy, xách chìa khóa trên bàn trà rời đi.
"Mặc ca ,anh đi ngay?Mới vừa chạy nhanh hai giờ trước. . . . . ."
Trần Chi Mặc cười một cái, cúi đầu hôn lên môi của cậu,lúc tách ra đầu lưỡi câu trên môi cậu,"Chờ MTV quay xong anh sẽ trở lại , em tắm xong cái mông chờ anh đi."
Nhìn bóng lưng của hắn, Trần Mộc Ngôn cảm giác nơi bị đánh của mình càng đau hơn. . . . . .
Sau mấy ngày, Trần Chi Mặc thật toàn tâm dành gần một tháng chưa có trở về nhà trọ.
Bắt đầu một tuần, Trần Mộc Ngôn đắc chí , nghĩ mình có thể có một đoạn thời gian cuộc sống không bị Trần Chi Mặc lăn qua lăn lại .
Chẳng qua Trần Chi Mặc mỗi đêm đều gọi cho cậu,mỗi câu nói sau cùng đều là một câu"Tại sao em không nhớ anh?"
Trần Mộc Ngôn luôn lầm bầm hai câu cho qua.
Thời gian lâu dài, Trần Mộc Ngôn vắng vẻ đợi ở nhà trọ,nói không tịch mịch đó là mình an ủi. Thỉnh thoảng buổi tối nấu mì ,nhớ tới Trần Chi Mặc nấu mì nấm hương,nuốt nước miếng một cái đóng nắp nồi lại.
Thói quen quả nhiên là thứ rất đáng sợ !
Lên mấy ngày khóa sau, có một ngày Trần Mộc Ngôn đang lái xe ra cửa trường, kết quả bị một chiếc xe thể thao chặn ngang.
Trong lòng cậu lộp bộp,Cao Chí Dương không có tới nhà trọ ngược lại tìm tới trường học.
Làm gì?" Trần Mộc Ngôn nhô đầu ra hỏi.
Cao Chí Dương hướng hắn làm cái thủ thế, ý là để cho hắn lên xe.
Trần Mộc Ngôn trong đầu cũng không chứa đậu hủ, bị Cao Chí Dương tẩn một lần, nếu là thật mở cửa cho hắn, hắn lần nữa đột nhiên nổi điên muốn đồng quy vu tận cũng nói không chừng. Hơn nữa Trần Mộc Ngôn hết lần này tới lần khác không muốn nghe hắn, xe lui mấy thước, chuyển qua phương hướng khác tính toán đi vòng .
Ai biết Cao Chí Dương không thuận theo không buông tha, lại hướng phía trước chạy,vừa đúng khiến cho xe Trần Mộc Ngôn bị xe thể thao cùng ven đườngchặn, không đường tiến lui.
Trần Mộc Ngôn xuống xe, đi tới cạnh cửa Cao Chí Dương ,bất đắc dĩ nói: "Cao Phó tổng, ngươi có thể chớ giống như đứa trẻ không?"
Cao Chí Dương lạnh lùng nói: "Ta muốn cùng ngươi nói một chút."
"Được ! Ta và ngươi nói, nhưng sau hôm nay,ngươi có chuyện gì phải đi tìm Trần Chi Mặc. Ta cũng không cùng ngươi đấu võ lực."
"Ta không thấy ngươi sợ ta như vậy ?"Nói xong, xe lui về phía sau ,tới cửa trường.
Hai người ở trong xe ngược lại không nói gì ,mười mấy phút sau, bọn họ dừng ở trước quán bar.
Đây là một CLUB cao cấp,có thể đi vào dĩ nhiên đều là người thượng lưu.
Trần Mộc Ngôn nghi đối phương rốt cuộc muốn đem mình mang đến nơi này làm gì, bọn họ liền đi tới trước bàn bi-da.
Cao Chí Dương ngước cằm,phục vụ liền đem bàn bóng dọn xong, cây gậy được dâng lên.
Hắn đầu tiên đem gậy thục một phát,sau đó tựa ở bên cạnh bàn, "Ta cùng Trần Chi Mặc lần đầu tiên nói chuyện là ở trên sân thượng trường cao trung .Thật ra thì trước đó, ta cũng đã chú ý tới hắn."
