Nhập Ma

Chương 20: Tâm ý



Chính sảnh phủ thành chủ Phi Vân thành.

“Không biết Độc Cô đảo chủ thân lâm Phi Vân thành, không tiếp đón từ xa, mong rằng đảo chủ thứ lỗi.” Ngồi ngay ngắn tại chủ vị, thần sắc Văn Nhân Quân mặc dù thản nhiên như bình thường, nhưng khẩu khí lại có chút khách khí, quần áo so với thường ngày càng thêm long trọng hoa quý.

Ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái, Độc Cô đảo chủ nhìn qua có chút trẻ tuổi, ước chừng cùng lắm ba mươi lăm ba mươi sáu, diện mạo tuấn dật, mi dài sắc bén, một đôi mắt màu ngọc bích sâu không thấy đáy, thỉnh thoảng lại có quang mang khác thường lóe lên.

“Văn Nhân thành chủ khách khí. Là ta không thỉnh tự đến, quấy rầy thành chủ mới phải.” Độc Cô Ly Hận khẽ mỉm cười.

“Không biết đảo chủ đến đây là có chuyện gì?” Văn Nhân Quân cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng.

“Thành chủ khoái nhân khoái ngữ.” Độc Cô Ly Hận nở nụ cười một hồi, “Không dối gạt thành chủ, ta gần đây tại trên biển xem thủy triều lên xuống, lòng có sở cảm, ngẫu hứng mấy thức diệu thủ, nhất thời ngứa nghề, vốn muốn tìm bằng hữu luận bàn, không nghĩ tới vài vị có giao tình không phải bế quan thì chính là đi xa, khiến người tiếc nuối.”

Văn Nhân Quân nghe xong lời Độc Cô Ly Hận, nói: “Đảo chủ là tính cùng ta luận bàn?”

Độc Cô Ly Hận vui vẻ gật đầu: “Nếu thành chủ nguyện ý, thời gian địa điểm, công khai hay thầm kín, đều do thành chủ quyết định.”

Văn Nhân Quân nâng chung trà lên uống một ngụm, lúc này mới thản nhiên cười nói: “Ta dạo gần đây lười võ đạo, chỉ sợ khiến đảo chủ thất vọng rồi.”

Độc Cô Ly Hận chăm chú nhìn Văn Nhân Quân một hồi, trút tiếng thở dài: “Luyện thần phản hư, thành chủ còn chưa đến tuổi nhi lập(*) liền có thành tựu như thế, còn nói gì ‘Lười’ đây?”

(*) ba mươi tuổi

Văn Nhân Quân đang muốn mở miệng, đã thấy một vệt màu đỏ rực như lửa bên ngoài cửa chợt lóe qua.

Độc Cô Ly Hận tự nhiên cũng chú ý tới điều đó, hắn hơi khiêu mi, hiển nhiên cũng không tính để ý, chỉ tiếp tục hướng Văn Nhân Quân nói: “Thành chủ sao không cân nhắc một chút? “Tung tửu trường kiếm, thị đẳng khoái tai(*).”

(*)thỏa sức vung kiếm, đẳng cấp nhanh tiến. Mò nghĩa thì là thế này, mong mọi người cho ý  kiến nha

Văn Nhân Quân hoạt kê mà cười: “Tung tửu trường kiếm?” Hắn lắc lắc đầu, trên mặt lại khôi phục thần sắc thản nhiên như trước, “Tung tửu trường kiếm, quả thật khoái tai. Đa tạ ý tốt của đảo chủ, ta sẽ cẩn thận cân nhắc.”

Trong mắt Độc Cô Ly Hận lóe qua quang mang kỳ lạ: “Một khi đã như vậy, ta bây giờ liền lưu lại chừng bảy ngày, chờ tin vui từ thành chủ!”

Nói xong, Độc Cô Ly Hận đứng dậy cáo từ.

Văn Nhân Quân khách khí bảo Mặc Đại tiên sinh đứng cạnh bên ra tiễn khách.

Giây lát sau, Mặc Đại tiên sinh về lại chính sảnh, thấp giọng nói: “Thành chủ.”

“Làm sao vậy?” Văn Nhân Quân mở miệng.

“Tầm thiếu gia ở Sở quán bức một cô nương tự sát, cuối cùng bàn tay bị cô nương kia làm bị thương…… Còn bị con trai độc nhất của Long vương, Độc Cô Kinh Phi nhìn thấy.” Mặc Đại tiên sinh mặt âm trầm nói.