Trần Mộc Ngôn không có trả lời, bởi vì cậu rất rõ ràng, Trần Chi Mặc cho dù không nói câu nào ngồi ở một góc, vẫn sẽ không tự chủ hấp dẫn lực chú ý của những người khác .
"Nhưng ta không nghĩ tới mình và hắn nói câu đầu tiên sau, hắn liền đem ta ấn trên mặt đất. Ta cho là hắn muốn khi dễ ta, " Cao Chí Dương một phát thục vào lỗ,"Nhưng hắn chẳng qua là muốn ta khóc lên. . . . . . Hắn cười hỏi ta, giả dạng làm một cái gai ,người khác không tới gần , mình cũng sẽ không đau đớn?"
Trần Mộc Ngôn gật đầu, đây quả thật giống lời Trần Chi Mặc sẽ nói .
"Hắn nói không sai, ta rất tùy hứng.Nhưng người chân chính làm ta tùy hứng,không phải là hắn sao?"
Không sai, Trần Chi Mặc ôn nhu làm cho người ta khó có thể rút ra, người được cưng chìu, dĩ nhiên là sẽ tùy hứng.Cao Chí Dương vốn là kiêu ngạo. . . . . .
Trần Mộc Ngôn chợt hiểu Cao Chí Dương tại sao ra nước ngoài cố ý không cùng Trần Chi Mặc liên lạc.
Bởi vì Cao Chí Dương cũng bất an, hắn cũng sẽ rất muốn xác định rốt cuộc lúc nào thì kiên nhẫn Trần Chi Mặc sẽ dùng hết.
Trần Mộc Ngôn mím môi, Đúng vậy . . . Không chỉ Anna, còn có Tô Văn Hi cũng từng nhắc nhở qua mình, nếu như Trần Chi Mặc không hề cưng chiều cậu nữa ,cậu có chịu được không?
Lần thục tiếp theo,Cao Chí Dương không vào lỗ.
"Nếu như là ngươi, ngươi sẽ làm sao?"
Trần Mộc Ngôn nhận lấy gậy ,trước kia khi là Diệp Nhuận Dành giàu có lúc nhàn hạ chơi bi-da một chút,kỹ thuật cậu thật ra thì không kém.Cậu lưu loát thục liên tiếp mười mấy cái,phát cuối cùng một bóng sẩy tay.
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta cái vấn đề đó."Cao Chí Dương nhấc lên gậy ,cuối cùng một phát vào lỗ.
"Tự ta làm."Trần Mộc Ngôn kéo khóe miệng, "Cái vấn đề này ta đã từng nghĩ tới vô số lần . Cao tiên sinh, ngươi từng nghĩ tự mình làm chưa?"
"Có ý gì?"
"Cao Chí Dương là một người thế nào ,ta không biết. Nhưng ta biết Trần Mộc Ngôn là một người như thế nào .Trần Chi Mặc từ trước có bao nhiêu ghét ta, ta nghe nói qua nhưng đáng tiếc không nhớ rõ. Nhưng cho dù có một ngày Trần Chi Mặc không ở bên cạnh ta , ta sẽ cố gắng làm hắn trở về."
"Ngươi nói cũng rất dễ dàng."
Lúc này, một người khác đi vào bàn,"Cao Phó tổng, ta biết ngươi biết Trần Chi Mặc, không nghĩ tới ngươi ngay cả đệ đệ hắn đều biết a?"
Cao Chí Dương quay đầu lại cười một tiếng, "Sở Cận, nếu đã gặp,có muốn cùng ta chơi,nghe nói ngươi đánh rất tốt."
Sở Cận đi qua bên người Trần Mộc Ngôn,tiện tay cầm lên một cái gậy, "Được ."
Kết quả Trần Mộc Ngôn liền bị gạt sang một bên,mặc dù chỉ là một trò chơi, nhưng lại mơ hồ sóng ngầm mãnh liệt.
Cao Chí Dương kỹ thuật không tệ, đáng tiếc có lúc nóng nảy, một khi sai lầm bị Sở Cận tìm được cơ hội sẽ làm đâu chắc đấy một đường thắng đến cuối .
"Sở Cận, ngươi hình như là người chế tác MTV lần này sao,cũng bề bộn nhiều việc đi, thế nào rảnh rỗi tới nơi này ?"
"Ta cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi thôi." Sở Cận nhìn về phía Trần Mộc Ngôn ,"A đúng rồi, cậu ngày mai còn có lớp đi, muốn tôi đưa cậu về không?"
"Được,cám ơn Sở đại ca !" Trần Mộc Ngôn hiểu được sở cận đến chính là mang mình đi.
Nếu Trần Mộc Ngôn cũng nói nguyện ý cùng Sở Cận đi, Cao Chí Dương cũng không tiện ngăn trở.
Lúc rời đi, Trần Mộc Ngôn bị đối phương gọi lại.
"Ngươi cảm thấy nếu là ngươi còn có thể quay về chính ngươi sao?" Cao Chí Dương nghiêng thân một khắc kia, quả nhiên tựa như cọng rơm Trần Chi Mặc nói ,thoạt nhìn kiêu ngạo mà cao ngất, cũng rất yếu ớt.
"Ta vẫn luôn là ta."Trần Mộc Ngôn hít một hơi,trong ánh mắt không rõ của Sở Cận cùng nhau rời đi.
Lên xe, Trần Mộc Ngôn trước hết cám ơn hắn đặc biệt tới giải vây , "Bất quá làm sao anh biết tôi ở trong CLUB?"
"Ừ,Trần Chi Mặc gọi điện thoại cho tôi."Sở Cận nở nụ cười.
"Mặc ca gọi điện thoại bảo anh tới nơi này tìm tôi?"
"Này có cái gì ly kỳ, so với Cao Chí Dương Sở Cận tôi hệ số nguy hiểm vẫn là nhỏ hơn.Hắn cũng không thể gọi bảo vệ Trần gia tới,như vậy kích thích lòng tự ái Cao Chí Dương ,hắn sẽ không ngừng cố gắng ."
Xe dừng ở nhà trọ ,Trần Mộc Ngôn về đến nhà, nhớ tới mình bởi vì Cao Chí Dương mà ngay cả cơm tối cũng chưa ăn. Tìm mì ăn liền cùng trứng gà, tùy tiện nấu một nồi.
Lúc lên lầu nghỉ ngơi đi ngang gian phòng Trần Chi Mặc ,theo bản năng đưa tay vặn ,cửa mở ra.
Giống như là tâm tình bị mở ra, Trần Mộc Ngôn lần đầu tiên phát giác mình thế nhưng nhớ tên kia.Không biết có phải hay không là bởi vì mỗi lần hắn gọi điện thoại luôn luôn nói một câu ,"Tại sao em không nhớ anh" thôi miên .
Rầm một cái ngã trên giường của hắn, đệm chăn mơ hồ lộ ra mùi hương thuộc về Trần Chi Mặc .Ánh mắt quét qua bên sách, để một hàng kịch bản, còn có một chút tiểu thuyết. Trần Mộc Ngôn lúc này mới nhớ tới mình ngay cả Trần Chi Mặc thích xem sách gì cũng không biết, lững thững đi tới, mới phát hiện những thuyết phần lớn thuộc về cùng tác giả -- Lãnh Phong.
Tiểu thuyết Lãnh Phong khi Trần Mộc Ngôn còn là Diệp Nhuận Dành xem qua không ít, hắn là nhà tiểu thuyết có lượng tiêu thụ hiếm thấy sánh ngang những thứ người thích văn học nhanh.
Không nghĩ tới mấy quyển mới ra kia Trần Chi Mặc cũng có mua, thuận tay rút ra, Trần Mộc Ngôn liền nằm ở trên giường Trần Chi Mặc lật xem .