Văn Nhân Quân hơi cau lại mi tâm: “Ngươi trước tìm người đi trấn an vị cô nương kia, sau đó tìm người biết tình hình cụ thể, rồi giao cho ta.”

Mặc Đại tiên sinh gật gật đầu, tiếp đó, hắn nói: “Thành chủ, Tầm thiếu gia……”

Hiểu được Mặc Đại tiên sinh tạm dừng là vì cái gì, Văn Nhân Quân nói: “Tiếp tục nói đi.”

Mặc Đại tiên sinh cung kính khom người: “Thành chủ, Tầm thiếu gia kỳ thật cũng là lương tài mĩ chất, nhưng làm việc không khỏi quá mức trực tiếp. Ngài nếu thật sự thích hắn, chi bằng ước thúc hành vi hắn một chút, cũng giúp hắn ngày sau có thể thuận lợi chấp chưởng Phi Vân thành.”

“Cá tính như vậy mới tốt. Về phần ngày sau,” Văn Nhân Quân dừng một chút, “Để ngày sau hãy nói.”

Mặc Đại tiên sinh bỗng nhiên ngẩn ra.

Mà Văn Nhân Quân đã đứng dậy rời đi.

Bên kia, Độc Cô Ly Hận vừa ra khỏi phủ nhìn nhìn Độc Cô Kinh Phi đang tùy tiện ngồi trên càng xe ngựa, không khỏi cười nói: “Không phải cho ngươi đi ngoạn sao? Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại?”

Độc Cô Kinh Phi một thân minh hỏa chói mắt cười hì hì theo Độc Cô Ly Hận lên xe ngựa, nói: “Gặp chuyện hảo ngoạn, trước hết liền trở lại.”

Ngồi xuống chiếc đệm mềm mại, Độc Cô Ly Hận chờ xe ngựa hơi hơi chấn động, bắt đầu chạy về phía trước mới thuận miệng nói: “Chuyện gì?”

Độc Cô Kinh Phi không đáp mà hỏi lại: “Cha, ngươi thấy Văn Nhân thành chủ có cảm giác gì? Đối phương có đáp ứng cùng ngươi luận bàn?”

“Vẫn chưa đáp ứng, về phần cảm giác……” Độc Cô Ly Hận trầm tư một hồi, “Còn nhớ Nhị thúc công của ngươi không?”

Độc Cô Kinh Phi ngẩn ra: “Nhớ rõ…… Bất quá Nhị thúc công, không phải sau khi Nhị thúc bà qua đời không lâu liền buồn bực mà chết sao?”

Độc Cô Ly Hận cười vuốt vuốt tóc Độc Cô Kinh Phi, thản nhiên nói: “Chính là như thế.”

“Ý cha là?……” Độc Cô Kinh Phi nghe không hiểu.

Độc Cô Ly Hận cũng không tính giải thích nhiều hơn, chỉ tiếc hận thở dài: “Chưa tới tuổi nhi lập, liền tới cảnh giới luyện thần phản hư, đáng tiếc, đáng tiếc!”

Độc Cô Kinh Phi sợ hãi cả kinh: “Luyện thần phản hư? Cha, ngài cũng bất quá năm kia mới bước vào tầng cảnh giới này a!”

Độc Cô Ly Hận chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng bất quá bất hoặc chi niên(*) mới khó khăn rảo bước tiến lên tầng cảnh giới này…… Chỉ mong hắn có thể buông xuống.”

(*) tuổi bốn mươi

Nói xong, Độc Cô Ly Hận không định tiếp tục, chỉ hỏi: “Được rồi, lúc nãy ngươi tính nói chuyện gì hảo ngoạn?”

Hiểu được Độc Cô Ly Hận sẽ không nói, Độc Cô Kinh Phi cũng liền theo đó mà chuyển đề tài: “Là về Văn Nhân Tầm.”

Độc Cô Ly Hận thản nhiên lên tiếng, coi như đáp lời.

Độc Cô Kinh Phi liền cười tiếp tục nói: “Ta hôm nay ở kĩ quán nhìn thấy Văn Nhân Tầm, cùng lời đồn đãi gần như là hai người khác biệt, quả thật so với lời đồn càng thú vị hơn rất nhiều.”

“Ân?” Độc Cô Ly Hận tùy ý hỏi một tiếng.

Mà nói tới đây, Độc Cô Kinh Phi tiếu ý hơi thu liễm, thần sắc lại mang hơn ba phần ngưng trọng: “Còn có chính là, tuy rằng đối phương thoạt nhìn cùng lắm thuộc giai đoạn luyện thể, nhưng nếu thật sự muốn động thủ…… Hài nhi không có nắm chắc thắng lợi.”

Độc Cô Ly Hận lúc này mới nổi lên chút hứng thú: “Văn Nhân Tầm là giai đoạn đỉnh phong luyện thể?”

“Không, đại khái trung giai đi.” Độc Cô Kinh Phi lắc lắc đầu.

“Ngươi đã tiến vào giai đoạn luyện huyết hơn một năm, so với một cái luyện thể trung giai?” Độc Cô Ly Hận khiêu mi, chậm rãi nói.

Độc Cô Kinh Phi gãi gãi đầu, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng: “Này sao, cha, ta cũng chính là cảm thấy như vậy……” Lời còn chưa nói ra hết, Độc Cô Kinh Phi bỗng nhiên thấy bên ngoài có một chiếc xe ngựa ngang qua, vội vàng chỉ vào nói:

“Cha, chính là người kia, Văn Nhân Tầm!”

Độc Cô Ly Hận theo hướng Độc Cô Kinh Phi chỉ mà nhìn.

Diệp Bạch trên một chiếc xe ngựa khác cũng nghe thấy thanh âm Độc Cô Kinh Phi, nghiêng đầu nhìn về phía Độc Cô Kinh Phi.

Tầm mắt hai người lập tức giao nhau.

Giây lát, Diệp Bạch hướng Độc Cô Ly Hận gật đầu, làm cái thi lễ của vãn bối.

Độc Cô Ly Hận không đáp lại, mà chỉ híp mắt nhìn chăm chú  Diệp Bạch trên xe ngựa đối diện, cho đến khi hai xe ngựa sát sao lướt qua, khuất tầm mắt mới thôi.

Độc Cô Kinh Phi lúc này mới mở miệng: “Cha, thế nào?”

“Không phải luyện thể trung giai.” Độc Cô Ly Hận nói.

“Kia càng……” Cao? Độc Cô Kinh Phi còn chưa nói xong, Độc Cô Ly Hận liền tiếp tục:

“Là sơ giai.”

Trên mặt Độc Cô Kinh Phi khó nén kinh ngạc: “Nhưng là hài nhi quả thật cảm thấy trên người đối phương có loại khí thế……”

Độc Cô Ly Hận lặng im một lát, lập tức nói: “Ngươi không phải không có nắm chắc thắng lợi, là khẳng định thắng không được đối phương. Trên người hài tử kia, có nhuệ khí cùng sát khí không giống bình thường…… Nhưng thật ra tương đối giống một người khác.”

“Là Diệp Bạch đi?” Độc Cô Kinh Phi nghĩ nghĩ, lập tức cân nhắc nở nụ cười, “Cha, Văn Nhân thành chủ dưỡng một đứa cháu giống Diệp Bạch, này cũng không phải chuyện bí mật gì.”

Độc Cô Ly Hận cũng thản nhiên nở nụ cười: “Vậy ngươi nói cho ta biết, Văn Nhân Quân vì cái gì muốn dưỡng một đứa cháu giống Diệp Bạch như đúc?”

“Thích a.” Độc Cô Kinh Phi không cần nghĩ ngợi.

“Vì cái gì không đi tìm người thật?” Độc Cô Ly Hận hỏi lại.

“Bởi vì –” Độc Cô Kinh Phi như trước không cần nghĩ ngợi liền mở miệng, lại bỗng dưng nghẹn lại.

Độc Cô Ly Hận không nhẹ không nặng liếc nhìn Độc Cô Kinh Phi một cái, đôi mắt bích sắc dần dần chuyển thâm: “Văn Nhân Quân tay nắm Phi Vân thành, mười năm trước liền có thể cùng ngồi cùng ăn với giang hồ túc lão, cộng thêm võ công trác tuyệt, sớm phong thiên hạ đệ nhất. Luận võ công luận năng lực, thiên hạ nói không ra người này tả hữu, nhưng ít ra cũng là thuộc hàng cao nhất, không ai có thể khinh thường…… Ngươi nói, người như vậy, nếu là thật sự thích,” Hắn nở nụ cười:

“Nếu là thật sự thích, có lý do gì làm ra vẻ chánh chủ không tìm, lại muốn tìm một cái thế thân dưỡng bên người? Lại có lý do gì khiến đối phương mấy lần khiêu chiến bất thành, liền như vậy không minh bạch chết đi?”

Độc Cô Kinh Phi há miệng thở dốc, không thể nói được gì. Liền như vậy qua một lúc lâu, hắn mới nhíu mày nói: “Kia ý cha là…… Khuôn mặt kia, chính là trùng hợp?”