Hôm nay Trần Chi Mặc điện thoại tới hơi trễ, trong thanh âm có hơi mệt mỏi, nhưng lại rất có kiên nhẫn. Hắn nói một chút về chuyện quay phim,thành thật mà nói, Trần Mộc Ngôn không nghĩ hắn sẽ cùng mình trao đổi những vấn đề này. Thỉnh thoảng Trần Mộc Ngôn dưới góc độ không phải là người chuyên nghiệp nói ra được một ít lời, sẽ làm đối phương đột nhiên tán dương nói là ý kiến hay.
Cuối cùng,Trần Chi Mặc hướng cậu nói một câu: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
Trần Mộc Ngôn suy nghĩ dừng lại một cái ,"Anh thế nào không hỏi em có nhớ anh không?"
"Em nếu là thật không nhớ anh,anh cũng không còn biện pháp lấy đầu em bắt em phải nhớ tới anh,đúng không?"
". . . . . Em có chút nhớ anh."Trần Mộc Ngôn hé miệng, lẩm bẩm nói.
Cậu chợt có chút khẩn trương, suy đoán phản ứng của đối phương.
"Em làm anh thật muốn lái xe về nhà." Thanh âm kia gần ở bên tai, Trần Mộc Ngôn thậm chí cảm giác đối phương đang ở phía sau ôm cậu.
Những lời này làm Trần Mộc Ngôn không tự giác cong khóe miệng,"Anh cũng đừng thật đột nhiên chạy về , đêm rất nguy hiểm ."
"Được,em cấm anh làm cái gì anh cũng không làm ."
"Ừ, cùng lắm thì tuần này từ em lái xe tìm anh.Bất quá Cao Chí Dương sẽ không ở đó đi?"
"Sẽ không, hắn bị anh đánh một quyền, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh."
Cúp điện thoại, Trần Mộc Ngôn ôm sách liền nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Cuối tháng ,MTV phát sóng, phía làm phim phi thường hài lòng, ngay cả Sở Cận sau khi xem đều không tiếp thụ nói Trần Chi Mặc coi như làm đạo diễn điện ảnh đoán chừng cũng không kém cỏi .
Khi Trần Chi Mặc khi về đến nhà, Trần Mộc Ngôn chợt quát to lên: "Mặc ca! Vảy trên mặt anh mất rồi !"
"Đúng vậy ,cũng hai tháng mà còn chưa tróc,đó là vảy chắc cỡ nào a !"
Đem Trần Chi Mặc kéo đến trên ghế sa lon, Trần Mộc Ngôn dùng sức nhìn về phía gò má hắn,"Giống như không có vết thương gì hết?"
"Ai nói không có?" Trần Chi Mặc hơi ngẩng đầu lên ,dưới ánh sáng có thể nhìn thấy một đạo dấu vết.
"Cái đó là phấn có thể che ?"Trần Mộc Ngôn một phen ôm hắn, "Mặc ca, như vậy anh có thể tiếp tục làm diễn viên !"
Trần Chi Mặc cũng ôm lấy cậu,ngã trên ghế sa lon, "Tiểu Ngôn, nếu như có một ngày em nói không làm bác sĩ khoa tim nữa,phải làm phụ khoa, em đoán anh sẽ nói thế nào?"
"A?" Trần Mộc Ngôn nghĩ thầm bác sĩ phụ khoa không phải là mỗi ngày phải kiểm tra phụ nữ à . . . . Trần Chi Mặc chắc chắn sẽ không đồng ý.
"Anh sẽ ủng hộ em." Trần Chi Mặc dừng một chút, "Anh là thật rất muốn làm đạo diễn . So với diễn viên chỉ có thể diễn một nhân vật, đạo diễn phải để mình biến thành toàn bộ, đem tất cả xâu chuỗi nhân vật đánh thức,một nhân vật sẽ ảnh hưởng đến một nhân vật khác,tựa như Domino ,sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền. Mà đạo diễn chính là phải để cho tất cả diễn viên đều được diễn một phần,không có bất kỳ người nào phân ly ở diễn bề ngoài diễn một vai."
"Đối với anh mà nói, đạo diễn không phải là anh khống chế mà là hướng dẫn người, trong mỗi một chi tiết khi diễn,đều là đạo diễn suy nghĩ thể hiện."