Độc Cô Ly Hận thế nhưng lại không mở miệng.

Ban đêm, trăng sáng sao thưa.

Cả người lại đầy mồ hôi lạnh từ trong ác mộng tỉnh lại, Diệp Bạch lẳng lặng nằm trên giường một lát, đến khi tiếng tim đập như đánh trống an tĩnh lại, mới đứng dậy mặc áo lấy kiếm, hướng ra bên ngoài mà đi.

Thời gian đã là đêm khuya, trong phủ thành chủ im lặng, chỉ có tiếng bước chân ngẫu nhiên vang lên từ những người tuần tra ban đêm.

Diệp Bạch hướng chủ viện đi đến, nhưng không tính quấy rầy Văn Nhân Quân nghỉ ngơi, cho nên khi tới gần chủ viện, không trực tiếp bước qua cửa mà là từ bờ tường nhảy vào.

Hồ nước trong chủ viện, xung quanh trồng thật nhiều cây cối, vào đêm đông thỉnh thoảng lại có vài tiếng điểu trùng vang lên, nhưng rốt cuộc chỉ làm cho đình viện vốn không có bao nhiêu nhân khí này càng thêm vắng lặng.

Hai chân lặng yên không tiếng động hạ xuống trên mặt cỏ mềm mại, Diệp Bạch đi thẳng hướng phòng ngủ Văn Nhân Quân, nhưng không đi đến trước phòng ngủ, mà chỉ là ngồi xuống bộ bàn đá cách phòng ngủ mười bước chân, lẳng lặng tự hỏi.

Nhưng mà chỉ trong chốc lát, ánh đèn liền xuyên thấu ra ngoài qua ô cửa sổ, thanh âm trầm thấp của Văn Nhân Quân cũng theo đó vang lên: “Tầm nhi?”

Diệp Bạch đứng lên, mở miệng trả lời: “Phải.”

“Có việc?” Văn Nhân Quân hỏi, tiếp đó nói, “Trước tiên tiến vào đi.”

Diệp Bạch đẩy cửa vào phòng ngủ, nhưng không tiến đến nội thất, mà chỉ là nói: “Ta chỉ là nghĩ một chuyện, quấy rầy thành chủ nghỉ ngơi.” Tiếp đó, hắn dừng một chút, lại nói, “Thành chủ không cần phải đi ra…… Ta chỉ muốn hỏi mấy vấn đề.”

“Hảo.” Văn Nhân Quân như thế trả lời.

Diệp Bạch liền nhìn chằm chằm tia sáng màu cam từ nội thất tràn ra, mở miệng: “Độc Cô đảo chủ hôm nay đến đây?”

“Ân, tìm ta tỷ thí.” Thanh âm Văn Nhân Quân từ bên trong truyền ra, “Ngươi nếu muốn xem, ta liền nhận lời.”

Diệp Bạch không có trả lời. Tiếp đó, hắn nói: “Ta hôm nay đi Sở quán.”

Văn Nhân Quân lên tiếng, thanh âm bình thường như cũ: “Chuyện Hà Thải Y, ngươi nếu không muốn xử lý, ta liền bảo những người khác đi xử lí.”

“Hảo.” Diệp Bạch nói.

Một lát yên tĩnh.

Nhìn ánh đèn hơi hơi chớp động từ nội thất, Diệp Bạch rốt cuộc tìm được rồi thứ mình muốn hỏi: “Thành chủ có hay không thích qua ai?”

Không có thanh âm từ bên trong truyền ra.

Diệp Bạch lẳng lặng chờ.

Hồi lâu, thanh âm Văn Nhân Quân rốt cuộc lại vang lên, là một chữ vô cùng đơn giản.

–“Có.”

“Là dạng cảm giác gì?” Diệp Bạch lại mở miệng.

Văn Nhân Quân tựa hồ cười cười, hắn chỉ trả lời bốn chữ: “Vô pháp quên đi.”

Buông xuống mí mắt, Diệp Bạch lẳng lặng trầm mặc một lát, mới hỏi câu cuối cùng: “Bảy năm trước, là ta cùng thành chủ lần đầu tiên gặp mặt?”

Nội thất lại một lần nữa yên tĩnh.

Diệp Bạch ngửi được không khí lạnh như băng cùng khô ráo ngày mùa thu.

Sau đó, hắn nghe thấy từ trong trong phòng truyền ra thanh âm Văn Nhân Quân.

Văn Nhân Quân nói:

“Phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.