"Không sai." Trần Chi Mặc chân dài chậm rãi hướng về phía trước, đầu gối đỉnh giữa hai chân Trần Mộc Ngôn.
"Này !Này !Anh muốn làm gì!"
"Ghế sa lon cũng là nơi anh muốn thử một lần ."Trần Chi Mặc thanh âm kéo dài, ý đồ nào đó không cần nói cũng biết.
"Em mới không cần ở ghế sa lon! Sẽ rơi xuống!"
"Vậy em liền ôm chặt anh !"Trần Chi Mặc khẽ hôn mi tâm của cậu,thế công nhu tình là pháp bảo của hắn mọi việc luôn luôn thuận lợi.
Tin tức khuôn mặt Trần Chi Mặc hoàn toàn hồi phục dĩ nhiên sẽ không chỉ có Trần Mộc Ngôn biết, đang lúc hắn trở lại thành phố được hai ngày,các tạp chí giải trí chợt không hẹn mà cùng đăng hình của hắn, tiêu cự nhắm ngay nơi gương mặt từng bị thương .
Rất nhiều trang web cũng bắt đầu điều tra dân ý ,nội dung tập trung có bao nhiêu người hi vọng Trần Chi Mặc làm việc lại hay cho là hắn nên làm việc lại.Bằng kết quả phiếu bầu thuần một kiều đều ủng hộ Trần Chi Mặc nên làm việc lại,ngay cả một ít radio cũng trong vòng một tuần lễ tung ra chuyên đề,mời một thợ ánh sáng, thợ trang điểm bình luận vết sẹo Trần Chi Mặc có ảnh hưởng chuyện hắn lên màn ảnh hay không.
Thợ trang điểm chuyên nghiệp trả lời làm cho hàng vạn fan cơ hồ sôi trào, bởi vì chỉ cần trang điểm chút,vết thương trên mặt Trần Chi Mặc không nhìn thấy .
Vốn là nhà trọ BucKingHam yên lặng một đoạn thời gian lần nữa chật ních ký giả, các phương tiện truyền thông cũng hy vọng có thể phát tin Trần Chi Mặc làm việc lại trước, thậm chí đã có vài đoàn phim cùng nhà sản xuất liên lạc Vương Đại Hữu hi vọng Trần Chi Mặc có thể đóng phim bọn họ.
Đêm đó, Trần Chi Mặc ngay cả nhà trọ cũng không về được, Trần Mộc Ngôn cũng dứt khoát tới kí túc xá nghiên cứu sinh cùng Khương Phi cầm đuốc soi đêm .
Để hạ đợt sóng này,AMAZE khẩn cấp tổ chức buổi họp báo tin tức.
Trần Mộc Ngôn cũng tiến đến, cậu vừa vào phòng làm việc, đã nhìn thấy Vương Đại Hữu đang không ngừng nghe điện thoại, một bộ bể đầu sứt trán.
Cúp điện thoại, hắn nhìn về phía Trần Mộc Ngôn:"Cậu tới phòng hóa trang 1202 xem một chút, anh cậu đang chờ cậu đấy !"
"Được !"Trần Mộc Ngôn mới vừa đi tới gian phòng kia, cửa khép, Trần Chi Mặc ngồi ở trên ghế xoay nhìn gương trước mắt.
Cái này tình cảnh này như đột nhiên trở lại lúc bọn họ lần đầu tiên gặp mặt ,Diệp Nhuận Hành trải qua ngàn khó khăn đi tới ngoài cửa phòng hóa trang Trần Chi Mặc ,lại bị Trần Chi Mặc cười nói vấn đề mình hỏi giống như giáo sư sinh viên đại học.
"Đi vào ."Trần Chi Mặc đưa tay, Trần Mộc Ngôn tiến lên bị đối phương ôm lấy, "Mộc Ngôn,toàn bộ thế giới tựa hồ đều cảm thấy anh nên tiếp tục làm một diễn viên."
Trần Mộc Ngôn đầu tựa vào trên vai của hắn, chậm rãi nói: "Nhưng Trần Chi Mặc cũng không phải là người toàn bộ thế giới muốn hắn đi làm cái gì, hắn sẽ đi làm cái đó."
". . . . . . Cám ơn em,anh phải đi."Trần Chi Mặc đứng dậy, đi về phía cửa, bóng lưng của hắn vẫn như cũ thon dài,tây trang màu đen trên người hắn có vẻ ưu nhã anh tuấn.
Hắn lững thững đi về phía trước,phảng phất như đi trên thảm đỏ, bốn phía là ánh mắt đến từ cả thế giới .
Trần Mộc Ngôn lần này không tới hiện trường ký giả ,mà là ở trong phòng Vương Đại Hữu xem hiện trường được ghi hình lại,giống như trong cái màn ảnh đó,Trần Chi Mặc là hoàn toàn thuộc về cậu.
Ở họp báo,Trần Chi Mặc rất kiên định công bố mình sẽ tiếp tục con đường đạo diễn này, vô luận ký giả hỏi như thế nào ,hắn cũng dị thường có kiên nhẫn nhất nhất giải đáp. Khi họp báo kết thúc, hắn hướng máy quay cúi một cái,vẫn như cũ phong thái mê người nói,"Cảm tạ các vị truyền thông tới buổi họp báo lần đầu tiên của Trần Chi Mặc tôi làm đạo diễn ."
Giới giải trí lần nữa bị tiếng thở dài bao phủ, nhưng Trần Mộc Ngôn lại nhìn màn ảnh khẽ cười,bởi vì cậu biết người đàn ông tuấn mỹ này sẽ không sắm vai nào nữa,hắn có thể sống như chính hắn.
Sau buổi họp báo,Trần Chi Mặc cùng Trần Mộc Ngôn chưa trở về nhà trọ ngay, mà tới nhà hàng của Anna ăn một bữa tối an tĩnh.
Cả không gian u tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy qua từ cây cầu vòm bằng gỗ,ngọn đèn dầu đầu cầu trong ánh lửa thỉnh thoảng lay động lóe sáng.
Hai người không hẹn mà cùng chạm cốc.
"Chúc anh trở thành đạo diễn số 1 thế giới ."
"Cũng chúc em trở thành bác sĩ khoa tim số 1 thế giới ."
Mà từ hôm nay trở đi, bọn họ phải hướng tới mục tiêu của mình.
Album của Tô Trăn bắt đầu tiến vào thị trường trong một tuần liền leo lên top 3 trên các bảng xếp hạng doanh số bán hàng,mà Trần Chi Mặc đạo diễn MTV 《 nhất diệp chi gian 》 cho hắn cũng ra mắt trên các đài radio lớn,tỷ suất thu không thua gì phim truyền hình sôi động khác, lập tức trở thành điểm nóngtrong giới giải trí.
Một người chủ trì đang cùng một đạo diễn nổi danh có tiết mục phỏng vấn cố ý nhắc tới Trần Chi Mặc đạo diễn MTV này và hỏi thăm đối phương đối với việc đổi nghề diễn viên làm đạo diễn có ý kiến gì không.
Vị đạo diễn này câu đầu tiên nói rằng hắn cũng không cho là đại đa số diễn viên có sẵn năng lực làm đạo diễn ,vì đạo diễn không phải là hiểu hoặc là biểu diễn một nhân vật, mà là phải hoàn thành cả một câu chuyện.
Khi người chủ trì cho là hắn phê bình MTV Trần Chi Mặc ,vị đạo diễn kia lại nói riêng MTV này,Trần Chi Mặc làm không có năng lực tiêu chuẩn chuyên nghiệp ,vẫn có thể cảm giác được hình ảnh trong câu chuyện đó,với chút cố ý xử lý ống kính cảnh quay tương đối khá.Dĩ nhiên đây chỉ là một MTV ngắn,không cách nào đối với năng lực Trần Chi Mặc đánh giá sâu hơn.
Sau đó,Trần Chi Mặc lại đạo diễn hai bộ phim ngắn và một bộ phim phóng sự về một quỹ từ thiện ,được khen ngợi sâu sắc.